“À, vụ tai nạn ở công viên Long Thê đầu tháng hả, đợi tí, tôi sẽ tìm tài liệu cho hai người.” Một cảnh sát giao thông trẻ tuổi mặc đồng phục vừa nói vừa gõ máy tính.
Chưa tới 4 giờ, Lý Trạch Phân đã về tới Cục điều tra, sau đó bị Lan Khâm lôi một đường lên xe cảnh sát ngay lập tức.
Dọc đường đi, Lan Khâm đã nhanh chóng giải thích tiến độ điều tra của đội trong lúc cô vắng mặt.
Không ngờ Mao Lệ đã mang kết quả xét nghiệm mô da trên cái còng kia trước cả thời gian Lý Trạch Phân dự đoán.
Mô da trên còng tay không phải của Monica Garcia mà là của một người đàn ông Châu Á.
Đội kỹ thuật đã nhân cơ hội này để so sánh DNA với kho dữ liệu hiện tại, không ngờ mèo mù vớ phải cá rán, họ thật sự tìm ra được manh mối.
Người có mẫu DNA trùng khớp tên Trịnh Vi, là một người phụ nữ 28 tuổi.
Kinh tế gia đình của cô ta khá ổn, vì vậy cách đây vài năm lúc công ty dược Giai Lương ra mắt dịch vụ phân tích và đo lường gen cá thể thì cô ta từng tò mò về tổ tiên cũng như những căn bệnh tiềm ẩn, nên mới bỏ tiền ra mua dịch vụ để sử dụng.
Cũng do lúc điền các tài liệu có liên quan để cung cấp thông tin để chấp nhận lưu thông tin di truyền của mình vào cơ sở dữ liệu quốc gia nên đội kỹ thuật mới có thể tìm ra.
Trịnh Vi không phải là chủ nhân của mô da, nhưng cô ta có quan hệ huyết thống họ hàng với người đó.
Sau khi biết được thông tin này, đội điều tra đặc biệt đã lập tức tiến hành điều tra gia phả của Trịnh Vi, kết quả là khoanh vùng được người chú thứ ba của cô ta – Trịnh Bân.
Thế nhưng Trịnh Bân đã bỏ mạng trong một vụ tai nạn giao thông ở công viên Long Thê lúc 7 giờ tối ngày 4 tháng 9.
Sau đó đội điều tra đặc biệt đã chia nhau đi tìm tài xế lái xe hôm đó và người nhà Trịnh Bân để hỏi chuyện, còn Lan Khâm và Lý Trạch Phân thì đến làm việc với bên cảnh sát giao thông.
“Tôi rất có ấn tượng với vụ tai nạn đó.” Người cảnh sát giao thông trẻ tuổi chỉ vào một tập tin đang mở trên máy tính, đứng dậy khỏi ghế ngồi của mình, “Tuy mỗi ngày khắp Trường An xảy ra không dưới 10 vụ tai nạn, nhưng hôm đó lại khác, có đến 2 người chết, đúng là hiếm gặp.
Tôi còn nhớ hôm đó mưa rất lớn, mãi đến khi 6 7 giờ tối mới ngớt, cả ngày đều âm u.”
Lan Khâm ngồi xuống ghế của anh ta, lướt xem tài liệu, Lý Trạch Phân thì im lặng đứng cạnh anh, ánh mắt ôn hòa nhìn người cảnh sát trẻ tuổi kia như đang cổ vũ anh ta nói tiếp.
“Tôi không biết tại sao đội điều tra đặc biệt lại hứng thú với vụ này,” Anh ta nhiệt tình nói, “Nhưng thật sự không có gì đáng nghi cả.
Toàn bộ quá trình đều được ghi lại trong camera giám sát ở ngã tư, dù lúc đó cũng chạng vạng rồi nên hơi tối, nhưng quay được khá rõ ràng, đủ để thấy rõ mặt.”
“Thật sao?” Lý Trạch Phân hơi nhướng mày, có vẻ rất hứng thú.
Lan Khâm nhìn cô một cái, vốn định bảo cô không cần nghe lời người khác luyên thuyên, trong tài liệu đã có sẵn hết rồi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.
“Đúng vậy.” Vị cảnh sát trẻ tuổi trả lời, “Không biết có phải do say rượu hay không mà lúc đến ngã rẽ vào đường lớn lại loạng choạng chạy rất nhanh.
Lúc đó trời vừa mưa to, đường trong công viên trơn trượt mà ông ta lại chạy nhanh như thế nên bị trượt xuống cầu thang, không giữ được xe nên trực tiếp vọt ra thẳng ra đường, bị một chiếc Honda tông trúng, tử vong tại chỗ.
Tài xế gây tai nạn hoảng sợ nên lập tức báo cảnh sát, cũng rất phối hợp điều tra.
Vì nhiều lý do nên cuối cùng hai bên hòa giải riêng với nhau, gã tài xế kia mất mười mấy vạn mới không phải hầu tòa.”
Lúc nhắc tới gã tài xế, Lan Khâm mở ngay video giám sát lên xem.
Quả nhiên đúng như lời anh ta nói, quá trình phát sinh sự việc được quay lại rất rõ ràng, Trịnh Bân lao xuống cầu thang rồi va chạm với chiếc xe kia, từ đầu đến cuối trừ ông ta và tài xế ra thì không hề có người thứ ba.
Nhưng vì hôm đó ánh sáng yếu và độ phân giải bị hạn chế nên Lý Trạch Phân không sao nhìn ra được cổ tay của Trịnh Bân có bị thương hay không.
Lan Khâm tắt video giám sát, nếu còn băn khoăn điều gì anh sẽ xem lại trong hồ sơ điện tử sau.
Lý Trạch Phân nhìn xuống màn hình, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, “Lúc đó không giải phẫu thi thể à?” Cô quay đầu lại hỏi vị cảnh sát giao thông.
“Không có, không có lý do gì để mời pháp y đến giải phẫu hết.
Người nhà chấp nhận hòa giải, tài xế chấp nhận đền tiền, quá trình sự việc cũng được camera giám sát ghi lại hết.
Nhưng tất nhiên vẫn còn ảnh chụp và biên bản khám nghiệm tử thi sơ bộ.”
“Người chết rồi mà người nhà lại dễ dàng đồng ý hòa giải như thế à?” Lan Khâm đột nhiên hỏi.
“Vì người nhà cũng không muốn gây chú ý,” Một người cảnh sát giao thông nữ không biết đến từ khi nào bỗng lên tiếng, “Dù sao thì trước khi chuyện này xảy ra, mẹ con nhà đó đã làm ầm ĩ một lần rồi.”
“Là ý gì?” Lan Khâm cau mày, quay đầu lại nhìn cô ta.
“Hai người từ đội điều tra đặc biệt, chắc cũng từng nghe qua vụ án giết người cướp của xảy ra ở khu Tân Phong hồi năm ngoái đúng không?”
Đúng là Lan Khâm có nghe qua, đây vốn là vụ án được Cục điều tra khu Tân Phong phụ trách, không giao lên cho Cục điều tra Trường An.
Vụ án kéo dài nửa tháng, cuối cùng nghi phạm sa lưới, nhưng trong phiên tòa đầu năm nay hắn đã được Tòa án phán vô tội rồi phóng thích.
Sau khi có kết quả phán quyết, Lan Khâm từng nghe được mấy câu oán giận từ những người bạn làm ở phân cục khu nên cũng có chút ấn tượng.
“Trịnh Bân chính là tên luật sư bào chữa cho nghi phạm vụ án đó, Viên Vọng Hải, được vô tội rồi phóng thích.
Sau khi việc này lộ ra, gia đình Trịnh Bân đã bị cư dân mạng chửi bới, cho rằng ông ta vì tiền mà bôi đen danh dự của luật sư, còn bị đào lên bản thân sở hữu hơn chục bất động sản ở các khu giàu có trong và ngoài nước.
Có người còn soi được địa chỉ nhà họ, mỗi ngày đều bị ném trứng và đổ phân trước cửa.
Sau khi chuyện lắng xuống, hai mẹ con nhà đó mới có thể quay lại cuộc sống bình thường được.
Nếu vụ tai nạn của Trịnh Bân bị gợi lên sóng gió lần nữa thì chỉ sợ lại bị cư dân mạng soi mói tiếp.
Mà tôi nghe nói hai người đó vốn đang định ly hôn, chắc cũng chả còn bao nhiêu tình cảm nên mới muốn hòa giải càng sớm càng tốt.”
Lý Trạch Phân không bình luận gì về phỏng đoán của nữ cảnh sát này, chỉ hỏi: “Giờ thi thể đang ở đâu, người nhà mang về rồi à?”
“Không,” vị cảnh sát trẻ tuổi trả lời Lý Trạch Phân, “Cũng đã hơn 1 tháng, bị đem đi hỏa táng lâu rồi.”
“Vậy à.” Lý Trạch Phân cụp mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Lý Trạch Phân và Lan Khâm không nói chuyện thêm với hai người cảnh sát đó nữa mà làm thủ tục bàn giao hồ sơ, sau đó trở về xe rồi lái thẳng đến công viên Long Thê, nơi diễn ra sự việc.
Lan Khâm vẫn là người cầm lái, Lý Trạch Phân nghĩ mình cứ để sếp lái xe như thế này thì ngại quá, nhưng cũng khách sáo không nói gì, vừa lên xe cô đã lấy điện thoại ra xem ảnh chụp thi thể trong tài liệu.
Trong bức ảnh, tuy thi thể đã bị cán đến tan xương nát thịt, vì không giải phẫu nên thi thể vẫn chưa được tẩy rửa sạch sẽ, vết máu và vết bẩn che giấu rất nhiều bộ phận, nhưng Lý Trạch Phân vẫn tinh mắt phát hiện hai tay của thi thể đúng là có vấn đề.
Hai ngón cái bị vặn ngược về phía trước tạo thành hình dáng quỷ dị, xương cổ tay có vẻ như bị thứ gì đó chèn ép khiến cả lòng bàn tay lớn hơn cổ tay rất nhiều.
Vệt máu trên tay rõ ràng là chảy ra từ vết thương xung quanh cổ tay và lòng bàn tay, có dấu vết bị nước mưa cọ rửa, miệng vết thương đã đóng vảy, rõ ràng là bị thương lúc còn sống, khoảng 3 tiếng trước khi ông ta chết.
Ngoại trừ bàn tay ra, Lý Trạch Phân còn thấy có một vết thương bất thường nữa.
Đó là một vết bầm tím xuất hiện trên lưng thi thể, giống như bị va đập vào một góc cạnh nào đó khi ngã ngửa ra sau tạo thành.
Nhưng vừa rồi trên video giám sát không thấy có bất kỳ hành động nào có thể gây ra vết thương này cả.
Theo mức độ bầm tím mà nói thì hẳn vết thương này xuất hiện trước khi chết khoảng nửa tiếng.
Rốt cuộc là trước khi gặp tai nạn Trịnh Bân đã làm gì?
Vừa nghĩ đến đây, xe cảnh sát đã dừng bên lề đường cách nơi xảy ra tai nạn khoảng 50m.
Lan Khâm mở cửa bước xuống trước, nhưng điện thoại lại vang lên.
Anh đành trở lại chỗ ngồi, lấy điện thoại ra “Ừm” vài tiếng sau đó cúp máy.
“Là anh Trương gọi tới,” Lý Trạch Phân còn chưa kịp hỏi thì Lan Khâm đã tự nói, “Những gì người nhà Trịnh Bân nói không khác những gì chúng ta vừa nghe, sở dĩ họ vội vàng hòa giải là vì sợ phiền phức, lo việc này gây ảnh hưởng cho cuộc sống của hai mẹ con lần nữa.
Quan hệ bình thường của hai vợ chồng nhà họ cũng không tốt mấy, 1 năm Trịnh Bân chỉ ở trong nước 6 tháng, lý do chưa ly hôn là vì họ muốn chờ đứa con trưởng thành.
Đám anh Trương đã lấy được tóc của Trịnh Bân rồi, chỉ cần về so sánh với DNA trên còng tay một chút là biết ngay.”
“Hẳn là Trịnh Bân rồi.” Lý Trạch Phân vừa nói vừa bước xuống xe, “Trên thi thể có vết thương do giãy giụa.”
“Giãy…Vậy là ông ta giãy ra khỏi còng tay sao?” Lan Khâm hỏi.
“Ừm.”
“Giết người hàng loạt ư? Dùng cách thức giam cầm tương tự đối với Trịnh Bân, định bỏ khát ông ta, nhưng không ngờ Trịnh Bân lại có thể trốn thoát?” Lan Khâm phân tích, “Vậy nên lúc ở công viên ông ta mới chạy điên cuồng như thế, thực chất là đang chạy trốn.
Nói như vậy thì…”
“Từ lúc ông ta bị nhốt đến khi bị tai nạn không cách nhau lâu lắm.” Lý Trạch Phân bổ sung thêm vào suy luận của Lan Khâm.
Nói đến đây, hai người đã đi đến chỗ cầu thang nơi xảy ra vụ tai nạn.
Đã 20 ngày trôi qua, chỗ này không còn dấu vết gì của hiện trường vụ án nữa.
Lan Khâm kiểm tra vỉa hè và con đường bên dưới cầu thang, còn Lý Trạch Phân thì bước lên cầu thang.
Phía trên có một con đường rợp bóng cây, Lý Trạch Phân vừa đi vừa nhìn xung quanh, vừa đi được nửa chừng thì phát hiện sâu trong rừng cây có một căn phòng nhỏ.
Cô chạm nhẹ vào khẩu súng dắt bên hông rồi đi về phía đó.
Từ ngoài nhìn vào thì đây có vẻ là một nhà vệ sinh công cộng đã bị bỏ hoang trong quá trình tu sửa công viên Long Thê, vì vậy xung quanh vẫn giăng hàng rào di động để tránh cho khách đi nhầm.
Hàng rào ở lối ra vào bị xô ngã, xét theo hướng đổ của đống lộn xộn này thì hẳn đã có người nào đó đã bỏ chạy từ bên trong ra ngoài.
Lý Trạch Phân rút súng ra, đi qua hàng rào rồi thận trọng bước vào nhà vệ sinh công cộng.
Sự âm u và mùi hôi thối trong đó khiến Lý Trạch Phân không khỏi nhíu mày, cô đang do dự không biết có nên gọi Lan Khâm không thì bỗng một dấu tay đẫm máu đã xuất hiện trước mặt đất dưới chân cô.
Xem ra cô đến đúng chỗ rồi.
Lý Trạch Phân nhanh chóng gọi cho Lan Khâm.
10 phút sau khi nhận được báo cáo của Lý Trạch Phân, Lan Khâm đã xuất hiện tại hiện trường.
Lại hơn 10 phút nữa, đội kỹ thuật cũng bắt đầu xuất hiện dần.
Sợi cảnh giới tuyến đen vàng vây quanh nhà vệ sinh công cộng kia thay cho hàng rào di động, đến khi mọi việc xong xuôi hết thì trời đã tối sầm.
…
Xử lý xong hiện trường, chiến sĩ thi đua Lan Khâm không quay về Cục điều tra mà lại trở về nhà.
Kết quả là vừa bước chân vào cửa đã nghe thấy tiếng chế giễu của em gái mình: “Ô, bức thư anh gửi đã được hồi âm rồi đây này.”
“Anh vừa ở công viên Long Thê, tiện đường ghé về nhà một lúc để tắm rửa, tối anh sẽ đi tiếp.” Lan Khâm đã quen với chuyện em gái mình không nói được lời tử tế, “Ngoan ngoãn tự học bài đi.”
Chẳng hiểu sao Lan Huệ lại quan tâm đến một điểm khác: “Công viên Long Thê? Công viên đó xảy ra chuyện gì ư? Lúc nãy tan học về em đâu có thấy phong tỏa hay gì đâu.”
“Không phải hôm nay, là chuyện từ đầu tháng…” Nói được một nửa anh mới phát hiện ra mình vừa nói hớ, “Tự lo cho mình trước đi! Ăn cơm tối chưa?” Anh quát em gái mình.
“Chờ anh hỏi thì em chết đói lâu rồi.”
Lan Khâm không để ý đến cô nhóc nữa.
Lan Huệ về phòng lục lọi rồi lấy máy tính bảng ra, đưa tới trước mặt Lan Khâm: “Nè, của anh đấy.”
“Gì vậy?” Lan Khâm sửng sốt.
“Không phải anh lấy tài khoản của em để viết thư cho hoàng thất sao? Hồi âm đến rồi, anh có đọc không?”
Lan Khâm lục lại trong trí nhớ tìm ra sự kiện này, sau đó mang vẻ mặt nghi ngờ mở thư ra xem.“Vậy ngọn nến đó muốn dập tắt chính mình sao?”
Chữ Khải* cứng cáp, từng nét mở rộng và bình ổn.
Vậy mà lại khiến Lan Khâm trong một khoảnh khắc lại đột nhiên hơi hoảng hốt.
(*) Chữ Khải: còn gọi là chính thư, một trong những cách viết chữ Hán cơ bản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...