Lạc Vĩ Vĩ vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giang Đào, Giang Đào vẫn không nghe máy, cô vẫn bướng bỉnh, một lần lại một lần gọi. Đã đến bãi đỗ xe, Lạc Vĩ Vĩ nói: "Cậu lái xe."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện nhân dân."
Lục Thi Duy nhìn bộ dáng Lạc Vĩ Vĩ rối loạn, nhịn không được nói: "Cậu vội cái gì? Ổn định một chút. Tùy Tâm đã gọi điện bảo cậu qua đó, có lẽ cậu ấy còn chưa nghĩ thông, chúng ta qua đó khuyên nhủ đi."
Lạc Vĩ Vĩ gật đầu, tiếp tục gọi điện thoại, một bên hùng hùng hổ hổ gọi điện cho Giang Đào, dù lúc trước Giang Đào có trăm ngàn cái tốt, chẳng qua lúc này đây đi nhầm một bước. Rút cuộc vì sao lại thành ra như vậy chứ, anh ta làm gì mà không nghe điện thoại?
Ngay lúc cô còn đang luống cuống, Lục Thi Duy mở cửa xe cô ra, vừa mở ra đã chạy như bay trên mặt tuyết, cô ý thức lúc này đã đến bệnh viện.
Hai người đi thẳng đến khoa phụ sản, xa xa đã nhìn thấy Tùy Tâm lẻ loi ngồi đợi trên ghế dài, cúi đầu khóc, chốc chốc lại dùng tay trái lau nước mắt, chốc chốc lại dùng tay phải lau. Lục Thi Duy cùng Lạc Vĩ Vĩ một trái một phải ngồi xuống bên phải cô, Lạc Vĩ Vĩ trực tiếp đưa tay giúp cô lau nước mắt, Lục Thi Duy thì đưa khăn giấy đến cho hai người bọn họ.
Rất lâu, ba người đều cái gì cũng không nói.
Đợi đến lúc Tùy Tâm tâm tình hơi bình phục một chút, Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu gọi điện cho Giang Đào. Tùy Tâm nói: "Có phải cậu gọi cho anh ấy không? Đừng gọi nữa. Nếu như anh ấy đã không tin mình, cũng sẽ không để ý mình hôm nay làm chuyện này đâu."
"Tùy Tâm, cậu suy nghĩ kỹ lại đi, đừng xúc động được không? Nhỡ đâu Giang Đào nghĩ thông suốt rồi, hai người các cậu lại hòa hảo rồi, đứa nhỏ này chẳng phải... Đáng tiếc sao?" Lạc Vĩ Vĩ vẫn cảm thấy chuyện này không quá nghiêm trọng, có lẽ Tùy Tâm nên nói chuyện rõ ràng với Giang Đào, mà không phải một mình ích kỷ đưa ra quyết định này.
"Không có khả năng hòa hảo rồi." Tùy Tâm nói.
"Có khả năng anh ấy đang trên đường đến đây... Mình gửi tin nhắn cho anh ấy, có lẽ anh ấy sẽ lập tức đến ngay."
"Là mình không có khả năng hòa hảo với anh ta nữa." Tùy Tâm nói như chém đinh chặt sắt.
"..." Lạc Vĩ Vĩ trầm mặc. Thật ra cô không có nhận được bất kỳ lời hồi âm nào từ Giang Đào cả, những lời kia đều là lừa gạt Tùy Tâm mà thôi. Trước đây mỗi lần Tùy Tâm và Giang Đào cãi nhau, đều dùng các loại oán hận với cô, từ trước tới nay chưa từng nói lời hung ác, từ trước tới nay chưa từng kiên định như vậy.
"Tùy Tâm..." Lục Thi Duy lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Tùy Tâm, "Chuyện này cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng, dù sao cũng là một sinh mạng bé nhỏ, tôi không thể lựa chọn cha mẹ của mình, thậm chí cũng không thể lựa chọn tôi sinh ra, tôi là vô tội, cậu không đáng thương tôi sao?" Lục Thi Duy nói xong, khóe mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn nàng một cái, trong lòng khó chịu không nói nên lời. Là vì Tùy Tâm, cũng vì Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy nói lời này, rõ ràng cho thấy đồng cảm, bởi vì nàng năm đó thiếu chút nữa không thể tồn tại trên đời này.
Lục Thi Duy từ nhỏ không có ba, từ trước tới này nàng chưa từng nhìn thấy ba, năm đó lúc ba mẹ ồn ào ly hôn, nàng vẫn chưa ra đời. Nàng rất may mắn vì năm đó mẹ nàng đã không từ bỏ nàng, bằng không nàng sẽ không sinh ra trong căn nhà này, chưa chắc sẽ hạnh phúc như hiện tại. Có mẹ và cậu nhỏ yêu thương mình, có chú dì đau lòng mình, còn có một... Tuy miệng mồm không biết xấu hổ nhưng đã làm bạn nàng rất lâu, Lạc Vĩ Vĩ.
Lục Thi Duy thở dài, dù sao tình huống của Tùy Tâm bây giờ so với tình huống của mẹ mình năm đó bất đồng, vì vậy còn nói: "Cậu hãy suy nghĩ lại thật kỹ."
Tùy Tâm im lặng, bàn tay lạnh buốt bị hai người kia một trái một phải nắm lấy, dần dần khôi phục chút nhiệt độ cơ thể. Cô đã vùng vẫy quá lâu rồi, quá mệt mỏi rồi. Mặc kệ câu nói kia của Giang Đào là cố ý hay vô ý, trong lòng cô cũng đã không thể vãn hồi nữa rồi.
"Mình nghĩ kỹ rồi, coi như Giang Đào quay đầu lại, mình cũng không có ý định tiếp tục nữa, hơn nữa... Mình cũng không thể cam đoan sẽ yêu thương đứa bé này, tội gì sinh ra để chịu tội."
"Tùy Tâm..." Lạc Vĩ Vĩ không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ nhàng gọi tên cô một tiếng, lại nói không được nữa.
Lục Thi Duy cũng không khuyên nữa, "Bản thân cậu đã nghĩ thông suốt rồi, chuẩn bị lúc nào làm?"
"Ngay hôm nay đi."
Lục Thi Duy gật gật đầu, buông tay Tùy Tâm ra, cầm lấy tờ khai trên ghế lên xem, sau đó dặn dò với Lạc Vĩ Vĩ vài câu rồi đi làm thủ tục cho Tùy Tâm.
Lạc Vĩ Vĩ chỉ lo ngồi ở đó thở dài.
Tùy Tâm trái lại muốn an ủi cô: "Đứa nhỏ cũng không phải của cậu, cậu than thở cái gì chứ."
"..." Thật khó cho Tùy Tâm. Lạc Vĩ Vĩ cũng muốn để bầu không khí nhẹ nhõm một chút, vì vậy nói: "Mình thở dài là vì không ai thèm lấy cậu nữa."
Tùy Tâm cố gắng bày ra dáng vẻ tươi cười: "Dù sao cậu cũng không có kết hôn, mình sốt ruột cái gì chứ."
Nụ cười kia quá mức đắng chát, Lạc Vĩ Vĩ quả thực không đành lòng nhìn.
Hai người chỉ có nói câu có câu không như vậy, vẫn kiên trì đến khi Lục Thi Duy trở lại. Lạc Vĩ Vĩ lại hỏi một câu: "Cậu thật sự quyết định?"
Tùy Tâm nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ, lại nhìn nhìn Lục Thi Duy, nhẹ nhàng gật đầu. "Lúc các cậu chưa đến mình đã quyết định rồi, chỉ có điều... Mình không muốn một mình vào lúc này..." Tùy Tâm nói xong vừa muốn khóc, hai người kia vội vàng dụ dỗ thay cô lau nước mắt.
Thật ra các cô cũng khó chịu, nhất là Lạc Vĩ Vĩ, một mực đợi đến lúc Tùy Tâm đi vào phòng phẫu thuật, rút cuộc mới chống đỡ không nổi mà khóc lên. Tùy Tâm là người bạn tốt nhất của Lạc Vĩ Vĩ, Tùy Tâm thật ra là một người rất yếu ớt, bây giờ cậu ấy nằm trên bàn phẫu thuật, cậu ấy rất đau... Nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Vĩ Vĩ khóc càng tợn.
Lục Thi Duy cầm khăn tay lau nước mắt cho cô cũng ngăn không được, cuối cùng dứt khoát ôm lấy cô, để cô tựa trên vai mình khóc.
"Lạc Vĩ Vĩ, Tùy Tâm so với chúng ta còn khổ sở gấp ngàn lần vạn lần, cậu đừng khóc nữa, để cậu ấy nghe thấy sẽ không dễ chịu đâu."
Lạc Vĩ Vĩ ở trên áo Lục Thi Duy cọ nước mắt nước mũi, nghẹn ngào ừm một tiếng, một lát sau lại hỏi: "Lục Thi Duy, vì sao lúc cậu gặp loại chuyện này có thể bình tĩnh như vậy? Vì sao cậu biết quá trình làm những thứ này như thế nào, có phải cậu đã từng làm chuyện này hay không?"
"..."
"Cậu ở bên ngoài nhiều năm như vậy, coi như vụng trộm sinh con đoán chừng cũng không có ai biết." Lạc Vĩ Vĩ còn chưa ý thức được nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần.
"Cút! Sinh với cậu đó!" Lục Thi Duy nói xong dùng sức đẩy Lạc Vĩ Vĩ ra, sao con người này luôn nói mấy câu phá hỏng bầu không khí vậy.
Lạc Vĩ Vĩ nín khóc mỉm cười: "Được a, cậu muốn sinh cho tôi một đứa cũng được." Suy nghĩ một chút còn nói: "Không được, con của cậu khẳng định đáng ghét giống cậu."
Nói xong hai người liếc nhau một cái, sau khi nhận được ánh mắt xem thường của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ lại cúi đầu cười cười. Nhân sinh mà, luôn có đủ loại khó khăn không để bạn mạnh khỏe vượt qua. Nhưng gìn giữ mỉm cười dù sao vẫn không sai.
xxxx
Tùy Tâm xin nghỉ bệnh, tâm tình Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy đều trầm trọng vượt qua kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, tập đoàn tổ chức đi du lịch Hàn Quốc cũng không hào hứng nổi.
Mấy sếp cảm thấy mọi người tăng ca quá cực khổ, vì vậy tranh thủ một khoản phúc lợi, khiến tất cả mọi người vì lãnh đạo sáng suốt mà hoan hô, Lạc Vĩ Vĩ cùng Lục Thi Duy chỉ yên tĩnh mà ngồi ở vị trí làm việc của mình, một chút cũng không vui nổi.
Lúc tan việc Lạc Vĩ Vĩ hỏi Lục Thi Duy: "Có nên nói với Tùy Tâm không?"
Lục Thi Duy không chút suy nghĩ: "Đổi lại là cậu, cậu nghe xong có thể cao hứng sao?"
Lạc Vĩ Vĩ thở dài, thời gian này tại sao lại thốn như vậy, lại sớm vài ngày hoặc là chậm thêm vài ngày, Tùy Tâm mới có thể đi, hết lần này tới lần khác là thời điểm này, thân thể Tùy Tâm coi như khôi phục tốt rồi, nhưng tổn thương trong lòng cũng cần chút thời gian nữa, đâu có tâm tư đi chơi?
"Nhưng nếu không nói cho cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ tức giận, dù sao đều tức giận, vẫn là nói đi, cùng lắm thì lúc về mang cho cậu ấy nhiều quà chút."
"Vẫn là... Đừng nói đi..."
"Vậy hai người chúng ta đều cùng nhau biến mất vài ngày phải giải thích với cậu ấy thế nào..."
Hai cô vẫn còn bối rối nói hay không nói, Tùy Tâm bỗng nhiên gọi điện thoại tới. Lạc Vĩ Vĩ đưa điện thoại cho Lục Thi Duy, "Cậu nghe đi." Cô có dự cảm không hay.
Quả nhiên, Lục Thi Duy vừa mới nghe điện thoại, giọng nói của Tùy Tâm bên kia đã vọt tới, Tùy Tâm nói: "Đi Hàn Quốc du lịch sao các cậu không nói với mình một tiếng? Còn phải để người khác gọi điện cho mình biết, có ý gì đó, không muốn mang mình đi à?"
"..." Lục Thi Duy cầm điện thoại trong tay có hơi lúng túng, "Tùy Tâm... Chuyện đó... Bọn mình đang muốn gọi điện cho cậu đây."
"Ôi chao, là Tiểu Duy à." Tùy Tâm nghe xong là giọng của Lục Thi Duy, giọng nói lập tức liền thay đổi, "Mình đoán là tên khốn Vĩ Vĩ kia không cho nói."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy đen mặt, nhịn không được vừa lái xe vừa cười.
Lục Thi Duy nói: "Thật ra là tôi không cho cậu ta gọi cho cậu..."
"Ôi trời, không liên quan, dù sao tên khốn là Lạc Vĩ Vĩ."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong liền phát hỏa: "Nói cái gì đó, mình tốt với cậu như vậy cậu còn nói mình?"
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười đặc biệt vui vẻ của Tùy Tâm đầu bên kia, "Ha ha ha... Không được... Cười đến đau cả bụng..."
Lục Thi Duy vội vàng nói: "Cậu kiềm chế một chút, thế nào? Cậu có thể đi du lịch chứ?"
"Mình đương nhiên muốn đi! Mình còn muốn đi..." Tùy Tâm tiếp đó nói một tràng, giống như cô rất thông hiểu Hàn Quốc, nếu như hai cô không mang cô đi, ở Hàn Quốc nhất định sẽ chết đói...
Cúp điện thoại, Lục Thi Duy cười đến rất bất đắc dĩ, cả buổi mới nói: "Tùy Tâm thật sự rất kiên cường ấy."
Lạc Vĩ Vĩ cũng cười cười: "Cho nên chúng ta kỳ thật không cần quá lo lắng, vui vẻ mà đi chơi đi ~ "
"Cậu đi Hàn Quốc chưa?" Lục Thi Duy bỗng nhiên hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ suy nghĩ một chút nói: "Đi rồi, năm đó làm hộ chiếu hình như là đảo Jeju, lúc ấy không có thịnh hành đến đó du lịch, chẳng qua quá lâu, không nhớ rõ."
"À..."
"Hỏi cái này làm gì vậy?"
"Không có gì, tôi cũng đi rồi."
"Cắt, cậu cho rằng tôi chưa đi qua đó, muốn khoe khoang một chút với tôi à?"
Lục Thi Duy quay đầu liếc nhìn cô một cái, "Cũng không nhàm chán như cậu."
Lạc Vĩ Vĩ cũng không lập tức đánh trả, vững vàng ngừng xe, sau đó nhanh chóng xuống xe, thừa dịp Lục Thi Duy lấy ba lô ở phía sau, nhanh nhẹn đè xuống nút khóa xe.
Sau đó chợt nghe Lục Thi Duy ở trong xe mắng: "Đồ khốn!"
"Cậu cầu xin tôi đi, cầu xin tôi thả cậu ra đi."
"Cút!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...