"ĐM!" Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ khôi phục lại tinh thần chỉ có thể nói ra những lời này.
Sau khi tinh thần ổn định nhìn rõ người ngồi trên sô pha là ai, cô lại bồi thêm một câu: "ĐM! Cậu đặc biệt muốn hù chết tôi sao, sao cậu không bật đèn hả!"
Người ngồi trên sô pha bình tĩnh lên tiếng đáp: "Không phải cậu vẫn đang thở sao? Chứng minh xem, hừ."
Lạc Vĩ Vĩ ôm ngực, xúc động một tiếng: "Sinh nhật tôi đây suýt nữa thì biến thành ngày giỗ rồi..."
Xúc động xong cô mới phát hiện không đúng, cho dù vào nhà mình hẳn cũng phải là Tùy Tâm, tại sao lại là Lục Thi Duy? Cái này rất không đúng rồi. Lạc Vĩ Vĩ vẫn bảo trì tư thế ngồi dưới đất, "Không đúng, sao cậu lại ở trong nhà tôi?"
"Nhà tôi cúp điện." Lục Thi Duy nói xong đứng lên đi vào bếp, nàng đang nấu gì đó trong bếp.
Lạc Vĩ Vĩ vội vàng ngồi dậy đuổi giày, mau chóng đuổi theo hỏi: "Tôi hỏi cậu vào bằng cách nào?" Cô nhớ là mình chỉ nói chỗ giấu chìa khóa cho Tùy Tâm mà thôi.
Lục Thi Duy không nhanh không chậm nói: "Tôi biết rõ nơi mà cậu giấu chìa khóa, cậu không nhớ sao?" Nói xong nàng mở nắp nồi, trong nháy mắt mùi thơm tỏa ra tứ phía.
Lạc Vĩ Vĩ ngửi thấy mùi thơm, ngay cả nói chuyện cũng quên mất tiêu, nhìn nhìn mì trong nồi, lại nhìn nhìn Lục Thi Duy; nhìn Lục Thi Duy đem mì cho vào trong bát, sau đó lại nhìn nhìn Lục Thi Duy. Lúc sau quên mất phải truy cứu Lục Thi Duy tại sao đến, tại sao lại ở trong nhà cô nấu mì, những cái kia cũng không muốn hỏi nữa, có ăn là tốt rồi.
"Vừa đúng lúc." Lục Thi Duy lầm bầm.
Lạc Vĩ Vĩ nói tiếp: "Lúc nào?"
"Không có gì, mau ăn đi." Lục Thi Duy nói xong cầm bát đưa tới.
Lạc Vĩ Vĩ lại chậm chạp không dám đưa tay đón. Hôm nay Lục Thi Duy có chút không bình thường nha... Sao mới có mấy giờ không gặp, sao đột nhiên thay đổi như gió vậy...
Lục Thi Duy mất dần kiên nhẫn, nàng lại trưng ra vẻ mặt bình thản trước sau như một: "Cậu có ăn hay không đây?"
"Sao tự dưng cậu tốt với tôi quá vậy?" Lạc Vĩ Vĩ đối với việc nàng đột nhiên lấy lòng tỏ vẻ có chút sợ hãi, mà mình không phải cả ngày đều tranh cãi với Lục Thi Duy sao? Sao thoáng cái ân cần dịu dàng thế. Bệnh tâm thần lại tái phát?
Lục Thi Duy nghe xong cũng sững sờ, quả thật hành động của nàng có hơi kỳ quái, nàng suy nghĩ một chút, qua loa nói: "Sinh nhật của cậu mà, đây là quà." Nói xong, không đợi Lạc Vĩ Vĩ phản ứng, trực tiếp kéo tay Lạc Vĩ Vĩ, đặt bát vào trong tay Lạc Vĩ Vĩ, sau đó nàng xoay người ra khỏi phòng bếp, "Tôi mệt, đi ngủ trước."
Nếu đổi là lúc trước, Lạc Vĩ Vĩ khẳng định phải nói, sao cậu có thể to mặt ở nhà tôi vậy? Thật sự không xem mình là người ngoài sao... Nhưng Lục Thi Duy hiếm khi có thể quan tâm như vậy, lại khiến cô có chút cảm động, cảm động không biết làm sao, cũng bởi vì quá mệt mỏi, thấy cái ăn liền không để ý cái gì nữa.
Cho nên cô bưng bát, cảm thụ nhiệt độ trên thành bát, chỉ nhìn bóng lưng Lục Thi Duy nhẹ nhàng nói: "À, ngủ ngon." Nói xong lại bị chính câu nói buồn nôn của mình làm nổi da gà.
Lục Thi Duy nằm trên giường lật qua lật lại ngủ không được, thật ra nàng không phải cố ý dọa Lạc Vĩ Vĩ, chẳng qua nàng muốn tắt đèn suy nghĩ chút chuyện, không có ý định hù dọa Lạc Vĩ Vĩ, cũng không nghĩ là lá gan Lạc Vĩ Vĩ lại nhỏ như vậy. Nàng đều nghĩ như vậy, đều là không biết Lạc Vĩ Vĩ sẽ sợ hãi như vậy.
Vốn sau khi tan việc Lục Thi Duy định ngồi xe về nhà mình, kết quả trong nhà mất điện, nàng không có việc để làm lại không ngủ được. Nghĩ đến trước kia dì Lý với mẹ mình đi đều dặn dò mình chăm sóc với nấu cơm cho Lạc Vĩ Vĩ một chút, hôm nay lại đúng sinh nhật Lạc Vĩ Vĩ, nàng nghĩ mượn cơ hội này đến nhà Lạc Vĩ Vĩ ngủ nhờ một đêm. Suy nghĩ một chút Lạc Vĩ Vĩ ngày sinh nhật phải đi bồi lãnh đạo uống rượu, mà Lạc Vĩ Vĩ mỗi lần đều buộc bản thân vào nhà vệ sinh nôn ra, dùng điều này để giữ tỉnh táo, vì một phần công việc, làm thành như vậy cũng rất đáng thương, nên nấu mì cho Lạc Vĩ Vĩ ăn.
Nhưng nàng đến đợi trái đợi phải Lạc Vĩ Vĩ vẫn chưa trở về, sau đó nhìn đồng hồ đã qua mười rưỡi rồi, nàng có chút lo lắng, mặc dù Lạc Vĩ Vĩ rất ít khi uống say, nhưng uống rượu lái xe nguy hiểm, coi như kỹ thuật lái xe của Lạc Vĩ Vĩ tốt cỡ nào, nhưng khó tránh khỏi gặp chuyện không may trên đường.
Càng nghĩ càng lo lắng, vì vậy nàng liền đứng lên nhìn cửa sổ xem cửa chính tiểu khu. Đợi vài phút thì nhìn thấy xe Lạc Vĩ Vĩ đi vào, nàng đợi vài phút cũng không thấy Lạc Vĩ Vĩ đi lên, lo lắng Lạc Vĩ Vĩ có giống lần trước ngủ luôn trên xe hay không, bất đắc dĩ thở dài một hơi xuống dưới bãi đỗ xe tìm Lạc Vĩ Vĩ.
Kết quả lúc nàng đến chỗ đậu xe, liền thấy được một màn làm nàng đặc biệt bối rối.
Nàng cho rằng Lạc Vĩ Vĩ tương lai chắc chắn sẽ lập gia đình, tìm một người đàn ông ưu tú giống như cậu nhỏ của nàng vậy, hoặc là giống thanh niên nho nhã như Lâm Tuyết, nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, Lạc Vĩ Vĩ lại có thể biết là cùng một cô gái, hơn nữa lại làm ra cử động mập mờ như vậy. Lúc đó nàng chạy đi mất, không muốn xem tiếp nữa, cũng không muốn biết cử động tiếp theo của bọn họ là gì. Nàng thậm chí không muốn suy nghĩ nhiều.
Sau khi trở lại trên nàng chuyên chú nấu mì, nghĩ thầm nếu như mì làm xong rồi cậu còn về, thì tôi sẽ tự mình ăn. Sau đó nàng chỉnh nhỏ lửa, đến ghế sofa trong phòng khách ngồi chờ, chẳng qua lại không nhịn được nghĩ đến, nhỡ đâu Lạc Vĩ Vĩ dẫn người về, nàng ở đây chẳng phải rất lúng túng sao?
Nhưng mà cuối cùng Lạc Vĩ Vĩ không có mang cô bé kia về nhà, tay rằng nàng nói với Lạc Vĩ Vĩ mình đi ngủ, nhưng nằm trên giường lại bắt đầu bối rối, có phải là mình đã nghĩ quá nhiều rồi không? Các cô chỉ nói chuyện ở khoảng cách quá gần mà thôi? Lạc Vĩ Vĩ chắc có lẽ không thích kiểu con gái mới lớn đâu nhỉ.
Vấn đề này nếu như không biết rõ, Lục Thi Duy tối nay cũng đừng có nghĩ đến việc đi ngủ. Nàng nằm trên giường nhảy loạn cả buổi, do dự cả buổi, khuyên bảo bản thân cả buổi, cuối cùng vẫn quyết định đi hỏi Lạc Vĩ Vĩ cho rõ ràng.
Lạc Vĩ Vĩ rất đói bụng. Bữa cơm tối kia, cô không dám ăn cái gì, bởi vì cô uống xong lại nôn ra, nôn ra xong lại uống tiếp, sau đó lại nôn ra. Trong dạ dày căn bản một chút đồ cũng không có, về đến nhà rõ ràng còn có thế ăn một bát mì nóng hổi, quả thực là chuyện hạnh phúc trên thế giới. Đương nhiên, nếu như không phải Lục Thi Duy làm thì tốt hơn, tuy rằng ăn rất ngon, nhưng lại cảm thấy rất kỳ lạ.
Thời điểm Lục Thi Duy bước ra, trông thấy Lạc Vĩ Vĩ nâng bát húp đến không biết trời đất, nàng đi tới ngồi cạnh Lạc Vĩ Vĩ, giọng bất giờ mềm nhũn ra, "Cô bé vừa rồi là ai vậy?"
"Hả? Cô bé nào?" Lạc Vĩ Vĩ tâm cả kinh, cho rằng lại xảy ra chuyện thần quái gì nữa.
Lục Thi Duy cố gắng giữ nhịp tim bình thản, từ từ mở miệng nói: "Chính là cô bé vừa rồi ở trên xe của cậu ấy."
"Cậu nói Vương Đông Thanh đó hả?" Cũng chỉ có thể là Vương Đông Thanh mà thôi.
Thần sắc Lục Thi Duy trì trệ, thì thào tự nói: "Cô bé đó chính là Vương Đông Thanh?!" Thì ra Vương Đông Thanh không phải tên một chàng trai, mà là một cô gái xinh đẹp, cô bé đó tặng Lạc Vĩ Vĩ hoa hồng... Cùng Lạc Vĩ Vĩ mập mờ như vậy... Các cô chẳng lẽ kết giao rồi sao?
Lạc Vĩ Vĩ lập tức tỉnh rượu, sao Lục Thi Duy biết Vương Đông Thanh ở trong xe mình? Chẳng lẽ khi đó Vương Đông Thanh nói nhìn thấy một cô gái, thì ra là Lục Thi Duy ư? Lạc Vĩ Vĩ đem chuyện đã xảy ra tối nay xâu chuỗi lại, biết rõ Lục Thi Duy nhất định đã hiểu lầm cái gì đó rồi, đang muốn giải thích, Lục Thi Duy mở miệng trước.
Lục Thi Duy nói: "Có phải cậu..." Nói yêu thương rồi không?
Lạc Vĩ Vĩ cuống quít cắt lời nàng, kiên quyết mà lắc đầu, "Không phải!" Nói xong ngổn ngang trăm mối thả bát xuống bàn ăn, bịch một tiếng. Lạc Vĩ Vĩ cũng không biết tại sao mình lại phản ứng lớn như thế, cô chẳng qua là không muốn Lục Thi Duy hiểu lầm mà thôi.
Im lặng thật lâu, hai người một mực bảo trì trạng thái đối mặt, những điều muốn nói lại không thể nói nên lời, liền cứng rắn nuốt vào trong bụng. Lục Thi Duy nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi.
Lạc Vĩ Vĩ cúi đầu gọi một tiếng: "Lục Thi Duy..."
"Sao?"
"Không phải như cậu nghĩ." Lạc Vĩ Vĩ giải thích.
"Cậu không cần giải thích với tôi." Lục Thi Duy nhàn nhạt đáp, nhưng trong lòng tóm lại không bối rối nữa. Tuy Lạc Vĩ Vĩ miệng xấu xa, nhưng trong chuyện quan trọng tuyệt đối sẽ không nói dối.
Lạc Vĩ Vĩ cũng buông lỏng một hơi, tuy rằng chuyện cô với Lục Thi Duy từ nhỏ đến lớn đã nhao nhao chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nhưng bởi vì, hai cô đều có một loại ăn ý, có một số việc có mấy lời không cần phải nói cũng hiểu được, có thể đoán được đối phương muốn biểu đạt ý tứ gì.
Hơn nữa chuyện này cô nhất định phải giải thích rõ ràng với Lục Thi Duy, không thôi Lục Thi Duy nhất định sẽ lấy việc này khống chế cô để nói cho mẹ cô. Lạc Vĩ Vĩ trong nội tâm âm thầm đắc ý một chút, nghĩ thầm mình thật nhanh trí, nếu như lúc này không giải thích, ngày sau phải chịu khổ. Dù cho chuyện cũng không chắc chắn lắm.
Trầm mặc qua đi, Lục Thi Duy nghĩ đến lúc này có thể an tâm đi ngủ rồi, vì vậy nói: "Tôi đi ngủ, cậu cũng đi ngủ sớm đi."
"Này... Đợi một chút." Lạc Vĩ Vĩ vội vàng gọi nàng, vừa rồi ăn mì còn đang cảm động, gần như quên mất nguyên tắc vấn đề kia.
"Có việc gì?" Lục Thi Duy nghĩ chẳng lẽ Lạc Vĩ Vĩ thông suốt rồi, chuẩn bị muốn nói lời cảm ơn mình? Nàng nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lạc Vĩ Vĩ, tâm đồng cảm tăng lên, đại phát thiện tâm nói: "Nếu như nói không nên lời thì đừng nói là, tôi biết cậu muốn nói cái gì."
"Cậu biết?" Mắt Lạc Vĩ Vĩ sáng rực lên, quả nhiên cãi nhau nhiều năm như vậy, đáng tin cậy!
Lục Thi Duy nói: "Có thể từ trong miệng cậu nghe được hai chữ cảm ơn thật không dễ dàng, tôi hiểu quá mà, cho nên nếu như cậu thấy ngại, ngại không ra miệng được, vậy đừng nói là, tôi biết cậu cảm ơn tôi là được rồi. Hơn nữa... Tôi làm những thứ này cũng không phải vì muốn xem cậu cảm kích tôi đâu, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ có điều cho ở nhờ một đêm nay, cậu an tâm tiếp nhận thì được rồi."
"..." Ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ lập tức trở nên ảm đạm. Trố mắt vài giây mới nói: "Tôi muốn nói..."
"Đừng nói nữa, không cần miễn cưỡng."
"Không, tôi nhất định phải nói..."
"Thật sự không cần..."
"Cậu có thể đem bát đi rửa không?!" Lạc Vĩ Vĩ rống lên câu này, toàn bộ thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Lục Thi Duy hung hăng mà trừng mắt nhìn cô: "Cút cút cút!" Nói xong xoay người đi vào phòng khách, không có nửa điểm lưu luyến.
Lạc Vĩ Vĩ sững sờ ở tại chỗ, sao lại tức giận rồi? Không phải chúng ta luôn ầm ĩ khi đang nói chuyện sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...