Bóng Đã Vào Rổ Anh Đổ Em Chưa
Sau buổi tập, Tề Đức Hạo trên đường trở về nhà với tâm trạng nửa vui nửa buồn.
Lâu lâu anh lại ngó qua chiếc móc khóa ấy, nhìn vật nhớ người.
Hóa ra tâm bệnh là như thế này, trong lòng nặng trĩu sự lo âu và nhung nhớ.
Anh muốn quyết tâm cự tuyệt Chu Phi Phi, để đỡ rắc rối về sau nếu cô bé và Tuấn Kiệt thành một cặp.
Nhưng tiếc là chưa được nổi 2 phút anh đã mềm lòng.
Để kiểm soát cảm xúc tốt hơn, Tề Đức Hạo đã đứng lại chỗ khuôn viên trước nhà.
Anh ngắm nhìn những khóm hoa mà bác quản gia thường trồng, hít thở bầu không khí trong lành.
Vậy mà khi anh đứng đó chưa được lâu, mây đen bỗng kéo đến làm ánh mặt trời lụi dần rồi biến mất, báo hiệu một cơn mưa sắp tới.
Tề Đức Hạo định đi vào nhà thì gặp dì Lệ vừa hay mở cửa bước ra.
Bà ta nhìn thấy anh liền hỏi:
- Ơ...!nay cậu đi chơi bóng rổ về sớm thế?
Anh không thèm trả lời mà chỉ thờ ơ nói:
- Dì tránh ra cho tôi vào nhà, sắp mưa rồi.
Người phụ nữ sực nhớ ra là Tề Đức Hạo ghét mưa.
Bà ta không những không tránh đường mà còn khép hờ cánh cửa lại:
- Cậu muốn vào? Vậy thì hãy năn nỉ tôi đi.
- Gì vậy? Não dì có vấn đề à?
- Ơ? Cậu ăn nói kiểu gì đấy? Tôi thấy cậu vẫn không biết vị trí ai hơn ai trong cái nhà này rồi.
Trên trời bắt đầu rơi lất phất những giọt mưa nho nhỏ.
Kí ức kinh hoàng trong quá khứ hiện về.
Cả người Tề Đức Hạo run lên, anh trừng mắt nói:
- Tránh ra!
Dì Lệ đương nhiên rất cố chấp:
- Thế cậu có đồng ý ở bên tôi không?
- Thôi không thích I*ạn lu*n, không thích lén lút, càng không thích người như dì!
-
- Thế thì cậu ở ngoài đây mà nghĩ kĩ về mối quan hệ của chúng ta đi!
Cánh cửa kêu rầm một cái rồi bị khóa lại.
Tề Đức Hạo đưa tay mở thử dù biết sẽ vô dụng.
Những giọt mưa dần to và nặng hơn khiến đầu óc anh quay cuồng.
Tề Đức Hạo vội lấy điện thoại gọi cho quản gia.
Nhưng ông lại bảo "bà chủ" nói đang dạy con và tuyệt đối không cho phép ai làm trái lệnh.
Ô hay, dì Lệ lên làm bà chủ từ bao giờ thế?
Anh đành phải gọi cho bố.
Đúng như anh đoán, bố đang họp nên đã tắt chuông điện thoại.
Tề Đức Hạo ngồi sụp xuống trước cửa nhà, miệng lẩm bẩm trách móc:
- Chủ nhật mà cũng đi làm...!sao ai cũng tham tiền hết vậy...
Chu Phi Phi chào đón buổi sáng đầu tuần với một cơ thể tràn trề năng lượng.
Cô và Chu Minh Triết đã chiến tranh lạnh được đôi ba ngày.
Hai anh em vẫn giao tiếp nhưng chỉ dừng ở mức độ "cho có" chứ không thoải mái như trước.
Cho đến buổi chiều ngày hôm đó, Chu Phi Phi đi đến sân bóng rổ nhưng lại không thấy anh trai mình.
Cô đếm sơ sơ cũng chỉ có lèo tèo mấy người, đội tuyển để thi đấu sắp tới còn không đủ thành viên đến nữa.
Vậy là Chu Phi Phi gọi một anh ra rồi hỏi:
- Ủa, nãy lúc tan học em thấy anh hai với anh Tuấn Kiệt đi sau em mà ta.
Giờ họ chưa đến nữa?
Chàng trai chung lớp 12A đáp:
- À..
hình như chiều nay 1 số người trong đội tuyển có hẹn đến nhà Tề Đức Hạo.
Mà thắng Triết không nói em biết hả?
Làm sao mà khai ra là 2 anh em mới cãi nhau hôm trước rồi bơ nhau đến tận bây giờ được.
Chu Phi Phi cười trừ:
- Chắc ảnh quên á! Nhưng có chuyện gì thế ạ? Sao tự nhiên anh Hạo lại rủ mọi người về nhà?
- Đâu có! Hôm nay Đức Hạo không đi học! Nghe nói là hôm qua dầm mưa nên bị sốt cao lắm! Mấy thằng Minh Triết, Tuấn Kiệt, Sơn Thần,...!đại diện kéo nhau đi thăm rồi!
Nghe đến đây, Chu Phi Phi mới hoảng:
- Sao ạ? Anh ấy bị sốt á!?
- Ừ, nặng lắm.
Nó nổi tiếng ghét mưa mà không hiểu sao hôm qua lại-
Chu Phi Phi không nghe chàng trai ấy nói hết câu, lập tức phóng như bay chạy đi lấy điện thoại gọi cho Chu Minh Triết.
Trong lòng cô nóng như lửa đốt.
Dáng vẻ ngồi co ro một góc khi trời mưa mà cô đã từng được thấy của anh bỗng hiện về.
Có một câu hỏi lớn được đặt ra, Tề Đức Hạo ghét mưa như vậy, tại sao lại có thể dầm mưa đến phát sốt được?
Ở trước cửa nhà Tề Đức Hạo, có vài nam sinh áo trắng, đeo cặp đang đứng đợi người ra mở cửa.
Bỗng ngạc chuông của Chu Minh Triết reo lên.
Anh khá ngạc nhiên vì con em gọi mình.
Không lẽ nó muốn làm hòa à? Chu Minh Triết liền bốc máy:
- Gì?
"A lô anh ơi! Em nghe nói anh Đức Hạo bị ốm! Anh cho em địa chỉ với!"
Chu Minh Triết đáp:
- Lo mà tập bóng đi! Toàn con trai không, đi theo làm gì cho vướng chân! Anh mày đại diện được rồi!
Anh nói xong tắt cái rụp.
Tuấn Kiệt đứng kế bên cũng hiểu được phần nào câu chuyện.
Anh lấy máy ra nhắn cho Chu Phi Phi.
"Muốn đến đây hả? Sao không nhắn anh gửi địa chỉ cho".
Gần như là ngay lập tức, Chu Phi Phi trả lời.
"Dạ! Cho em xin địa chỉ với! Em cảm ơn anh!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...