Một say giải ngàn sầu.
Đã rất lâu Đỗ Nhược chưa tới quán bar, nhưng hương vị của rượu thì còn nhớ rõ, cô gọi rất nhiều loại rượu đặt trước mặt, uống cả cốc rượu mà mặt không đổi sắc.
"Sao anh không uống?" Đỗ Nhược giơ một chén Vodka lên, nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam.
Từ lúc bắt đầu vào quán bar, Kiều Cận Nam không nói một lời, chỉ khoanh tay ôm ngực ngồi một bên nhìn Đỗ Nhược uống rượu, một chén lại một chén.
Anh nhìn gần mười cái ly rỗng trên mặt bàn, sau đó liếc Đỗ Nhược đang im lặng ngồi bên cạnh: "Không nhìn ra cô có thể uống rượu."
Đỗ Nhược cười rộ lên, đuôi mắt cong cong, sóng mắt mênh mông:"Còn nhiều thứ anh chưa biết."
Cô uống cạn ly Vodka, kéo tay Kiều Cận Nam, lúc này mới có vài phần men say: "Anh đoán xem, anh là bạn trai thứ mấy của tôi?"
Người cô nghiêng ngả ngồi cũng không vững, Kiều Cận Nam khẽ nhíu mày, đỡ cô ngồi vững.
Đỗ Nhược vươn mười đầu ngón tay, đếm tới đếm lui: "Thứ mười tám!" Cô cười hì hì nhìn Kiều Cận Nam: "Hà Khâm Sinh là người thứ nhất, anh là thứ mười tám!"
Kiều Cận Nam lặng lẽ quan sát cô: "Thật bất ngờ..."
"Ha ha, bất ngờ đúng không!" Đỗ Nhược tiếp tục uống rượu: "Mọi người đều nói tôi lẳng lơ thấy tiền là sáng mắt! Tôi cho anh biết một bí mật... Tôi muốn Hà Khâm Sinh tức chết, tại sao hắn ta có thể đá tôi rồi có bạn gái còn tôi không được có bạn trai ? Tôi phải tìm một người đẹp trai hơn, có tiền hơn, quan tâm săn sóc hơn hắn ta!"
Đỗ Nhược hung hăng đặt mạnh ly rượu xuống, cầm một ly khác lên tiếp tục uống.
"Nhất định anh không biết chuyện này." Đỗ Nhược kéo Kiều Cận Nam lại gần, gương mặt đỏ bừng vì men say, ghé vào tai Kiều Cận Nam: "Tôi nói cho anh biết một bí mật, anh là người đầu tiên nghe chuyện này... ngay cả Trình Hi Vi, tôi cũng không nói!"
Trên người Đỗ Nhược đầy mùi rượu, Kiều Cận Nam nhíu mày ghét bỏ đẩy cô ra xa, nhưng càng đẩy, Đỗ Nhược càng sán lại gần, môi kề bên tai anh, cười hì hì nói: "Tôi cho anh biết... Tôi đã sinh một đứa bé..."
Kiều Cận Nam nhíu mày lại, Đỗ Nhược nói tiếp: "Đứa bé ấy... Đứa bé ấy chắc cũng lớn bằng Dĩ Mạc, cho nên... tại sao ở nhà tôi lại có quần áo trẻ con, bởi vì..."
"Đỗ Nhược, cô say rồi." Kiều CẬN NAM lạnh lùng cắt ngang.
Đỗ Nhược cầm ly rươu lên: "Tôi không say! Tôi rất tỉnh táo! Tôi..."
Rượu chưa tới miệng, đã bị Kiều Cận Nam cướp đi, anh nắm tay cô lôi ra ngoài.
Đỗ Nhược vùng vẫy kêu la: "Anh buông tôi ra! Tôi muốn uống rượu! Tôi còn chưa uống đủ! Sao anh lại kéo tôi! Bạn gái không phải thú cưng của anh, muốn lôi thì tìm thú cưng đi!"
Xe Kiều Cận Nam đỗ ven đường, anh lôi Đỗ Nhược lên xe, cô lại bám chặt vào lan can bên đường, nhất quyết không chịu buông tay: "Tôi muốn uống rượu, tôi không muốn ngồi xe! Tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống rượu!"
Kiều Cận Nam day day trán, bắt đầu hoài nghi quyết định tới đây là sai lầm.
"Kiều Cận Nam, tôi muốn uống rượu." Đỗ Nhược say rượu, ánh mắt trong sáng nhìn anh, đáng thương nói: "Tôi muốn uống rượu, tôi không muốn về nhà, tôi không có nhà."
Vừa nói, mắt cô đã rơm rớm.
Kiều Cận Nam bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng không thể nói cự tuyệt.
"Muốn uống rượu đúng không? Cô chờ ở đây."
Kiều Cận Nam xoay người chạy vào một cửa hàng tiện lợi, lúc sau xách một két bia đi ra.
"Uống! Không say không về!" Kiều Cận Nam kéo Đỗ Nhược ngồi xuống ghế đá, đặt két bia trước mặt.
Đỗ Nhược lặp lại một lần: "Uống! Không say không về!"
Kiều Cận Nam đang tức giận, nghe cô lặp lại cả câu kia, buồn cười nhìn cô, nếu không phải biết rõ tính cô chắc anh không nhận ra con sâu rượu trước mặt.
Đỗ Nhược lấy bia ra, vứt một lon cho Kiều Cận Nam, ngồi xếp bằng trên ghế dài. Vừa uống vừa ca hát.
Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.
Chắc vì uống quá nhiều rượu nên líu lưỡi, cô hát tiếng được tiếng mất.
Hát xong, cô bắt đầu ném bia.
"Hà Khâm Sinh đáng chết, dám đá tôi!" Toàn bộ lon bia còn chưa mở nắp bị cô ném xuống.
"Ném chết thằng lái xe, đâm vào mẹ tôi!" Một tiếng “Ầm”vang lên, bia văng tung tóe khắp nơi.
"Ném chết..." Đỗ Nhược cầm lon bia, ánh mắt mơ màng nhìn anh: "Mẹ tôi không thể bị ngã." Cô lấy tay áo lau chai bia, đặt xuống bên cạnh mình, lấy một chai khác ra.
"Ném chết anh, Kiều Cận Nam, dám bắt nạt tôi!"
Kiều Cận Nam đờ đẫn, mặt tối lại, cướp chai bia cô đang uống dở: "Đỗ Nhược, đừng quên ai đang cùng cô uống rượu."
Đỗ Nhược nhìn anh, nụ cười ngây ngô: "Đúng đúng, anh là Kiều Cận Nam."
Cô lảo đảo đứng lên, thân thể nghiêng ngả sắp ngã, Kiều Cận Nam vội vàng đỡ cô, cô liền nhào vào lòng anh.
Đỗ Nhược nhìn anh, đôi mắt trong suốt, dần dần nước mắt trào ra: "Không ngờ cuối cùng bên cạnh tôi chỉ có anh."
"Thật ra anh rất tốt, ngoại hình lại đẹp trai." Cô nhìn anh, cười ngây ngô, đột nhiên kiễng chân lên hôn anh.
***
Sáng hôm sau Đỗ Nhược tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, nằm trên giường ngây ngẩn một lúc mới tỉnh táo lại.
Một căn phòng xa lạ, phong cách đơn giản phóng khoáng, hai màu đen trắng kết hợp, là... phòng của Kiều Cận Nam?
Đỗ Nhược ngồi bật dậy, bên ngoài trời đã tối, cô đã ngủ bao lâu? Bây giờ là mấy giờ?
Trong phòng ngủ không có đồng hồ, cô vất vả tìm được điện thoại thì đã hết pin, chắc là cô đã ngủ cả ngày.
Gian phòng xa lạ, khung cảnh bên ngoài cũng khác. Đỗ Nhược nhìn bên ngoài cửa sỗ biết là biệt thự của Kiều Cận Nam, khu biệt thự rất yên tĩnh nên cô không đoán được là mấy giờ.
Cô vỗ mạnh đầu suy nghĩ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô và Tần Nguyệt Linh tranh cãi, sau đó gặp Kiều Cận Nam cùng đi uống rượu, sau đó?
Uống nhiều loại rượu rất dễ say, cô không hề nhớ gì cả.
Đỗ Nhược ngồi trên giường, trên người cô mặc áo ngủ, không thấy quần áo của mình, cô không thể mặc như vậy xuống lầu.
Cô vẫn cố nhớ lại chuyện hôm qua.
Ngày trước bạn bè nhận xét tửu lượng của cô không tồi, nói cô uống say cũng rất ngoan, giống một đứa trẻ, không làm những chuyện điên rồ.
Đầu vẫn còn đau, Đỗ Nhược nằm trên giường, đang định ngủ một giấc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, dì Hồ đi vào.
"Tôi thấy trong phòng sáng đèn nên nghĩ cô đã tỉnh." Hồ Lan cũng coi như quen biết Đỗ Nhược, nói chuyện rất hòa nhã, cười híp mắt nói: "Đây là Kiều tiên sinh dặn dò tôi đưa cho cô, mau thay đi. Bộ đồ ngủ cô mặc do tôi thay giúp, cô đừng giận."
Đỗ Nhược có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu: "Xin lỗi đã làm phiền dì..."
"Không sao, chỉ thay quần áo có gì mà vất vả. Ngược lại Kiều tiên sinh... ngày hôm qua bị cô nôn đầy lên người..."
Đỗ Nhược bối rối day trán.
"Đúng rồi, bây giờ mấy giờ rồi?" Đỗ Nhược vội hỏi.
Hồ Lan đáp: "Đã hơn chín giờ tối. Tiểu thiếu gia đã ngủ, Kiều tiên sinh còn chưa về, tôi vẫn để phần cơm cho cô, cô thay quần áo rồi xuống ăn một chút gì đi, ngủ một ngày chắc đói bụng lắm.”
Đỗ Nhược không còn mặt mũi nào ở lại ăn cơm, thay quần áo xong nhân lúc Kiều Cận Nam không có nhà định trốn trước, không ngờ vừa ra tới cửa phòng liền nghe thấy Hồ Lan đang nói chuyện với Kiều Cận Nam, cô đờ đẫn tai chỗ, tiến cũng không được lùi cũng không xong.
"Cô ấy đã tỉnh dậy?" Giọng Kiều Cận Nam lãnh đạm.
Hồ Lan cười trả lời: "Cô ấy vừa mới tỉnh dậy, tôi đã đưa quần áo mới cho cô ấy, chắc cũng sắp xuống rồi. Kiều tiên sinh ăn chưa?"
Kiều Cận Nam do dự một lúc mới nói: "Chưa."
"Vậy thì tốt quá, tôi đi làm thêm cơm."
Đỗ Nhược nghĩ có tránh cũng không thoát, thôi thì cứ xuống lầu, cô đang đi xuống thì thấy Kiều Cận Nam đi lên.
Mặc dù cô không nhớ chuyện gì, nhưng hồ lan vừa nói cô nôn lên người Kiều Cận Nam, chỉ cần Đỗ Nhược nghĩ tới đã thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.
Kiều Cận Nam nhìn cô, khóe miệng cười đầy ẩn ý.
Đỗ Nhược lúng túng rũ mắt xuống: "Kiều tiên sinh, chuyện tối hôm qua... Xin lỗi."
"Kiều tiên sinh?" Kiều Cận Nam nhướng mày: "Tối hôm qua, chắc hẳn ba chữ 'Kiều Cận Nam' chỉ là thuận miệng?"
Đỗ Nhược cười cười áy náy: "Ngày hôm qua uống nhiều nên có chút thất lễ, xin Kiều tiên sinh bỏ qua."
"Cô còn nhớ rõ?" Kiều Cận Nam bước lại gần.
Đỗ Nhược thấy anh đi lên, né người sang một bên để anh đi qua, nói dối: "Có một chút... Ấn tượng..."
Kiều Cận Nam không đi tiếp, đứng trước mặt cô, ép cô vào tường: "Như vậy còn xa lạ?"
Kiều Cận Nam lại gần, Đỗ Nhược bị áp sát vách tường, bị bao vây trong hơi thở của anh, tim cô càng đập nhanh hơn.
Tối hôm qua... cô đã làm gì...
Kiều Cận Nam cởi cúc áo sơ mi, cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô.
Anh vuốt ve khóe mắt cô ánh mặt đầy tình ý: "Tối hôm qua, em rất nhiệt tình."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...