Tần Nguyệt Linh tỉnh dậy, điều này làm Đỗ Nhược cảm giác cả thế giới bừng sáng lên.
Mấy năm nay Tần Nguyệt Linh nằm viện, mỗi ngày cô đều tới bệnh viện, công việc cũng rối tinh lên, thỉnh thoảng tìm được công việc ổn định, nhưng vì không thể làm thêm giờ cùng với áp lực công việc lớn nên đành phải từ chức, cuối cùng không còn cách nào khác là phải tìm việc bán thời gian.
Trước đây cô từng du học Pháp, tiếng Pháp lưu loát, ở thành phố S có nhiều công việc làm giáo viên dạy tiếng Pháp, hoặc nhận công việc dịch thuật làm thêm khi ở bệnh viện, mặc dù mệt một chút, nhưng miễn cưỡng bản thân và Đỗ Hiểu Phong đủ sống .
Mặc dù Tần Nguyệt Linh chỉ có thể mở mắt, chưa thể nói chuyện hay hoạt động, suy nghĩ vẫn còn mơ hồ, nhưng có thể tỉnh dậy là tốt rồi.
Bởi vì cuối tuần, Đỗ Hiểu Phong nói không phải lên lớp, cậu vào chăm sóc mẹ, kiên quyết không cho cô ở lại.
Đỗ Nhược mua một con gà, định hầm lên ngày mai mang tới bệnh viện, cải thiên vài món ăn, cho Đỗ Hiểu Phong ăn một bữa thật ngon. Tay xách túi lớn nhỏ, mới vừa đi ra khỏi siêu thị thì trời mưa.
Ban ngày đã mưa suốt, mãi cho đến lúc chạng vạng mới dừng lại, Đỗ Nhược mở cây dù, dưới chân là vũng bùn, có chút lếch thếch nhưng tâm trạng rất tốt. Cô đi về phía trước, phát hiện một đứa trẻ đang đeo một chiếc cặp nhỏ, áng chừng chỉ tầm bốn năm tuổi, một người lẻ loi, ngay cả ô cũng không có.
Từ trước đến giờ cô luôn không có lực chống cự với trẻ con, vừa thấy liền bước nhanh tới, che mưa giúp người bạn nhỏ: "Người bạn nhỏ, sao lại đi một mình? Lạc bố mẹ à?"
Đỗ Nhược cúi đầu nhìn, thì ra là người quen.
Hôm qua đã gặp nhau.
Kiều Dĩ Mạc nhìn thấy cô, mắt to đen nhánh chớp chớp, ngay sau đó ngoan ngoãn chào hỏi: "Cô giáo Đỗ" .
Đỗ Nhược cúi đầu đồng hồ, lúc này đã 7 giờ tối, vườn trẻ đã sớm tan học: "Sao không về nhà? Hay là không có người nhà tới đón? Lại đây, nói cho cô giáo Đỗ biết nhà con ở nơi nào, cô đưa về nhà có được không?"
Vừa nói hai chữ "Về nhà", Kiều Dĩ Mạc liền mếu máo, bộ dạng chỉ chực khóc.
Chẳng lẽ là bỏ nhà ra đi?
Đỗ Nhược do dự một chút, mưa quá lớn, trong tay cô còn cầm nhiều đồ ăn, cô ngồi xổm xuống nói: "Dĩ Mạc về nhà cô giáo không? Trở về nhà chúng ta từ từ nói."
Kiều Dĩ Mạc liền gật đầu.
Phòng trọ Đỗ Nhược cách đấy không xa, nhưng điều kiện không tốt lắm, vào ngõ hẻm liền tối om, vì trời mưa, trên đất có vũng nước nông sâu, cô chỉ có thể nắm tay Kiều Dĩ Mạc thật chặt, chỉ sợ cu cậu té ngã, Kiều Dĩ Mạc vẫn yên lặng theo sau cô, còn nói: "Cô giáo Đỗ, tay của cô thật ấm áp."
Lên lầu Đỗ Nhược cởi áo khoác giúp cu cậu, kết quả phát hiện cả quần áo bên trong đều ướt, đang là mùa đông, cô nghĩ phải tắm để tránh bị ốm, nhưng cô từng này tuổi nhưng chưa từng chăm sóc cho trẻ con nên tay chân có chút luống cuống.
Kiều Dĩ Mạc vào phòng vệ sinh lại nói: "Tự con tắm, không cần cô giáo giúp đỡ."
Đỗ Nhược hoài nghi liếc nhìn cu cậu.
"Ở nhà, đều là con tự tắm rửa."
Dì Hồ rửa bát xong là về nhà, bố không có thời gian, ở nhà bà nội cu cậu học được tự mình tắm !
Đỗ Nhược cười cười: "Vậy Dĩ Mạc tự mình tắm, có vấn đề gì thì gọi cô giáo? Cô giáo nấu cơm cho con ăn."
Kiều Dĩ Mạc cũng cười lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, gật đầu.
Đỗ Nhược nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, trái tim nhũn ra: "Tắm xong thì gọi cô giúp con mặc quần áo."
Đỗ Nhược tìm trong quần áo cùng cặp sách của Kiều Dĩ Mạc, muốn tìm điện thoại di động của cu cậu để liên lạc với gia đình, nhưng lại không thấy. Cô tìm túi của mình, muốn liên lạc với đồng nghiệp, vậy mà điện thoại để quên ở bệnh viện.
Lúc Kiều Dĩ Mạc tắm xong, đã tự mình mặc quần áo tử tế, một bộ đồ ngủ mới, mặc lên rất vừa người, giống như là đồ dành riêng cho cu cậu, Đỗ Nhược không tự chủ được liền nhìn cu cậu chằm chằm .
Cũng không biết là vừa tắm xong, còn ngượng ngùng, khuôn mặt Kiều Dĩ Mạc nhỏ nhắn hồng hào, Đỗ Nhược giúp cu cậu sấy tóc, bọc cu cậu vào tấm chăn, chỉ lộ ra gương mặt hồng non nớt, cực kỳ đáng yêu.
Cô không nhịn được xoa xoa đầu cu cậu: "Sao lại có đứa trẻ đáng yêu như vậy!"
"Cô giáo Đỗ thích Dĩ Mạc sao?" Đôi mắt Kiều Dĩ Mạc long lanh nhìn cô.
"Dĩ nhiên!" Đỗ Nhược ôm cu cậu tới bàn ăn: “Dĩ Mạc đói bụng không? Chúng ta ăn cơm trước, cơm xong nói cho cô giáo Đỗ biết nhà con ở đâu, cô giáo đưa con về nhà được không?"
Vừa nói về nhà, ánh mắt Kiều Dĩ Mạc liền buồn bã: "Cô giáo Đỗ không thích con phải không? Cho nên muốn đưa con về nhà."
Đỗ Nhược xoa nhẹ khuôn mặt của cu cậu: "Tất nhiên là không phải! Trễ rồi mà chưa về nhà, người nhà sẽ lo lắng."
"Không." Kiều Dĩ Mạc mất mát rũ mắt xuống: "Con không muốn về nhà."
Đỗ Nhược nhìn cu cậu cắn chặt môi: "Muốn khóc sao?"
Mắt Kiều Dĩ Mạc đỏ lên, mếu máo: "Chú Mạnh nói con là bé trai, không thể tùy tiện khóc được, khóc sẽ biến thành cô gái, sẽ giống bạn Hà Kiều Kiều!"
Đỗ Nhược dở khóc dở cười, chỉ nói: "Không sao, trẻ con có thể khóc, lớn lên không khóc nữa."
Kiều Dĩ Mạc "Oa" một tiếng, nhào vào lòng Đỗ Nhược khóc lớn: "Ngày đó cô giáo Đỗ gạt con đúng không? Hu hu... Thì ra là bố nghĩ con không phải là con ruột, thật ra bố không thích con phải không? Thì ra từ trước tới nay chưa từng đưa con đi nhà trẻ cũng không muốn con tới sống cùng, còn không chơi cùng con, chỉ thích ở thư phòng làm việc."
Đỗ Nhược nghĩ đến tờ báo cáo giám định kia, không biết ai đã nói gì với Kiều Dĩ Mạc?
"Chẳng trách bố không cười với con, cũng không thích nói chuyện với con, thật ra bố không thích con cho nên hoài nghi con không phải con ruột?" Kiều Dĩ Mạc khóc thật thương tâm: "Mẹ không cần con, bây giờ bố cũng không cần con nữa, hu hu... Con không phải là đứa trẻ được mọi người yêu quí, cho nên bọn họ đều không cần con."
Đỗ Nhược thấy chua xót, ôm ấp dụ dỗ cu cậu: "Dĩ Mạc ngoan như vậy, sao bố lại không thích đây? Nhất định là bất đắc dĩ nên mẹ mới rời xa Dĩ Mạc."
Trước khi đi dạy, Đỗ Nhược được biết hoàn cảnh đặc biệt của hai đứa trẻ, khi nói chuyện phải chú ý, cho nên cô cũng biết chuyện Kiều Dĩ Mạc không có mẹ
"Con không muốn về nhà, dù sao bố cũng không thích con, không muốn nhìn thấy con." Kiều Dĩ Mạc tựa vào đầu vai Đỗ Nhược, ôm chặt cổ cô: "Cô giáo Đỗ đừng đưa con về nhà được không? Con không muốn nhìn thấy bố, hu hu..."
Đỗ Nhược thấy cu cậu khóc lớn, đành phải đồng ý, dịu dàng nói: "Được rồi, không về nhà không về nhà, hôm nay Dĩ Mạc ở đây với cô giáo Đỗ, bố xấu tính đáng ghét, chúng ta không thèm gặp bố nữa!"
Một lúc lâu Kiều Dĩ Mạc mới bình tĩnh lại, hít hít lỗ mũi nằm trên người Đỗ Nhược, một lúc sau mới nói: "Cô giáo Đỗ, thật ra thì bố... không đáng ghét..."
Đỗ Nhược sửng sốt.
"Sinh nhật, bố sẽ đưa con đi vườn thú, bị bệnh bố sẽ chăm sóc cho con, còn dạy con chơi cờ! Cô giáo Đỗ đừng ghét bố."
Đỗ Nhược cũng phải cười lên: " Cô giáo không ghét bố. Dĩ Mạc có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm được không?"
Kiều Dĩ Mạc ngoan ngoãn gật đầu.
Đỗ Nhược vẫn cho rằng đứa trẻ nhà có tiền đều được nuông chiều từ bé, tính tình có chút kiêu căng bướng bỉnh, không ngờ Kiều Dĩ Mạc lại ngoan ngoãn, tự mình tắm thì không nói, ăn cơm cũng yên lặng, tức giận tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, ngẩng khuôn mặt tươi cười: "Cô giáo Đỗ làm cơm thật ngon."
Đứa trẻ ăn nói thật ngọt, Đỗ Nhược không muốn thích cũng khó, cơm nước xong cô lôi ra vài món đồ chơi, cùng cu cậu chơi trò chơi. Kiều Dĩ Mạc hăng hái dâng cao, đôi mắt sáng long lanh, chỉ nói "Về nhà", cu cậu lại bắt đầu mếu máo, không chịu nói địa chỉ ở đâu, cũng không chịu nói phương thức liên lạc với người nhà, cuộn chăn buồn ngủ, sau đó... liền ngủ thiếp đi.
Đỗ Nhược thấy cu cậu thật ngủ say, bất đắc dĩ ôm cu cậu đến phòng ngủ, thay quần áo bước nhanh xuống lầu.
Đầu năm nay, điện thoại công cộng ít gặp, Đỗ Nhược vòng qua hai con đường mới tìm được một cái, gọi điện thoại cho Đỗ Hiểu Phong, để cậu tìm phương thức liên lạc với nhà trẻ, Đỗ Hiểu Phong lại nói điện thoại của cô đã hết pin.
Không thấy đứa trẻ, nhất định người nhà sẽ lo lắng, nhưng Đỗ Nhược cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để liên lạc với gia đình Kiều Dĩ Mạc, lại không yên lòng để cu cậu ở nhà một mình quá lâu, trong lòng cũng có chút sốt ruột, vừa nghĩ, bố Kiều Dĩ Mạc không quan tâm đến trình độ nào mới khiến Kiều Dĩ Mạc khóc thương tâm như vậy?
Không muốn sống chung, không thích nói chuyện, không cùng chơi trò chơi, không cười với con trai.
Dù không phải là ông bố tốt, nhưng để cho họ lo lắng cũng không phải là chuyện hay!
Nghĩ như vậy, Đỗ Nhược trở về dọn dẹp qua loa, sau đó ngủ cùng Kiều Dĩ Mạc dự định sáng sớm ngày mai đưa cu cậu đến vườn trẻ.
Nhưng mọi chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng như vậy.
Ba giờ sáng, cô bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức, miễn cưỡng từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng khoác áo ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, vừa mới vừa tới phòng khách, cửa đã bị bật ra, một nhóm người tràn vào phòng trọ nhỏ của cô.
Một người mặc áo khoác đen, vẻ mặt nghiêm túc, vừa tiến lên đã có người hướng tới phòng ngủ, Đỗ Nhược phục hồi tinh thần lại, muốn tiến lên ngăn cản, bị hai người kéo lại, cô chỉ có thể hét ầm lên: "Này! Các người là ai? Từ đâu tới? Các người tự ý xông vào nhà dân, ..."
Còn chưa dứt lời, một người nữa bước vào.
Cả người mang theo hơi lạnh của mùa đông, vóc người cao gầy, tuấn tú nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có đáy mắt lộ ra thần thái nghiêm nghị, vào cửa liền lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
Đỗ Nhược nhìn anh, lập tức sửng sốt.
Rất nhanh có người ôm Kiều Dĩ Mạc đang ngủ say, cung kính đưa cho người kia, Kiều Dĩ Mạc hừ hai tiếng, liền ôm cổ của người nọ, an tâm ngủ tiếp.
Người nọ rất nhanh quét mắt nhìn cả căn phòng một lần, ánh mắt không dừng lại trên người Đỗ Nhược, như lông vũ phất qua quét mắt nhìn cô một cái, trầm giọng nói: "Đưa tới đồn cảnh sát."
Nói xong ôm Kiều Dĩ Mạc ra ngoài.
Đỗ Nhược hoài nghi mình nghe lầm, đồn cảnh sát? Muốn đưa cô đến đồn cảnh sát? Cô phạm tội gì mà đưa đến đồn cảnh sát?
Rất nhanh, hai người đàn ông liền kéo cô đi. Đỗ Nhược muốn phản kháng, nhưng không thể địch nổi hai người đàn ông này, chật vật bị bắt đi chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông kia, cao giọng la ầm lên: "Kiều Cận Nam! Đứng lại!"
Bước đi trầm ổn bỗng nhiên ngừng lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...