Sau đêm hôm đó, quan hệ giữa Lạc Hi và Hạ Mạt trở nên kỳ diệu. Anh thường xuyên gọi điện cho cô, tranh thủ những lúc rảnh giữa các show diễn, trên ô tô tới sàn diễn, trước lúc đi ngủ, những âm thanh ồn ào phức tạp trong điện thoại đủ biết anh đang rất bận. Thỉnh thoảng anh ngẫu nhiên hẹn cô, ôm hôn cô say đắm. Còn cô, vẫn cái vẻ yên lặng thản nhiên nhìn anh, mỉm cười với anh, nhắm mắt mơ màng đón nhận nụ hôn. Cô không hứa hẹn cũng chẳng cự tuyệt, tất cả những điều đó đối với cô giống như mặt trời mỗi ngày đều mọc lên từ đằng Đông như một sự hiển nhiên.
Có lẽ, với cô mà nói, chuyện tình yêu căn bản không phải là thứ quan trọng trong cuộc đời.
Sau ngày biểu diễn tại quảng trường Cầu Vồng, Phan Nam là người đầu tiên được ấn định chọn làm ca sĩ chính thức thu âm phát hành đĩa hát. Công ty Sun đã liên hệ tìm cho cô nhạc sĩ viết lời bài hát, hòa nhạc phối âm, tuyên truyền quảng cáo, nhà sản xuất… Tên người thứ hai được chọn làm ca sĩ tuy chưa có hồi kết nhưng phần lớn nghiêng về Đới Tây và Hạ Mạt. Một tuần sau, Ngụy Nhân rời công ty Sun chuyển qua làm gương mặt mới chính thức cho một công ty biểu diễn nghệ thuật khác. Khả Hân ở lại nhưng không tiếp tục làm ca sĩ mà trở thành nhân viên bộ phận PR.
“Chỉ cần đánh bại Đới Tây là ổn thôi!”
Trân Ân sung sướng nói, ánh mắt lấp lánh như thể đĩa hát của Hạ Mạt đã có ở trước mặt vậy.
“Hồi này cậu thế nào?” Hạ Mạt chuyển đề tài. Cô biết bằng bất cứ giá nào cô cũng phải chiến thắng Đới Tây, nhưng cô không muốn bàn chuyện đó với Trân Ân.
“Chán phèo.” Trân Ân buồn rầu lắc đầu, “Từ dạo vụ xì căng đan giữa Vi An và bầu Jam bị báo chí phát giác, rất nhiều show diễn, hợp đồng quảng cáo đã ký từ trước của Vi An bị hủy bỏ, cô ta ngày nào cũng khùng khùng điên điên nổi nóng vô cớ. Mình chịu không nổi phải nộp đơn xin nghỉ. Mình chả thiết làm trợ lý nữa, khác con ôsin là mấy đâu… biết tới bao giờ mới đổi đời làm bầu quản lý được đây?!”. Ánh mắt Trân Ân mòn mỏi.
“Là quản lý cũng phải chăm sóc cho nghệ sĩ của mình chứ bộ.”
“Đâu giống! Người quản lý còn có được cảm giác thu được kết quả, thu được thành tựu. Khi giúp đỡ một nghệ sĩ trở nên nổi danh, trở thành siêu sao, khi ấy chắc chắn sẽ có cảm giác thỏa mãn thành công. Hơn nữa, người quản lý kiếm tiền rủng rỉnh hơn nhiều!” Trân Ân buồn bã nói: “Đáng tiếc chả có nghệ sĩ nào biết cách dùng mình…”.
Hạ Mạt cười.
Trân Ân đột nhiên nhớ ra: “À này, công ty báo cậu đi thử vai diễn chưa?”.
“Thử vai?”
“Trời đất ơi, cậu chưa biết thật sao! Quảng cáo mỹ phẩm của hãng Lỗi Âu năm nay vốn dĩ chấm Vi An làm gương mặt đạ diện, nhưng Vi An dính xì căng đan, danh dự tiếng tăm bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nên Lỗi Âu đã hủy ý đồ hợp tác với cô ấy. Hiện rất nhiều công ty đang tích cực giới thiệu những nữ nghệ sĩ xuất sắc của họ với Lỗi Âu, hình như chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ thử vai. Mình cứ tưởng các cậu đều được công ty tiến cử thì càng nhiều cơ may chứ.”
Đó cũng là nguyên nhân khiến Vi An căm thù tận xương tận tủy kẽ đã tung bí mật đời tư của mình cho bàn dân thiên hạ soi. Lỗi Âu là một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp, nổi tiếng trên thế giới, chưa cần bàn đến thù lao quảng cáo quá lớn, mà chỉ cần nói đến cấp độ sản xuất trong công tác quảng cáo đòi hỏi chất lượng cao, số lượng các áp phích, truyền hình, tờ rơi tần suất xuất hiện cực lớn, vì thế trở thành gương mặt đại diện quảng cáo hàng năm của hãng Lỗi Âu luôn là mục tiêu cạnh tranh số một của hầu hết các nữ minh tinh. Vi An đâu dễ gì đoạt được hợp đồng trong vô số các đối thử cạnh tranh như Thẩm Tường, Từ Tịnh Nghi, Đào Thục Nhi. Rốt cuộc lại công cốc.
“Lỗi Âu…”
Hạ Mạt tuy chưa bao giờ dùng qua sản phẩm này, nhưng rất quen thuộc với nó. Hồi hè những năm trước, cô đã từng làm ở quầy bán loại mỹ phẩm này. Cô biết gương mặt đại diện của thương hiệu này đều là những nữ minh tinh nổi tiếng cực kỳ sáng giá. Nếu như trước kia chưa có tiếng tăm gì thì chỉ cần được làm gương mặt đại diện cho hãng Lỗi Âu, xuất hiện trên truyền hình, những trang quảng cáo báo chí, áp phích, tờ rơi rợp trời rợp đất, sẽ không có gì là khó để trở thành người nổi tiếng.
Trân Ân tiếp tục: “Nghe nói, trước mắt công ty Lỗi Âu đang có xu thế nghiêng về Đào Thục Nhi, đã cho chuyên viên tới nói chuyện với cô ấy. Vi An hôm qua nghe tin này đã nổi điên nổi đóa”.
Hạ Mạt thấy hơi lạ.
Cảm giác phức tạp chợt xuất hiện trong lòng.
“Nếu công ty không cho tất cả các cậu được thử vai thì khả năng đúng là sẽ tiến cử Đào Thục Nhi rồi.” Trân Ân tiếc rẻ, nghĩ hồi lại nói: “Vận may của Đào Thục Nhi đã tới, chắc chắn là sẽ hot đến cháy mất thôi”.
Mấy ngày nay, Đào Thục Nhi sung sướng ra mặt dù trong lúc nói chuyện vẫn tỏ ra khiêm tốn yếu đuối, nhưng ánh mắt của cô không giấu nổi niềm vui như gió xuân tháng Ba. Mọi người trong công ty Sun cũng tỏ thái độ cung kính với cô hơn trước rất nhiều. Những người bản tính thân thiện đã bắt đầu lên tiếng chúc mừng Thục Nhi chả bao lâu nữa sẽ là gương mặt đại diện cho hãng mỹ phẩm cao cấp Lỗi Âu. Đào Thục Nhi vẫn giữ thái độ ngượng ngùng, e lệ giải thích rằng gương mặt đại diện vẫn chưa hoàn toàn xác định hoặc nói là mình vẫn đâu hay biết gì.
Hôm đó, Đào Thục Nhi đang có mặt tại công ty, chị Phần, người quản lý mới của Thục Nhi nhận một cú điện thoại. Jam đã thôi làm quản lý cho cô vì mắc xì căng đan với Vi An đã chuyển qua phụ trách những nghệ sĩ ít biểu diễn hơn.
Chị Phần và Đào Thục Nhi trao đổi nhỏ với nhau vài câu.
Sắc mặt Đào Thục Nhi liền thay đổi, “Sao, vẫn còn có nghệ sĩ khác nên phải mở một cuộc họp à?”.
Chị Phần nói nhỏ:
“Họ chẳng qua chỉ là làm nền thôi, Tổng giám đốc Lỗi Âu rất thích và tán thưởng em, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Đào Thục Nhi nhìn xung quanh, thấy hầu hết mọi người đang có mặt trong công ty đều đổ dồn ánh mắt vào mình, Thục Nhi giật mình nghĩ lại vừa xong mình nói hơi to. Mặt cô từ từ đỏ bừng, mỉm cười xấu hổ, Thục Nhi nói: “Không việc gì, Lỗi Âu sẽ chọn ra được gương mặt đại diện thích hợp nhất, tuyển lựa thêm một chút là chuyện bình thường”.
Chị Phần gật đầu nói : “Phải”.
“Thẩm Tường cũng tới chứ?” Đào Thục Nhi vô tình hỏi.
“Ừ, có.”
Đào Thục Nhi cắn môi, cô biết Thẩm Tường thường hay phô trương thân thế, lúc nào xuất hiện cũng có bốn năm trợ lý đi theo. Thục Nhi nhìn một vòng quanh công ty, ánh mắt lướt nhẹ qua Hạ Mạt, dừng vài giây, sau đó cô gọi Hạ Mạt, Khả Hân, Trân Ân và ba cô gái khác thường ngày làm công tác PR lại.
Đào Thục Nhi đỏ mặt hỏi:
“Phiền mọi người đi cùng tôi một chuyến tới công ty Lỗi Âu nhé, được không?”
***
Công ty Sun điều hai chiếc xe đưa mấy người tới công ty Lỗi Âu. Đào Thục Nhi, Doãn Hạ Mạt và chị Phần ngồi trên chiếc Bentley, Trân Ân, Khả Hân với ba cô gái kia ngồi xe sau.
Trong chiếc Bentley.
“Hạ Mạt, nghe nói nhiều đài truyền hình mời cậu tham gia show diễn của họ phải không?” Đào Thục Nhi nhìn vào chiếc gương nhỏ tỉ mỉ trang điểm gương mặt, hỏi: “Tại sao công ty mình đều từ chối vậy? Là ý của cậu à?”.
“Chắc chắn là công ty đã có những chủ kiến khác rồi.”
Hạ Mạt cũng biết có rất nhiều tờ báo, nhiều ký giả tới tìm cô, thậm chí không hiểu bằng cách nào họ có được số di dộng để trực tiếp gọi cho cô mời tham gia các show diễn, nhưng nhân viên truyền thông nói với cô rằng bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để xuất hiện ở các chương trình biểu diễn, họ đã thay cô từ chối hết.
“Ờ?” Đào Thục Nhi xoa thêm chút phấn, hỏi: “Chị Phần này, tình hình cái cô Đới Tây thế nào rồi?”
Chị Phần ngồi ghế trước quay người lại nói: “Cái cô Đới Tây không thành vấn đề… nhưng hồi này có gặp cô ấy ở biệt thự Thiên Thủy vài lần… cũng có thể chỉ là chị tình cờ đụng mặt thấy thôi…”.
Đào Thục Nhi mỉm cười, “Thì ra cũng chỉ là loại hàng như Vi An”.
Đào Thục Nhi đóng nắp hộp phấn nhìn Hạ Mạt, trầm ngâm hồi lâu, Thục Nhi nói: “Nghe mình đi, đừng dấn thân vào làng giải trí. Nơi đó rất phức tạp, đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Nếu cậu cần tiền, làm trợ lý cho mình cũng được, mình sẽ trả cho cậu cao hơn. Mình sẽ chăm lo cho cậu, không để cậu phải khổ. Mình cũng cần một người bạn như cậu lo lắng cho mình”.
Hạ Mạt mỉm cười, “Cảm ơn”.
Đào Thục Nhi không hiểu ý của Hạ Mạt, cô đang định hỏi tiếp thì bác tài cho xe giảm tốc độ, đã tới tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu.
Ngày hè tràn đầy nắng.
Nằm ở vị trí trung tâm khu đất vàng giữa rừng toàn nhà cao chọc trời, trụ sở Lỗi Âu màu tím nhạt trông như một thiếu nữ quý tộc châu Âu thời trung đại cao quý, ưu nhã. Trước mặt tòa nhà Lỗi Âu là một quảng trường trồng hoa rộng lớn với những trụ cột kiểu La Mã rất đẹp, đài phun nước mộng ảo, nàng tiên cá bằng tượng mơ màng chìm trong bọt nước trong veo.
Hạ Mạt ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Đẹp quá trời…” Tiếng Đào Thục Nhi theo gió vọng tới, “chỉ có những công ty nào tài lực hùng hậu mới có khả năng xây dựng được tòa nhà với vườn hoa sang trọng như thế này. Ai cũng nói không cần tham địa vị tiền tài, nhưng thế giới này hoàn mỹ tới độ con người ta làm sao không tham được cơ chứ…”.
Hạ Mạt quay sang Đào Thục Nhi. Trên mặt cô đã lập tức không còn dấu vết những lời than thở vừa xong. Với hàng mi dài đen láy, đôi mắt long lanh, hai má phớt phấn hồng, vẻ yêu kiều e lệ, trông cô giống như trong giấc mơ đang lúng túng ngượng ngùng trước sợi dây tơ ái tình khiến người ta thương tiếc. Hạ Mạt hiểu rằng Đào Thục Nhi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Cửa ra vào bằng kính xoay tròn.
Kính cửa trong suốt hào hoa quý phái.
Lẵng hoa tươi sặc sỡ, thơm ngào ngạt đặt xen giữa.
Đào Thục Nhi bước vào tòa nhà trụ sở công ty Lỗi Âu. Chị Phần và Hạ Mạt theo sau, Trân Ân, Khả Hân và mấy người nữa đi cuối. Cô nhân viên sau quầy tiếp tân nở nụ cười đón chào. Cô Thành, thư ký Tổng giám đốc từ phía đông đại sảnh vội vàng bước tới nhiệt tình chào đón Đào Thục Nhi.
Đang lúc nói lời cảm ơn thành ý của cô thư ký Thành, đã xuống tận nơi nhiệt tình đón tiếp, đột nhiên Đào Thục Nhi nhíu mày phát hiện Thẩm Tường cũng đang có mặt trong đại sảnh công ty Lỗi Âu, hình như hồi nãy, thư ký Thành cũng vừa từ chỗ Thẩm Tường đi ra thì phải.
Làn da trắng như tuyết, dáng người cao ráo, Thẩm Tường mặc chiếc váy dài màu đen bó sát người, hai, ba chuỗi ngọc trai đen lấp lánh trên cổ. Một trợ lý cầm ô che ánh nắng rọi qua bức tường kính, một trợ lý đang ngồi chồm hỗm sửa lại giày cho Thẩm Tường, một nhân viên truyền thông khác tay cầm đầu quay DV ghi hình, còn lại một số nữa thì người tay điện thoại, người xách thùng trang điểm, người mang quần áo. Thẩm Tường kiêu ngạo lạnh lùng đứng trước cửa cầu thang máy phía đông đại sảnh, không thèm ngó ngàng tới những người đi theo đang bận quýnh quáng phục vụ mình. Hệt như một vương nữ vậy, Hạ Mạt trộm nghĩ, đem ra so, Đào Thục Nhi chỉ là hạt ngọc bích nhỏ bé mà thôi.
Dẫn Đào Thục Nhi và những người đi cùng tới chỗ cầu thang máy đứng chờ, cô thư ký Thành vội vàng phân trần giải thích rằng cầu thang máy vừa mới lên, có lẽ phải một lúc nữa mới trở xuống. Đào Thục Nhi mỉm cười nói: “Không sao đâu”. Hạ Mạt lại để ý thấy thực ra chỗ này có tới hai cầu thang, một cái đang đi lên là loại thường hay gặp, còn một cái đang đứng yên cửa bằng kim loại sơn màu tím nhạt có khắc một bông uất kim hương màu vàng kim thanh nhã, cao quý hoa lệ, bên ngoài tuyệt nhiên không có dòng chữ “Đang hỏng”.
Đào Thục Nhi và Thẩm Tường đều đang đứng đợi thang máy nhưng làm như không quen biết nhau, chả ai bắt chuyện ai, không khí có vẻ căng thẳng, kỳ quái. Thẩm Tường nét mặt không biểu hiện, lạnh lùng quý phái. Đào Thục Nhi thì như không có Thẩm Tường, cô thì thầm to nhỏ cười nói với cô thư ký Thành, cô thư ký Thành hơi ngượng, thi thoảng liếc mắt áy náy nhìn Thẩm Tường. Khóe mắt Đào Thục Nhi thoáng nhìn thăm dò đánh giá, sắc mặt Thẩm Tường càng lúc càng khó chịu, bất giác Đào Thục Nhi không nhịn được nhoẻn miệng cười. Sau rồi, Thục Nhi phát giác Thẩm Tường đâu có nhìn gì mình mà là đang nhìn Hạ Mạt đứng cạnh cô.
“Cô biết Hạ Mạt à?”
Đào Thục Nhi nét mặt hơi ngạc nhiên như thể vừa phát hiện ra Thẩm Tường với mình đang cùng một chỗ.
“Không quen.”
Thẩm Tường lạnh lùng nhìn Hạ Mạt chằm chằm.
Đào Thục Nhi chau mày như đang suy nghĩ tìm kiếm điều gì đó, bỗng dưng cô ta đưa tay bụm miệng, đôi mắt mở to kinh ngạc, “Lẽ nào… nguyên cớ là Lạc Hi? Lạc Hi lần trước ở quảng trường Cầu Vồng đã xuất hiện làm thay đổi cục diện sân khấu là vì Hạ Mạt sao…”.
Lạc Hi?!
Tất cả ánh mắt mọi người đang có mặt ở đó đổ dồn lên người Hạ Mạt.
Hạ Mạt không nhìn vào bất cứ người nào, cô đang nhìn xuống nền gạch đá hoa cương, sắc thái bình tĩnh, thản nhiên như không, hình như chuyện Đào Thục Nhi vừa mới đề cập đến đối với cô chẳng có can hệ gì.
Thẩm Tường dán mắt vào mặt Hạ Mạt.
Ánh mắt lạnh lùng băng giá.
“Đừng có nhìn cô ta như vậy.” Đào Thục Nhi đứng chặn trước mặt Hạ Mạt ngăn ánh mắt Thẩm Tường, cười, nói: “Cô ta là trợ lý của tôi”.
“Trợ lý của cô thì đã sao nào? Giỏi lắm ta?” Một trợ lý sau lưng Thẩm Tường cười mỉa, “Cô dựa vào đâu mà dám ăn nói như vậy với chị Thẩm Tường?”.
Không khí lúc này thật căng thẳng!
Cô thư ký Thành ngượng ngập ho khan một tiếng, ý đồ làm dịu tình hình, nhất thời chưa biết phải khuyên can bên nào trước. Sắc mặt Đào Thục Nhi đã có chút thay đổi.
“Xin lỗi Thục Nhi tiền bối đi.” Ánh mắt Thẩm Tường rời Hạ Mạt ngước nhìn lên con số đang thay đổi trên bảng điện tử của thang máy, cô lạnh lùng ra lệnh cho người trợ lý có những lời nói vừa rồi. Cô trợ lý đành phải vùng vằng tuân theo.
“Tiền bối?” Đào Thục Nhi nghiến răng, xấu hổ nói: “Tôi sao dám nhận là tiền bối, cô còn hơn tôi hai, ba tuổi…”.
“Cô vào nghề bốn, năm năm rồi còn gì, đương nhiên là tiền bối của tôi,” Thẩm Tường không chịu khuất phục.
Đào Thục Nhi phút chốc cứng đờ người.
Cô đã tham gia vào làng giải trí được gần năm năm, lúc nào cũng chỉ bình bình, chưa bao giờ có thể coi là đại hồng đại phát, chuyện này đối với một nghệ sĩ mà nói là điều đáng sợ nhất. Một người mới bước vào nghề chưa có tiếng tăm, người ta có thể đặt nhiều kỳ vọng, người vào nghề càng lâu, cơ hội đại hồng đại phát càng ít đi. Thẩm Tường bước vào làng giải trí tuy hơi muộn, song một năm qua cô ta liên tiếp gặt hái được rất nhiều thành công, lại còn được nhận giải thưởng Nghệ sĩ được chờ đón nhất của năm, được công chúng rất yêu thích, mến mộ.
“Thang máy tới rồi.”
Hạ Mạt lên tiếng, mọi người không còn để ý tới căng thẳng giữa Đào Thục Nhi và Thẩm Tường nữa.
“Tinh…”
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Bên trong người đứng chật cứng, Đào Thục Nhi và chị Phần nhận ra những người đó đều là những lãnh đạo cấp cao của công ty Lỗi Âu, ai cũng mặc ple chỉnh tề, thang máy vừa mở đã vội vàng bước nhanh về phía cửa đại sảnh. Cô thư ký Thành ngạc nhiên, không hiểu có chuyện gì mà tất cả lãnh đạo cấp cao đều phải xuất binh, nhìn ra phía đại sảnh, toàn thể nhân viên công ty đều đã tập trung thành hai hàng đứng chờ!
“Thiếu gia tới rồi!”
Một đồng nghiệp đi ngang qua ghé tai cô thư ký Thành nói nhỏ. Thư ký Thành kinh ngạc vội vàng nói lời khiếm lỗi, khẩn trương theo mấy vị lãnh đạo cấp cao đi ra phía cửa. Đào Thục Nhi cũng nghe thấy câu nói này, trong lòng thẫm kinh hãi. Thẩm Tường quay người nhìn về cửa lớn đại sảnh, ánh mắt lạnh lùng cũng thay đổi, dần trở nên kinh ngạc.
Gia tộc họ Âu theo lời kể lại xưa nay thì trong cuộc sống, mọi hành sự tác phong rất ôn hòa, thái độ dè dặt, nhưng về mặt tài chính là một trong những gia thế có tiềm lực hùng hậu bậc nhất nhì, chính vì thế, những tin tức về gia tộc này luôn được giới báo chí điên cuồng săn lùng. Công ty Lỗi Âu là một trong số hàng loạt các công ty con dưới cờ gia tộc họ Âu, số cổ phần quan trọng nhất của công ty hầu hết nằm trong tay họ Âu. Có rất nhiều những lời đồn đại kỳ lạ về gia tộc này, trong đó phải kể đến những người thừa kế dòng họ đều có ma lực hút hồn. Đặc biệt nhất, người thừa kế thế hệ trước là một phụ nữ sắc đẹp thuộc hàng giai nhân tuyệt thế làm khuynh đảo các giới trong xã hội thời bấy giờ. Sau bà lấy một người Pháp rồi không thấy xuất hiện tin tức gì nữa. Người thừa kế đương nhiệm là con trai của bà, hình như năm nay hai mươi bốn tuổi, rất ít khi xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người trong công ty, mọi người trong nội bộ công ty thuộc gia tộc họ Âu đều gọi anh là Thiếu gia.
Toàn thể nhân viên công ty Lỗi Âu đứng xếp thành hai hàng bên ngoài cửa, từ Tổng giám đốc đến các lãnh đạo cấp cao tới các nhân viên các bộ phận, thư ký, tiếp tân, mọi người đều đứng xếp hàng trên quảng trường yên lặng đứng chờ.
Yên lặng.
Không tiếng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...