Chương 22
Phân vân mãi, rốt cuộc Thường cũng đành làm theo lời dặn dò của Thủy Tiên.
Nghe anh nhờ làm thêm một cây kẹo kéo nữa, chú Kiến trố mắt:
- Cháu định đi bán thêm buổi tối à?
- Dạ không ạ! - Thường đáp, giọng bối rối.
Chú Kiến càng ngạc nhiên:
- Vậy làm gì tới hai cây dữ vậy ?
Thường nuốt nước bọt:
- Dạ, cháu tặng bạn cháu.
Chú Kiến lại càng há hốc miệng:
- Tặng bạn mà tặng kẹo kéo ? Thiếu gì thứ sao cháu không tặng? Mà bạn gái hay bạn trai vậy ?
Thường đỏ mặt:
- Dạ... bạn trai!
Tới đây chú Kiến thôi vặn vẹo. Ừ, chắc nó tặng cho thằng bạn nghịch ngợm nào đó chứ không lẽ tặng quà cho bạn gái nó lại điên đến mức đi tặng kẹo kéo! Nghĩ vậy, chú Kiến gật gù:
- Thôi, được rồi! Chừng nào cháu lấy ?
Biết thoát nạn, Thường mừng rơn:
- Dạ, chiều mai.
Tối hôm sau, Thường quấn cây kẹo trong một tấm giấy dầu, bên ngoài cẩn thận bọc thêm mấy lớp giấy báo nữa rồi hồi hộp chở đến nhà Thủy Tiên. Cho tới lúc đó, Thường vẫn chưa yên tâm về món "kẹo sinh nhật" kỳ cục này. Anh cảm thấy cái "trò chơi" này của Thủy Tiên nó ngông nghênh và gàn dở sao sao ấy! Thường không thể hình dung được lát nữa đây trong một ngôi nhà sang trọng, giữa một buổi tiệc sinh nhật sang trọng cái món kẹo bình dân này sẽ xuất hiện ngớ ngẩn như thế nào. Thấp thỏm và lo âu, đã mấy lần Thường định quay xe lại, chở phắt cái món kẹo sinh nhật này về nhà chú Kiến. Nhưng rồi sợ ngày hôm sau sẽ chạm phải ánh mắt trách móc của Thủy Tiên, nhất là những giọt nước mắt chan hòa như lần trước, Thường đành phải từ bỏ ý định tháo lui và lại nghiến răng đạp thẳng.
Khi Thường đến, khách chưa có ai. Chỉ có hai anh em Thủy Tiên ngồi trong ghế xa-lông giữa căn phòng khách bày biện đẹp đẽ và thanh lịch. Vừa bước qua khỏi cửa, Thường cảm giác như anh bỗng lọt thỏm vào một thế giới khác. Thủy Tiên hôm nay trông rực rỡ hẳn lên trong bộ váy đầm tuyệt đẹp. Thấy Thường xuất hiện, cô đứng bật dậy, mừng rỡ chạy lại:
- A, Thường đến rồi!
Trong khi Thường mỉm cười lúng túng thì Thủy Tiên mau mắn giới thiệu khi hai người con trai với nhau:
- Đây là Đạt, anh của Thủy Tiên. Còn đây là Thường, bạn học cùng lớp với em!
Thường khẽ liếc Đạt. So với Thường, Đạt trông già dặn hơn nhiều. Hẳn Đạt phải lớn hơn em gái mình đến sáu, bảy tuổi là ít. Đã vậy, vẻ mặt Đạt lại nghiêm nghị khiến anh càng có vẻ chững chạc tợn. Thủy Tiên vừa giới thiệu xong, Đạt liền chìa tay ra khiến Thường phải lóng ngóng và hốt hoảng đặt vội bọc giấy báo lên bàn để bắt tay anh.
Thủy Tiên đứng bên cạnh lẹ làng mở bọc giấy ra và hớn hở reo lên:
- A, kẹo sinh nhật đây rồi! Hay quá!
Rồi cô quay sang Thường, mắt long lanh:
- Vậy mà từ nãy đến giờ Thủy Tiên cứ sợ Thường sẽ không đem đến!
Thường quệt mồ hôi trán:
- Đã hứa rồi mà!
Trong khi đó, Đạt nhìn sững cái vật lạ trên bàn:
- Gì vậy em?
Thủy Tiên cười tủm tỉm:
- Kẹo kéo.
- Kẹo kéo ? - Đạt sửng sốt - Kẹo kéo để làm gì?
Thủy Tiên vẫn hồn nhiên:
- Kẹo sinh nhật của em đó! Em nhờ Thường... mua giùm!
Đến đây, Đạt như không nén nổi. Anh kêu lên:
- Trời ơi, ai lại đãi sinh nhật bằng thứ kẹo xoàng xĩnh này! Em có điên không?
Lời trách móc nặng nề của Đạt với Thủy Tiên làm Thường tái mặt. Hẳn nhiên Đạt không có ý ám chỉ Thường. Anh cứ ngỡ Thường mua giùm theo yêu cầu của Thủy Tiên. Nhưng từ trong sâu xa của lòng mình, Thường vẫn thấy bị đụng chạm, nhất là trước cách nói gay gắt và trịch thượng của Đạt. Món kẹo xoàng xĩnh chỉ có thể được đem tới bởi những người xoàng xĩnh. Ý nghĩ đó khiến mặt Thường cứ thoạt xanh thoạt đỏ.
Thủy Tiên cũng bị bất ngờ trước thái độ nóng nảy của ông anh. Nhìn Thường, thấy anh đứng chết trân, cô lại càng bối rối. Sau một thoáng ngỡ ngàng, cô ngập ngừng giải thích:
- Kẹo kéo thì cũng là kẹo thôi! Bữa nay em muốn đem lại một sự ngạc nhiên cho bạn bè...
Đạt sốt ruột cắt ngang lời Thủy Tiên, vẫn không hạ giọng:
- Thiếu gì cách gây ngạc nhiên, lại gây ngạc nhiên bằng cái món chẳng giống ai này!
Sự gắt gỏng dai dẳng của Đạt làm Thủy Tiên đâm ra bất bình và cảm thấy bị tổn thương. Cô không giữ giọng ôn hòa nữa, mà nghiêm mặt lại:
- Em thấy chẳng có gì là chẳng giống ai! Em thích như vậy!
Đạt gầm lên:
- Nhưng anh không thích! Anh không muốn để ai chê cười về hành động ngớ ngẩn và bêu riếu của em!
Thủy Tiên vẫn bướng bỉnh:
- Em chẳng thấy có gì là ngớ ngẩn và bêu riếu ở đây!
Thái độ lì lợm và ngoan cố của Thủy Tiên, nhất là trước mặt người lạ, khiến Đạt xạm mặt lại:
- Anh không tranh cãi với em nữa! Anh chỉ nhắc lại: anh không đồng ý!
Tự nhiên bị buộc phải chứng kiến cảnh cãi cọ giữa hai anh em Thủy Tiên, Thường bất ngờ lâm vào tình thế khó xử. Lòng tự ái tạm thời dịu xuống, nhường chỗ cho nỗi hoang mang và lúng túng. Sau một thoáng đắn đo, Thường rụt rè lên tiếng. Anh nói với Thủy Tiên:
- Anh Đạt đã không đồng ý, Thủy Tiên cứ nghe lời ảnh đi!
Lời phân giải của Thường chẳng đem lại một kết quả gì. Ngược lại, càng làm Thủy Tiên thêm ấm ức. Cô nhìn Đạt bằng đôi mắt ướt, giọng đã chớm sụt sịt:
- Đây là sinh nhật của em chứ không phải sinh nhật của anh. Em muốn tổ chức như thế nào tùy em. Nếu anh ngăn cản, em sẽ không tổ chứ nữa. Bạn bè tới, em mời về hết.
Thái độ dứt khoát và quyết liệt của Thủy Tiên khiến Thường đâm lo. Anh chưa biết phải làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai anh em bằng cách nào thì Đạt quay phắt lại. Mắt long lên vì giận dữ, Đạt nhìn thẳng vào mặt Thủy Tiên, môi mím lại chuẩn bị thốt lên một lời quát mắng hùng hổ. Nhưng chợt nhìn thấy những giọt lệ trên gương mặt u uất của Thủy Tiên, Đạt chững ngay lại. Lòng anh bỗng chốc chùng xuống và trong một thoáng, anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày vui của em mình. Phân vân một lát, Đạt khẽ lắc đầu và buông một tiếng thở dài, giọng vẫn còn hậm hực:
- Thôi, được rồi! Tùy em!
Thường tưởng sau cuộc cãi cọ nẩy lửa đó, Đạt sẽ bỏ lên lầu. Nhưng không, Đạt vẫn ở lại dự sinh nhật Thủy Tiên, vẫn tỏ ra niềm nở cùng Thủy Tiên đón những vị khách ồn ào đang lục tục kéo tới mỗi lúc một đông, mặt không hề cau có. Chỉ riêng đối với Thường, Đạt có vẻ lạnh nhạt. Có lẽ Đạt cho rằng Thường phải chịu một phần trách nhiệm trong việc tiếp tay Thủy Tiên bày ra trò "kẹo kéo" quái đản này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...