Bổn Vương Ở Đây

Cái ôm quá chân thực, tim đập quá điên cuồng, Thẩm Ly bị nhịp tim của mình
chấn động bàng hoàng sực tỉnh, nàng dùng lực đẩy Hành Chỉ ra, nhưng mình lại suýt chút vướng vào lưới cá đằng sau, Hành Chỉ đưa tay giữ lại,
giọng mang vài phần than thở: “Hấp tấp như vậy lỡ như rơi xuống nước lại phải chờ người ta đến cứu nữa sao?”

Vừa dứt lời, Hành Chỉ ngẩn người, hắn quay đầu mất tự nhiên ho vài tiếng,
Thẩm Ly lại vờ như không nghe thấy, chỉ cúi đầu nhìn đám kỳ trân dị bảo
nói: “Ta không khách sáo đâu, ta tự chọn nhé.”

Hành Chỉ hơi kinh ngạc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thẩm Ly, tiếp đó
ánh mắt dịu đi: “Ừ, nếu thích thì cho cô hết, không trả lại nữa.”

Bàn tay đang lục lọi của Thẩm Ly khựng lại, tuy nàng ở Thiên giới không lâu nhưng cũng biết con người Hành Chỉ xưa nay không thích nhận lễ vật, đồ
của Long vương tặng nếu lấy một hai cái thì không sao, coi như nể mặt
Long vương, nhưng nếu nhận hết thì lại khác.

Thẩm Ly không đáp hắn, chỉ cúi đầu tìm một hồi, trong chiếc thuyền đầy ngọc
ngà châu báu, có một miếng đá trắng hình tròn trông như ngọc nhưng không phải ngọc là có vẻ bình thường một chút, Thẩm Ly nhặt nó lên nói: “Xem
tới xem lui chỉ có viên đá này là vừa mắt, ta lấy nó nhé, những thứ khác tùy ngươi.”

Hành Chỉ gật đầu: “Ta đem trai đi đổi mấy con cá rồi chúng ta về nhà ăn cơm.”

Hai người vừa bò lên cầu, Hành Chỉ đang lấy trai tìm người đổi cá, nhưng
vừa nói với một ngư phu thật thà được vài câu, bên cạnh bèn truyền đến
một giọng nói âm dương quái khí: “Vị tiểu ca này lại vớt được trai rồi.” Hắn đi tới phía trước, hung ác trừng ngư phu thật thà một cái, cá trong tay ngư phu đang định đưa cho Hành Chỉ hết, nhưng bị hắn trừng như vậy, ngư phu rụt tay lại, người kia đẩy ngư phu một cái rồi khinh khi nói,
“Đi đi, đồ không có mắt, cản đường lão tử.”

Ngư phu vội lấy cá, nhìn Hành Chỉ như xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Hành Chỉ lúc này mới nhàn nhã rơi trên người kẻ đó, hắn không nói
gì mà chỉ cười, lại thấy hắn xốc xốc thắt lưng nói: “Chắc ngươi không
biết ta đâu, ta là Vương Bảo trưởng tử của Vương gia Trưởng thôn, ta
thấy tiểu ca ngày ngày lấy trai đổi cá, thiết nghĩ chắc ngươi không
thích trai, trùng hợp là chỗ ta có không ít cá, ngươi cứ đổi với ta được rồi. Chỗ trai này, à, còn trên thuyền ngươi nữa, đưa hết cho ta đi.”

“Không đổi.” Hành Chỉ nhàn nhạt nói, “Ta định vứt đi.”

Lời hắn đúng là sự thật, nhưng nghe vào tai Vương Bảo lại có một ý khác,
hắn khẽ cao giọng: “To gan, ta là trưởng tử của Trưởng thôn! Tại sao

ngươi vứt những bảo vật đó đi cũng không chịu cho ta! Ngươi có ý kiến gì với ta sao? Ngươi có ý kiến với ta chính là có ý kiến với Trưởng thôn!
Coi chừng ta ăn không được thì đạp đổ đó!”

Thẩm Ly sau lưng Hành Chỉ khẽ nhíu mắt. Nàng không vừa mắt những kẻ ỷ thế
hiếp người như vậy, vừa định lên tiếng mắng thì Hành Chỉ giật tay nàng
lại, làm như không thấy kẻ kiêu căng hống hách trước mắt, kéo Thẩm Ly
định rời đi.

Vương Bảo đại nộ, hắn xông tới chắn trước mặt Hành Chỉ: “Đứng lại! Không nghe thấy đại gia đang nói chuyện với ngươi sao!” Vừa dứt lời, ánh mắt hắn
rơi trên người Thẩm Ly đang đứng sau Hành Chỉ, hôm nay Thẩm Ly mặc áo
trắng vải thô Hành Chỉ đưa cho nàng, vì bị thương nên sát khí trên người thu lại không ít, mặt mũi tiều tụy, trông có vẻ yếu ớt, người đó bỗng
sáng mắt, xem xét Thẩm Ly từ trên xuống dưới: “Kẻ không biết lễ nghĩa
như ngươi mà kiếm được nương tử cũng khá nhỉ.”

Thẩm Ly cười lạnh một tiếng, nếu nàng không bị thương thì tên buông lời ngông cuồng này đã bị nàng đạp dưới chân từ lâu.

“Tầm nhìn của ngươi cũng khá lắm.” Giọng Hành Chỉ nhàn nhạt nhưng lạnh lùng
hơn thường ngày mấy phần, Thẩm Ly cũng cảm giác được, theo nàng thấy thì Hành Chỉ là một vị thần chưa bao giờ lộ ra cảm xúc thật sự trong lòng,
đôi khi có lộ ra thì cũng là cảm xúc đã được lựa chọn để người khác
biết. Nhưng lúc này, Thẩm Ly nhạy cảm phát giác rằng, cảm xúc của Hành
Chỉ không phải do lý trí lựa chọn mà lộ ra, “Ngươi nên cảm tạ đôi mắt
này của mình.”

Chưa dứt lời thì Hành Chỉ đã một quyền đấm vào mặt Vương Bảo khiến hắn ngã
lăn ra đất, không giãy dụa được một cái mà nhắm mắt ngất đi, chỗ bị Hành Chỉ đánh trên mặt sưng rất to. Hành Chỉ không thèm liếc nhìn mà đạp lên mặt hắn, mặt không đổi sắc bước qua.

Thẩm Ly ngẩn người nhìn Hành Chỉ. Cứ ngơ ngác nhìn mãi đến khi Hành Chỉ mặt
không biểu hiện nắm tay Thẩm Ly về tới nhà, lúc này hắn mới nói: “Ta
cũng bị đánh sưng mặt sao? Sao cô cứ nhìn ta mãi vậy?”

Lúc này Thẩm Ly mới chớp chớp mắt nói: “Không, chỉ là… ta không ngờ ngươi sẽ dùng cách trực tiếp như vậy.”

Hành Chỉ hắn… không phải là loại người sử dụng độc chiêu sau lưng người ta như vậy…

Hành Chỉ khựng lại, đáy mắt lóe lên vài cảm xúc phức tạp, ẩn nhẫn một hồi, hắn quay đầu sang nhìn Thẩm Ly: “Hắn khinh bạc cô.”

Thẩm Ly hơi khựng lại: “Ầy… Coi như là vậy…”


“Nếu là cô thì cô sẽ xử lý thế nào?”

“Đánh ngất cho xong chuyện…”

“Nếu vậy thì ta chỉ lựa chọn cách cô sẽ chọn thôi.” Hắn quay đầu đi ho một
tiếng, dường như có hơi uất ức vì không được công nhận, hắn nhỏ giọng
lẩm bẩm, “Ta còn tưởng cô sẽ vui hơn một chút chứ.”

Thẩm Ly nhìn bóng hắn khẽ thất thần, đến khi phản ứng được ý trong lời hắn,
Thẩm Ly đỏ bừng mặt… Ý là hắn đang… đang lấy lòng nàng sao…

“Vui, vui chứ.” Nàng nói, “Thật ra là vui lắm.” Nàng lặng lẽ cụp mắt nhìn
xuống đất, ánh mắt kiên định lạnh lùng mềm đi, cảm xúc trong lòng cứ như sóng biển, từng cơn từng cơn xô vào nhau ướt đẫm, nhưng Thẩm Ly cũng
biết, có lẽ chỉ khi Hành Chỉ khoác lên lớp áo này mới có thể đối với
nàng tốt như vậy. Hắn muốn để nàng không hề kiêng kị gì, nhưng lẽ nào
không phải cũng để hắn tự tại một thời gian sao…

Đêm, Thẩm Ly vẫn chưa ngủ, tai bỗng nhiên động đậy, thời gian gần đây thính
lực của nàng nhạy bén hơn nhiều, thính thanh biện vị* chính xác hơn
trước một chút, nàng nghe thấy có người bước vào trong sân. Chắc có bốn
người, bước chân khoa trương này vừa nghe đã biết kẻ đến chưa từng tập
võ công, Thẩm Ly nằm trên giường tiếp tục ngủ.

*Dựa vào âm thanh xác định vị trí

Sân nhà Hành Chỉ buối tối làm sao có thể không đề phòng…

Quả nhiên bốn người kia còn chưa bước vào nhà bỗng nghe mấy tiếng hự, dường như có hai người đã ngã xuống, hai người kia hoảng hốt, hơi thở đại
loạn chia nhau ra chạy, một người xông vào phòng Hành Chỉ, Thẩm Ly chỉ
đành thở dài, người còn lại xông về phía nàng. Cửa phòng bị mở ra, Thẩm
Ly không mở mắt, chỉ ngửi mùi trên người hắn đã đoán ra được người này
là Vương Bảo ỷ thế hiếp người gặp lúc sáng.

Hắn thở dốc, dường như vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi thở dốc một hồi, dường như nhìn thấy Thẩm Ly trên giường, hắn chầm chậm lại gần, khi đến bên
giường rồi, Thẩm Ly nghe hắn nuốt nước bọt “ực” một tiếng. Lòng cảm thấy ghê tởm, Thẩm Ly mở mắt, ánh mắt lạnh như băng phản chiếu ánh trăng

ngoài cửa sổ, sát khí bức người.

Vương Bảo bị ánh mắt nàng làm cho kinh hãi lùi về phía sau, đến khi phản ứng
lại được hắn lập tức nói: “Mỹ nhân đừng kêu mỹ nhân đừng kêu!” Hắn thấy
Thẩm Ly quả nhiên không lên tiếng, lòng hơi yên tâm, hắn lại nói, “Các
người chia phòng mà ngủ sao.” Hắn làm như hiểu ra, “Ta… ta là trưởng tử
của Trưởng thôn, không biết còn mạnh hơn tên phu quân đánh cá của cô bao nhiêu lần nữa, chi bằng hôm nay mỹ nhân theo ta đi.”

“Ngươi thì làm sao có thể so với hắn được.” Thẩm Ly ngồi dậy nói, giọng nhẹ
nhàng, “Đó không chỉ là cách biệt giữa mây và bùn thôi đâu.”

Vương Bảo ngẩn ra, ngây ngốc nhìn Thẩm Ly, nghe nàng lạnh lùng nói: “Bổn
vương sống cả ngàn năm rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta trêu chọc,
thể nghiệm này cũng hiếm lắm, chỉ tiếc là ngươi thật sự quá khó coi rồi, khiến bổn vương chẳng có chút thương xót nào cả.”

“Ngàn năm gì?” Vương Bảo ngơ ngác.

Thẩm Ly không buồn nói nhiều với hắn, đứng dậy vung tay tát một cái, tuy nay thương thế của nàng chưa hoàn toàn hồi phục, cái tát này cũng tiết kiệm hơi sức, nhưng Vương Bảo cũng không thể nào chịu nổi, buổi sáng bị một
quyền của Hành Chỉ, mặt vẫn chưa hết sưng, một tát này của Thẩm Ly đã
đánh cho hắn hai bên đối xứng. Vương Bảo kêu thảm một tiếng, lùi lại
phía sau, Thẩm Ly nào dễ dàng tha cho hắn, nàng đưa tay kéo hắn lại,
nhưng trong lúc không để ý đã tóm lấy thắt lưng hắn, Vương Bảo bị kéo
xoay mòng mòng, thắt lưng rơi vào tay Thẩm Ly, quần hắn tụt xuống, hai
chân lộ ra.

Thẩm Ly vốn không định làm vậy, nhưng nghe Vương Bảo kinh hô: “Sao mỹ nhân
lại nóng lòng như vậy!” Khóe miệng Thẩm Ly giật giật, bỗng cảm thấy
trước mắt tối đi, một bàn tay lành lạnh phủ lên mắt nàng. Nam nhân sau
lưng thở dài: “Dơ lắm, đừng nhìn.”

Thẩm Ly thả lỏng lực đạo toàn thân, mặc cho mình dựa vào lòng người phía
sau. Đến khi hắn buông tay, cửa phòng mở toang đã nói lên sự sợ hãi của
kẻ chạy đi, Thẩm Ly quay đầu nhìn Hành Chỉ: “Những tình huống như vậy ta có thể ứng phó được, không cần người khác xen vào.”

Hành Chỉ cười cười: “Ta biết, nhưng cô có thể tạm thời chọn không thể ứng phó.”

Bởi vì, hắn sẽ giúp nàng.

Thẩm Ly cúi đầu không nói. Thật ra… cơ thể nàng đã chọn như vậy rồi.

Hôm sau, hành Chỉ như thường lệ dậy sớm đi đánh cá, Thẩm Ly ngủ trong chăn
đến khi tự nhiên tỉnh dậy, nhưng vừa mở mắt nàng đã phát giác có điều
không đúng, nàng không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không tiếp xúc
được bất kỳ sự vật nào, mũi không có khứu giác, nàng muốn mở miệng lên

tiếng, nhưng cổ họng như bị thít chặt, nàng biết bây giờ nhất định nàng
cũng không nói được. Nàng càng không thể nghiệm chứng được bây giờ vị
giác có tồn tại không.

Nàng như rơi vào một không gian vô tận, bên trong không có gì cả, có khi bây giờ bị người ta giết… nàng cũng không biết.

Thẩm Ly khống chế cảm xúc của mình, để mặc mình bềnh bồng trong không gian
tăm tối này. Nàng không hoảng loạn, chỉ nghĩ qua hôm nay là sẽ ổn, nhưng ngày hôm nay rốt cuộc dài bao lâu, bây giờ là giờ gì, nàng không biết,
Hành Chỉ có về chưa, nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng thế nào, nàng cũng
không biết.

Trời đất dường như chỉ có một mình nàng, khắc khoải trong hư vô như vĩnh viễn không bao giờ bước ra được.

Lòng nàng bắt đầu sợ hãi, nếu nàng không khỏi thì phải làm thế nào đây? Nếu
từ nay về sau nàng cứ như vậy thì phải làm thế nào đây? Nàng còn có rất
nhiều việc chưa làm, còn có rất nhiều lời chưa nói, còn có rất nhiều
điều không cam… Nàng làm sao có thể sống hết quãng đời còn lại ở đây.

Thẩm Ly muốn thoát khỏi nơi này, nàng bắt mình không ngừng trốn chạy, nhưng
trong bóng tối vô tận này, nàng vốn không biết có phải mình đang chạy
không, nàng không nhìn thấy phương hướng, không nhìn thấy đường, thậm
chí không nhìn thấy cả bản thân, không biết sống chết…

Thời gian dường như trôi cực nhanh rồi lại cực chậm, nàng không biết mình ở
trong bóng tối bao lâu, bên tai bỗng có thể nghe thấy một tiếng động khe khẽ, có người đang gọi nàng: “Thẩm Ly, đừng sợ, ta ở đây, đừng sợ.”
Người đó đang gắng sức đè nén cảm xúc của hắn, nhưng Thẩm Ly nghe được
sự đau xót trong lời nói, đau xót đó cứ như muốn nhấn chìm lấy nàng.

Mũi ngửi được mùi của thế giới bên ngoài, mùi tanh của biển trên người hắn, còn có một mùi ám hương rất nhạt, đó là mùi chỉ Hành Chỉ mới có, mùi
thuộc về thần minh, mùi khiến người ta yên lòng…

Tứ chi dần dần hồi phục cảm giác, nàng biết mình đang được ôm trong một
vòng tay, ôm thật chặt, giống như đang bảo vệ nàng, nhưng cũng như đang
dựa dẫm vào nàng. Nàng dùng sức đưa cánh tay lên ôm lại hắn, nhẹ phủ lên vai hắn.

“Ngươi sẽ ở mãi đó chứ?” Nàng nghe thấy giọng mình khàn đặc, rã rời như không thể nói được câu tiếp theo.

Vòng tay càng chặt hơn, khiến Thẩm Ly cảm thấy xương cốt bị siết đến đau,
nhưng đau đớn như vậy lại khiến nàng dậy lên một cảm giác vô cùng ấm áp: “Ta ở đây.” Hắn nói như lập lời thề bên tai nàng, “Ta sẽ mãi ở đây.”

Thẩm Ly cười cười: “Vậy lần sau ta sẽ không sợ như vậy nữa.”

Cổ Hành Chỉ nghẹn lại, nhất thời không nói được lời nào nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui