Bổn Vương Ở Đây

Thẩm Ly ngẩn ra nhìn Hành Chỉ, lòng nghĩ nơi thờ phụng linh vị thần Thượng
cổ này chắc là cực kỳ thanh tịnh, không dễ gì để ai vào. Chỉ là… nơi
quan trọng như vậy mà tùy tiện đặt trong một căn phòng thế này có thật
là không sao không? Người của Thiên giới sống quá thoải mái rồi nên
không biết đề phòng nữa sao? Ngoài cửa cũng không biết bày một kết giới
che lại nữa…

“Bây giờ ta đi ra còn kịp không?”

Thẩm Ly tuy là người Ma tộc, xưa nay cũng không thích tác phong của đám tiên nhân ở Thiên giới hiện giờ, nhưng đối với thần Thượng cổ nàng vẫn có
vài phần tôn kính.

Hành Chỉ cúi đầu bật cười: “Không kịp nữa rồi.” Hắn ngẩng đầu nhìn những
linh vị lấp lánh trong không trung, “Cũng không phải chuyện gì to tát,
nếu đã đến rồi thì hãy bái tế đi, đã lâu lắm rồi không có ai đến thăm
họ.”

Hành Chỉ nói vậy nên Thẩm Ly cũng không vội ra ngoài, ngẩng đầu nhìn tinh tú đầy trời, những linh vị đó giống như có linh tính, dần dần tụ lại thành một vòng quanh Thẩm Ly và Hành Chỉ, giống như một đám người đang vây
lấy họ để thăm dò, khóe môi Hành Chỉ cong lên ý cười nhàn nhạt: “Cảnh
sắc chỗ này cũng giống Thiên ngoại thiên, ngày thường họ cũng xếp thành
tinh tú, không di chuyển lung tung, hôm nay thấy cô đến nên ra xem náo
nhiệt, bọn họ vui lắm đó.”

Thẩm Ly nhìn hắn, thấy ý cười trên môi hắn tuy nhạt nhưng niềm vui đã thể
hiện hết lên đôi mắt, không giống như nụ cười nhẹ nhàng thường ngày,
Thẩm Ly biết lúc này Hành Chỉ vui vẻ thật sự. Nàng đảo mắt nhìn những
linh vị lạnh lẽo bồng bềnh, lòng bỗng cảm thấy có chút thê lương.

Đối với Thẩm Ly, điều nàng nhìn thấy chỉ là hàng chữ khắc trên linh vị,
nhưng điều Hành Chỉ thấy là những người từng là bằng hữu của hắn, những
bằng hữu không thể nào trở lại nữa. Hành Chỉ sống đến bây giờ đã không
ai biết rốt cuộc hắn sống bao nhiêu năm rồi, hắn được Tam giới xưng là
Tôn thần, hưởng thụ đãi ngộ tối cao, độc cư Thiên ngoại thiên, ngồi trên tinh tú, thấy hết đại sự của thiên hạ, nhưng không còn ai có thể bầu
bạn với hắn nữa.

Hắn đứng quá cao nên không ai có thể chạm tới được.


“Có cảm thấy… cô đơn không?” Thẩm Ly hỏi một câu như bị thần xui quỷ khiến. Hành Chỉ quay đầu nhìn nàng, im lặng một lúc rồi cười nói: “Sao lại hỏi vậy?”

“Ta không biết ngài nghĩ thế nào, nhưng nếu có một ngày Ma quân, Nhục Nha,
còn có các Tướng quân và thuộc hạ của ta đều biến thành những bài vị
không biết nói, ta phải một mình ôm lấy Ma giới không một bóng người mà
sống…” Thẩm Ly dừng lại, “Nhất định ta sẽ không sống nổi.”

Hành Chỉ cười nhạt: “Quen rồi thì sẽ ổn thôi, hơn nữa thân mang trọng trách, cô đơn cũng được, sinh tử cũng đành, đều không nằm trong tầm khống chế
của ta nữa.”

Thẩm Ly nhìn hắn: “Không phải thần nắm được cả thế gian này trong tay sao?”

“Coi như là vậy.” Hành Chỉ nói, “Nhưng mỗi mình ta thì khác. Thần vì sức
mạnh quá to lớn nên không thể động tư tình, chắc cô cũng biết rồi, còn
sinh tử cũng không thể do ta khống chế. Trừ khi đến ngày ta thọ tận hóa
thành một luồng khí của trời đất ở mãi với núi sông, bằng không thì ta
không thể chết.”

Thẩm Ly ngẩn ra: “Thần… cũng có ngày thọ tận sao?”

“Đương nhiên, vạn vật có sinh ắt có diệt, cho dù là thần cũng không thể thoát
được, thọ mệnh của ta tuy dài nhưng cuối cùng cũng có lúc tận, ta sẽ
theo lực của Thiên đạo, hóa thành một dải sinh cơ giữa trời đất, hòa vào núi sông biển hồ, thần hình tuy diệt nhưng thần lực vĩnh viễn còn đó,
tiếp tục bảo vệ vạn vật tinh tú này.”

Thẩm Ly nghe vậy lại ngẩn người: “Nếu vậy thì những vị thần này đều vì thọ
tận mà yên nghỉ, hóa thành một dải sinh cơ giữa trời đất sao?”

Hành Chỉ lắc đầu: “Có ba phần là thọ tận, bảy phần còn lại đều là vì trước
lúc thọ tận đã xảy ra biến cố, làm chuyện trái với Thiên đạo, bị tước đi thần cách, vĩnh viễn đọa vào luân hồi nếm trải trăm ngàn nỗi khổ của
thế nhân. Thần hình của họ đều bị hủy, bởi vậy thần lực cũng không còn
sót lại gì, pháp thuật họ để lại trong trời đất lúc sinh tiền cũng sẽ
tan biến hết.” Hắn lắc đầu, “Những linh vị này coi như là Thiên đạo nhân từ, giữ lại cho người còn sống chút gì để nhớ.”

Còn hắn tận mắt nhìn thấy từng người từng người bên cạnh mình rời đi, bài vị ở đây dần dần nhiều thêm.


“Cũng tức là thần minh thuận theo Thiên đạo đến khi thọ tận mới ra đi thì
thần lực của họ sẽ ở mãi trong thế gian, còn thần minh bị Thiên đạo tước đi thần cách sẽ chẳng còn để lại gì…” Thẩm Ly ngây người, đầu bỗng lóe
lên một chuyện đáng sợ, “Nếu ngài cũng xảy ra biến cố gì đó, bị tước
thần cách, pháp thuật của ngài cũng sẽ tan biến hết. Vậy Khư Thiên
uyên…”

Hành Chỉ gật đầu: “Khư Thiên uyên là một không gian do ta tạo ra, nếu ta bị
tước thần cách, không có thần lực duy trì pháp thuật, nó tự nhiên sẽ
biến mất.”

Thẩm Ly trầm sắc mặt: “Mấy ngàn con yêu thú như Hạt vĩ hồ sẽ chui ra sao?”

“Không.” Độ cong trên khóe môi Hành Chỉ khẽ nhạt đi, “Chúng sẽ theo Khư Thiên
uyên mà biến mất, nhưng lúc đó, Ma giới cũng bị Khư Thiên uyên liên lụy
mà cùng sụp đổ.”

Thẩm Ly cả kinh: “Tại sao?”

“Cho dù là thần, muốn khai phá một không gian lớn như vậy cũng vô cùng khó
khăn.” Hành Chỉ vung tay, một luồng sáng xoẹt qua lòng bàn tay hắn, “Cho dù khai phá ra được cũng sẽ như luồng sáng này, từ từ lụi tắt, chỉ có
dựa vào lực của núi sông, mượn sức của tự nhiên mới có thể tạo thành Khư Thiên uyên, bởi vậy ta đã mượn lực Ngũ hành ở Ma giới, truyền thần lực
vào để xây được Khư Thiên uyên, cũng tức là bắt đầu từ lúc đó, Ma giới
đã gắn liền với Khư Thiên uyên, đồng sinh cộng tử rồi.”

Thẩm Ly không dám tin mà trừng mắt nhìn Hành Chỉ phẫn nộ: “Sao ngài có thể
làm ra những chuyện bất chấp đời sau của Ma giới như vậy!” Gắn liền Khư
Thiên uyên với Ma giới, nếu có một ngày Khư Thiên uyên bị dao động gì
đó, chẳng phải Ma giới sẽ chịu tai ương trước tiên sao!

“Lúc đó khai phá ra một không gian để giải quyết loạn yêu thú là cách nhanh
nhất.” Sắc mặt Hành Chỉ khẽ lạnh đi, cho dù là lúc này, nói đến quyết
định năm xưa hắn cũng không có chút do dự, “Nếu không làm vậy thì từ lâu đã không còn Ma giới rồi.”


Thẩm Ly nghiến răng, nàng biết, trong chiến đấu đôi lúc phải vì lợi ích nhất định mà hi sinh. Nhưng hi sinh như vậy…

“Ngài không thể xảy ra bất kỳ biến cố gì.” Thẩm Ly nghiến răng nói, “Một phân một lượng cũng không thể, nhất định phải sống đến ngày thọ tận cho ta.”

Hành Chỉ cúi đầu bật cười: “Đương nhiên rồi, huống hồ hiện nay Thiên ngoại
thiên chỉ còn mỗi mình ta là thần, cả Thiên ngoại thiên nhờ thần lực của ta để duy trì, nếu ta xảy ra biến cố, lúc đó Thiên ngoại thiên điên
đảo, tinh thạch sẽ rơi xuống Cửu trùng thiên, nhất định khiến Cửu trùng
thiên sụp đổ, nguy hại đến thiên hạ chúng sinh đó.”

Lời Hành Chỉ rất nhẹ nhàng, nhưng lại như một tảng đá đè nặng trong lòng
Thẩm Ly. Nghĩ đến lời U Lan nói với mình trước đó, Thẩm Ly cụp mắt, nàng ta nói không sai, Hành Chỉ không thể xảy ra chuyện, không ai có thể
gánh nổi cái giá nếu mất đi hắn, chỉ vì từ lâu hắn đã không còn là của
riêng hắn nữa, trách nhiệm nặng nề như vậy thật khiến người ta khó lòng
gánh vác…

“Bởi vậy.” Hành Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, thanh sắc rất nhạt nhưng cảm xúc
dạt dào, cho dù là người chậm chạp như Thẩm Ly cũng phát giác được, ánh
mắt hắn phản chiếu tinh hà lấp lánh, từng chữ từng câu rõ ràng, “Thẩm
Ly, ta không thể yêu cô.”

Ý cảnh cáo trong lời rất rõ ràng, cũng không biết đang cảnh cáo ai nữa.

Lòng Thẩm Ly bỗng thắt lại, nàng quay đầu đi: “Thần quân nói đùa rồi, chuyện đến nước này, Thẩm Ly nào dám ôm mộng tưởng gì đối với Thần quân nữa.
Chỉ mong Thần quân đừng có đôi lúc lại quyến rũ Thẩm Ly…”

“Ta không khống chế được.” Hành Chỉ bỗng ngắt lời Thẩm Ly, lời nói vô trách nhiệm như vậy mà hắn vẫn mang ý cười nói ra, “Ta không khống chế được
mà muốn quyến rũ cô.”

Tên này…

Thẩm Ly siết chặt quyền, nhẫn nhịn nộ khí dâng trào, nàng quay đầu lại nhìn
thẳng vào Hành Chỉ, giọng điệu lạnh lùng, ngay cả tôn xưng cũng không
buồn dùng nữa: “Rốt cuộc ngài có ý gì hả?” Nói mình trách nhiệm nặng nề, không thể động tình cũng là hắn, rồi nói ra những lời kéo chân nàng như vậy cũng là hắn. Người đẩy nàng ra cũng là hắn, giữ chặt nàng lại cũng
là hắn. Thẩm Ly có thể nhịn đến đâu đi nữa thì lúc này cũng hết nhịn
nổi, “Ngài có bệnh phải không!”

Hành Chỉ gật đầu: “Hình như ta mắc bệnh gì rồi ấy.”

Đây coi như là thừa nhận điều gì sao…

Thẩm Ly nhìn hắn, nàng bỗng cảm thấy thì ra thật sự có một thời khắc như

vậy, trong lòng đủ các loại cảm xúc dâng trào nhưng lại không tìm được
từ nào có thể diễn tả. Trong phòng lặng đi một hồi lâu, ngay cả các linh vị cũng bay về vị trí của mình.

Lúc này lòng Thẩm Ly mới chầm chậm phản ứng được ý của Hành Chỉ, sau đó
nàng bỗng cảm thấy người này thật sự quá bỉ ổi rồi. Lời hắn nói lúc nào
cũng có hai mặt, nhưng ý nghĩa đằng sau lại quá rõ ràng. Tất cả cảm xúc
của Thẩm Ly đều được thu lại.

Nhưng hắn nói hắn không làm được, vậy thì… Thẩm Ly bỗng gật đầu: “Nếu đã
vậy.” Nàng hít thật sâu, nén lại cảm giác tắc nghẽn trong ngực rồi nhìn
Hành Chỉ, giọng điệu kiên định hữu lực, “Bổn vương nhất định thay Thần
quân khống chế bệnh này.”

Chuyện này vốn không thể do một mình nàng khống chế, nhưng còn cách gì nữa
chứ, một người gánh trọng trách của thiên hạ lại ăn vạ trước mặt nàng…

Vậy thì để nàng làm, không có thứ gì mà Bích Thương vương không chém đứt được.

Hành Chỉ cười thấp: “Làm phiền Vương gia.” Hành Chỉ nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Thẩm Ly, bên trong phản chiếu tinh tú đầy trời, khiến
Hành Chỉ thất thần trong khoảnh khắc, hắn quay đầu chớp chớp mắt, “Vẫn
mong Vương gia… đừng có trị ngọn không trị gốc nhé.”

Thẩm Ly cười lạnh: “Nhất định không phụ phó thác.” Nàng quay người định đi nhưng Hành Chỉ bỗng gọi: “Vương gia…”

Thẩm Ly dừng bước, chờ một lúc sau Hành Chỉ mới nói: “Hành Chỉ vẫn còn một
việc muốn nhờ.” Không chờ Thẩm Ly đáp hắn đã nói ngay, “Ta cũng không
biết rốt cuộc mình có thể sống được bao lâu, thọ mệnh lúc nào sẽ tận,
nếu có ngày đó, thần hình của ta tan biến, hóa thành sinh cơ của trời
đất, chỉ còn lại một linh vị ở đây, mong Vương gia lúc rảnh rỗi hãy đến
thăm nom quét tước một phen.”

Cho dù đã hạ quyết tâm to lớn là không thể ngó ngàng đến Hành Chỉ nữa,
nhưng lúc này Thẩm Ly cũng không nhịn được mà khẽ quay đầu: “Tại sao là
ta?”

Hành Chỉ bật cười: “Vì vừa hay cô đã nhìn thấy rồi.”

Bởi vì nếu có ngày đó, sau ngày đó hắn vẫn muốn Thẩm Ly đến thăm hắn. Hành
Chỉ hiểu rõ hơn ai hết, ký ức sẽ không tồn tại quá lâu, nhưng thường đến thăm chắc sẽ nhớ lâu hơn một chút, nếu nàng quên hắn sớm quá…

Vậy thì… hắn sẽ cô đơn biết mấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui