Bổn Vương Ở Đây

Thân thể ấm nóng mềm nhũn ngã vào lòng hắn, cả người trượt xuống, một bàn tay không ngại dơ bẩn ôm lấy eo nàng, lúc tay phải dính máu của Thẩm Ly trượt qua má hắn cũng bị hắn nhẹ nắm lại, bàn tay xoay chuyển, ngón trỏ ấn trên mạch tượng của nàng, người áo
trắng nhíu mày: “Doanh địa ở đâu?”

Thượng Bắc
chạy tới, vốn nghĩ Thẩm Ly là người đã được đính ước mà nằm trong lòng
một nam nhân xa lạ thì không hợp lễ, đang muốn đòi Thẩm Ly lại thì thấy
quanh người nam nhân này Tiên khí dày đặc, thiết nghĩ chắc là sứ giả của Thiên giới phái đến, bèn không vội đòi Thẩm Ly về nữa, chỉ là… Tiên
giới chỉ phái có một người đến thôi sao?

“Các hạ là?”

“Thiên ngoại thiên, Chỉ Thủy các, Hành Chỉ thần quân.”

Người của Ma giới không rành Thiên ngoại thiên, cũng không biết Chỉ Thúy các nào,
nhưng Thần quân tên Hành Chỉ ở Thiên ngoại thiên thì chắc chỉ có vị thần Thượng cổ kia thôi, vị thần đã ban hôn cho Thẩm Ly…

Thượng Bắc nghiêm mặt, nếu là hắn thì chỉ cần một người là được.

“Nói ra thật có lỗi, quá lâu không hạ giới, nhất thời lạc đường nên mới đến trễ.”

Thượng Bắc
im lặng, cũng không tiện chỉ trích gì, hắn quay đầu hạ lệnh: “Thu dọn
chiến trường, dìu người bị thương, trở về doanh địa!” Hắn bước nhanh đến bên cạnh Hành Chỉ chìa tay ra nói, “Không dám phiền Thần quân, để ta
dìu Vương gia được rồi.”

“Không!”
Hành Chỉ xoay người, tránh bàn tay đưa ra của Thượng Bắc, “Ta ôm cũng
không sao. Hơn nữa là cô ấy tự chạy đến mà.” Nói xong, hắn không thèm
ngó ngàng đến Thượng Bắc, bước đi mấy bước, bỗng nhiên lại quay đầu,
“Đúng rồi, doanh địa ở đâu?”

Thượng Bắc nghẹn lời, tính tình của Hành Chỉ quân ở Thiên ngoại thiên này… cũng thật là… đặc sắc quá.

Ánh sáng lay động theo phiến lá xanh, gió mơn man mát rượi, mùi thuốc thơm ngát,
nàng từ từ ngồi dậy, thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia nằm trên ghế
lắc, nhàn nhã đong đưa. Tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt” đã nói lên sự bình yên
tĩnh lặng của không gian.

Ghế lắc chầm chậm dừng lại, nam nhân quay đầu yên lặng nhìn nàng: “Sao rồi? Đói chưa?”

“Chưa!” Sống lưng thẳng đứng của nàng khẽ cong lại, môi giương lên một nụ cười khổ
trước nay chưa từng xuất hiện, “Nhưng mà… mệt quá!”

Đầu ấm lên, một bàn tay ấm nóng nhẹ xoa đầu nàng: “Nghỉ đi, đã không sao rồi!”


“Ừ!”

Nàng yên
lặng nhắm mắt, bỗng lại bừng tỉnh chộp tay vào không trung: “Khoan đã!”
Thẩm Ly thức giấc, vết thương trên người đau đớn, tay trái cũng đau từ
cánh tay đến từng ngón tay, cho dù là nàng cũng không nhịn được mà
nghiến răng rên một tiếng.

“Vương… Vương gia có việc gì không?”

Thẩm Ly trấn định nhìn sang, một tiểu binh đang hoang mang bất định nhìn nàng, nàng
nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong
doanh trướng, toàn thân đau đớn rã rời, không cần nhìn Thẩm Ly cũng biết lúc này nhất định nàng đã bị băng kín như một chiếc bánh ú. Ký ức hỗn
loạn trong đầu khiến nàng không thể nằm được nữa.

“Dìu ta dậy!”

Tiểu binh xua tay: “Không được đâu Vương gia, người đó… người đó nói, không thể động đậy.”

Nhất định là mấy điều úy kỵ vớ vẩn do tên Quân y lôi thôi nào đó giao phó rồi, Thẩm
Ly thầm khinh bỉ nhưng cũng không tiếp tục bức ép, tiếp đó lại hỏi:
“Trận này số người thương vong đã thống kê chưa? Có siêu độ vong hồn
chưa? Mặc Phương tướng quân đâu, thương thế sao rồi?” Tiểu binh bị một
tràng câu hỏi của nàng làm cho ngớ người, hắn cong chân chạy ra ngoài:
“Thuộc hạ đi gọi Tướng quân đến ngay!”

Thẩm Ly tức giận đập giường: “Ta đâu có ăn thịt ngươi! Ôi… Đau đau…”

“Ha.”

Một tiếng
cười nhẹ không biết từ đâu truyền đến, Thẩm Ly giật mình, nhưng không hề thấy ai trong doanh trướng, nàng nhíu mày muốn cao giọng tra hỏi bỗng
thấy rèm bị vén lên, Mặc Phương cũng mình đầy bông băng bước vào, hắn
chống nạng từng bước từng bước chầm chậm nhích đến bên cạnh Thẩm Ly,
thấy Thẩm Ly mở mắt, hắn thở phào một hơi, ấp úng hồi lâu mới nói một
câu: “Vương thượng… có khỏe không?”

Thẩm Ly ngẩn ra cười nói: “Lời này Mặc Phương nên tự hỏi mình mới phải.” Thẩm Ly
thấy hắn toàn thân nhếch nhác, mình cũng đau đớn cả người, nàng bỗng
nhiên cười nói: “Tự dưng nhớ lại lúc trước ta còn tranh cãi với Ma quân, nói là Hành Chỉ quân của Thiên ngoại thiên có gì ghê gớm, chẳng qua là
phong ấn mấy con súc sinh thối, còn phải phiền Ma tộc chúng ta trấn thủ
phong ấn cho hắn nữa. Bây giờ nghĩ lại, nói ra lời này thật đáng chết.
Đám yêu thú trong Khư Thiên Uyên ít ra cũng cả ngàn con, phong ấn toàn

bộ bọn chúng đích thực là có ơn với Tam giới!”

Thẩm Ly còn
chưa cảm khái xong đã thấy Mặc Phương vứt nạng, quỳ gối dưới đất, bất
chấp vết thương sắp rách ra, cúi đầu nói: “Khiến Vương thượng trọng
thương đến mức này, Mặc Phương đáng chết!”

Thẩm Ly ngẩn người, im lặng một lúc, giọng nàng lạnh đi: “Theo cách ngươi nói mà suy luận thì bổn vương có chết vạn lần cũng không đủ bù đắp lỗi lầm rồi.
Đám huynh đệ chiến tử sa trường kia đều do ta không bảo vệ họ thật tốt
nên mới khiến họ mất mạng.”

“Đương nhiên không thể trách Vương thượng!” Mặc Phương ngẩng đầu, “Có thể chém yêu
thú này đều là công lao của Vương thượng, làm sao có thể trách…”

Thẩm Ly thở dài, giọng trở nên dịu dàng: “Bởi vậy ngươi đứng dậy đi. Cũng không ai có thể trách ngươi được!”

Mắt Mặc
Phương khẽ nóng lên, răng nghiến chặt, trán cụng nhẹ xuống đất, nhưng
một hồi lâu cũng chẳng ngẩng đầu lên: “Vương thượng không biết, là Mặc
Phương không thể tha thứ cho mình.” Lúc tỉnh lại, biết Thẩm Ly trọng
thương hôn mê, hoảng loạn chạy đến, thấy nàng toàn thân đầy máu, hơi thở yếu đến mức gần như không thể phát giác, hắn… Giọng Mặc Phương nhỏ dần, “Vì người bị thương là cô nên thuộc hạ mới không thể tha thứ cho mình.”

Bỗng nhiên nghe được câu này, Thẩm Ly hít một hơi lạnh, ngẩn ra nhìn Mặc Phương: “Mặc Phương… ngươi… không phải ngươi…”

“Vương thượng đã ở trong lòng Mặc Phương, từ rất lâu rồi!”

Từ khi giết
địch lập được chiến công rạng danh đầu tiên đến nay, nàng gần như chưa
hề ăn mặc trang điểm như nữ nhân bình thường của Ma giới, lúc trước thấy các nữ nhân khác trong lòng cũng có chút cảm xúc, nhưng khi lần đầu
tiên mặc váy thêu bị ánh mắt kinh hãi của đám quần thần trông nhìn, Thẩm Ly không hề đụng đến những đồ của nữ nhân kia nữa. Bởi vậy hôm nay bị
tỏ tình nàng còn ngạc nhiên hơn là thấy ma: “Lẽ nào ngươi bị độc xâm
nhập vào đầu óc, cả người bị gì rồi sao?”

“Mặc Phương
rất tỉnh táo!” Giống như muốn vạch tim cho Thẩm Ly xem, Mặc Phương thẳng thừng nói, “Mặc Phương thích Vương thượng, ta thích Thẩm Ly!”

Thẩm Ly nhịn cơn giận trong bụng, suýt chút nữa thì phát tiết, nhưng thấy Mặc Phương vẫn cúi đầu, ánh mắt Thẩm Ly khẽ trầm đi, nàng nghiêm mặt nói: “Không
được!” Mặc Phương ngẩng đầu nhìn nàng, Thẩm Ly nghiêm túc nói: “Chuyện
này không được. Ta muốn ngươi thu lại tình cảm, vứt bỏ sạch sẽ ý nghĩ
này đi. Đây là quân lệnh!”


Mặc Phương lại im lặng khấu đầu: “Tuân lệnh!”

Bên trong
màn trướng đang chìm trong im lặng, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng kêu
hoảng loạn của Thượng Bắc tướng quân: “A… Hành Chỉ thần quân, lúc này
khoan hãy vào…”

“Tại sao?”
Lúc nói câu này thì một bàn tay thon dài đã vén rèm lên, rèm bị kéo ra,
Thẩm Ly định thần nhìn ra, trong ánh sáng phản chiếu, bóng người màu
trắng kia đang quay đầu nói chuyện với người sau lưng, trường bào phết
đất trông vô cùng phiền phức ở Ma giới đầy bụi bặm này, nhưng vì phiền
phức đó, người đến càng có thêm khí chất thanh cao mà người của Ma giới
không thể nào có.

“Việc này,
việc này…” Qua kẽ hở, Thượng Bắc tướng quân đã thấy Mặc Phương đang quỳ
dưới đất và Thẩm Ly đang nằm trên giường, hắn bất lực thở dài, “Thôi
vậy, không có gì.”

Hành Chỉ
chầm chậm bước vào trong doanh trướng, Thẩm Ly ngây ngốc nhìn hắn, trong đầu lập tức hiện lên thân ảnh màu trắng nàng nhìn thấy trước khi hôn
mê, nàng tưởng đó là ảo giác, thì ra thật sự là “Hành Vân”.

“Chàng…”

Thượng Bắc
vội bước vào dìu Mặc Phương dưới đất, lúc nắm lấy bàn tay Mặc Phương hắn mới cảm giác được bên trong toàn mồ hôi lạnh băng. Thượng Bắc thầm thở
dài, quay sang nói với Thẩm Ly: “Vương gia, đây là Hành Chỉ thần quân
của Thiên ngoại thiên, đặc biệt đến gia cố phong ấn Khư Thiên Uyên.”

“Hành Chỉ… thần quân?” Thẩm Ly cựa quậy muốn ngồi dậy, Hành Chỉ bước lên nhẹ ấn vai nàng, “Vết thương sẽ rách ra đó!”

“Ngài có từng đến Nhân giới chưa?” Thẩm Ly hỏi, “Ngài có quen Hành Vân không?”

Hành Chỉ kéo chăn cho Thẩm Ly, giọng điệu lãnh đạm: “Không quen.” Hắn lấy tay Thẩm
Ly trong chăn ra, nhẹ nhàng bắt mạch cho nàng, một lúc sau mới nói: “Hơi thở đã bình ổn nhiều rồi.”

Thẩm Ly lặng lẽ nhìn hắn, bốn mắt tiếp xúc, Hành Chỉ cười nhạt nói: “Từ lâu đã nghe
Bích Thương vương kiêu dũng thiện chiến, hôm nay được gặp, anh khí này
thật khiến người ta bội phục. Chỉ là cân cơ có tốt đến đâu đi nữa cũng
không chịu được Vương gia giày vò như vậy, mong Vương gia vì Ma giới mà
bảo trọng thân thể.”

Những lời
khách sáo mà nói ra nghe lại cảm động như vậy. Thẩm Ly chớp mắt, thu hết mọi cảm xúc trong ánh mắt, sắc mặt trầm tĩnh lại: “Làm phiền Thần
quân!”

Hắn không phải là Hành Vân.


Ngũ quan của hắn sắc bén hơn Hành Vân nhiều, thân hình cũng cao hơn Hành Vân nhiều,
sự lạnh lùng từ trong xương cốt tỏa ra này Hành Vân cũng chưa từng có.
Hành Vân tính tình lạnh nhạt, nhưng đối với người hay việc đều giữ lễ
tiết, còn người này, chỉ dựa vào hành vi không mời mà đến của hắn thì có thể biết được hắn nhất định hoành hành bá đạo quen rồi.

“Hơn nữa mai mốt ta còn phải ở đây một thời gian, ngàn năm nay chưa từng quay lại,
không biết nơi này đã biến đổi thế nào, ta phải thăm dò rõ địa hình ở
đây rồi mới có thể vào Khư Thiên Uyên gia cố phong ấn, lúc đó phải phiền Vương gia dẫn đường cho ta.”

Nghe vậy ba
người trong phòng đều ngẩn ra, Thượng Bắc nói: “Nếu Thần quân cần người
dẫn đường thì trong quân có quân sĩ thông thuộc địa hình nơi này, bây
giờ Vương gia thân mang trọng thương, e là phải tịnh dưỡng một thời
gian.”

“Tướng quân
không cần lo lắng, ta tự sẽ điều dưỡng cho Vương gia, không quá ba ngày
là cô ấy có thể hoạt động bình thường. Việc dẫn đường cũng không hại gì
cho cô ấy, hoạt động nhiều một chút cũng có lợi cho sức khỏe.”

Mặc Phương nhíu mày: “Tại hạ nguyện thay Vương gia dẫn đường cho Thần quân!”

Ánh mắt Hành Chỉ lúc này mới nhàn nhã rơi trên người Mặc Phương, hắn nhìn Mặc Phương một lúc rồi bật cười: “Không, ta cứ muốn cô ấy dẫn đường.” Thấy nắm tay Mặc Phương siết chặt, độ cong trên môi Hành Chỉ càng lớn, Thẩm Ly vội
nói: “Nếu vậy thì ba ngày này làm phiền Thần quân rồi.”

“Quyết định vậy đi!”

Ra khỏi
doanh trướng của Thẩm Ly, Thượng Bắc đưa Mặc Phương sang lều bên kia.
Hành Chỉ một mình tản bộ trong quân doanh, rẽ sang một lều khác, bỗng
thấy một tiểu binh hoang mang nhìn hắn, hắn suy nghĩ rồi quay đầu nhìn
lại, tiểu binh cong chân định bỏ chạy: “Đứng lại!” Hành Chỉ cao giọng
gọi hắn lại, tiểu binh bèn bất động giống như bị định thân. Hành Chỉ
bước đến bên cạnh vỗ nhẹ lên đầu hắn, “Quên đi!”

Trong đầu
tiểu binh bỗng lóe lên một hình ảnh, hắn vào doanh trướng của Vương gia
dọn đồ, thấy một người áo trắng đang ngồi ở đầu giường Vương gia.

“Mệt quá…”

“Nghỉ đi!” Người đó đưa tay xoa đầu Vương gia, “Đã không sao rồi!”

Phát giác có người vào, người áo trắng quay đầu lại, ngón trỏ đặt trên môi phát ra
một tiếng “suỵt” khe khẽ. Sau đó bóng người dần dần mờ đi. Đến khi Vương gia tỉnh lại hét lớn “Khoan đã!”

Tiểu binh mở mắt, thấy người áo trắng bước qua trước mặt hắn, trong đầu hắn có một
ấn tượng mơ hồ, nhưng lại chẳng nhớ được gì cả. Hắn gãi gãi đầu, lòng
cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào, chỉ đành đưa mắt nhìn người đó rời đi, lúc này hắn mới nhớ ra mình còn phải vào doanh
trướng của Vương gia quét dọn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui