Bổn vương muốn yên tĩnh

 
 
 
Lục Quý Trì phất ống tay, đi về hướng hoàng cung chứa đầy công danh, lại không biết phía sau hắn, Khương Hằng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, con ngươi xinh đẹp khẽ lóe sáng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Hằng muội muội.”
 
Giải thích hồi lâu cũng không được đáp lại, mà nhìn nàng cũng không giống như đang tức giận, Lạc Đình mờ mịt, cuối cùng nàng tin hay không tin?
 
“Hả?” Khương Hằng hoàn hồn, “Ta đã biết, chúng ta trở về đi.”
 
Dân chúng Đại Chu phóng khoáng, nữ tử có thể tùy ý đi trên đường, nam nữ đã đính hôn có thể ra ngoài du ngoạn, cũng sẽ không bị người nói nhảm. Trước kia nàng luôn ở biên quan, cùng Lạc Đình một năm cũng gặp không quá hai lần, vốn định là trước khi thành thân qua lại nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm, không nghĩ đến đi được nửa ngày lại đụng phải Tấn Vương.
 
Nhớ tới mấy lời nói như tùy ý của Lục Quý Trì kia, Khương Hằng không nhịn được mà khẽ nhếch khóe môi lên.
 
Cảm giác của nàng không sai, vị Tấn Vương điện hạ này, thật sự không như trong lời đồn.
 
“Trở về..” Lạc Đình ngẩn người, cẩn thận hỏi, “Nàng không tức giận?”
 
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, giống như một hồ nước phẳng lặng, trong suốt, xinh đẹp, lại sâu không đáy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không biết vì sao, Lạc Đình có chút chịu không nổi cái nhìn chăm chú như vậy, xấu hổ cúi đầu, ấp úng nói: “Ta không biết tại sao Tấn Vương điện hạ lại nói mấy lời hiểu lầm với muội như vậy, mà ta, ta thật sự không có...”
 
“Muội tin tưởng huynh.” Thấy hắn ta một chút ý tứ thẳng thắn cũng không có, Khương Hằng vừa cảm thấy hèn mọn lại buồn cười, lỡ đễnh lắc đầu, ôn nhu nói, “Mới vừa rồi vị đại nhân kia nói không sai, Tấn Vương điện hạ đêm đó uống say, lời người say rượu, sao có thể tin tưởng? Huống chi huynh mới là phu quân tương lai của ta, huynh đã nói không có, ta tự nhiên tin tưởng huynh.”
 
Lạc Đình ngớ ra.
 
Liền... cứ như vậy?

 
Không trách cứ truy hỏi hắn “Tam cô nương” là ai, không hổn hển muốn hắn biểu đạt lời nói của chính mình là thật, thậm chí cũng không có chút hoài nghi nào, cứ vô cùng đơn giản như vậy, theo lý thường là phải tin hắn?
 
Không yên cùng bất an của Lạc Đình trong nháy mắt bình ổn lại, lại thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của nàng, khí chất tao nhã, cho dù góc độ nào cũng là một thê tử tốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy.
 
Nàng là một cô nương tốt, nhưng hắn...
 
Trong mắt thiếu niên hiện lên giãy giụa, có cảm xúc mói nói tất cả ra, nhưng cuối cùng, hắn vẫn cúi đầu, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, “Cảm ơn muội.”
 
Hắn có lỗi với nàng, nhưng này vốn không phải ý muốn của hắn, hắn cũng không nghĩ đến.
 
Khương Hằng làm như không có chuyện gì cười ôn nhu, trong đầu lại hiện lên màn ỷ ôi lẫn nhau của Lạc Đình và Tề Hà.
 
Tấn Vương mới vừa rồi hiển nhiên là bịa chuyện, bởi vì Lạc Đình căn bản không có thề gì buồn nôn cả, hắn chính là tận lực biểu đạt với vị Tam cô nương cố ý sai người dẫn nàng đến, rằng bản thân mình sớm đối với Tam cô nương tình căn thâm chủng, tâm tình buồn khổ một chút cũng không muốn thành hôn với vị hôn phu là nàng đây, sau đó lại đau buồn, cùng Tề Tam cô nương ôm nhau cảm thán vận mệnh bất công.
 
Bộ dáng vô cùng đau khổ, một chút không vui vẻ như lời Tấn Vương điện hạ nói.
 
Về phần vì sao hắn ta không phản bác...
 
Nhìn hai mắt chột dạ của thiếu niên, Khương Hằng cảm thấy khinh thường, quay đầu chỉ vào điểm tâm hình con mèo kia, “Lấy một phần.”
 
“Được rồi cô nương, ngài còn muốn cái nào khác không?”
 
Vừa định lắc đầu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lục Quý Trì nhăn mặt hỏi có điểm tâm nào ngon, Khương Hằng hơi ngừng lại, chọn thêm mấy điểm tâm đặc sắc, bảo tiểu nhị gói vào, mới nghiêng đầu nói với Lạc Đình: “Được rồi, đi thôi.”
 
Lạc Đình tâm thần không yên mà lên tiếng, vừa muốn xoay người, ở một ngõ nhỏ cách đó không xa, có hai người che mặt, thế như trẻ tre mà hướng về phía bọn họ.
 
“Cô nương cẩn thận!” Nha hoàn béo Nguyệt Viên thấy không ổn, vội vàng kéo Khương Hằng về phía sau.
 

Nhưng mà hai người bịt mặt kia không hề nhìn nàng, đem bao tải trùm lên trên Lạc Đình, sau đó một tay đánh ngất hắn, liền chạy đi như gió. Thấy Nguyệt Viên còn bày ra tư thế đối địch với họ mà chặn đường, bọn họ còn rất lễ phép mà nói câu: “Xin nhường đường, đa tạ.”
 
Nguyệt Viên: “...”
 
Khương Hằng: “...”
 
“Cô nương hình như những người này là nhằm vào thế tử.” Sau một lúc lâu, Nguyệt Viên mới nói.
 
Khương Hằng hoàn hồ, như có chút gì đó đăm chiêu mà gật đầu một cái: “Nhanh phái người về hầu phủ báo một tiếng.”
 
Tuy rằng rất tình nguyện nhìn tên vương bát đản dám cho cô nương nhà mình gặp chuyện xui xẻo, nhưng hôn kỳ sắp đến, nếu như hắn xảy ra chuyện gì, thanh danh cô nương nhà mình cũng bị liên lụy,  Nguyệt Viên không dám sơ suất, vội nghe theo, cuối cùng mới trở lại bên người cô nương nhà mình nói: “Chúng ta bây giờ...”
 
“Hồi phủ chờ tin tức.”
 
“Những người đó tựa hồ ý đồ không tốt, thế tử có thể sẽ xảy ra chuyện gì hay không?”
 
Không biết nghĩ cái gì, Khương Hằng đột nhiên lóe sáng, cúi đầu nở nụ cười: “Sẽ không.”
 
Nguyệt Viên sửng sốt, vội vàng giật tay áo của nàng, “Đừng cười, chung quanh nhiều người vây xem như vậy!”
 
Vị hôn phu trên đường bị kẻ xấu bắt đi, nàng lại ở một bên mà vụng trộm cười, này nếu như truyền ra ngoài, không phải sẽ chụp lên đầu nàng cái danh “Độc phụ” hay sao!
 
“Đã biết!” Khương Hằng nhìn nàng một cái, áp chế khóe miệng, ánh mắt tràn đầy ý cười không dứt.
 
“...” Nguyệt Viên nhìn chằm chằm vào nàng không nói chuyện.
 
“Được rồi, thật sự không cười.”

 
Khương Hằng lại nói một câu, Nguyệt Viên mới phồng quai hàm mập mạp hỏi nhỏ: “Có phải tiểu thư biết những người bắt thế tử đi là ai đúng không?
 
Lạc Đình tính cách tao nhã, đối với người hiền lành, cũng không kết thù với ai, liền tính nếu thật sự kết thù, cũng sẽ không có ai dám ở trước mặt mọi người mà động thủ --- tuy rằng bản thân hắn là một tên trói gà không chặt, nhưng hắn cũng là thế tử Vĩnh An Hầu, sau lưng hắn là phủ Vĩnh An Hần sừng sững. Dám ban ngày ban mặt mà úp bao tải với hắn như vậy....
 
Nhớ tới lời nói vô tình nhắc nhở mình của Lục Quý Trì, còn có quan hệ của hắn với Tề Ngạn, Khương Hằng lại không nhịn được, hơi cong môi một chút: “Nếu ta đoán không nhầm, bọn họ hẳn là người phủ An Quốc Công.”
 
“Phủ An Quốc Công?” Nguyệt Viên nhất thời sửng sốt, khuôn mặt trắng trẻo mập mạp như bánh bao vừa nhíu, mắt lộ ra chán ghét, “Làm sao có thể là bọn hắn?”
 
“Tề Tam cô nương hồ đồ, không có nghĩa là người nhà của nàng nhất định hồ đồ, Lạc Đình rõ ràng có hôn ước trong người, vẫn còn âm thầm câu dẫn cô nương nhà người khác, nếu ta là người Tề gia, cũng sẽ không dễ dàng tha hắn.”
 
Khương Hằng ngữ khí mềm mại, như là đang bàn luận thời tiết hôm nay. Nguyệt Viên biết rõ bộ mặt thật của nàng khẽ cong khóe miệng, ngẩng đầu nhìn nàng một cái: “Thật ra cô nương đã sớm một giáo huấn hắn một trận rồi đúng không?”
 
Khương Hằng cười mà không nói, ánh mắt lại rõ ràng ý tứ “Dám cho ta đội nón xanh, ngươi nói xem”
 
“Đã như vậy, không bằng rõ ràng từ hôn.” Nguyệt Viên cũng không ngoài ý muốn, than thở nói, “Người này căn bản không xứng đáng với tiểu thư, chần chừ không nói, ngay cả bộc trực cũng không làm được, cô nương, chúng ta bỏ hắn, tìm một cô gia tốt hơn đi!”
 
(Cô gia: Phu quân)
 
Kỳ thật nếu không phải Khương Hằng ngăn cản, tối hôm đó ở phủ Vinh Quốc Công, nàng ta cũng muốn xông lên đánh cho Lạc Đình thành bánh bao thịt rồi.
 
“Không lùi.” Khương Hằng thẳng thắn cự tuyệt.
 
“Vì sao.”
 
“Hôn nhân này...”
 
Khương Hằng đang muốn trả lời, cách đó không xa bỗng có một người vội vàng chạy đến: “Cô nương! Cô nương! Không tốt rồi! Tứ thiếu gia phát bệnh!”
 
Ý cười của Khương Hằng sững lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
 
**
 
Bên kia Khương Hằng vội vàng trở về nhà, bên này Lục Quý Trì rốt cuộc cũng đi đến cửa cung.

 
Nhìn của cung nguy nga to lớn trước mắt mình, hắn cẩn thận điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, xác định không có gì sơ hở, mới nhấc chân đi vào.
 
Rơi xuống nước bị kinh hách, lại một đêm mơ liên tiếp, dưới loại tình huống này lộ ra cảm xúc chân thật yếu ớt là hợp lý, nhưng chuyện đã qua hai ngày, hắn muốn làm bộ dáng đáng thương... Chiêu Ninh Đế đối với hắn cũng không biết còn bao nhiêu nhẫn nại, không biết chừng còn trực tiếp gọi hắn vào ban chết, để tránh cho hắn lại tác yêu tác quái.
 
Tâm Lục Quý Trì mệt mỏi không thôi, xuyên không thì xuyên không đi, còn cả ngày đi khảo nghiệm kỹ năng diễn xuất của hắn, mẹ, hắn cũng không phải là diễn viên nha!
 
Một đường hướng về phía hậu cung, khi đi qua ngự thư phòng, Lâm Phúc vừa khéo dẫn theo mấy cung nữ đi ra, nhìn thấy hắn, bước lên phía trước thỉnh an: “Bái kiến Tấn Vương điện hạ.”
 
“Đứng lên đi.”
 
“Điện hạ đến tìm bệ hạ?”
 
Một thiếu niên bình thường kêu ngạo bừa bãi, chẳng sợ trong lòng đã quyết định cùng địch nhân hòa hảo, nhưng tỉnh táo lại, hổi tưởng lại lúc đó mình khóc lóc vừa từng lại vừa ngu xuẩn, trong lòng hẳn là... Xấu hổ, xấu hổ và giận dữ, nhưng lại không muốn bị người khác nhìn ra?
 
Lục Quý Trì cân nhắc một lát, sắc mặt không được tự nhiên, lại nỗ lực làm bộ dáng không có chuyện gì gật gật đầu một cái: “Hoàng huynh ở bên trong?”
 
“Bệ hạ đang cùng với mấy vị đại nhân thương nghị chuyện quan trọng.” Lâm Phúc cười híp mắt nói, “Có cần sai người vào thông báo một tiếng không ạ?”
 
“Không cần, bổn vương chính là thuận đường đi ngang qua, hoàng huynh đang vội, ta liền không quấy rầy.” Lục Quý Trì nói xong nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu liền hướng về phía Thọ Ninh Cung.
 
Không sai, mục đích tiến cung của hắn hôm nay chẳng phải Chiêu Ninh Đế, mà là mẫu thân của Chiêu Ninh Đế, Xa thái hậu.
 
Tuy rằng hai người quan hệ mẫu tử thường thường, không quá thân cận, nhưng Xa thái hậu cũng là mẹ ruột của Chiêu Ninh Đế, trong lòng Chiêu Ninh Đế vẫn có phân lượng, nếu có thể dỗ được Xa thái hậu, một ngày nào đó Chiêu Ninh Đế không vui muốn hắn chết, cũng sẽ có thêm vài phần do dự.
 
Hơn nữa so sánh với đối phó Chiêu Ninh Đế tâm cơ khó lường, Xa thái hậu đối với Lục Quý Trì mà nói dễ tấn công chiếm đóng hơn nhiều --- cũng cảm ơn Phương nữ sĩ ban tằng, hắn dỗ trưởng bối, nhất là trưởng bối nữ tính kỹ năng vô cùng thuần thục gọi là đã luyện đến mãn cấp.
 
Quan trọng nhất là, bây giờ hắn cũng không có lý do gì mà đi tiếp cận Chiêu Ninh Đến sẽ không khiến cho hắn cảnh giác. Ngược lại Xa thái hậu bên này, người ta trên danh nghĩa vẫn là mẫu thân của bản thân, nguyên chủ ngẫn nhiên đến thỉnh an nàng, sắm vai hiếu tử, để tránh bị người nói bất hiều, ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân. Ch nên Lục Quý Trì liền cẩn thận tính toán, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không làm cho Chiêu Ninh Đế hoài nghi quá lớn, về phần sau này...
 
Chuyện sau này thì sau này nói, không chắc khi nào thì hắn trở về đâu.
 
Nghĩ như thế, Lục Quý Trì liền tăng bước chân, không nghĩ đến Xa thái hậu thế nhưng không ở trong Thọ Ninh Cung, mà đi Ngự hoa viên tản bộ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui