Linh An tự ở thành bắc, cách Lê Viên hơi xa, Lục Quý Trì một đường cố gắng càng nhanh càng tốt, chạy bằng tốc độ nhanh nhất.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không tốt, vết thương trên người lại chưa khỏi hẳn, giày vò một phen như thế, lúc xuống ngựa toàn thân đau đớn, quả thật muốn tan ra thành từng mảnh. Nhưng nghĩ đến thế giới này coi trọng sự trong sạch của nữ tử, hắn lại bất chấp những thứ này, nhịn đau xông vào trong chùa, bắt một hòa thượng hỏi: “Có trông thấy… nữ quyến của Vinh Quốc công phủ?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ tới mình trước khi đi vội vã như thế, nếu như trực tiếp chỉ mặt gọi tên thì sẽ dễ gây ra những suy đoán không cần thiết, bởi vậy lời nói này được một nửa, thiếu niên lại miễn cưỡng nuốt trở về.
Hòa thượng suy nghĩ một chút, hành lễ nói: “Ngoại trừ ngũ cô nương cùng phu nhân Tần gia đến cầu phúc, hôm nay không có nữ quyến khác của Vinh Quốc công phủ đến đây, không biết người thí chủ muốn tìm có phải là vị ngũ cô nương kia?”
Hoa ra hôm nay nàng đi cùng mẫu thân của Tần Tranh, cữu mẫu của nàng đến cầu phúc… Lục Quý Trì ổn định tâm tình, gật đầu nói: “Chỉ cần là người của Vinh Quốc công phủ là được, làm phiền tiểu sư phụ lập tức đưa ta tới gặp nàng ấy, ta có chuyện quan trọng phải nói.”
“Được, mời thí chủ đi bên này.”
“Đa ta!”
Linh An tự là ngôi chùa lớn trong kinh, hương khói đầy đủ, người đi hành hương rất đông, rất nhiều nữ quyến nhà giàu đều sẽ tới đây dâng hương cầu phúc, có khi sẽ còn ở lại mấy ngày. Bởi vậy trong chùa có xây dựng sân viện cho khách hành hương nghỉ lại, tên là Nghênh Khách viện.
Khương Hằng và Tần phu nhân đã cầu phúc xong, lúc này đang nghỉ ngơi trong viện.
Tiểu hòa thượng đưa Lục Quý Trì đến cửa viện, vừa muốn đi vào, đột nhiên một hòa thượng trẻ tuổi vội vàng đi đến, nói là sư phụ có chuyện quan trọng dặn dò, bảo tiểu hòa thượng lập tức qua đó.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu hòa thượng sửng sốt, áy náy nhìn về phía Lục Quý Trì: “Tần phu nhân và ngũ cô nương nghỉ ngơi ở sương phòng ngoài cùng phía đông, thí chủ…”
“Ta tự đi là được, tiểu sư phụ đi làm việc đi.”
Không đợi tiểu hòa thượng nói xong Lục Quý Trì liền xua tay chạy về phía căn phòng đó.
Lúc này đang là buổi chiều, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, toàn bộ Nghênh Khách viện yên tĩnh, chỉ có chim chóc trên cây thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu thanh thúy, tình chờ tương theo tiếng ve kêu, báo hiệu mùa hè đã tới.
Lục Quý Trì tìm tới sương phòng mà tiểu hòa thượng nói, vừa muốn tiến lên gõ cửa, Nguyệt Viên đột nhiên bưng một cái chậu đồng đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tấn… Tấn vương điện hạ?” Trông thấy Lục Quý Trì, nàng ta cực kỳ hoảng hốt, lập tức liền cúi người xuống muốn hành lễ, bị Lục Quý Trì cắt ngang.
“Cô nương nhà ngươi đâu? Nàng ấy đang ở đâu?!”
“Cô, cô nương nhà nô tỳ…” Thấy vẻ mặt hắn sốt ruột, Nguyệt Viên có chút mông lung, hơi cà lăm mới nói: “Cữu phu nhân đột nhiên tái phát bệnh cũ, cô nương nhà nô tỳ đi phòng bếp ngâm trà thuốc cho phu nhân rồi!”
“Ngâm… một thiên kim tiểu thư như nàng ấy vì sao lại tự mình đi pha trà? Các ngươi đi theo làm gì vậy!” Sắc mặt Lục Quý Trì thoáng cái liền thay đổi: “Phòng bếp ở đâu, mau dẫn ta đi!”
“Vừa, vừa rồi tình hình hỗn loạn, bảo nô tỳ đi lấy nước, hai vị tỷ tỷ bên cạnh cữu phu nhân cũng đều bận chăm sóc cữu phu nhân, cho nên…” Nguyệt Viên theo bản năng trả lời một câu, lập tức hoàn hồn, căng thẳng theo: “Không phải, Tấn vương điện hạ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Cô nương nhà nô tỳ làm sao vậy?”
“Có người muốn mưu hại nàng ấy, ngươi nhanh chóng dẫn ta đến phòng bếp!”
“Cái gì?!” Nguyệt Viên lập tức liền kinh ngạc, theo bản năng nhét chậu đồng vào trong tay hẳng, co cẳng muốn chạy đi.
Lục Quý Trì đột nhiên không kịp chuẩn bị: “...?!”
“Nguyệt Viên? Bên ngoài làm sao vậy… ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Tần phu nhân ở trong phòng nghe thấy âm thanh, nghi ngờ mà hỏi thăm.
Dưới chân Nguyệt Viên dừng lại, sợ bà lo lắng, cố nén sự lo lắng trong lòng đáp lại hai câu, đồng thời rất nhanh chỉ về phía đông bắc, ra hiệu phòng bếp ở đằng kia.
Khóe miệng Lục Quý Trì giật giật thả chậu đồng trong tay xuống, chạy về hướng nàng ta chỉ.
**
Phòng bếp ở cách đó không xa, Lục Quý Trì rất nhanh đã tìm được, nhưng trong đầu trống rộng, cũng không thấy tung tích của Khương Hằng.
Hắn theo bản năng thở ra, nhưng lập tức trái tim lại nhấc lên cao --- Khương Hằng không ở đây, vậy nàng đi đâu rồi?
“Điện hạ, cô nương nhà nô tỳ…”
Nguyệt Viên đuổi theo sát phía sau lưng hắn, Lục Quý Trì quay đầu nhìn nàng ta, vừa muốn hỏi gì đó, đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ kỳ lạ.
Trong lòng hắn sợ hãi, vội giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng.
Nguyệt Viên vội vàng ngậm miệng gật đầu.
Là tiếng thở của nam nhân, thô nặng, gấp gáp, truyền tới từ trong kho củi sát vách.
Lại nhìn cái cửa gỗ của kho củi bị người ta khóa kín từ bên ngoài, trong lòng Lục Quý Trì chợt nảy lên một cái, cả người như rơi vào hầm băng.
Cho nên hắn vẫn là tới trễ rồi sao…
“Khương Hằng… Khương Hằng!” Hắn không thể để cho bọn họ hủy hoại nàng như vậy được!
Thiếu niên giật mình một cái lấy lại tinh thần, lấy ra chủy thủ tên là Hàn Lẫm vừa lấy từ chỗ ca ca được lợi, hung hăng đập vào khóa cửa.
Đây là thần khí chém sắt như chém bùn, khóa cửa thoáng cái liền bị đập mở ra, Lục Quý Trì thở sâu, lấy thế nhanh như chớp đá văng cửa phòng vọt vào.
“Điện hạ! Đừng ----” Cùng một thời gian, tiếng kêu sợ hãi của Khương Hằng vang lên sau lưng hắn.
Phía, phía sau…
Nàng không ở trong phòng?!
Lục Quý Trì khiếp sợ, muốn quay đầu, lại bị mùi thơm ngọt ngào nhào tới trước mặt hun cho cái mũi ngứa lên, hắt xì liên tục, đồng thời bụng dưới đột nhiên vọt lên một luồng khí nóng, như cuồng phong quét sạch giác quan của hắn.
Thiếu niên lập tức cứng đờ: “…”
Không… không phải là như hắn nghĩ chứ?
Đang ngớ ra, trước mắt đột nhiên hiện lên một bóng đen cao lớn, ngay sau đó liền cảm thấy bên hông siết chặt, lập tức bị người ta dùng lực kéo vào trong một lồng ngực phì nhiêu nóng hổi, Lục Quý Trì: “??!!”
“Mỹ nhân… ưm… mỹ nhân…” Là một nam nhân trung niên quần áo lộn xộn, cao lớn vạm vỡ, cái đầu sạch bóng, không xác định có phải là hòa thượng thật không, đang khó nhịn mà vuốt ve bộ vị không thể nói nào đó, vừa chu cái mõm heo, vội vã không nhịn nổi mà hôn về phía mặt hắn.
Lục Quý Trì chưa từng nhận sự kinh hãi này.
Hai đời cộng lại cũng không có.
“Chơi tiên sư mày con mẹ nó cút cho ta!!!”
Sau một tiếng hét to hoảng hốt lo sợ, nam nhân trung niên “ngao” một tiếng che lấy bụng dưới ngã lăn trên mặt đất.
“Ta…con chó chơi hàng lại muốn leo lên người ông đây à! Đi chết đi!” Lục Quý Trì vẫn chưa lấy lại tinh thần, sau khi mắng xong lại theo bản năng xông lên bổ sung thêm một cái đá. Sau đó…
Nhìn bàn tay phải không chịu sự khống chế của mình mà sợ lên mặt nam nhân trung niên kia, thiếu niên ngẩn ngơ, sắc mặt thay đổi đồng thời kẹp chặt hai chân, trong miệng phát ra một tiếng gầm thét kinh khủng: “Con mẹ nó!”
Khương Hằng không muốn cười, nhưng… không nhịn được.
“Cô nương!”
Lúc này sao có thể cười được? Người ta là vì cứu cô nương mới biến thành như vậy đấy! Mặc dù cảnh tượng này đúng là vừa đau mắt vừa khôi hài…
Nguyệt Viên rất nhanh quay đầu sang chỗ khác, quai hàm không chịu khống chế mà run lên.
Khương Hằng cũng biết mình không nên cười, miễn cưỡng nhịn lại, lúc này dùng khăn bịt miệng mũi lại muốn vào cứu hắn: “Điện hạ…”
“Đừng! Ngươi đừng vào! Mau đi ra!”
Cảm giác lửa nóng xông tới vừa hung ác vừa mãnh liệt, Lục Quý Trì chỉ cảm thấy cả người đều khó chịu như sắp bốc cháy, hắn cố gắng véo đùi muốn khiến bản thân giữ vững sự tỉnh táo, hiệu quả lại quá nhỏ.
Trong sự hoảng hốt, có người bước nhanh tới đỡ hắn dậy, Lục Quý Trì trầm thấp thở gấp một tiếng, muốn từ chối, lại không nhịn được đưa tay ôm lấy nàng, miệng cũng theo bản năng đưa đến gần mặt nàng.
Khương Hằng dừng lại, nhớ tới lần đầu gặp hôm đó.
“Cô nương! Đây…”
Khương Hằng hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ và cái trán đầy mồ hôi của thiếu niên, lỗ tai hơi nóng quay đầu đi: “Đánh hắn bất tỉnh, ra tay nhẹ một chút.”
“Được!” Nguyệt Viên cũng che miệng mũi lại gật đầu, một tay bổ xuống gáy Lục Quý Trì.
Thiếu niên đang làm càn hôn cổ Khương Hằng lập tức cứng đờ thân thể, mềm nhũn ngã xuống.
**
Phía sau Linh An tự là Linh Sơn, chân núi Linh Sơn có một cái hồ tự nhiên, vị trí kín đáo, đường đi quanh co, không hay có người tới.
Khương Hằng cùng Nguyệt Viên hợp lực đưa Lục Quý Trì đến bên hồ ngâm mình trong nước lạnh, lúc này mới dặn dò nói: “Tìm bộ y phục sạch sẽ tới đây, lấy thêm thuốc bột còn dư lại trong phòng đối phòng thuốc gần đó pha chế thuốc giải, động tác nhanh một chút. Còn có người kia…”
Thiếu nữ dừng lại, ánh mắt lộ ra ý lạnh: “Trông kỹ hắn, đừng để hắn chạy mất.”
“Rõ!” Nhớ tới người kia nhằm vào Khương Hằng, trong lòng Nguyệt Viên hoảng sợ một trận, trên khuôn mặt núc ních lộ ra mấy phần tàn nhẫn.
Dám dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này tính toán với cô nương nhà nàng, xem nàng có chơi chết hắn ta không.
Nguyệt Viên vội vàng rời đi, Khương Hằng thu tầm mắt lại, ngược lại nhìn về phía thiếu niên ngồi ở chỗ nước cạn, nửa người đều ngâm mình trong nước.
Dược tính của thuốc kia rất mạnh, cho dù là ở trong cơn hôn mê, hắn cũng thỉnh thoảng động đậy một cái, trong miệng phát ra tiếng than nhẹ khó nhịn.
Khương hằng lấy khăn ra thấm nước, đưa tay lau trên trán hắn, còn chưa đụng vào, cổ tay liền bị cầm lấy.
“Ngươi, cách xa ta ra một chút…”
Lục Quý Trì tỉnh rồi.
Khương Hằng dừng lại, thu tay lại hỏi: “Điện hạ có thoải mái hơn chút nào không?”
Nước hồ lạnh buốt, giảm bớt sự khô nóng trong cơ thể Lục Quý Trì, hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, thần trí cũng tỉnh táo lại không ít. Chỉ là sự xúc động phiền lòng kia vẫn chưa hoàn toàn thối lui, hắn rất xấu hổ, cũng sợ mình không khống chế nổi sẽ làm nàng bị thương, lúc này mới muốn đuổi nàng đi.
“Dễ chịu hơn một chút rồi…” Thấy Khương Hằng ngoan ngoãn lui về sau hai bước, Lục Quý Trì thở ra một hơi: “Đây là nơi nào?”
“Ngọn núi phía sau Linh An tự.” Giọng nói Khương Hằng mềm mại: “Điện hạ yên tâm, vị trí nơi này kín đáo, bình thường sẽ không có người tới. Ngoài ra ta đã để Nguyệt Viên đi điều chế thuốc giải, rất nhanh ngài sẽ không sao rồi.”
Lục Quý Trì thoáng cái thả lỏng không ít, sau đó hắn mới kịp phản ứng lại, mình đây là đã làm một chuyện ngu xuẩn! Người ta vốn dĩ không trúng chiêu, hoàn toàn không cần hắn tới cứu!
Lại nghĩ đến dáng vẻ nam nhân trung niên kia để lộ bộ vị đau mắt nào đó, cong cái miệng dầu mỡ lên hướng về phía mình, toàn thân thiếu niên lập tức phát tởm, cả người đều không tốt rồi.
Cái này con mẹ nó là chuyện gì vậy!
Dáng vẻ nhìn thấy quỷ của hắn, rõ ràng là nghĩ đến một màn trước đó, Khương Hằng muốn cười lại cảm thấy đau lòng, áy náy nói: “Bởi vì thần nữ mà khiến điện hạ chịu uất ức như vậy.”
Lục Quý Trì hoàn hồn, nhớ tới nàng đều nhìn thấy cả rồi, càng cảm thấy cuộc đời không còn gì để lưu luyến. Có điều…
Từ trên xuống dưới đánh giá nàng một phen, thiếu niên dùng sức thở phào một hơi: “Ngươi không có việc gì là được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...