Bổn vương muốn yên tĩnh

 
Thái y tới kịp lúc, tình hình của Khương Từ rất nhanh liền ổn định lại.
 
Khương Hằng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy tiễn hai vị thái y ra ngoài, cuối cùng mới trở lại bên giường, chậm rãi mở miệng nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay trời đẹp, thiếu gia hiếm thấy có hứng thú nói muốn đến hoa viên dạo chơi, nô tỳ liền cùng thiếu gia đi. Không nghĩ tới tam cô nương và tứ cô nương cũng ở đó thả diều, thiếu gia không cố ý, không cẩn thận vấp phải dây diều của cô tứ cô nương, Diều của tứ cô nương thả không lên, tam cô nương giễu cợt nàng ấy một câu, nàng ấy liền tức giận, nói thiếu gia là một ma bệnh thì không nên đi ra ngoài…” Người nói chuyện chính là một nha hoàn mặc váy vải xanh, má phải đỏ lên: “Thiếu gia đầu tiên liền xin lỗi, nhưng nàng ấy dường như không nghe thấy, còn khăng khăng muốn thiếu gia thay nàng ấy thả diều… thiếu gia thân thể yếu đuối, đi đường cũng vất vả, nào có thể chạy nhảy? Nô tỳ liền thay thiếu gia giải thích vài câu, nhưng tứ cô nương lại nói nô tỳ bất kính tôn ti, sau người tát nô tỳ. Thiếu gia thấy nàng ấy không nói đạo lý như vậy, nhịn không được tranh chấp vài câu với nàng ấy, sau đó…”
 
“Sau đó nàng ta liền ra tay với A Từ?”
 
“Vâng, tứ cô nương đẩy thiếu gia một cái, thiếu gia suýt chút nữa ngã xuống ao sen, sau đó liền phát bệnh…” Nha hoàn nói xong đỏ mắt lên: “Là nô tỳ không chăm sóc tốt cho thiếu gia, xin cô nương trách phạt.”
 
Khương Hằng không nói chuyện, hồi lâu mới lắc đầu một cái: “Chuyện không liên quan tới ngươi, nhanh đi xuống bôi thuốc đi.”
 
Giọng nói của nàng vẫn mềm mại, nhưng Nguyệt Viên biết rõ tính cách nàng lại nghe được hàn ý khiến người ta lạnh lẽo từ trong đó, nàng ấy vén tay áo lên, lộ ra một cánh tay trắng trắng mập mập như ngó sen: “Quả thật chính là khinh người quá đáng, cô nương, nô tỳ đi đánh nàng ta một trận báo thù cho thiếu gia của chúng ta!”
 
Khương Hằng muốn nói gì đó, tiểu thiếu niên trên giường lông mi run lên mở mắt ra. Nàng lập tức không lo được chuyện khác nữa, vội vàng đưa tay sờ lên trán hắn: “Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Còn có chỗ nào không thoải mái không?”
 
“Không có…” Tiểu thiếu niên khoảng chừng mười một mười hai tuổi, mặt mày tinh xảo, ngũ quan tuấn tú, tuổi còn nhỏ đã xuất hiện phong độ tư thái. Chỉ tiếc bởi vì trời sinh bệnh tim, quanh năm nằm trên giường, nhìn vô cùng tái nhợt cũng vô cùng gầy yếu. Đối diện với ánh mắt lo lắng của tỷ tỷ, hắn mỉm cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu: “Chỉ là hơi đói bụng.”
 
Thấy hắn mặc dù suy yếu như quả thật không có trở ngại gì, Khương Hằng cảm thấy hoàn toàn thả lỏng, cơ thể căng thẳng mềm nhũn ra.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đã cho người đi nấu cháo rồi.”

 
Thấy nàng nói xong lời này liền im lặng nhìn mình không lên tiếng, Khương Từ chớp mắt mấy cái, lộ ra một nụ cười hồn nhiên đáng yêu: “Cổ họng khô, muốn uống nước.”
 
Khương Hằng nghiêng đầu, ra hiệu Nguyệt Viên rót cho hắn, tiểu thiếu niên vội vươn ngón tay khô gầy ra níu tay áo nàng lại: “Muốn tỷ tỷ đút cho đệ.”
 
Giọng nói hắn tinh tế, mang theo sự ngây thơ vẫn chưa hoàn toàn rút đi, một đôi mắt phượng xinh đẹp vừa đen vừa sáng, giống như chứa một đầm nước trong, nhìn đến mức trong lòng người ta như nhũn ra.
 
Khương Hằng nhìn hắn một cái, tiếp nhận chén trà Nguyệt Viên đưa tới, động tác thành thạo đỡ hắn dậy đút cho hắn uống hai ngụm.
 
Tiểu thiếu niên lộ ra nụ cười hài lòng.
 
Khương Hằng đặt chén trà xuống: “Hiện tại có thể nói xem vì sao làm như vậy?”
 
Lời nói nghe không đầu không đuôi, Khương Từ đảo mắt, mở miệng liền muốn giả ngu.
 
“Thành thật khai báo, nếu không thì hai tháng không cho chạm vào đồ ngọt.”
 
“Đừng!” Khương Từ thoáng cái trợn tròn cặp mắt, nụ cười vô tội trên mặt cũng không duy trì được nữa.
 
Đệ đệ này của nàng trời sinh thông minh, đã gặp qua là không quên được, dưới vẻ ngoài đơn thuần và yếu đuối là một trái tim mục rữa hơn người trưởng thành mấy lần, cũng chỉ có ngay lúc này mới có thể lộ ra mấy phần tính trẻ con chân chính thuộc về cái tuổi này. Khương Hằng cụp mắt che giấu ý cười dưới đáy mắt, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Vậy thì nhanh khai báo một chút, đang yên đang lành tại sao phải đi trêu chọc tứ tỷ tỷ.”
 
Khuôn mặt Khương Từ lộ ra vẻ uất ức: “Đệ nào có trêu chọc tỷ ấy, rõ ràng chính là tỷ ấy…”
 

“Đệ là do tỷ nuôi lớn, đệ cảm thấy đệ có thể giấu giếm được tỷ à.”
 
Khương Từ dừng lại.
 
Khương Hằng nhìn hắn một cái: “Là bởi vì chuyện thời gian trước nàng ta gây khó dễ ta trước mặt mọi người ở Văn Uyên các?”
 
Khương Từ không nói chuyện, hồi lâu mới rủ lông mi dài xuống: “Nàng ta có thể thiết kế tỷ trước mặt mọi người, làm tỷ suýt chút nữa đắc tội Minh Vinh quận chúa, đệ đương nhiên cũng có thể ở sau lưng thiết kế nàng ta, khiến nàng ta mất đi một cửa nhân duyên tốt.”
 
Lại nghĩ tới tỷ tỷ chưa từng đắc tội nàng ta, Khương Viện lại lúc nào cũng cố ý làm khó, trong mắt xinh đẹp của Khương Từ liền lóe lên mấy phần ánh sáng lạnh lẽo không hợp với khuôn mặt ngây ngô: “Đệ biết tỷ tỷ thông minh, sẽ không bị trò mèo của nàng ta làm bị thương, nhưng đệ ghét nàng ta lúc nào cũng nhảy nhót trước mặt tỷ, khiến tâm tình tỷ không vui.”
 
Trong lòng Khương Hằng mềm nhũn nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nhìn hắn nói: “Cho nên hôm nay là đệ đặc biệt đi chặn nàng ta?”
 
Khương Từ chớp mắt: “Ừm.”
 
“Vừa rồi đệ nói là làm nàng ta mất đi một cửa nhân duyên tốt lại là chuyện gì xảy ra?”
 
“Hôm qua lúc A Hòa đến thăm ta, không ngờ nhắc với đệ chuyện hôm nay Quảng An bá phu nhân muốn tới phủ bái phỏng. Quảng An bá phủ và phủ chúng ta không quen không biết, đệ nhất thời tò mò, hỏi nhiều thêm hai câu, thế mới biết hóa ra Quảng An bá phu nhân gần đây vẫn luôn xem xét nàng dâu cho nhị công tử nhà bà ấy. Người trong phủ còn chưa đính hôn, chỉ có tứ tỷ tỷ và lục tỷ tỷ, lục tỷ tỷ là thứ nữ, không xứng với nhị công tử nhà người ta, cho nên… nghe nói vị nhị công tử kia tài đức vẹn toàn, phong thái xuất chúng, đệ sao có thể để người ưu tú như vậy bị tứ tỷ tỷ gây tai vạ chứ?”
 
Khương Từ lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói: “Tỷ tỷ, đệ thiết kế để Quảng An bá phu nhân thấy rõ ràng bộ mặt thật của tứ tỷ tỷ, đây cũng là đang làm việc thiện nha, không phải cưới tứ tỷ tỷ tâm tính ti tiện, cô nương cay nghiệt ác độc như thế làm thê tử, vị nhị công tử kia chẳng phải là cả đời đều phải sống trong nước sôi lửa bỏng sao?”
 
Vẻ mặt hắn chân thành, giống như thật sự cảm thấy lo lắng cho tương lai của vị nhị công tử kia, khóe miệng Khương Hằng hơi rút, đưa tay bóp lấy khuôn mặt không có thịt của hắn: “Làm phiền đệ lo lắng cho cơ thể mình trước được chứ? Đệ có biết vừa rồi nguy hiểm cỡ nào không, hả?”
 

Khương Từ mắc bệnh tim nghiêm trọng, từ nhỏ đã không thể chạy không thể nhảy, càng không thể bị kinh sợ, có thái y kết luận hắn sống không quá mười lăm, Khương Hằng không tin, vì điều dưỡng cơ thể cho hắn, không biết phí bao nhiêu sức lực.
 
Khương Từ biết tỷ tỷ vất vả, cũng luôn rất hiểu chuyện, chưa từng ồn ào ra ngoài chơi hoặc là làm việc gì khiến cho tỷ tỷ lo lắng, lúc này thực sự không nhịn được mới có thể xuất phủ. Trước khi ra tay, hắn thật ra cũng đã tính toán kỹ hết rồi, chỉ là không nghĩ tới Khương Viện không chịu được kích thích như vậy, dưới sự buồn bực xấu hổ lại trực tiếp ra tay với hắn…
 
Nàng ta lớn hơn hắn mấy tuổi đấy!
 
Cơ thể cũng tốt hơn hắn!
 
Thật sự là quá không cần mặt mũi rồi.
 
Khương Từ bĩu môi, trong lúc lơ đãng đối diện với hai mắt nghĩ lại mà sợ của Khương Hằng, lập tức sững sờ.
 
“Xin lỗi tỷ tỷ, khiến tỷ lo lắng rồi,” Hắn áy náy hạ thấp đầu: “Sau này đệ sẽ chú ý hơn…”
 
Khương Hằng lại nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Không có sau này.”
 
Khương Từ ngẩn người, vẻ mặt biến hóa: “Tỷ giận rồi? Đệ…”
 
“Tỷ không giận, chỉ là A Từ, tỷ tỷ hy vọng đệ sau này đừng nhúng tay vào loại chuyện này nữa.” Khương Hằng có chút lên tinh thần, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn: “Đệ phải nhớ kỹ, mặc dù cơ thể ốm yếu vây hãm đệ trong một tấc vuông này nhưng làm một nam nhân, đệ nên hướng ánh mắt về phía trời cao đất lớn, nhìn về phía nơi xa rộng lớn hơn, mà không phải giống như nữ tử trong hậu trạch, đặt tâm tư ở trong những việc lông gà vỏ tỏi này. Tỷ biết đệ là muốn bảo vệ tỷ tỷ, tỷ cũng rất vui vì đệ có tấm lòng như vậy, nhưng nhất thời trả thù cũng không tính là gì, trên đời này nhiều người như vậy, không có tứ tỷ tỷ của đệ, cũng sẽ có người khác không thích tỷ, muốn bắt nạt tỷ, đệ có thể từng bước từng bước giống như hôm nay trả thù lại sao?”
 
Khương Từ đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói gì đó, lại có chút mờ mịt mà dừng lại.
 
“Đệ đệ của tỷ mặc dù cơ thể không tốt, nhưng trái tim của đệ ấy linh lung, thông minh hơn người, là nhân tài kinh thiên động địa, tỷ tin tưởng tương lai có một ngày, đệ ấy sẽ dựa vào năng lực của mình khiến người trong thiên hạ này cho dù không thích tỷ cũng không dám bắt nạt tỷ nữa. Còn trước mắt…” Khương Hằng nở nụ cười, trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra một loại xinh đẹp và hãnh diện bình thường không nhìn thấy: “Yên tâm đi, đừng nói là một tứ tỷ tỷ, cho dù nữ quyến cả phù này cộng lại cũng không đủ cho tỷ chơi.”
 
Sương mù dày đặc dưới đáy mắt bị gió mát thổi tan, tiểu thiếu niên tuấn tú ngẩng đầu, khóe mắt hơi đỏ lên, ánh mắt lại càng thêm trong trẻo hơn so với lúc trước.
 
“Đệ biết rồi…” Hắn nặng nề mà gật đầu một cái: “Tỷ tỷ, đệ biết rồi!”

 
**
 
Sau khi Khương Từ ăn một chút cháo liền đi ngủ.
 
Khương Hằng dặn dò bọn nha hoàn chăm sóc hắn thật tốt liền dẫn Nguyệt Viên về phòng mình.
 
“Làm hại thiếu gia phát bệnh, nguy hiểm đến tính mạng, lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến nay ngay cả bóng người cũng không thấy, cô nương, tứ phòng này cũng quá không để chúng ta trong mắt rồi!”
 
Khương Hằng nhàn nhạt nhíu mày: “Nào có chỉ có tứ phòng như thế.”
 
Mấy phòng khác và lão thái thái cũng là đến nay ngay cả một câu ân cần hỏi thăm cũng không có, từng người một giả câm giả điếc đấy.
 
Nguyệt Viên tức giận đến mức một khuôn mặt mập phồng lên thành hình cầu: “Nếu không có lão gia của chúng ta liều mạng ở biên quan, Vinh Quốc công phủ này đã sớm không biết suy tàn thành cái dạng gì rồi, nào còn có phong quang bây giờ! Nhưng người trong phủ này, vừa hưởng thụ vinh quang lão gia mang tới vừa đối xử với cô nương và thiếu gia như thế! Quả thật chính là vô sỉ!”
 
“Được rồi, không đáng để tức giận với bọn họ.”
 
“Nhưng chuyện hôm nay chẳng lẽ cứ quên đi như vậy sao!”
 
“Động vào A Từ còn muốn cho qua?” Khương Hằng cười: “Làm sao có thể.”
Nàng không thèm để ý sự lạnh nhạt và bắt nạt mà bọn họ đối với nàng, nhưng A Từ, đó là điểm chí mạng của nàng, ai động vào thì người đó phải trả giá đắt.
 
“Vậy chúng ta làm thế nào?” Khương Viện không có chuyện gì lúc nào cũng bắt nạt cô nương nhà nàng ấy đi lấy lòng lão thái thái, Nguyệt Viên đã sớm muốn trừng trị nàng ta rồi, nghe xong lời này lập tức liền hưng phấn.
 
“Làm thế nào…” Khương Hằng hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Đương nhiên là lấy đạo của người trả lại cho người.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui