“Hằng Hằng!” Lục Quý Trì giật mình, giữ chặt nàng lại, “Ta không cố ý giấu nàng đâu! Sợ nàng lo lắng nên mới…”
Tay chàng như bị phỏng, lỗ tai Khương Hằng nóng lên, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Buông thiếp ra, thiếp đi lấy thuốc cho chàng mà.”
“Chỉ bị thương ngoài da, sắp lành rồi, không cần thoa thuốc nữa, không tin…” Lục Quý Trì cắn răng, chịu đựng sự quẫn bách trong người, “Không tin nàng xem đi!”
Khương Hằng sửng sốt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng đỏ bừng, dáng vẻ bất chấp hết thảy, bỗng dung cảm thấy buồn cười. Nàng đanh mặt lườm chàng, đoạn quay đầu đi: “Không xem.”
Lục Quý Trì như có lửa đốt, vội kéo tay nàng ấn vào vết thương trên người mình: “Thế nàng sờ đi?”
Khương Hằng: “…”
“Khụ, ta, ta chỉ muốn cho nàng thấy, vết thương rất nhỏ, không có gì nghiêm trọng…” Bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên hông chàng man mát, khác hoàn toàn với cơ thể căng cứng, nóng bỏng của chàng lúc này, yết hầu Lục Quý Trì chuyển động, đè nén nhịp tim đang rối loạn, nói tiếp, “Không nói cho nàng vì sợ nàng nghĩ nhiều…Ta không muốn nàng phải lo lắng.”
Khương Hằng không lên tiếng, chốc lát mới cúi đầu ngó nhìn vết thương trên người chàng.
Một vết thương như vết đao chém, đã kết vảy, nằm nghiêng trên tấc da trắng trẻo của chàng, không nghiêm trọng, nhưng vô cùng gai mắt.
Thiếu nữ mím môi, nơi đáy mắt xinh đẹp thoáng qua ý lạnh khó bề phát giác: “Sao lại bị thương?”
Lục Quý Trì nào dám giấu diếm, vội bò dậy ôm lấy nàng, thành thật khai: “Đang đi đường đột nhiên lao ra một toán thích khách, lúc ấy ta đang ngủ, không để ý, cho nên bất cẩn… Nhưng nàng đừng lo, đám thích khách đó không nhằm vào ta, hơn nữa đã giải quyết ổn thỏa rồi, về sau không có cơ hội ngó đầu ra nữa đâu.”
Thích khách.
Khương Hằng căng thẳng, nghĩ tới cảm giác áp bức gần đây trong kinh thành, hệt như sắp xảy ra phong ba bão táp, nàng rũ mắt: “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Không có không có!” Thiếu niên vội vàng trả lời, bỗng nhiên đỏ mặt, hôn nhẹ lên vành tai nàng, “Nếu nàng còn chưa yên tâm, hay tự mình kiểm tra?”
Hơi thở hầm hập phả bên tai, mang theo cảm giác xâm nhập khiến người ta không thể nào coi nhẹ. Lỗ tai Khương Hằng nóng trở lại, sự kinh hãi trong lòng dần vơi. Nàng giương mắt nhìn chàng, miệng mỉm cười: “Không cần, thiếp tin điện hạ sẽ không gạt thiếp.”
“…” Nàng cười quá đỗi xinh đẹp, lại thêm cảnh tượng kiều diễm vừa rồi như sờ sờ trước mắt, Lục Quý Trì càng nhìn càng không dập tắt được ngọn lửa lòng, gắng nhịn mà không thể, chàng nắm chặt lấy tay nàng: “Nhưng ta thực sự rất khó chịu…”
Tông giọng khàn khàn, mang theo vài phần kiềm chế, khiến người nghe ngứa ran, lòng Khương Hằng khẽ run, trong một thoáng không hiểu sao lại hiểu ý chàng.
“Chàng…”
“Nàng yên tâm, ngày nào còn chưa thành hôn ta tuyệt đối sẽ không giở trò xằng bậy với nàng đâu,” Lục Quý Trì đỏ bừng khắp mặt, song đôi mắt lại sáng đến bức người, “Ta chỉ…chỉ muốn nàng giúp ta.”
Chàng nói xong thì rầm rì thêm hai tiếng, nghe đáng thương vô cùng, vành mắt hơi đỏ, càng thêm phần tội nghiệp mà gợi cảm, Khương Hằng thẹn thùng lúng túng quay mặt đi, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn thuận theo chàng.
Ấy thế mà vừa chuẩn bị hành động…
“A Hằng, con ngủ chưa?”
Giọng nói thuần hậu sang sảng này, ắt là Khương Lâm Thâm.
Khương Hằng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Quý Trì đã rên lên một tiếng, cả người run rẩy cực độ.
“…?”
Khương Hằng kinh ngạc mà trợn tròn mắt.
Lục Quý Trì… Lục Quý Trì hiện tại chỉ muốn giơ cao tấm biển: Tôi đã chết, có việc hãy đốt vàng mã, cảm ơn.
***
Cuối cùng vẫn là nhờ người bị Ngụy Nhất Đao quấn lấy – Nguyệt Viên ra mặt đuổi khéo Khương Lâm Thâm. Khương Lâm Thâm chỉ tiện đường qua coi con gái, nghe nói nàng đã ngủ thì xua tay đi mất.
Lục Quý Trì thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngay sau đó đỏ mặt chạy biến, dáng vẻ hối hận vì tối nay đã tới đây, để lại Khương Hằng cười phá lên thành tiếng, mãi sau vẫn chưa ngừng được.
Lục Quý Trì chẳng thiết sống nữa, lúc về đến nhà còn hung hăng dạy dỗ cậu em không biết phấn đấu một phen, rốt cuộc mới bi thương đi ngủ.
Sau đó bị doạ tỉnh.
Chàng mơ thấy đêm động phòng hoa chúc của mình, cũng ngắn ngủn y chang hôm nay.
“…”
Tuy chàng là một con gà tơ, nhưng gà tơ cũng có tôn nghiêm chớ!
Lục Quý Trì uất ức cực kỳ, sau khi tỉnh dậy, ra chiều cao thâm mà nói với Ngụy Nhất Đao rằng: “Tối hôm qua ta nằm mơ thấy thịt dê, thèm quá, mấy hôm nay anh kêu phòng bếp làm nhiều thêm chút, à còn nữa, làm thêm vài hộp rau hẹ đi, để ta ăn lót dạ!”
Ngụy Nhất Đao không nghi ngờ gì, xoa xoa đôi mắt thâm đen vì hôm qua ăn quả đấm của Nguyệt Viên, vui vẻ gật đầu lui xuống.
Lục Quý Trì lúc này mới lau mặt ngồi dậy.
Trời hãy còn tờ mờ sáng, nắng sớm từng chút từng chút vén màn mây, chiếu xuống mặt đất, một ngày mới lại tới.
Không còn mặt mũi mà nhớ lại cảnh tối qua, Lục Quý Trì thầm lấy lại tỉnh táo, rời giường rửa mặt, rồi tiến cung thỉnh an.
Sực nhớ tới chuyện Phương Trân Châu bị thương, chàng không thượng triều, mà đi tới cung Thọ Ninh trước.
Ở cung Thọ Ninh, Phương Trân Châu vừa thức giấc, đang chỉnh trang, vừa nghe nói chàng tới đã vội vã từ trong điện chạy ra.
“Con trai!”
“Mẫu hậu!”
Hơn hai tháng không gặp, Phương Trân Châu dạo gần đây đặt hết sự chú ý lên cháu trai rốt cuộc cũng nhớ tới con trai mình, lôi kéo chàng hỏi thăm không ngừng, nhiệt tình như thể biến thành người khác.
Đương nhiên sự ân cần hiếm có này chỉ là ảo ảnh, Lục Quý Trì biết thừa, nhanh thì nửa ngày, lâu thì hai ngày, chàng sẽ chỉ là khóm cỏ dại giữa cả đồng cỏ mênh mông trong lòng mẹ mình.
Song dù chỉ được hưởng thụ một giây phút, chàng cũng vô cùng vui sướng cùng mẹ già ăn cơm sáng, kể bà nghe những kiến thức tích lũy được sau cuộc hành trình, tiện khoác lác đôi ba câu, chọc cho bà cười đến phớ lớ, sau đó hỏi tới thương thế của bà.
Phương Trân Châu không đề phòng, cứ thế đáp: “Vết thương trên bụng, giờ thì lành hẳn rồi, chỉ là không vận động kịch liệt được…”
Lời chưa dứt, sự tươi cười với thằng con trai bỗng chốc biến thành lạnh lẽo.
“Nhãi ranh, còn bày đặt nói lời khách sáo!” Phương Trân Châu đã nhận ra, tức thì cười mắng chàng một câu, “Được rồi, mẹ mày mạng lớn lắm, không việc gì sất, hơn nữa chuyện này nằm ngoài ý muốn, ai mà ngờ người phụ nữ kia nhẫn tâm như vậy, lợi dụng cả con gái ruột của mình.”
Nghĩ đến Việt vương phi còn đang lẩn trốn, Lục Quý Trì chán ghét cau mày, song cũng không nói thêm, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của mẹ già.
“Được rồi không nói chuyện này nữa, mấy hôm nữa là ngày thành thân của mày với A Hằng rồi, mẹ đã bảo với anh mày, đến lúc đó mẹ với vợ chồng nhà nó sẽ đi dự lễ, Nội vụ phủ cũng đã chuẩn bị cả rồi.”
Chuyện này đúng là chàng đang muốn đi cầu Chiêu Ninh đế, không nghĩ tới mẹ thân yêu đã làm thỏa đáng, hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, cười thầm nịnh nọt bà đôi câu, nhân tiện nói với Phương Trân Châu về chủ đề các thủ tục lễ lạt hôm thành thân.
Chàng thoạt nhìn như vô cùng chờ mong và vui sướng, hai mắt sáng ngời, rực rỡ và lấp lánh, tất cả đều lộ ra sự cưng chiều với vợ yêu tương lai.
Phương Trân Châu để ý, trong lòng dấy lên chua xót và một sự thỏa mãn khó nói thành lời.
Trí nhớ hiện về hình ảnh thằng nhóc bé bỏng lôi kéo quần áo bà lắc lư, đi mãi không vững, chớp mắt đã lớn như vậy.
Nó sắp cưới vợ sinh con, có cuộc sống và gia đình của riêng mình.
Tựa như bà rất nhiều năm trước.
Thật tốt… Cũng thật mau.
***
Đảo mắt đã đến giữa trưa, Phương Trân Châu hứng khởi nói rằng tay nghề nấu nướng của bà đã tăng lên đáng kể, muốn đích thân xuống bếp nấu cho chàng nếm thử. Lục Quý Trì đã sớm đoán được, bởi vậy vô cùng bình tĩnh nhận lời.
“Chờ nha, một lát là có!” Phương Trân Châu nói xong đứng dậy ngay, đúng lúc này, Ngọc Dung đột nhiên chạy tới, bẩm Tứ Quý các xảy ra chuyện rồi.
Phương Trân Châu vừa nghe thì ngồi xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người cố ý gây chuyện, nói bánh ngọt ở Tứ Quý các chúng ta không sạch sẽ, nhưng ông chủ đã cho người xử lý ổn thỏa, chỉ là thân phận của kẻ gây chuyện có hơi đặc thù, cho nên mới đưa tin xin chỉ thị của thái hậu.”
“Đặc thù?” Phương Trân Châu nhất thời nhíu mày, “Đặc thù thế nào?”
“Nghe nói là anh cả của Vân quý nhân trong cung.”
Phương Trân Châu chợt lấy lại vui vẻ, hiện giờ trong mắt thằng con trai hờ của bà chỉ có mỗi hoàng hậu, một kẻ xoàng như Vân quý nhân, chả có gì phải để tâm. Bởi vậy bà vẫy vẫy tay, Ngọc Dung đã hiểu ý lui xuống.
Lúc này Lục Quý Trì mới bối rối hỏi: “Tứ Quý các là gì thế ạ?”
“Là một cửa hàng mẹ mở, như kiểu siêu thị ý.” Bà chủ lớn – nữ sĩ Phương Trân Châu ở hiện đại gầy dựng một chuỗi siêu thị từ hai bàn tay trắng, nói, “Khai trương chưa lâu, nào rảnh ghé qua nhá.”
Lục Quý Trì không khỏi kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?!”
“Đương nhiên là thật, lừa mày mẹ được tiền chắc?”
“Nhưng sao đột nhiên mẹ lại…” Lục Quý Trì quả thực muốn quỳ xuống lạy, xuyên đến cổ đại, ngồi lên chức thái hậu rồi, thế mà còn bước đi trên con đường tư bản lần nữa, mở hẳn siêu thị!
“Vốn dĩ cũng không muốn làm, nhưng chẳng phải mấy hôm trước anh mày ngã bệnh sao, nghe nói là vì bên phía Thục Trung xảy ra hạn hán, cấp bách lắm, ” Phương Trân Châu thở dài, “Đứa nhỏ này là hoàng đế tốt, cần chính yêu dân, lòng mang thiên hạ, mẹ nghĩ dù sao mẹ ngồi không cả ngày cũng không có gì làm, chi bằng nghĩ biện pháp giúp nó. Dù chút tiền vặt này cũng chả lấp đầy được quốc khố, nhưng ít nhất cũng góp chút sức lực, phải không?”
Lục Quý Trì không biết những việc này, vừa nghe thì cau mày: “Vậy phía hoàng huynh sao rồi? Sức khỏe đã tốt hơn chưa ạ?”
“Chắc do mệt mỏi quá độ, nằm mấy ngày thì không có việc gì.”
“Còn vùng Thục Trung……”
“Nghe nói đã nghĩ mọi cách mới gom đủ lương thực cứu tế, ” nhớ tới thằng con hờ mặt gầy rộc đi, Phương Trân Châu đau lòng quá, “Làm hoàng đế thật không dễ dàng, thiên hạ này nhiều chuyện như vậy, tất cả đều đổ lên vai nó, trông mà mệt thay.”
Lục Quý Trì rất đỗi đồng cảm, chàng chỉ đi một chuyến Hoài Nam, xử lý một chuyện nhỏ xíu đã cảm giác mệt mỏi vô cùng, nhưng Chiêu Ninh đế lại luôn bận rộn với những chuyện tương tự thế…
Ôi đại ca đáng thương quá.
“Vậy chuyện này hoàng huynh có biết không?”
“Nó chưa biết đâu, ta định sau này làm lớn, kiếm được tiền rồi mới nói với nó.” Đường đường là thái hậu lại học theo thương nhân đi làm ăn, cũng không biết Chiêu Ninh đế có chấp nhận nổi chuyện này không…
Lục Quý Trì cũng nghĩ như vậy, cân nhắc một lát, chàng bảo: “Chỗ con có một ít tiền, để con bỏ vào xoay vòng vốn, về sức người cứ giao cho con sắp xếp, tóm lại mẹ đại nhân chỉ cần phụ trách đưa ra mệnh lệnh, còn lại để con.”
Phương Trân Châu cười hí hí: “Hơp ý mẹ.”
Hai mẹ con quay sang thảo luận chi tiết công việc, Chiêu Ninh đế đứng ngoài cửa, nghe tiếng cười nói thân thiết như mẹ con ruột của hai người, nụ cười giả dối thường thấy trên gương mặt y đã có đôi phần chân thật.
Thật sự không biết nói cảm xúc trong y hiện giờ là gì.
Y chỉ thấy rất ấm áp.
Phảng phất như thu đông đã trải, gió xuân tháng ba lại lần nữa vương vít khắp vùng miền.
Vạn vật sinh sôi, cây cối đâm chồi, chim muông ríu rít.
***
Sau khi ăn cơm trưa, Lục Quý Trì bưng một chén thuốc bổ đi tới Ngự thư phòng.
Chiêu Ninh Đế đang phê duyệt tấu chương, vừa nhìn thấy chén sứ trong tay chàng, miệng y không khỏi méo mó.
Sở dĩ vừa rồi y không vào, đó là bởi vì nghe thấy Phương Trân Châu nói muốn đi nấu cơm, kết quả cuối cùng vẫn trốn không thoát……
Lục Quý Trì thỉnh an y trước tiên, sau đó ra chiều ngoan ngoãn nhưng thực ra là vui sướng khi người khác gặp họa mà thưa rằng: “Mẫu hậu nói chén canh này tuy đắng, nhưng có tác dụng cường thân kiện thể, nhân lúc còn nóng hoàng huynh mau uống đi.”
Chiêu Ninh đế dạo gần đây ngày ngày uống canh này, thân thể đúng là khỏe hơn, nhưng lưỡi thì sắp hỏng tới nơi: “…… Cứ để đó, chốc trẫm uống.”
Dứt lời không đợi chàng đáp đã hỏi ngược lại về hành trình đi Hoài Nam.
Lục Quý Trì cũng không miễn cưỡng, ánh mắt sáng lên, bắt đầu đòi thưởng.
Vốn tưởng rằng ông anh keo kiệt này hôm nay sẽ cùng chàng chơi bài Thái Cực, ai ngờ y lại đồng ý luôn, còn để chàng tự đi chọn.
Lục Quý Trì mừng rỡ lắm, đương nhiên không khách khí, lượn lờ vài vòng trong tư khố của Chiêu Ninh đế, cuối cùng chọn một đôi ngọc bội Thanh Linh khắc hình uyên ương.
Trong ‘Thiên hạ thông chí’ chàng đã bắt gặp loại ngọc này, là một loại ngọc cứng rắn bậc nhất trong truyền thuyết, bởi vậy rất khó điêu khắc. Mà đôi ngọc bội Thanh Linh khắc hình uyên ương trong tay chàng lúc này lại sống động như thật, có thể thấy vô cùng hiếm có.
Hơn nữa ngọc Thanh Linh tính chất cứng rắn, hệt như kim cương, Lục Quý Trì cầm chặt trong tay không bỏ.
Đây quả thực là tín vật đính ước hoàn mỹ, báu vật gia truyền có một không hai!
“Mỗi cái này thôi à, không cần cái khác?” Chiêu Ninh đế thấy chàng chỉ lựa có vậy, có hơi ngoài ý muốn.
Làm sao có thể! Lục Quý Trì cảm thấy ông anh hờ hôm nay quá là ngây thơ rồi, chàng lôi từ trong tay áo ra vài món bảo bối khác, sau đó lập tức dập đầu tạ ơn, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội đổi ý.
Trong phút chốc nụ cười của Chiêu Ninh đế tắt lịm: “…”
“Còn bát canh này, hoàng huynh mau uống đi, nghe nói hoàng huynh mấy ngày trước ngã bệnh, mẫu hậu lo lắng đến độ rớt nước mắt đấy! Giờ thì thần đệ còn có việc, thần đệ cáo lui ha!” Lục Quý Trì nói xong bèn ôm một đống bảo bối chuồn mất, để lại Chiêu Ninh đế với nụ cười cứng đờ, mắt nhìn bóng lưng đệ đệ, lòng vừa đau đớn vừa hối hận.
Rốt cuộc lúc trước y trúng phải tà gì, mà lại đồng ý cho thằng nhãi kia dạo quanh tư khố?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...