Bổn Tướng Bị Câm

Thụy Lã Thiên nâng cốc trà lên, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm, hắn lại nghe Cao Giả Thôi nói tiếp: “Chuyện này nói đến thì khó tin. Bốn ngày trước Đa tộc đột nhiên cho người truy sát Triết Khái, nói rằng y đã trộm Tiên Bộ kinh thư của chúng, nhưng Triết Khái lại khăng khăng là không. Sát thủ môn muốn ra mặt thay y hỏi rõ, nào ngờ còn chưa kịp đến ngày hẹn, thì đêm hôm sau người trong môn lại thấy xác của môn chủ và Triết Khái một chỗ…”

“Cho nên Sát thủ môn cho rằng Đa tộc là hung thủ sát hại môn chủ và Triết Khái?” Thụy Lã Thiên không đợi Cao Giả Thôi nói hết, hắn đã một câu chen ngang.

Cao Giả Thôi nghe vậy gật đầu, sắc mặt không vui nói: “Đúng là như thế, nhưng ta không nghĩ rằng Đa tộc chính là hung thủ.”

“Tại sao lại nói như vậy? Nếu là ta, ta cũng sẽ cho rằng Đa tộc chính là kẻ giết hai người nọ.”

“Không phải.” Cao Giả Thôi cũng gật gù, kỳ thực đêm nhặt xác hai người nọ, hắn cũng đã nghĩ rằng kẻ giết chính là Đa tộc, nhưng mà sự thực thì lại hoàn toàn khác. “Sau khi Đa tộc biết được tin này, thì Sát thủ môn lại phát hiện ở sương phòng môn chủ có một lá thư, ngươi biết trong đó nói gì không?”

“Hửm?” Thụy Lã Thiên nhướng mày, đôi mắt hơi híp lại tò mò.

“Chỉ có một chữ “Phí”.” Cao Giả Thôi hừ một tiếng, hiển nhiên cũng không hiểu chữ “Phí” này là có ý gì.

Nhưng mà Thụy Lã Thiên nghe đến chữ này thì lại hiểu ngay lập tức. Không phải là hiểu một cách bình thường, ngược lại là hiểu rất rõ. Thụy Lã Thiên vẫn duy trì nụ cười nhẹ dịu như thế, hắn không có lời nào để nói ra với Cao Giả Thôi.

Cao Giả Thôi nghĩ rằng Thụy Lã Thiên cũng giống như mình, lại tiếp tục: “Sát thủ môn nhận được chữ này, liền không có tiếp tục truy khảo Đa tộc. Ngược lại Đa tộc cực kỳ phẫn nộ, lần này Đa tộc trưởng trực tiếp ra mặt, chỉ có mới mấy ngày lại diễn ra rất nhiều chuyện, Lã Thiên ngươi nói giang hồ nay có còn ổn nữa không?”

“Ha ha.” Thụy Lã Thiên cười lắc đầu, hắn lại nhấp thêm một ngụm trà, dường như lời Cao Giả Thôi kể ra hắn đã sớm biết từ trước. “Cao gia ngươi e là cũng không còn yên ổn.”

“Ai nha.” Cao Giả Thôi nghe đến bỗng nhiên thở ra một hơi, khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng ảo não: “Chẳng nhẽ ngươi còn không biết, mấy ngày đến Phùng Linh quốc cử sứ sang đây, lão nhân gia ở phủ nhàn rỗi lại bắt ta yểm trợ triều đình.”

Cao gia lừng danh thiên hạ là một đại gia tộc rất có tiếng nói trong giang hồ. Tuy nói là người trong giang hồ như thế, nhưng Cao gia lại rất được triều đình trọng dụng. Người đời không biết rõ nguyên do, cũng chỉ biết Cao gia nắm trong tay không ít tòa thành Tề quốc. 

Từ mấy trăm năm trước, khi Tề quốc khai sinh lập địa, Cao gia chính là người phụ trợ đỡ đầu cho hoàng thất. Chỉ mỗi điều này thôi, cũng đủ khiến người ta sợ hãi đến cỡ nào. 

Bước chân đứng giữa triều chính và giang hồ, Cao gia lại vừa đóng vai là một trung thần, vừa đóng vai là bá chủ thiên hạ. Đồng thời, dân chúng Tề quốc cũng phải nói là một mực tôn sùng Cao gia. Căn nguyên là vì Cao gia cũng chính là tổ tiên của bọn họ, Cao gia khai sinh đất nước, Cao gia một phần ban cho họ cái cuộc sống nơi đất Tề này.

Sống trong giang hồ, Cao gia chính là một lão nhân gia già cõi, nhưng cũng không kém phần lẫm liệt. Tiếng nói của người họ Cao rất nặng, Cao gia không đi làm những chuyện cướp bóc, giết người, hay những chuyện tán tận lương tâm. Cho nên đối dân chúng riêng Kinh thành, hay là chung Tề quốc mà nói, so với Đa tộc, Cao gia lại là một chính nhân quân tử, cho dù có là người giang hồ đi chăng nữa.

Bởi vì như vậy, mà mấy ngày đến, khi vương thần Phùng Linh quốc cùng đoàn sứ thần đến Tề quốc đây, người Cao gia một phần sẽ phải gánh trọng trách yểm trợ triều đình, bảo hộ bọn họ, tránh xảy ra những chuyện đáng tiếc.


Thụy Lã Thiên trầm ngâm một chút, nhớ đến lời của Thụy lão gia trong phủ, người cũng đã từng nói qua sứ thần Phùng Linh quốc lần này đến là vì chuyện của Bình Trân quận chúa.

Mà nói, sứ thì sứ, cần gì phải là vương tử của bọn họ chứ? Cũng là do đoàn sứ thần này đối với hoàng thất Tề quốc cực kỳ quan trọng, cho nên đoàn thương gia mấy ngày sau cũng sẽ rơi vào trạng thái “tạm chết”. 

Triều đình cho dán bản thông cáo rằng trong mười ngày tiếp tới, đoàn thương gia sẽ tạm dừng việc buôn bán thủy lộ, tuyệt đối không được dùng thuyền bè di chuyển trong phạm vi toàn thành.

Đối với thương gia mà nói, bản cáo này chính là một đao chặt chết đường ăn của người ta.

Mười ngày, tận mười ngày không di chuyển ra ngoài thành, thì hàng hóa sẽ bị chậm trễ, sẽ xảy ra những vấn đề không cần thiết giữa thương nhân và người mua. Mười ngày trôi qua, bao nhiêu sức lực, tiền tài ít nhiều sẽ bị hao tổn.

Đừng nói mười ngày được nghỉ ngơi, giới thương gia không có ngày nghỉ, đặc biệt là Thụy gia thì một khắc cũng đừng mong mà có. Đã nói thế, thuế hằng tháng cũng sẽ không giảm bớt qua mười ngày này. Người làm ăn, một đồng cũng cảm thấy tiếc, tuy thuế nhẹ, nhưng mà nói lấy ra mấy đồng vô lý như thế thực khiến người ta xót ruột.

Thụy Lã Thiên nghĩ, chuyện của quận chúa tuy rằng có chút quá đáng, thân vương đến cũng đúng. Nhưng việc gì triều đình lại cấm vận chuyển trong khoảng thời gian lâu như vậy chứ.

Chẳng lẽ hoàng thượng có ý định để đoàn sứ Phùng Linh quốc ra ra vào vào mười ngày ở bến như vậy sao? Đoàn sứ chắc gì đã đến trong mười ngày? Còn nếu không, cấm hai, ba ngày cũng đủ rồi, đến khi đoàn sứ trở về, cấm tiếp cũng không được sao?

Nghĩ đến những chuyện như vậy, đầu Thụy Lã Thiên bất giác có chút đau. Hôm nay may mắn tứ ca của hắn ở nhà, cho nên chuyện trong xưởng đều nhờ vào ca ca của hắn, Thụy Lã Thiên mới có thời gian ngồi ở đây với Cao Giả Thôi.

Lại nói đến Đa tộc và Sát thủ môn, tuy rằng Thụy gia không nhập vào giang hồ, nhưng có một vị bằng hữu thân thiết như Cao Giả Thôi, tên của Thụy Lã Thiên cũng được xướng vào danh sách các thiếu hiệp bậc cao.

Đối với cái chết của Sát thủ môn chủ và Đệ nhất sát thủ Triết Khái, thực ra Thụy Lã Thiên nghĩ rằng hắn ít nhiều có chút hiểu biết. 

Một người là “cha sinh” của Sát thủ môn, một người là kẻ mạnh nhất Sát thủ môn. Muốn giết chết hai kẻ này, người có thực lực nhất chính là chủ nhân của Tuyên Đô Diệt…

Nhưng nghĩ là thế, Thụy Lã Thiên cũng không có ý định sẽ nói ra với Cao Giả Thôi.

Nếu Cao Giả Thôi muốn biết, ắt hẳn y sẽ tự tìm hiểu. Nói đến Cao gia hùng mạnh, chắc chắn điều này bọn họ cũng rõ, tuy không biết rằng Cao Giả Thôi có từng nghĩ đến Tuyên Đô Diệt chưa, nhưng suy cho cùng Cao thiếu gia không biết, thì việc cũng là từ Cao gia mà thôi. Nói ra với Cao Giả Thôi, thực ra Thụy Lã Thiên cũng không có lợi.

Mang danh là thương nhân Kinh thành, Thụy gia ít nhiều đều kiêng dè đối với giang hồ. 

Thương nhân cần sự giúp đỡ của hoàng thất để lưu thông mọi việc, mà hoàng thất thì rất không ưa giang hồ. Thù của bạn có nghĩa là thù, tuy nói bọn thương không phải một guộc với hoàng thất gì cho cam, nhưng thân là theo chân hoàng thất, làm sao lại có thể đi lấy lòng kẻ thù của hoàng thất được cơ chứ?


Tuy nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng gì đến việc Thụy Lã Thiên kết giao với Cao Giả Thôi. Nói cho cùng, đôi khi thương gia cũng phải cần sự giúp đỡ của giang hồ cơ mà.

Hai người suy nghĩ một chút, sau đó lại lặng lẽ bỏ qua chuyện này. 

Chuyện giang hồ chẳng khác nào chuyện thâm cung, âm hiểm thâm trầm khó đoán. Tai nghe mắt thấy nhưng cứ xem như là mù, biết chuyện không liên quan thì tốt nhất là nên im miệng. Cho dù có tốt hay xấu, mở miệng nói sai lại sợ mất mạng. 

Nhưng nghĩ qua chuyện này, Cao Giả Thôi lại bắt đầu nghĩ tới mỹ nhân. Ái chà, xem ra dạo này Kinh thành xuất hiện rất nhiều nhân vật mới lạ mà hắn chưa biết đến rồi…

Trong lúc khách quan tiểu lâu đang suy nghĩ về Phượng Tô Nhược, thì ở phương xa, Miên Hoành được hay tin chiến sự quanh Tề quốc đang bắt đầu rục rịch.

Hắn ngồi trên tọa ỷ, bộ hắc bào khoác lên dáng người cao to vạm vỡ của Miên Hoành tản ra hơi thở nặng nề u ám.

Ba năm trước, ngũ quốc đại lục cùng nhau đánh dấu minh hiệp tạm ngừng chiến tranh. Trong thời gian năm năm tiếp theo, các nước buộc phải yên định, không được phép khai chiến với bất kỳ nước nào cả. Nếu như nước nào làm sai với điều này thì nước đó sẽ bị bốn nước còn lại cô lập, đồng nghĩa với việc vương triều ấy sẽ phải kết thúc.

Khoảng thời gian đóng dấu minh hiệp, Miên Hoành không có ở Kinh thành, năm năm nay hắn ở thành trì ngoại biên nước Liêu, tuy rằng ngày đêm nơi ấy miệt mài bày mưu tính toán, nhưng hắn vẫn không quên sai người báo cáo lại những chiến sự ở nơi quê hương mình.

Thân là Đại tướng quân, trên vai mang trọng trách đất nước, làm sao mà hắn chỉ biết yên định một chỗ?

Biết rằng minh hiệp đã được đóng dấu, tuy rằng Miên Hoành thực ra cũng chẳng tin được mấy lão hoàng đế tứ quốc kia, nhưng sự yên ổn này đáng nhẽ ra phải được bảo trì đến gần năm năm mới phải.

Thời gian mới có hai ba năm, nói ra thì rất khó để củng cố mấy vạn binh mã bù đắp.

Nghĩ một chút, Miên Hoành ở Đông Liêu đủ năm năm, có nghĩa rằng Đông Liêu sẽ không thể có đủ thời gian thực hiện các loại chính sách đặc biệt củng cố lực lượng.

Vậy thì việc Võng quốc lục đục muốn gây chiến, tất sẽ bỏ qua kết giao Đông Liêu. Ngược lại, Diêu quốc phía Tây là đất nước có thực lực mạnh nhất, Võng quốc hẳn là muốn kết giao với Tây Diêu, cùng nhau đưa quân đánh chiếm đất nước gần nhất là Tề quốc phía Bắc và Phùng Linh quốc phía Nam.

Hai nước hai phía, nếu muốn tác chiến ắt phải chia thành hai đường. Võng quốc giỏi nhất là thủy chiến, Tề quốc lại là nước có nhiều rừng cây hơn cả, ngược lại muốn đánh, là phải tiến về phía Nam Phùng Linh.

Đánh ngược nhau, so với Tề quốc, tính ra Diêu quốc chẳng là cái thá gì cả. Nếu nói, tất phải nói Phùng Linh quốc.


Loạn chiến mười mấy năm trước đã khiến cho Phùng Linh quốc bị tổn hại đến mức hơn nửa đất nước bị chìm vào tăm tối. Nếu như bây giờ “thủy quỷ” Võng quốc tiến đánh, chắc chắn Phùng Linh quốc sẽ lâm vào cảnh bại càng thêm bại.

Phùng Linh quốc là đất nước giao hữu của Tề quốc, hơn nữa lại là quê nhà của Bình Trân, muốn nó chết, chắc chắn Võng và Diêu phải diệt được Tề quốc, sau đó mới lấy “hơi” chiếm lấy Phùng Linh.

Miên Hoành ngồi trầm tư suy nghĩ, nhưng mà Diêu quốc trước đến nay chưa từng khai chiến, nó chỉ là một mực phòng vệ. Diêu quốc mạnh, bởi vì nó chỉ biết đứng nhìn chiến tranh!

Kể cả ngày trước khi Miên Hoành cùng một vài sứ thần đến Diêu quốc xin định tác hợp, Diêu đế đã thẳng thắn từ chối mà chẳng e ngại.

Nhớ đến ngày đó thực ra Miên Hoành cũng hiểu mấy phần ý nghĩ của Diêu đế, cho nên hắn mới cùng sứ thần rời đi trong sự vui vẻ hòa thuận.

Nghe nói sau đó Phùng Linh cũng đã cho người đi sứ, nhưng cũng chẳng thể nào lay chuyển được Diêu đế. Nói vậy, Võng quốc muốn kéo Diêu quốc đi thì rất khó.

Vậy... chẳng lẽ Võng muốn tác hợp với Tề, cùng đánh những nước khác?

Miên Hoành nhìn vào lá thư được gửi từ biên cương, Kiêu Phù báo rằng người Võng đang mấp mé ở bờ rìa biên cương, lão tướng ở chốn ấy hay người còn không rõ, nhưng lại có tin rằng mấy phần là tướng lĩnh Võng quốc đang có ý định tiến sang bờ cõi.

Tuy rằng chưa thể chắc chắn, nhưng mấy phần tin có còn hơn không.

Miên Hoành chăm chăm nhìn vào lược đồ tác chiến, bao giờ hắn cũng đứng vào tư thế sẵn sàng, giống như chưa từng có một khắc nghỉ ngơi.

Đúng lúc này, Mạc Kiêu bỗng nhiên vọt vào thư phòng, khuôn mặt y hớn hở chạy đến, một tiếng hô lên mất hết uy phong tướng phủ: “Tướng quân, tướng quân!”

Miên Hoành nhíu mày, nói giọng không vui: “Ngươi có gì cũng hối ha hối hả, không thể bình tĩnh một chút được sao?”

“Tướng quân, thuộc hạ chẳng qua là cao hứng mà thôi.”

“Chuyện gì?” Miên Hoành không nhìn Mạc Kiêu nữa, hắn cúi đầu bỏ mặc vẻ mặt đáng đánh đòn của thuộc hạ mình.

“Tướng quân, thuộc hạ báo cho ngài một tin tốt, môn chủ Sát thủ môn chết rồi!”

Mạc Kiêu vừa nói xong, bàn tay đang lật án tự của Miên Hoành liền khựng lại. Nhưng chỉ trong chớp mắt, dường như việc hắn ngạc nhiên đã biến mất không dấu tích.

“Chuyện của giang hồ, chúng ta không nên xen vào.” Miên Hoành nói, ngăn chặn cẩu khẩu của Mạc Kiêu.

“Tướng quân, ngài không thể nói như vậy.” Mạc Kiêu bước đến gần, nói: “Vốn dĩ thuộc hạ nghe được người giết là Đa tộc, cho nên thuộc hạ mới gấp gáp như vậy.”

“Đa tộc?” Lúc này, Miên Hoành mới ngẩng đầu nhìn, hắn vuốt cằm, đáy mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ nhìn thuộc hạ.


“Phải, tướng quân có còn nhớ Kim Tượng Kha không? Thuộc hạ được biết, Đa tộc phái người tìm đến Kim gia để diệt người của Sát thủ môn, nào đâu người Kim Tượng Kha giết lại là môn chủ của Sát thủ môn.”

“Kim Tượng Kha? Chẳng phải y đã rửa tay gác kiếm từ lâu rồi sao?”

“Chuyện này thuộc hạ không chắc.” Mạc Kiêu nhớ lại lời ban sáng mình nghe rồi nói tiếp: “E rằng người của Sát thủ môn đã gây thù với người của Đa tộc, chuyện lẽ không nhỏ cho nên Kim gia mới ra mặt chăng?”

Miên Hoành lâm vào trầm tư.

Kim gia là người đứng sau Đa tộc. Tuy rằng nói không nên dính dáng gì vào người giang hồ, nhưng ngược lại đối với Đa tộc, Miên gia muốn không dính dáng cũng không thể.

Cho nên mới nói, dù có không muốn như thế nào, Miên Hoành vẫn phải buộc mình xem chuyện Đa tộc.

Nhưng xem thì xem, đi sau vào việc Đa tộc giết chết người của Sát thủ môn, Miên Hoành lại chẳng muốn để tâm.

Hắn hỏi Mạc Kiêu: “Chuyện này lão tướng gia đã biết chưa?”

“Hẳn là chưa, vốn chuyện chỉ cách đây vài ngày, Kiêu Phù chắc là chưa rõ.”

“Nói vậy thì ngươi mau chóng báo tin về cho lão tướng gia, phái người gửi lời đến Đa tộc hộ ta, hiện tại chiến sự đang có lục đục, ta khó lòng mà tận trường đến bọn họ.” Miên Hoành thở dài, phẩy tay cho Mạc Kiêu: “Nói với Kiêu Phù, bảo hộ lão tướng gia cho tốt, đừng để xảy ra sơ xuất gì.”

“Dạ, tướng quân.” 

“À, khoan đã.” Lúc Mạc Kiêu sắp ra đến cửa, trong đầu Miên Hoành bất chợt nghĩ đến một việc, hắn vuốt nhẹ cái cằm nhọn, trong giọng nói khó thấy được sự mất tự nhiên, “Mấy ngày này, có thư gì trong Kinh thành hay không?”

Mạc Kiêu nghĩ ngợi, rất nhanh liền đáp: “Thưa không, tướng quân có việc gì sao?”

“Không có.” Miên Hoành hừ mũi phẩy tay: “Đi đi, ở đây ta còn việc xử lý.”

“Dạ...” 

Đợi cho bộ dạng khó hiểu của Mạc Kiêu đã khuất khỏi cánh cửa, lúc này Miên Hoành mới chán chường dài mặt ra.

Tô Nhược thật là, nàng nói sẽ cùng hắn đi tản phố, sao tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

Hay là hắn chuyển thư đến nàng? Miên Hoành nhíu mày suy ngẫm, có phải hay không, hắn cần phải đến phủ quận chúa một chuyến, Tô Nhược có lẽ đang đợi hắn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui