Hoàng thượng vừa nói xong, Miên Hoành lập tức ngẩn người. Tô Nhược có hôn định với vương gia? Hắn kinh sợ nhìn về phía Tô Nhược, trong mắt nàng là một mảnh thản nhiên, hắn chưa kịp hoàn hồn, lại nghe hoàng thượng nói tiếp.
“Hừm… Để trẫm xem nào, hoàng đệ, hoàng muội, hoặc là cuối tháng sau ổn chứ? Ha ha, từ đây đến đấy có nhanh quá không đây?” Thư Thiên đế vừa vuốt cằm, vừa cao hứng nói.
Hồng hoàng hậu nghe đến đây bật cười thành tiếng, nàng ta miết đầu ngón tay, nói: “Bệ hạ có vội quá không? Thần thiếp cảm thấy hãy đợi sứ thần Phùng Linh đến, chúng ta hãy định ngày sau…”
“Làm sao lại vội?” Không để hoàng hậu nói hết, Thư Thiên đế đã tiếp lời: “Hiện tại chẳng phải nên suy nghĩ một chút, đợi bọn họ đến, lại nói qua một lần, như vậy chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?”
“Bệ hạ anh minh.” Tôn phi nương nương bên trái ngài cười một tiếng, nàng ta lấy khăn tay phẩy một cái, nói: “Nhưng đều phải là quyết định của cả hai người quận chúa.”
“Phải, phải!” Thư Thiên đế hài lòng cười một tiếng, triều thần cũng hùa theo cười lên mấy tiếng. Hồng hoàng hậu nhìn sang Tôn phi, hừ lạnh một tiếng. Hiện tại hoàng hậu cầu mong quận chúa có từ chối hôn định thì tốt rồi, không nghĩ tới hoàng thượng lại nhắc đến chuyện này, nàng ta còn tưởng rằng hoàng thượng đã sớm quên từ lâu, dầu gì chuyện quận chúa rơi xuống vực cũng là do vương gia gây ra, hoàng thất Phùng Linh quốc còn lâu mới đồng ý chuyện hôn sự này.
Tô Nhược ngồi phía dưới, nhếch mép cười nhạt. Nàng lại không chủ định nhìn về phía Bình Mạn vương, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình với ánh mắt tăm tối như cũ.
“Hoàng đệ, đệ thấy như thế nào?” Thư Thiên đế lại hỏi một tiếng.
“Đệ không có chủ định.” Bình Mạn vương nâng tay nhàn nhạt nói.
“Ha ha, vương gia không chủ định, nhưng ta lại có chủ định!” Tô Nhược không thèm đến lễ nghi nữa, nàng phà ra một hơi rượu, nhìn thẳng lên hoàng thượng trên cao đang ngạc nhiên mà nói: “Bệ hạ, nếu ngài đã gọi Bình Trân là hoàng muội, vậy thì ta cũng chẳng khách khí xem ngài là hoàng huynh của mình nữa.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Bình Trân quận chúa. Nói đến từ trước đến nay hoàng thượng sủng ái quận chúa còn hơn cả nhi tử của mình, thái hậu ngược còn xem nàng là nhi nữ, còn nói quận chúa chưa từng để ai vào mắt. Nhưng mà nói sao thì nói, sủng hạnh như thế nào đi chăng nữa, thì nàng cũng chỉ là một trong số sứ thần từ Phùng Linh quốc sang Tề quốc, cũng không có quyền mà xưng hô với hoàng thượng một cách vô lễ như thế.
Đức phi nhìn Tô Nhược cao ngạo ngẩng đầu như vậy, tức giận quát lên một tiếng: “Hỗn xược!”
“Đức phi, không được làm càn, để cho nàng nói.” Không đợi hoàng thượng lên tiếng, Thái hậu đã nói trước, “Cho ai gia nghe xem, rốt cuộc con có chủ định gì đây hả?”
Để cho mọi người thêm một phen kinh hoàng, Thư Thiên đế lại cười vang hai tiếng, “Không hổ là nhất phẩm quý nữ của Phùng Linh quốc! Tiểu Bình Trân, nói đi, trẫm cũng muốn nghe.”
Tô Nhược cười khẽ hai tiếng. Không ngờ tới mình lại được yêu thương như vậy, nàng thầm vui mừng trong lòng, nàng ưu nhã đưa mắt, nói từng lời vang vọng khắp Thu Nhai cung, “Hoàng huynh, Bình Trân không muốn gả cho vương gia, Bình Trân muốn gả cho người khác.”
Nàng nói xong, đưa mắt chống lại ánh mắt đầy sát khí của Ngạo Thế Lân, lại cười lên một tiếng. Để nàng xem, tên tiện nam nhân này muốn làm cái gì.
Nhưng ngược lại với Tô Nhược, Ngạo Thế Lân lại không có cái gan nói năng vô lễ như thế với hoàng huynh của mình. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi, cúi đầu với hoàng thượng nói: “Bệ hạ, quận chúa đã say rồi, thần đệ xin ngài cho người đưa nàng về phủ.”
“Khoan đã, hoàng thúc.” Ngạo Hồng Tiêu nhìn một chút, trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui sướng, “Quận chúa còn có điều muốn nói.”
Ngạo Thế Lân ngẩng đầu, đôi mắt tối thêm vài phần.
“Bệ hạ, thần đệ không muốn nàng làm loạn cung yến.” Ai cũng biết từ trước đến nay điều quận chúa thích nhất là làm loạn chuyện người khác, mọi người vừa nghe vương gia nói thế, cũng bắt đầu xì xầm phía dưới.
“Hừm, kỳ thực hơi say một chút, nhưng cũng không đến nỗi không biết mình đang nói gì.” Tô Nhược biết rõ, Bình Mạn vương hẳn không muốn nàng từ hôn. Một đại nam tử, bị nữ nhân từ chối là chuyện nhục nhã cỡ nào, hẳn là hắn đang nghĩ, muốn từ cũng là hắn từ nàng trước, Tô Nhược nàng cũng không tới phần.
Nhưng mà chết hắn cũng đừng mơ, nàng đã dự tính sẵn hết trong lòng, Bình Mạn vương đẩy ngã nàng chết, nàng không đẩy ngã cho hắn mất mạng, cũng phải làm cho hắn mất đi một cái mặt!
Kỳ thực những điều mà Tô Nhược nghĩ là đúng như vậy. Ngạo Thế Lân vang danh là một kẻ coi trọng sĩ diện, người đời đều sợ một cái vương gia, hắn làm sao có thể để cho một nữ nhân không biết điều như vậy từ hôn hắn, còn là trước mặt quan lại triều thần nhiều người như vậy chứ. Nhưng mà Ngạo Thế Lân chưa kịp nói tiếp với hoàng thượng, phía trên hoàng huynh của hắn đã lên tiếng: “Bình Trân, trẫm đều nghe theo ý muội. Đến mười ngày sau sứ thần Phùng Linh quốc đến, trẫm sẽ ban chỉ.”
“Bệ hạ!”
“Không cần nói nữa, tiếp tục cung yến!” Thư Thiên đế không để cho Ngạo Thế Lân thêm lời, đã ngăn lại một tiếng trầm giọng.
Ngạo Thế Lân uất ức, tức giận đứng dậy, bước về chỗ ngồi. Hắn nhìn Tô Nhược, cảm thấy chán ghét thập phần.
Tô Nhược cười lạnh, đối diện ánh mắt của hắn cũng không e dè. Nàng là quận chúa, nhận được vô vàn sủng ái như thế, nàng còn sợ cái gì nữa?
Tiếng đàn phát ra từ nữ vũ cơ làm cho người ta mê muội. Ngạo Hồng Tiêu xoa hai ngón tay cái và trỏ vào nhau, từng chút từng chút một quan sát xung quanh.
Người của hắn đã được bố trí khắp Thu Nhai cung từ rất lâu, hiện tại mỗi một điểm chết điều có kẻ chiếm giữ. Vừa rồi khi hoàng thúc của hắn bước ra khỏi chỗ, ả tiện nhân Phí Mê Điềm kia như có như không nhìn về phía quận chúa, không nói hắn cũng đoán được mấy phần ả tiện nhân này có ý đồ bất hảo với nàng.
Nhưng mà dù cho ả ta có muốn làm gì, thì bổn điện hạ hắn cũng không có dễ dàng cho ả toại nguyện.
Hưu Manh Dần ngồi từ xa, bên cạnh là Miên Hoành đang nửa kinh ngạc nửa vui mừng kia. Hắn nhíu mày một cái, nhận được mệnh lệnh qua ánh mắt của Thái tử, bèn để tay xuống dưới, cong ngón trỏ, hướng về phía đối diện mà ra hiệu.
Lập tức, các cung nữ từ phía ở các nữ nhân hoàng thất lục đục tiến lên phía trước, bắt đầu thay món trên bàn cho các nàng.
Ngạo Hồng Tiêu nhìn thấy đoàn cung nữ phía kia làm việc, cũng không suy nghĩ nữa, lúc này mới nhếch mép cười nhạt. Người của Đông cung, làm việc luôn luôn ổn thỏa.
Ở bên này Hồng Tiêu thì vô cùng hài lòng, còn ở kia Miên Hoành lại cảm thấy không ổn. Hai bên tai hắn động liên tục, hắn nghe được có âm thanh kì lạ. Nhớ đến đêm qua có kẻ muốn ám sát quận chúa, Miên Hoành lập tức nghĩ tới những tên thích khách vô cùng cao cường kia.
Miên Hoành nghiêng người, nhìn thấy Tô Nhược đang chăm chút uống rượu, phía sau nàng có một vài hộ vệ và nha hoàn, nhưng lại không khiến hắn an tâm chút nào.
“Manh Dần.” Miên Hoành hơi nhỏ giọng, người của hắn hắn không mang theo, lại nói Manh Dần võ công tuy không bằng hắn, nhưng lại so với người khác lại hơn một bậc, nói trước cho y biết, nhất định cũng không phải là xấu. “Ngươi có nghe thấy gì không?” Người luyện võ tai cực thính, cho nên Miên Hoành nghĩ Hưu Manh Dần sẽ nghe được một chút ít gì đó.
Nào biết được, tuy võ công cao cường, nhưng thính giác của Miên Hoành lại khác hẳn so với người khác. Hắn nghe được những âm thanh kì lạ, nhưng Hưu Manh Dần thì lại không.
“Nào có? Huynh nghe thấy gì thế?” Hưu Manh Dần tò mò nhìn sang.
“Ta nghe thấy…” Miên Hoành hơi híp mắt, sau đó chắc chắn nói: “Tiếng động của ám khí.”
“Ám khí?” Hưu Manh Dần giật mình một cái, nhớ đến người của mình đang bao vây xung quanh, hắn vội vàng đưa tay xuống dưới, làm một động tác ra hiệu khác. “Có phải huynh nghe nhầm rồi hay không? Nơi này làm sao lại có tiếng ám khí.” Hưu Manh Dần cố làm ra vẻ ngạc nhiên lại lo sợ, một chút biểu cảm cũng không lộ ra sơ hở.
Miên Hoành cố nghe thêm một chút, lại thấy tay của bằng hữu di chuyển xuống bàn. Lần này, bên tai lại chỉ nghe được tiếng cười đùa của đám người trong Thu Nhai cung. Mắt hắn trầm xuống, lạnh đi, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, Miên Hoành lắc đầu.
Lúc này Hưu Manh Dần mới thầm thở phào một hơi. Miên Hoành là Đại tướng quân, khả năng hắn quan sát, nghe được còn tốt gấp trăm nghìn lần người thường. Quả thực vừa rồi, Miên Hoành làm cho Manh Dần lo lắng. Nếu để cho Miên Hoành biết được những gì kì lạ từ Đông cung Thái tử, e là sẽ không hay.
Đợi tới quá giờ tuất, cung yến mới được kết thúc. Tô Nhược lần đầu tiên tham gia yến tiệc nơi quỷ quái này, trong lòng thầm cảm thán một phen. Kỳ thực một buổi ngoài việc bị người khác nhìn đến mức kì quái ra, nàng cũng không cảm thấy cung yến này quá mức nhàm chán.
Có thịt ăn, có rượu uống, có nhạc nghe. Tô Nhược nghĩ, hóa ra từ xưa thì các buổi tiệc đã được hình thành như thế này đây. Thời đại tân tiến của nàng cũng chỉ là một kiểu như thế, truyền thống chẳng có gì thay đổi.
Theo luật lệ, phải là người hoàng thất rời đi trước, mới đến lượt quan lại triều thần. Tô Nhược có phủ đệ riêng, cho nên sau khi đợi cho bọn người hoàng thượng, nương nương “xuống sân”, nàng mới chậm chạp rời khỏi Thu Nhai cung, mấy bước lên kiệu trở về phủ.
Nhưng mà, khi Tô Nhược vừa ra khỏi cổng lớn vài bước chân, thì phía sau lưng nàng, một lực đạo không hề nhỏ liền công kích tới.
Tô Nhược nghe tiếng gầm của gió bên tai, một tiếng hét lên đầy sợ hãi của bọn cung nữ làm nàng giật mình. Nàng nhanh tay đẩy mạnh Hòa Diễm ra xa, vội vàng quay đầu lại, đồng thời người hơi tránh sang một bên. Cùng lúc này, Miên Hoành đi cách nàng mấy bước, vừa nhìn thấy vương gia điên cuồng dùng một chưởng lao nhanh đến quận chúa, hắn không kịp nghĩ, đã vội vàng phóng đến bên nàng, dùng thân che lấy nàng, một tay kia dồn lực chống lại vương gia.
Lực trên tay Miên Hoành không hề nhỏ, một giây kia, Ngạo Thế Lân bị hắn ép một cái làm cho kinh hoàng. Thế Lân nhìn một khắc lập tức nổi giận, liền dùng tay còn lại đấm mạnh vào bả vai của Miên Hoành, tay còn lại bị Miên Hoành đánh trúng, tuy đau tưởng như xương vỡ vụn, nhưng cũng cố gắng bắt lấy Tô Nhược.
Miên Hoành nhăn mày dùng chân đạp lên, né tránh nấm đấm của vương gia, một bên tay kia ôm chặt lấy Tô Nhược. Nàng sợ đến trắng mặt, muốn buông Miên Hoành ra để chạy đi, nhưng lại bị hắn ôm đến ngạt thở.
Các tiểu cung nữ nhìn thấy một cảnh vương gia cùng tướng quân như thế, sợ đến hét lên thành tiếng. Các phu nhân trong cung yến chân sau mới bước ra ngoài, lại hoảng sợ ôm lấy tướng công mình, mọi người ai cũng không dám bước ra can ngăn, lại sợ bị vạ lây.
Phí Mê Điềm đi sau vương gia, lần này thấy trò vui, ả đứng một bên nhìn cười. Miên Hoành thấy tình thế thay đổi, vương gia dùng lực giống như muốn lấy mạng của hắn, thế là Miên Hoành lại dồn hết lực vào một tay của mình, bên kia thả Tô Nhược ra, buông lỏng nội lực đánh vào ngực vương gia.
Một quyền lại một quyền đi xuống, Ngạo Thế Lân dù mạnh đến mức nào, nhưng lại bị một tên tướng quân mười năm sống trên chiến trận, tất nhiên không phải là đối thủ. Phí Mê Điềm mắt thấy vương gia đã mất sức, lại thấy Tô Nhược được thả ra, ả ta cười lạnh một cái, bèn bước lên hai bước muốn giúp vương gia.
Nào ngờ tay còn chưa kịp vung lên, bên kia Hưu Manh Dần không biết xuất hiện từ khi nào, đạp cho ả ta một cái, hắn hét lên một tiếng: “Muốn mưu sát quận chúa sao?”
Tiếng hét kia làm cho Ngạo Thế Lân sợ hết hồn, hắn quay đầu nhìn lại, không kịp phòng bị ăn trọn một quyền mạnh mẽ của Miên Hoành. Ngạo Thế Lân mất thế, ôm ngực lùi ra sau một khoảng. Hắn chưa kịp đứng vững, lại bị một chưởng phía sau dồn lên phía trước, đau đớn mà khuỵ xuống đất.
“Thái tử điện hạ đại lễ!”
Người tới là Ngạo Hồng Tiêu. Hắn lạnh mặt nhìn hoàng thúc của mình đang nằm dưới đất, cười nhạt một tiếng: “Đã ai chết rồi? Cho các ngươi làm càn sao?”
“Thái tử, ngươi dám hỗn xược với bổn vương?”
Ngạo Thế Lân vuốt ngực, nhăn mặt từ từ đứng lên. Hắn hừ lạnh một tiếng, không nhìn đến Hồng Tiêu, mau chóng chạy đến bên người Phí Mê Điềm.
“Hưu Manh Dần, ngươi cũng to gan lắm, còn dám xuống tay với phu nhân ta, ngươi chê mạng ngươi còn dài sao?” Đỡ lấy Phí Mê Điềm, Ngạo Thế Lân ôm ả tức giận quát lên một tiếng với Hưu Manh Dần đang đứng gần đấy.
Ngạo Hồng Tiêu không cản chân hắn, quay đầu cho người khác rời khỏi cửa cung nhanh chóng, lại nhìn thấy một màn Tô Nhược đang yên vị trong lòng Miên Hoành.
Mặt nàng hơi tái, nhưng đôi mắt lại lạnh đến thấu xương. Hay cho một cái vương gia, lại xuống tay lúc người khác không chú tâm đến, cũng may mà khi đó nàng nhanh nhẹn, tránh được một nạn.
Miên Hoành vuốt mái tóc đen mượt của quận chúa, tuy rằng thân thể đang âm ỉ đau, nhưng trong lòng lại kinh hỉ không thôi. Hắn không ngờ đến, vừa bước đến đây, quận chúa lại ôm chầm lấy hắn, giống như một chú chim nhỏ, nép cánh vào ngực hắn cần sự che chở.
Gió lại gào thét một trận, người đi dần hết, ánh trăng soi xuống lòng đất, chiếu trên gương mặt Tô Nhược một mảnh sáng rực. Nàng nới lỏng tay, trong tâm đã bớt đi phần nào sợ hãi.
Nhìn hai người Ngạo Thế Lân cách đó không xa, Tô Nhược nhíu mày một cái, nói: “Bởi vì bị từ hôn, ngươi lại muốn giết bổn cung lần nữa sao hả, Bình Mạn đại vương gia?”
Bị nàng vạch trần một cách thẳng thừng như vậy, mà Ngạo Thế Lân lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, hắn cười lạnh một tiếng, “Bổn vương chỉ giúp ngươi gặp tổ tiên sớm một chút, lần trước ngươi xui xẻo không được gặp, lần này cũng không được như ý, đúng là đáng tiếc.”
Tô Nhược giãn hàng mày tinh xảo, lắc đầu một cái, khuôn mặt xinh đẹp cười đến mê người: “Đáng tiếc, quả là đáng tiếc.” Nói rồi lại bật cười, “Để bổn cung xem thử, ngươi có cơ hội giúp bổn cung đi gặp tổ tiên được hay không.”
Ngạo Thế Lân hừ lạnh, ôm lấy Phí Mê Điềm giống như đang dùng sức bảo vệ ả ta. Tô Nhược không thèm nhìn thêm gì nữa, lập tức hô một tiếng “Đi”, rồi xoay người, thuận tay kéo cả Miên Hoành bước về phía kiệu ngoài kia, ngoái đầu một cái cũng không có.
Bóng dáng hai người xinh đẹp, đi cạnh nhau lại tương xứng vô cùng. Hình ảnh này làm cho Ngạo Hồng Tiêu có chút nhức mắt. Hắn đưa mắt, sát khí vùng lên nhìn chằm chằm hai người vương gia.
“Mưu sát hoàng thất, Phí Mê Điềm, ngươi khá lắm!”
“Ngạo Hồng Tiêu, dù ngươi có là Thái tử đi chăng nữa, Phí phu nhân cũng là một bậc trưởng bối của ngươi!” Ngạo Thế Lân vô cùng tức giận, cũng không yếu thế mà quát lên một tiếng.
Thái tử cười nhạt, từng bước từng bước đến gần hai người, “Đừng để bổn điện hạ nhắc thêm một lần nào nữa, nếu như hai người các ngươi dám động vào Bình Trân quận chúa, thì đừng nghĩ đến một chữ trưởng bối với ta.” Nói đoạn, Ngạo Hồng Tiêu rút bên cạnh một tên thị vệ ra cây trường kiếm, không e dè hướng đến dưới cằm của Phí Mê Điềm, nâng đầu ả lên.
Ngạo Thế Lân thấy thế liền dùng hoàng bào phủ hết lên người ả ta, che đi ánh mắt muốn giết người của Thái tử điện hạ.
“Đổi mạng của ngươi, là một lũ vô dụng.” Ngạo Hồng Tiêu cười lên một tiếng, nụ cười u ám, lạnh lẽo như một hầm băng. Hắn ném kiếm sang một bên, liếc mắt nhìn hai người dưới đất, bộ dạng cao cao tại thượng, làm cho Ngạo Thế Lân giận đến điên người.
Nhìn bóng dáng đoàn người Ngạo Hồng Tiêu rời khỏi, sau lưng Hưu Manh Dần cười lên một tiếng lắc đầu. Hắn rút ra từ ngực một ám tiêu, đi lên hai bước, vứt xuống bên chân vương gia nói: “Đây hẳn là của phủ ngài rồi, vương gia.” Nói xong cũng không nhìn đến bọn họ một cái, chỉ chậm rãi làm cái tiểu lễ rồi vô cùng nhẹ nhàng xoay người, bước chân lướt nhanh như bay.
Nằm trong lòng Ngạo Thế Lân, nghe tiếng bước chân xa dần, Phí Mê Điềm mới từ từ ngẩng đầu lên. Ả muốn gọi vương gia, lại thấy khuôn mặt hắn đã lạnh như băng. Nương theo ánh mắt của Ngạo Thế Lân, ả kinh sợ nhìn chằm chằm vào mũi tên đang im lìm nằm trên đất.
“Lân, Lân… Nghe ta nói.” Phí Mê Điềm vội vàng ôm chặt lấy Ngạo Thế Lân. Hắn cười một tiếng, không nói lời nào hôn lên mái tóc thơm tho của ả, “Chúng ta về thôi.”
Nói rồi một thoắt đã ôm ả ta đứng dậy, từng bước từng bước tiến ra ngoài, trở về phủ đệ.
Phí Mê Điềm chôn mặt trong lòng Ngạo Thế Lân, thút thít từng tiếng. Ả lại không biết được, đôi mắt của Ngạo Thế Lân đã hiện lên đầy tia hung tàn…
***
Lúc đã yên vị trên kiệu rồi, Phượng Tô Nhược mới ý thức được mình cư nhiên lại để cho tên tướng quân bụng đen kia cùng mình lên kiệu. Nàng nhìn hắn, nhăn mày không vui hỏi: “Ngươi cũng theo ta lên kiệu làm gì?”
Miên Hoành đang còn sa vào trạng thái lơ lửng trên mây, vừa rồi nàng không chỉ ôm hắn, còn một đường nắm tay hắn mà đi nữa. Lúc này ngồi đối diện với nàng, nhìn thấy dung nhan mỹ lệ kia, Miên Hoành không nhịn được lại ngây ngô cười hai tiếng: “Là nàng kéo ta lên đây.”
“Vậy sao? Ban nãy ta lỡ tay, hiện tại ngươi đi ra được rồi.” Nói rồi nàng kéo mành che, đưa mắt nhìn hắn ý tứ mời.
Nghe xong lời này Miên Hoành lập tức tỉnh táo, nhìn khuôn mặt ngược sáng của nàng, hắn nhíu mày: “Sao lại lỡ tay? Chính mắt ai ai đều thấy là nàng bảo ta đỡ nàng lên kiệu, sau đó lại nắm lấy tay ta lên ngồi cùng nàng luôn.”
“Có sao? Sao ta chẳng nhớ gì cả vậy?” Tô Nhược lần nữa tỏ vẻ không vui. Là hắn nắm tay nàng, nàng có bao giờ nắm lấy tay hắn đâu chứ.
“Không nhớ cũng chẳng sao, hiện tại nàng cho ta nhờ một quãng đường, đến nơi ta sẽ xuống kiệu, có được không?”
Đôi mắt Miên Hoành đen nhánh, lại sáng như sao, hắn nhìn nàng, từ tận đáy mắt đều là một mảnh chân thật. Tô Nhược ngẫm một chút, ban nãy nếu không có Miên Hoành, thì kỳ thực mạng của nàng có hay cũng thoi thóp ngoài kia. Hiện tại người ta chỉ là muốn đi nhờ một đoạn, cũng không phải điều gì quá đáng.
Tô Nhược nghĩ đoạn bèn ló đầu ra ngoài, nói với Hòa Diễm đến thẳng phủ tướng quân đi, sau đó lại thả mành che xuống, ngồi về chỗ cũ.
“Đa tạ quận chúa, nhưng từ đây đến phủ ta rất xa, khi về lại không an toàn, vẫn là đến phủ quận chúa trước đi.” Kỳ thực nếu về phủ tướng quân trước tiên, vậy là hắn lại được ở bên Tô Nhược lâu thêm một chút, nhưng là sợ nàng đêm khuya trở về không an toàn, cho nên dù thế nào thì vẫn là an nguy của nàng trước tiên.
“Đến phủ ta, ngươi làm sao trở về được?”
“Nàng cho ta mượn một con ngựa, ta có thể tự mình trở về.”
Tô Nhược thở ra một hơi, không nhiều lời lại vén mành che, hô ra bên ngoài với Hòa Diễm, liền trở về phủ. Bên ngoài hạ nhân đầu tiên nhìn thấy tướng quân đi cùng quận chúa, rồi sau lại lên kiệu cùng quận chúa, nay trở về phủ quận chúa, mắt cũng muốn rớt ra đến nơi. Không phải chứ, chẳng lẽ hai người có gì đó hay sao?
Bọn họ nghĩ đến lại không dám tiếp tục, vội đánh tan suy nghĩ của mình, yên lặng đi sát theo sau.
Ngồi trên kiệu, bên trong đều là một màu đỏ sẫm, trống trãi, không có gì nhiều ngoài tháp kỉ và một bàn nhỏ, thức ăn và trà. Miên Hoành đưa mắt nhìn một lát, trong đầu thầm nhớ kĩ từng chi tiết bên trong chiếc kiệu xinh đẹp này.
Hắn nhìn đã, lại quay sang quan sát Tô Nhược. Nàng nghiêng đầu, dung nhan như họa, tựa vào thành cửa, nhắm mắt. Nàng như thế lại không chút phòng bị, mặc nhiên cho rằng hắn sẽ không làm gì nàng sao?
Miên Hoành nghĩ như thế, kỳ thực lại không phải như vậy. Tuy Tô Nhược nhắm mắt, bởi vì bản thân lúc nãy cố giữ trong trạng thái căng thẳng tuyệt đối, cho nên có chút mệt mỏi, nhưng hiện tại cũng không khác mấy, các giác quan trên cơ thể đều căng như dây đàn. Nàng không nghĩ rằng, dù Miên Hoành có giúp đỡ mình đi chăng nữa, cũng không thể chắc chắn hắn là người tốt. Nếu như Miên Hoành biết được những gì mà nàng suy nghĩ, hẳn là sẽ phải uất ức một phen.
Mành che hơi mỏng, ánh trăng sáng từ bên ngoài hắt vào trong kiệu, Miên Hoành nghe tiếng thở đều đều của Tô Nhược, trong lòng bất giác cảm thấy ngọt ngào.
Hắn hơi ngả người, nghiêng đầu ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp kia. Manh Dần nói, đây là hình ảnh trước kia của Tô Nhược, nàng xinh đẹp như vậy, vương gia cư nhiên lại không yêu thương nàng, ngược lại còn không xem nàng là nữ nhân mà đối đãi… Miên Hoành nghĩ đến đây, lại cảm thấy có chút chua xót. Hắn gặp nàng chỉ có đôi lần, sao lại nảy sinh những loại cảm giác kì lạ này chứ?
Miên Hoành không dám nghĩ nhiều, hắn vội vàng đảo đi ánh mắt. Nhất thời, không khí trong kiệu bỗng chốc kì quặc, Tô Nhược nhắm mắt, cũng cảm thấy sự trầm mặc này có chút bất ổn.
Kiệu hơi xốc một chút, đầu nàng va vào thành cửa nhẹ một cái, Miên Hoành lại nghe ra tiếng. Hắn vươn người đỡ lấy đầu nàng, chặn bên tai để nàng ngả đầu xuống.
Tô Nhược nhìn đến sững người, đây là hắn làm cái gì vậy chứ? Ánh mắt nàng đối với hắn có chút phức tạp. Giống như nhận ra được điều gì đó, Miên Hoành ngượng ngùng thu tay, đặt đầu nàng nhẹ xuống bên thành cửa, lại ngồi về chỗ cũ.
“Cảm ơn, tướng quân.” Nàng cười nhẹ một tiếng khẽ nói. Nhìn một chút, Miên Đại tướng quân đang đỏ mặt kìa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...