Lâm Mỹ Hoa xuất hiện bên cạnh Hứa Vy Vy, vỗ vỗ vai cô ta, thấp giọng an ủi, “Vy Vy, đừng để ý con nhỏ đó nữa, ảnh hưởng đến tâm trạng của con thì không tốt đâu.”
Hứa Vy Vy như tìm thấy được một sự an ủi, thấp giọng kêu một tiếng, “Mẹ...”
Lâm Mỹ Hoa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Hứa Vy Vy, hỏi: “Lăng Dạ bao giờ thì đến?”
Hứa Vy Vy nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chắc là sắp rồi.
Giờ này có lẽ anh ấy đã họp xong.”
Lâm Mỹ Hoa gật đầu, cẩn thận căn dặn, “Con nhớ lát nữa phải ra ngoài đón cậu ấy đấy, đừng để người ta chờ lâu.”
Trên môi Hứa Vy Vy nở một nụ cười gian xảo khó mà miêu tả được, cô ta đáp: “Vâng thưa mẹ, con đi ngay đây.
Đợi Lăng Dạ đến đây rồi, con phải cho con nhỏ Hứa Vãn Tinh đó nhục mặt thì thôi!”
Trong lúc đó, Hứa Vãn Tinh đã vào phòng nghỉ, thở một hơi dài rồi gỡ đôi giày cao gót của mình ra, không hề để ý hình tượng mà nâng chân lên bóp.
Thật là đau chết mà! Trước khi ra khỏi nhà Hứa Thừa Phong cứ nhất quyết bắt cô phải đi đôi giày cao gót 10cm này, bây giờ chân cô như muốn cong veo theo gót giày vậy.
Phòng nghỉ lúc này không có ai, cô mới có thể tùy tiện làm mất hình tượng của chính mình như vậy.
“Mệt quá! Đau chân thật đấy! Nghỉ một chút đã rồi ra ngoài vậy.” Hứa Vãn Tinh ngả lưng ra sofa than thở.
Lấy điện thoại ra kiểm tra, Hứa Vãn Tinh giật mình phát hiện cả tá cuộc gọi nhỡ vào điện thoại mình từ khi bữa tiệc bắt đầ đến giờ, “Sao lại nhiều cuộc gọi nhỡ thế này? Nhược Hoan, Thần Thần, còn lại là của...”
Ánh mắt Hứa Vãn Tinh dừng lại ở một cái tên: Thám tử.
Đã có kết quả rồi sao?
Ngón tay Hứa Vãn Tinh run rẩy bấm vào cái tên kia, màn hình liền chuyển sang chế độ đang kết nối đến số máy nọ.
Cô đưa điện thoại lên kề vào tai, thấp giọng: “Alo?”
...--o0o--...
Mộ Nhược Hoan cũng được mời đến bữa tiệc này, bởi công ty của bố cô nàng từng là đối tác làm ăn với Hứa thị.
Mộ Nhược Hoan dự định đến đây thì sẽ túm ngay lấy Hứa Vãn Tinh để lập thành một nhóm nhỏ đi bàn tán về Phong Lăng Dạ và Hứa Vy Vy, nhưng cô nàng vừa mới quay đi lấy bánh kem, quay về chỗ cũ đã không thấy Hứa Vãn Tinh đâu mất rồi.
Vừa định gọi điện thoại thì điện thoại của cô nàng đã rung lên, là Hứa Vãn Tinh gọi đến.
Mộ Nhược Hoan liền bắt máy, “Này, vừa nãy cậu biến đi đâu vậy? Sao giờ cậu mới gọi lại cho tớ? Buổi lễ bắt đầu rồi đấy.
Cậu góp công lớn trong khâu tổ chức mà Hứa Vy Vy lại đang chiếm hết spotlight của cậu rồi này!”
“Nhược Hoan...” Giọng nói của Hứa Vãn Tinh vang lên qua điện thoại, dường như có chút nghèn nghẹn, khiến Mộ Nhược Hoan không biết là người ở đầu dây kia đang khóc, hay là điện thoại của cô nàng có vấn đề nữa.
“Ơ, sao vậy? Cậu đang khóc à? Có chuyện gì thế? Cậu đang ở đâu?” Mộ Nhược Hoan cũng sốt sắng cả lên.
“Nhược Hoan, tớ không biết phải làm sao nữa...” Chơi với nhau sáu năm, đây là lần đầu tiên Mộ Nhược Hoan thấy Hứa Vãn Tinh rơi vào trạng thái yếu đuối như vậy, lời nói cũng trở nên nhẹ tênh không còn chút sức lực, “Tớ không muốn khóc chút nào...
Nhưng...
Nhưng tớ không kìm được...”
Chỉ mấy phút trước đó thôi, thế giới của Hứa Vãn Tinh đã sụp đổ.
Thám tử nhận điện thoại của cô, bắt đầu báo cáo: “Hứa tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói.
Tôi đã tìm được người đàn ông đó dựa theo những manh mối mà cô cung cấp.
Và theo thông tin tôi thu thập được thì người đó đã chết trong tai nạn xe hơi vào 6 năm trước.
Lý do đến giờ mới điều tra ra được là vì thông tin về người đàn ông đó đã bị phong toả không rõ nguyên nhân.
Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện này.
Tôi sẽ gửi chi tiết báo cáo cho cô qua email, xin cô vui lòng đọc lại địa chỉ email để tôi xác nhận và gửi cho cô.” Đầu dây bên kia im lặng.
Thám tử ngờ vực hỏi, “Hứa tiểu thư?”
Những lời sau đó Hứa Vãn Tinh không còn nghe rõ, bên tai chỉ vang lên tiếng ong ong, thậm chí là cả tiếng máy móc và những con chip vận hành trong điện thoại.
Trong một thoáng chốc, Hứa Vãn Tinh đã tưởng mình chết rồi.
Cô không nhớ mình ậm ừ đáp lại những gì với thám tử, chỉ biết là cô đã không trụ được quá lâu.
Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, chấn động làm kết thúc cuộc gọi.
Hứa Vãn Tinh ngẩn người nhặt điện thoại lên, gọi cho Mộ Nhược Hoan.
Trong danh bạ điện thoại của cô lúc này, chỉ có duy nhất cái tên Mộ Nhược Hoan là người mà cô đủ tin tưởng để nói ra chuyện này.
Cô cần một người để giãi bày, cô cần một người lắng nghe cô.
Hứa Vãn Tinh sắp bị nghẹn đến điên rồi.
Ai biết được, cô cũng không nói được bao nhiêu với Mộ Nhược Hoan, thậm chí còn chưa kịp bắt đầu, ngón tay cô đã không tự chủ bấm nút tắt cuộc gọi.
Cô co hai chân lên ghế, mặt úp vào đầu gối, nước mắt tí tách rơi xuống, lướt qua da thịt trên đầu gối của cô.
“Đồ lừa đảo!”
Từng mảnh kí ức về người đàn ông kia ùa về như sóng dữ trong đầu cô, khiến da đầu cô tê dại, từng sợi thần kinh cũng cảm thấy đau đớn.
“Cô tính ăn xong rồi chùi mép bỏ đi sao?”
“Sao? Không chịu? Bảo cô chịu trách nhiệm là sợ rồi à?”
“Đừng sợ, Hứa Vãn Tinh.”
“Tôi sẽ không rời xa em hay phản bội em.
Làm người phụ nữ của tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cho em suốt quãng đời này.”
“Ông nội nói, chiếc vòng này là để dành cho vợ tương lai của tôi.”
“Xin em hãy tin tưởng tôi.
Cho dù hôm nay xa nhau thì sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau thôi.”
“Tôi hứa sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này.”
Thế nhưng bây giờ hắn ở đâu mất rồi?
Từ lúc nào mà Hứa Vãn Tinh lại ôm chấp niệm với người đàn ông đó đến như vậy?
Tại sao? Tại sao chứ? Rõ ràng hắn đã hứa sẽ chăm sóc cho cô cả đời...
Tại sao lại lừa dối cô? Hứa Vãn Tinh này ghét nhất chính là bị lừa dối!
Nhưng có thể trách hắn được sao? Cái người vì bảo vệ cô mà mất mạng đó?
Nếu đã biết là không thể gặp lại sau cú va chạm xe đó, vì sao còn bảo cô phải tin tưởng sẽ gặp lại hắn?
Không được rồi, Hứa Vãn Tinh! Bây giờ không phải lúc để khóc! Mày vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm! Phải giành lại Hứa thị, chiếm được quyền lực rồi, phải tìm cách trả thù cho người đàn ông đó!
Đứng dậy đi, Hứa Vãn Tinh! Không được để cho người khác thấy bộ dạng thảm thương này của mày!
Hứa Vãn Tinh gạt nước mắt, soi gương chỉnh lại đầu tóc và lớp trang điểm của mình cho đến khi thấy được một gương mặt hoàn toàn không còn ửng đỏ, cô mới miễn cưỡng thả lỏng.
Đến lúc ra ngoài rồi.
Hứa Vãn Tinh vừa mới mở cửa phòng nghỉ thì Mộ Nhược Hoan cũng đồng thời chạy đến, thở dốc nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao thế? Sao lại nhìn tớ như vậy?” Hứa Vãn Tinh trưng ra vẻ mặt tươi cười, hỏi.
Mộ Nhược Hoan phút trước còn nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hứa Vãn Tinh qua điện thoại, bây giờ lại thấy Hứa Vãn Tinh tươi cười đứng trước mặt cô nàng, nhưng Mộ Nhược Hoan nhìn thế nào cũng thấy Hứa Vãn Tinh rất kỳ lạ.
“Cậu...
không sao chứ? Bọn họ lại bắt nạt cậu phải không?”
“Bọn họ” mà Mộ Nhược Hoan nói đương nhiên là gia đình Hứa Chấn Hiên.
“Cảm ơn cậu, Nhược Hoan.
Tớ không sao rồi, không phải do bọn họ đâu.” Hứa Vãn Tinh cười đáp, sau đó liền lướt qua Mộ Nhược Hoan rồi đi về phía đại sảnh, “Mau đi thôi, chúng ta sẽ bỏ lỡ buổi lễ mất.”
“Vãn Tinh, đợi đã.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...