Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài


Phong Lăng Dạ dường như mềm lòng trước hai đứa trẻ quá đỗi đáng yêu và thân thuộc này, vì muốn dỗ dành chúng, cũng nhân tiện thoát khỏi Hứa Vy Vy, Phong Lăng Dạ bế chúng lên, mỗi tay ôm một đứa cùng nhau rời đi, không buồn để lại cho Hứa Vy Vy một cái liếc mắt, “Nếu các cháu sợ tới vậy thì chúng ta cùng rời khỏi chỗ này nhé.”

Hứa Vy Vy không dám tin vào mắt mình, không thể ngờ nổi cô ta lại bị hai đứa con nít ranh hẫng tay trên dễ dàng như vậy.
Cô ta cố níu kéo Phong Lăng Dạ ở lại, “Dạ, anh đi đâu vậy?”

Nhưng Phong Lăng Dạ không những không dừng bước chân, còn không xoay người lại, chỉ lãnh đạm đáp: “Đừng qua đây.
Em làm chúng sợ.”

Hứa Vy Vy bị bỏ lại phía sau, không còn cách nào khác níu giữ Phong Lăng Dạ ở lại, chỉ có thể bất lực cắn răng.
Hứa Thừa Phong không những không an ủi, trái lại còn có chút hả hê, cậu bụm miệng cười trộm, cố ý khiêu khích cô ta, “Chị, trẻ con ngây thơ vô tội, chị đừng để ý nhá!”

Hứa Vy Vy không làm gì được hai đứa nhãi ranh kia vì có Phong Lăng Dạ ở đó, nhưng cô ta hoàn toàn có thể làm với Hứa Thừa Phong.
Thằng em trai xấc xược này, cô ta đã muốn đánh chết nó từ lâu rồi.
Hứa Vy Vy vung tay lên, chuẩn bị cho Hứa Thừa Phong ăn một cái bạt tai, “Tao có phải là chị mày nữa không hả?”

Bất chợt, một bàn tay mảnh khảnh lạnh lẽo đã bắt lấy cổ tay Hứa Vy Vy, còn cố ý ghìm chặt tay cô ta, dường như muốn bóp nát tay cô ta đến nơi.
Hứa Vy Vy tái mặt nhìn ra sau lưng, đập vào mắt cô ta là Hứa Vãn Tinh vô cùng xinh đẹp đang đứng sau lưng.
Nhưng bộ dáng cô không giống như ngày thường, càng không giống như đứa trẻ mất cha mất mẹ yếu đuối như trước đây.
Mi mắt Hứa Vãn Tinh cụp xuống, vẻ mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Hứa Vy Vy: “Hứa Vy Vy, chị vẫn chưa thấm thía bài học lần trước phải không? Vết thương còn chưa lành đã lại định làm gì?”


Dứt lời, khoé miệng giương lên một nụ cười giống như hung thần lệ quỷ.


Hứa Vãn Tinh cực kì thỏa mãn khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi đến tột cùng của Hứa Vy Vy.
Bàn tay còn lại nâng lên, nắm lấy cằm Hứa Vy Vy, “Chị cũng khá to gan đấy nhỉ?”

Hứa Vy Vy cố nén sợ hãi, vung tay hất mạnh, tránh khỏi bàn tay ma quỷ của Hứa Vãn Tinh.
Hứa Vãn Tinh cười khẩy, rút ra một tấm khăn giấy ở góc bàn bên cạnh lau đi hai ngón tay còn dính phấn trang điểm, lắc đầu nói: “Chị đừng có giận nha.
Cẩn thận mũi lệch nữa thì sẽ mất xinh đấy.”

“Hứa Vãn Tinh!” Hứa Vy Vy thề rằng cô ta đã phải dùng hết sức kìm chế chính mình không hét lên giữa chốn đông người này.
Cô ta muốn thể diện, nhưng khiêu khích của Hứa Vãn Tinh lại khiến cô ta chỉ muốn ngay lập tức lao vào cắn chết Hứa Vãn Tinh đáng ghét trước mặt.


Hứa Vãn Tinh nhún vai, chẳng hề để cô ta vào mắt, vẫy vẫy tay với Hứa Thừa Phong, “Đi thôi nào Thừa Phong, chị ấy lại chuẩn bị nổi đóa lên rồi.”

“Vâng, như vậy nguy hiểm quá, em phải đi cùng chị thôi.”

Trong mắt Hứa Vy Vy, Hứa Thừa Phong lúc này chẳng khác nào một con chó vẫy đuôi chạy theo cái vẫy tay của chủ, thật sự không hề ra dáng cậu ấm nhà họ Hứa chút nào.
Mà cô ta, Hứa Vy Vy mới chân chính là chị ruột của Hứa Thừa Phong, vậy mà cậu lại dám chạy theo Hứa Vãn Tinh như một con chó trung thành.


Lần lượt từng người một, cả Phong Lăng Dạ, cả Hứa Thừa Phong đều bị người khác câu đi ngay trước mặt mình, mà Hứa Vy Vy lại chẳng thể làm được gì trước tình cảnh này, thậm chí còn không thể níu giữ cả em trai ruột của mình.
Hứa Vy Vy cô ta đã làm gì sao chứ? Tại sao ông trời lại cứ thích trêu ngươi cô ta như vậy?

Từ một Hứa Vy Vy vốn được vạn người vây quanh, trở thành tâm điểm của bữa tiệc khi mà con gái lớn của Hứa Chấn Hiên đứng cùng một chỗ với nhân vật nổi bật Phong Lăng Dạ, Hứa Vy Vy bây giờ chỉ còn trơ trọi lại một mình.
Lúc này, cô ta mới nhận ra, không có Phong Lăng Dạ ở bên cạnh, sẽ chẳng có ai tình nguyện muốn làm thân với cô ta cả.


Hứa Thừa Phong chạy theo Hứa Vãn Tinh, vô cùng cao hứng kể lại cho cô nghe chuyện vừa rồi, “Chị, giờ thì em tin Nhan Nhan và Thần Thần là do chị chăm sóc từ bé rồi đó.
Miệng lưỡi giống nhau quá ha!”

Hứa Vãn Tinh nghe thấy hai đứa nhỏ đã chạy ra ngoài chơi rồi, cảm thấy không yên tâm lắm, bèn hỏi: “Vậy bây giờ chúng đâu rồi? Mộ Nhược Hoan đón chúng đi rồi sao?”

Hứa Thừa Phong giật thót, cảm thấy hơi có lỗi với Hứa Vãn Tinh, cậu gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: “À thì...
Chúng đang không ở cùng chị Nhược Hoan...
Chúng đi theo anh rể em rồi...”


Hứa Vãn Tinh: “...” Trời đất, tại sao cứ tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa thế? Chúng mà gây rắc rối gì thì biết làm sao? Đâu thể lúc nào cũng may mắn đứng cùng một chỗ với cả anh rể và Hứa Thừa Phong được.


“Chị sẽ đi tìm chúng! Chúng nghịch lắm, đảm bảo lại quậy cái gì đó nữa cho xem.” Dứt lời bèn chạy đi tìm hai đứa trẻ, không kịp nghe Hứa Thừa Phong giải thích thêm gì nữa.


Trong khi đó, Mộ Nhược Hoan vẫn còn đang hưởng thụ cuộc sống thượng lưu mà cô nàng đã bỏ lỡ bấy lâu nay từ khi sang Mỹ.


Ở một góc sân vườn của khu biệt thự xa hoa, Phong Lăng Dạ đã bế hai đứa trẻ tới đây rồi thả chúng tự chơi bên cạnh mình.
Duy chỉ có hai đứa trẻ này mới khiến hắn dành thời gian quý báu của mình ra mà trông như vậy thôi.


Nhan Nhan hào hứng nói: “Em giỏi lắm! Bà cô già đó á khẩu luôn! Vui thật đấy haha!”

Thần Thần cười, dịu dàng đáp: “Chị cũng rất nhanh trí mà.”

Phong Lăng Dạ cảm thấy mấy đứa trẻ này trò chuyện tuy vẫn còn nét trẻ con, nhưng những thứ chúng đề cập đến lại rất hợp ý mình.
Vì vậy hắn ngồi xổm xuống, hỏi: “Thế chú có giỏi không?”

Nhan Nhan thoáng ngạc nhiên, cô bé chống cằm suy nghĩ một chút rồi tỏ vẻ cực kỳ chắc chắn, đáp: “Cũng tàm tạm ạ!”

Thần Thần ở bên cạnh lặng lẽ bổ sung thêm câu nói cụt ngủn của chị mình, “Tàm tạm vì chú đã giúp bọn cháu thoát khỏi bà cô già ấy, chúng cháu sẽ tha thứ cho chú vì làm bạn trai cô ấy!”

Phong Lăng Dạ cười cười, đúng là hai đứa trẻ này thú vị hơn hắn tưởng.

Hắn lại hỏi: “Có phải hai đứa cố tình chọc tức cô ấy đúng không?”

Phong Lăng Dạ có thể nói là không tốn chút sức lực nào đã thu phục được lòng tin của hai đứa trẻ cực kì tinh ranh này, chúng cũng không hề e ngại mà thẳng thắn thừa nhận hành động của mình.


“Hì hì, vâng ạ! Bọn cháu cố ý đấy.”

Phong Lăng Dạ thở hắt ra một cái, hắng giọng: “Các cháu phát hiện cũng đúng đấy.
Mặt của cô ấy chắc chắn là đã trải qua phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Mũi bị lệch, khuôn mặt cũng lệch nữa.”

Nhan Nhan nhanh nhảu giơ tay lên như học sinh phát biểu, “Còn nữa! Lúc cô ấy uống rượu chắc phải có nhiều phấn rớt trong rượu lắm đây, vì cô ấy trát dày thế cơ mà!”

Phong Lăng Dạ phì cười, xoa đầu hai đứa nhỏ, “Hai đứa rất thông minh, kỹ năng quan sát cũng tốt, chỉ là hai đứa mới nói đúng một nửa.
Mà nhìn từ bên ngoài chắc không nhận ra được.
Nhưng thực ra cô ấy không chỉ làm mặt với mũi đâu, còn hút mỡ và làm mí nữa đấy.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui