Bôn Nguyệt

Ở mặt biển phía trước, Tạ Lệnh Tề đạp trên những con sóng tiến bước, áo xanh bay phần phật trong luồng gió biển, nếu không để ý kỹ thì khó mà phát hiện ra y. Có lẽ y cũng không muốn người khác chú ý, nên không hề ngự kiếm, chỉ cẩn thận đi sát trên mặt biển, thỉnh thoảng y dừng lại tìm kiếm xung quanh, xem ra chưa tìm được thứ đó thì y chưa thể từ bỏ ý định. Có lẽ Tạ Lệnh Tề quá tập trung, nên khi Liễu Sao đến gần cũng không phát hiện ra.

Liễu Sao dừng lại quay đầu nhìn, quả nhiên Nguyệt đã đứng sau lưng nàng.

Hắn phong độ nâng tay tạo thành động tác “mời”.

“Ngươi lên đi.” Liễu Sao mở miệng.

“Ngươi lên.”

“Lần nào cũng để ta tự mình ra tay, rốt cuộc ngươi có phải là đàn ông không?”

“Ta không phải con người.”

Liễu Sao cũng không thèm so đo với hắn, nàng khẽ hừ, vung tay phải lên, một luồng ma diễm màu lam rơi trên mặt biển như một con rồng rạch ngang từng đợt sóng lao thẳng tới Tạ Lệnh Tề.

“Nên có chừng mực một chút, Liễu Sao nhi.”

Hắn vừa mới mở miệng nhắc nhở, Liễu Sao đã tung người bay theo ma diễm.

“Ma khí!” Ma diễm chưa tới gần, Tạ Lệnh Tề đã phát hiện ra, y lập tức lùi về sau.

Dựa vào thực lực hiện giờ của Liễu Sao mà nói, nếu muốn đánh lén thì rất dễ thành công, y có thể nhanh chóng phát hiện ra thì chứng tỏ tu vi của y cũng không phải như bề ngoài. Nếu trong lòng không có âm mưu đen tối thì tại sao Tệ Lệnh Tề lại giấu diếm tu vi? Liễu Sao cười lạnh, nàng không để y có cơ hội tạm nghỉ, lập tức tung ra thức thứ nhất “Ranh giới phong nhứ”, sóng sợi bông như một bức tường ào ào lao tới đối điện.

Trông rõ là nàng, Tạ Lệnh Tề trấn tĩnh lại: “Ma nữ, ngươi muốn chết!”

Y bấm đốt ngón tay niệm chú, triệu hồi trường kiếm, mặt nước biển dưới chân y bắt đầu đổi màu, sóng xanh nhuốm đỏ, thứ khí tức tà ác kia lại xuất hiện.

“Quả nhiên là ngươi.” Liễu Sao ngừng tay, đề phòng.

“Thứ này ngươi không đối phó nổi, phải đi thôi.” Giọng Nguyệt vọng tới bên tai.

Sau khi xác nhận được thân phận Tạ Lệnh Tề, Liễu Sao đã đạt được mục đích tới thăm dò. Vì Thực Tâm ma lần lượt lấy được ma anh và trái tim linh thảo, bây giờ thực lực rất khó đoán. Liễu Sao biết mình không có phần thắng, theo lý thì phải rút đi ngay, nhưng khi được nhắc nhở, nàng chẳng những không rút lui mà ngược lại nở nụ cười quỷ dị. Hai tay nàng hợp lại, trong tích tắc mây gió bốn phương bị kéo tới tụ trên đỉnh đầu, ma khí nhanh chóng tụ lại.

Ánh mắt Tạ Lệnh Tề rất lạnh, y đứng tại chỗ chằm chằm nhìn nàng.

“Phải đi thôi.” Giọng nói trầm trầm, mang theo ý cảnh cáo nặng nề.

Cơn sóng màu đỏ trong chớp mắt lan tới chân Liễu Sao, nhấp nhô dữ dội, sóng đỏ dâng lên cao chừng ba thước, khóa chặt đôi chân của Liễu Sao. Liễu Sao hoàn toàn bỏ mặc thứ sát khí dồn ép lên cơ thể, nàng dồn lực muốn đọ sức cùng y.

Bỗng nhiên, một bàn tay vươn đến nắm chặt lấy thắt lưng của nàng, dứt khoát kéo nàng đi, ngọn sóng đỏ đang khóa chặt chân nàng như không hề tồn tại.

Chiêu thức bị cắt ngang, nhưng Liễu Sao như đã đoán được kết quả này, nàng thuận thế thu tay lại, châm chọc: “Đã nói là không ra tay, nhưng cuối cùng vẫn ra tay đó thôi?”

Lùi về phạm vi an toàn, Nguyệt nâng cao tay ném nàng ra ngoài, bọt nước văng tung tóe khắp nơi.

“Quả nhiên ngươi không đánh lại y.” Liễu Sao xoay người đứng dậy, nàng không hề tức giận.

Con sóng máu đỏ tươi nhanh chóng tan đi trên mặt biển, con mồi trong lưới được cứu đi quá dễ dàng. Hiển nhiên, Tạ Lệnh Tề rất bất ngờ với kết quả này, y nhíu mày nhìn hai người, vẻ kinh ngạc, nghi ngờ hiện rõ trong đáy mắt.

Ngay lúc muốn mở miệng, từ xa xa bỗng truyền tới tiếng quát to như sét đánh giữa trời quang: “Chạy đi đâu!”

Liễu Sao sửng sốt, quay đầu nhìn thì bắt gặp Thạch Lan ôm đầu đạp sóng chạy tới, Vị Húc đang đuổi theo sau, y thấy Liễu Sao lập tức gọi: “Nhanh, nhanh cản nàng ta lại!”

Không thể ngờ được bên Vị Húc lại xảy ra chuyện, Liễu Sao cuống quýt thúc dục huyết chú mới có thể miễn cưỡng khống chế Thạch Lan.

Rõ ràng cảm nhận được sự phản kháng mãnh liệt của Thạch Lan, Liễu Sao cực kỳ ngạc nhiên, chờ Vị Húc đến gần mới hỏi: “Tại sao lại thế? Sao nàng lại nổi điên?”

Vị Húc liếc mắt nhìn phía sau, thấp giọng nói: “Là Vũ Tinh Hồ.”

Một luồng sáng đỏ trắng bay vọt tới, đúng là Giải Linh tôn giả Vũ Tinh Hồ. Hóa ra y thấy Tạ Lệnh Tề đi mãi mà chưa về, nên lo lắng tự mình chạy đến Tiên hải tìm kiếm, nào ngờ đúng lúc gặp được Thạch Lan và Vị Húc. Vị Húc thì cũng thôi đi, nhưng Thạch Lan dường như rất sợ y, ngay cả đối diện cũng không dám mà đã bỏ chạy. Vị Húc được dặn phải trông coi Thạch Lan, nên đành phải chạy theo đến đây.


Rõ ràng quỷ thi gây nguy hại rất lớn, Vũ Tinh Hồ một lòng muốn diệt trừ thi ma Thạch Lan, thanh trọng kiếm bay từ giữa không trung hóa thành một thanh kiếm to lớn trôi lơ lững giữa không trung, trong nháy mắt chúng biến thành vô số thanh kiếm nhỏ, đông nghìn nghịt che khắp bầu trời. Đây chính là chiêu thức ngày trước Lạc Ca dùng để phá cửa ra Têu giới, là sát chiêu nổi tiếng của Trọng Hoa cung… “Thiên phong bích lãng tảo thu trần.”

Liễu Sao nhận ra chiêu này thì làm sao để y ra tay tiếp nữa, ý nghĩa vừa lướt qua, nàng vận ma lực.

Phải làm Vũ Tinh Hồ bị thương trước, sau đó ép Tạ Lệnh Tề hiện thân.

Phát hiện ra nàng, ánh mắt Vũ Tinh Hồ chuyển sang sắc bén, y không hề có ý định lùi bước mà gọi Giải ma linh ra.

Tuy Giải ma linh rất lợi hại, nhưng do tu vi chênh lệch nhau quá lớn, Liễu Sao đã không còn sợ nó từ lâu. Nàng khom người đan tay vào nhau rồi vỗ xuống mặt biển, một màn sóng lớn dựng thẳng đứng bất chợt vỡ tan ra, tơ nước trôi nổi lay động ở giữa không trung tựa như màn sợi bông giăng khắp trời.

Khởi đầu của võ điển Ma thần là loạn nhứ di thiên, nàng quyết tâm làm Vũ Tinh Hồ bị thương.

“Vũ sư huynh!” Tạ Lệnh Tề nhận ra ý đồ của nàng, y lập tức triệu hồi kiếm trợ giúp Vũ Tinh Hồ. Kiếm thuật của Nam Hoa quả là danh bất hư truyền, hai sư huynh đệ phối hợp rất ăn ý, Vũ Tinh Hồ vừa chuyển người đúng lúc phối hợp với Tạ Lệnh Tề, hai người tạo thành một kiếm trận đơn giản.

Nhưng uy lực của kiếm trận không đơn giản như một người kết hợp với một người, nhưng Liễu Sao không hề sợ hãi áp lực ở trước mặt, thậm chí nàng không hề có ý chống cự, chỉ chăm chăm tấn công Vũ Tinh Hồ.

Quả nhiên, luồng sáng tím lại hiện lên, nàng không hề tổn thương chút nào.

Vốn tưởng rằng dựa vào uy lực của kiếm trận cho dù không tổn thương được nàng cũng sẽ ép nàng tạm dừng lại. Nào ngờ hai người đã xem thường cái người đang đứng nhìn kia, Vũ Tinh Hồ cực kỳ hoảng sợ, trông thấy vô số sợi sóng nước âm thầm mang theo kình phong đập vào mặt, bây giờ có lui về sau cũng không kịp nữa.

Trông thấy y sắp trúng chiêu, bỗng nhiên một bóng áo đỏ lao tới.

“Thạch Lan!” Liễu Sao tuyệt đối không thể ngờ Thạch Lan lại giãy khỏi khống chế của huyết chú, Liễu Sao kinh hoàng cuống cuồng thu chiêu, ngược lại còn giúp nàng ta cản trở công kích của Giải ma linh.

Bên Liễu Sao thu chiêu, nhưng bên kiếm thuật Trọng Hoa cung lại chưa từng dừng lại, bóng kiếm đầy trời hạ xuống, hơn mười dòng máu tươi phun ra.

Ma khí và kiếm khí đồng loạt tan thành hư vô, mặt trời lại xuất hiện trên đỉnh đầu, dưới ánh mặt trời chói chang, ma nữ tóc dài che khuất khuôn mặt, màu đỏ trên y phục đậm thêm vài phần, chói lọi trông có hơi ghê người.

Một lòng trừ diệt ma, kết quả lại được ma cứu, Vũ Tinh Hồ cũng giật mình.

Thấy Thạch Lan bị thương không nhẹ, Vị Húc muốn bước qua đỡ, nhưng không ngờ Thạch Lan chỉ lảo đảo vài bước rồi đứng vững lại, nàng khẽ rên một tiếng, đột ngột lao đi như cơn gió, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Liễu Sao và Vị Húc nhìn nhau, hai người không phản ứng kịp.

Nét mặt của Vũ Tinh Hồ rất phức tạp, y theo bản năng đuổi theo hướng kia được vài bước, nhưng cuối cùng lại ngừng chân.

Sau một lúc lâu, y cố gắng ổn định cảm xúc, xoay sang Vị Húc: “Vị Húc, quay đầu là bờ, ngươi nhập ma đạo vốn đã sai, đừng phạm sai lầm thêm nữa.”

Lúc trước họ đánh nhau vài lần nhưng hai người chưa từng nói chuyện, không ngờ họ lại quen biết nhau. Liễu Sao nghi ngờ nhìn Vị Húc.

Vị Húc rất bình thản, khẽ hừ trào phúng: “Quay đầu là bờ, từ lúc nào ngươi đã quay sang gia nhập Phật môn thành hòa thượng vậy?”

Vũ Tinh Hồ thở dài: “Ngày xưa sư phụ có lòng muốn độ hóa ngươi, thật không ngờ… mẹ con Tín thị giờ đã gặp quả báo. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, ngươi nên buông bỏ đi thôi, sớm ngày thả họ chuyển sinh đi.”

Vị Húc cười khẩy: “Đầu thai? Bọn chúng nằm mơ à, ta nuôi bọn chúng rất lâu, chờ đến ngày ta chết sẽ dùng hồn phách của chúng tế ta.”

“Oán hận cả đời, bi ai biết bao.”

“Vì cả đời bi ai, nên làm sao bỏ được oán hận?” Vị Húc đáp: “Ta là ma, Tiên môn các người giảng đạo là phải buông bỏ, vậy tự các người buông bỏ đi, chúng ta không phải đồng đạo, khó mà nói chuyện.”

Vũ Tinh Hồ nhíu mày: “Ngươi…”

Tạ Lệnh Tề thấp giọng nhắc: “Sư huynh, nhiều lời với y cũng vô ích, rút lui trước mới là thượng sách.”

Bên Liễu Sao rõ ràng đông người hơn, thực lực ũng không tầm thường, đánh tiếp thì chỉ chịu thiệt mà thôi. Vũ Tinh Hồ không phải kẻ lỗ mãng, y gật đầu, sư huynh đệ hai người ngự kiếm bỏ đi. Liễu Sao vốn không muốn bỏ cơ hội ép Tạ Lệnh Tề hiện thân, nhưng Thạch Lan xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng ta bị trọng thương, hồn phách cũng không nguyên vẹn, nếu bị ai đó thừa cơ cướp chỗ trong hồn phách thì sự việc sẽ càng rắc rối. Nàng vất vả lắm mới bắt giữ được nàng ta, không thể bỏ mặc được.

Trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi, Liễu Sao rất tức giận, nàng giậm chân: “Tìm Thạch Lan!”

Thạch Lan nổi điên chạy lung tung, cũng chẳng biết đã đi tới đâu, còn may là có thể dùng huyết chú để cảm ứng. Nàng ta bị mất hồn phách nên không hoàn toàn thoát khỏi khống chế, Liễu Sao dẫn Vị Húc chạy đi rất lâu, rốt cuộc vào lúc trời chạng vạng mới tìm được nàng ta.


Gió đêm lạnh giá, nhiệt độ trên biển giảm đột ngột, Thạch Lan trốn sau một con sóng triều, run lẩy bẩy.

Liễu Sao biết tình hình không ổn, bèn ra hiệu bảo Vị Húc lùi lại, sau đó nàng cẩn thận bước đến trước mặt Thạch Lan.

Áo đỏ ướt đẫm, vết máu đã bị thủy triều cuốn trôi, nhưng vì hồn phách bị tổn thương nên tốc độ hồi phục của ma thể rất chậm, vết thương trên người Thạch Lan chưa được xử lý, có lẽ đã chảy rất nhiều máu, trông nàng ta rất yếu ớt.

Vào thời khắc mấu chốt, ý thức tỉnh dậy cứu Vũ Tinh Hồ, nàng ta quen Lạc Ca và cũng quen biết với Vũ Tinh Hồ?

Liễu Sao đứng rất lâu, không nói một câu, nàng vươn tay rót chân khí chữa thương giúp nàng ta.

“Địa linh nhãn!” Thạch Lan đột ngột ngẩng mặt lên, mơ hồ kêu ba chữ này.

“Địa linh nhãn?” Liễu Sao sửng sốt, tò mò hỏi: “Đó là gì?”

Thạch Lan không đáp và cũng không thể trả lời.

Liễu Sao quay đầu lại quét mắt nhìn hai người sau lưng, chẳng biết Nguyệt đã theo kịp từ lúc nào, hắn bị Liễu Sao chơi xỏ một trận, nên hiển nhiên không có ý định giải thích. Vị Húc chấn động: “Địa linh nhãn? Làm sao lại có Địa linh nhãn được?”

Liễu Sao vội hỏi: “Ngươi biết nó là gì?”

“Nghe nói, Địa linh nhãn là địa nhãn có thể chuyển hóa được địa khí ở tầng sâu.” Vị Húc lắc đầu: “Nhưng nó là vật của Thần giới, không có khả năng xuất hiện bên ngoài.”

Chuyển hóa được địa khí tầng sâu? Liễu Sao liếc nhìn Nguyệt: “Rời khỏi đây trước đã.”

******

Vũ Tinh Hồ và Tạ Lệnh Tề quay trở lại Tiên môn thì hành tung của đoàn người Liễu Sao sẽ bị tiết lộ, có khả năng Nguyên Tây Thành và Thương Kính sẽ sắp xếp người chặn giết, Liễu Sao thương lượng với Vị Húc, hai người quyết định đi một con đường khác. Vì vậy mọi người rời khỏi Tiên hải tiến lên bờ đi vào trong Đại Hoang, thay đổi tuyến đường ra khỏi Đại Hoang.

Mấy hôm sau, đoàn người đến Thạch Lan thôn.

Thạch Lan thôn đã không còn dáng vẻ ngày xưa, tổn hại quỷ thi gây ra đã dần biến mất, lá trên cành nhiều hơn một chút, mảnh đất đen khô cằn chuyển thành màu xám, có lẽ chừng vài năm nữa sẽ hoàn toàn được khôi phục. Những thôn dân mất đi người thân đã thoát khỏi nỗi đau thương, tiếp tục cuộc sống của họ. Bên ngoài thôn, thỉnh thoảng có vài tên đệ tử Tiên môn ngự kiếm tuần tra bay ngang qua.

Thạch Lan im lặng ngồi dưới tàng cây khô, trên đỉnh đầu là vài chiếc lá khô héo rũ. Liễu Sao thấy nàng trông sa sút, thảm thương bèn bước tới tỉ mỉ sửa sang lại mái tóc, lau sạch mặt cho nàng, nhưng nàng ta không hề chớp mắt lấy một cái. Đối diện với cái thôn lấy tên của nàng, dường như nàng không có nhiều phản ứng lắm, có lẽ giờ phút này nàng không hề có ý thức.

Sau khi Liễu Sao sửa sang lại giúp nàng thì bước đến ngồi xuống đối diện, Liễu Sao chăm chú nhìn Thạch Lan.

“Ngươi nhìn gì vậy?” Vị Húc hỏi.

Liễu Sao đáp: “Ngươi nói xem, nàng ta là ai đây?”

Vị Húc không đáp, y ngồi xuống bên cạnh Liễu Sao.

Liễu Sao xoay mặt lại nhìn y: “Sao ngươi lại quen biết với Vũ Tinh Hồ?”

“Đám người trong Tiên môn…” Vị Húc tựa vào người nàng, thuận tay kéo vài chiếc lá, lười biếng nói tiếp: “Bọn họ luôn tự xưng mình có đức độ, khoan dung, rộng lượng, bọn họ đều nghĩ ai ai cũng phải giống như họ, hừ… nhưng họ sao hiểu được chúng ta, ta cũng không phải là họ.”

“Ừ, chúng ta không phải.” Liễu Sao dừng lại, không biết đang nghĩ tới điều gì, nàng lại cúi đầu nói: “Nhưng họ… rất tốt.”

Vị Húc không thèm nói nữa.

Trong không khí trầm mặc, mỗi người đều tự đuổi theo suy nghĩ của mình, đám đệ tử Tiên môn đi ngang qua cũng không phát hiện điều lạ thường. Trong mắt họ, hai người chỉ là đôi thiếu niên nam nữ bình thường.

Chẳng biết qua bao lâu, Liễu Sao hoàn hồn lại, nàng quay đầu nhưng không thấy Nguyệt đâu. Liễu Sao đứng dậy đi tìm, khi đến cửa bắc của thôn mới trông thấy hắn, hắn đang đứng bên cạnh một tảng đá to, dưới ánh chiều tà bóng của hắn bị kéo ra thật dài.

Liễu Sao dừng chân.

Hắn đã phát hiện ra nàng, xoay người lại, hắn cất giọng trầm lặng âm u: “Ngươi lại đây.”


Trên đường đi tới đây hắn không nói một câu, có lẽ hắn tức giận thật rồi. Liễu Sao bước qua, giả vờ giả vịt nói: “Chẳng phải chỉ tạo ra một cơn địa chấn nho nhỏ thôi sao, việc này chẳng hề làm ngươi bị thương, ngươi đừng có keo kiệt như thế…”

Còn chưa dứt lời, nàng đã bị một sức mạnh vô hình đẩy tới, nằm úp sấp trên tảng đá.

“Liễu Sao nhi, ngươi là một đứa trẻ hư hỏng.” Hắn trách mắng.

Liễu Sao nghiêng đầu nhìn chiếc cằm nhọn tái nhợt kia, hờ hững hừ một tiếng: “Ngươi vốn không nên cứu ta, ta cũng đâu có cầu xin ngươi, ép buộc ngươi cứu.”

Ngữ khí của hắn không hề thân thiện: “Ngươi ngày càng tệ hại, thích gạt người, vô lễ, còn dễ kích động, thật không ngoan.”

“Vậy thì đã sao?” Liễu Sao bĩu môi, còn cố tình uốn éo thắt lưng: “Vậy ngươi muốn sao? Đến đây, đến đây!”

“Còn học người ta dụ dỗ đàn ông, hư quá.” Hắn nâng bàn tay đẹp đẽ lên, đánh mạnh một cái vào mông nàng.

Không thể ngờ hắn lại đánh thật, Liễu Sao chỉ thấy chỗ bị đánh cực kỳ đau, suýt chút nữa đã hét lên, nhưng Liễu Sao vẫn rất ngang bướng, nàng cố nén đau mắng: “Ngươi không dám đánh Thực Tâm ma mà lại đi đánh đàn bà con gái, chẳng ra gì!”

“Trẻ con phải được dạy dỗ.”

“Ngươi dám đánh ta? Đừng có quên, ngươi muốn ta giúp ngươi tìm Địa linh nhãn…”

Còn chưa dứt lời nàng lại bị tét vào mông một cái nữa, Liễu Sao đau đến mức hít một hơi, nàng hầm hầm nhìn hắn.

Hắn hơi nâng cằm hỏi: “Biết sai chưa?”

Liễu Sao hừ mũi một tiếng.

Sau đó, nàng lại bị đánh một cái nữa, đau đến mức chân run lên, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn không chịu cúi đầu.

Hắn không khách sáo tiếp tục đánh.

Liễu Sao cắn răng không nói một lời, có lẽ bị đánh khoảng mười cái, rốt cuộc nàng không còn cầm được nước mắt tuôn rơi.

Hắn hơi khom người: “Biết sai chưa?”

Nước mắt lã chã trào ra, Liễu Sao bắt đầu khóc nức nở: “Không, ta không sai! Ta không hề ép ngươi ra tay!”

Áp lực trói buộc bị thu hồi, cơ thể nhẹ tênh.

Liễu Sao không ngồi dậy, nàng nằm sấp trên tảng đá khóc òa.

Sau một lúc lâu, hắn thở dài thườn thượt, vươn tay kéo nàng dậy: “Được rồi…”

“Đau! Đau!” Liễu Sao đột ngột bật dậy, xoay người ôm lấy hắn, hét lớn: “Ngươi làm gì! Làm cái gì vậy hả? Buông ra!”

Ở xa xa, vài người qua đường đang khiêng cuốc quay về nhà, nghe thấy tiếng hét họ nhìn qua hướng này.

Liễu Sao khóc lóc ôm chặt lấy hắn không buông, vạt áo tự động lỏng ra, bờ vai trắng mịn lộ ra hơn phân nửa.

Vài người thấy thế, lập tức vung cao cuốc chạy qua.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi nam nữ đứng trước mắt bọn họ đã hoàn toàn biến mất.

******

Ngoài núi hoang hai dặm, hai bóng người đột ngột hiện thân.

Liễu Sao lập tức buông hắn ra, lùi về sau, không ngờ một bàn tay ôm chặt lấy thắt lưng nàng, căn bản không thể trốn tránh.

“Kêu đi, sao không kêu nữa?” Hắn cúi đầu, giọng nói trầm trầm nhuốm mùi tà ác.

Liễu Sao không hề giãy dụa nữa, nàng cố ý ưỡn cao ngực, cất tiếng cười ha ha, rồi nói: “Ai bảo ngươi sàm sỡ ta, lại còn không cho ta kêu cứu?”

“Trẻ ranh mà thôi, có gì là sàm sỡ hay không.” Hắn xấu xa đáp.

“Ngươi chưa thử thì làm sao mà biết?” Nàng cọ cọ lên người hắn, xiêm y trong phút chốc rơi thẳng xuống, bàn tay nhỏ bé đặt trên thắt lưng hắn cũng dần đi xuống: “Còn đánh nữa không? Đến đây, đến đây nào, ta cởi hết cho ngươi đánh.”

“Ngươi là đứa trẻ hư.” Hắn đẩy nàng ra.

Liễu Sao lập tức kéo lại y phục, buộc chặt vạt áo, ngược lại còn an ủi hắn: “Ta vốn định tìm ngươi để bàn bạc chuyện chính đáng, ngươi đừng có nóng giận. Đó chẳng qua chỉ là đùa chút thôi. Chẳng phải ta đang ngoan ngoãn làm việc cho ngươi sao.”


“Vậy sao?”

Đương nhiên rồi, ta tới hỏi chuyện về Địa linh nhãn.”

“Ừm, ngươi hỏi đi.”

Liễu Sao nói: “Địa linh nhãn có thể chuyển hóa địa khí tầng sâu thành thanh khí, thảo nào ngươi lại thần bí như vậy, ngươi muốn giúp Ma giới cướp lấy Địa linh nhãn để cân bằng linh khí ở hư thiên? Nhưng ngươi phải biết, Địa linh nhãn là vật của Thần giới, nó không thể nào xuất hiện bên ngoài, ngươi bảo ta đến chỗ nào tìm đây? Ta lại không thể đến được Thần giới.”

“Thực Tâm ma cần nó để rèn cơ thể, y đang tìm nó.”

“Nó ở Tiên hải?” Liễu Sao nhíu mày: “Có thể sao?”

Hắn gật đầu.

Liễu Sao nhìn hắn một lát rồi vỗ tay, nét mặt rất tự tin: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ giúp ngươi tìm được Địa linh nhãn.”

Hắn bước đến trước mặt nàng, tựa như đang quan sát nàng: “Ngươi là một đứa bé hư.”

“Ngươi dẫn họ về Ma cung đi, ta muốn đến Minh hải thăm Lạc Ninh một chút.” Liễu Sao dặn dò, trong nháy mắt nàng đã cách xa hơn mười trượng rồi hóa thành một điểm đen bé xíu.

Hắn nhìn theo điểm đen càng ngày càng xa cho đến khi biến mất.

“Con bé làm bậy, hại người phải làm trái với quy tắc, đáng lẽ người phải trừng phạt thật nặng.” Đứa bé mặc áo choàng đen xuất hiện bên cạnh hắn, cơn gió thổi bay mũ áo choàng lộ ra dấu ấn màu đen trên trán.

“Ngươi quá không khoan dung rồi, Lam Sất.” Hắn xoay người lại: “Vận mệnh của con bé thay đổi vì ta, con bé phải sống một cuộc sống mà mình không mong muốn, về mặt này ta mắc nợ con bé.”

“Chủ nhân, ngươi thật sự tìm thấy lương tâm rồi.” Lam Sất học theo ngữ điệu của hắn, cất tiếng cười trầm trầm: “Thái độ của người với con bé không giống thái độ xử sự với trẻ con, thói quen của người sẽ khiến con bé hiểu lầm.”

“Có à?” Hắn ngẫm nghĩ: “Được rồi, ta sẽ chú ý.”

******

Từ biệt Vị Húc, Liễu Sao lập tức đến Minh hải tìm Ký Thủy tộc. Dưới mặt nước sâu nhất trong Minh hải có một tòa cung điện, nó được xây từ bọt nước màu trắng trôi lơ lửng, con đường bên trong như mê cung dẫn thẳng đến nơi xử lý sự vụ của Yêu vương.

Nơi này rất gần với quỷ môn, pháp lực gần như biến mất, Liễu Sao khoác áo choàng tránh nước của Ký Thủy tộc, theo chân một gã yêu tiến vào trong. Đến trước cửa điện của A Phù Quân, gã yêu bước vào thông báo, Liễu Sao chờ ở bên ngoài, đúng lúc có một nữ yêu cầm một chiếc khay đi đến, trên khay bày một cái chén gỗ nhỏ.

Trông thần sắc nàng ta rất bất an, Liễu Sao tò mò hỏi: “Đây là gì?”

Nữ yêu Ký Thủy hơi do dự, nhưng không dám không đáp: “Là… nước mắt phượng hoàng.”

Liễu Sao ngạc nhiên: “Nó là gì?”

“Chính là… nước vong tình, nghe nói có thể khiến cho người ta quên đi người mình yêu thương.” Nữ yêu cúi đầu đáp rồi nhanh chóng đi vào trong.

Gã yêu Ký Thủy vừa vào trong cũng bước ra, gã nghiêng người nói với Liễu Sao: “Đã để Ma tôn đợi lâu, áo trắng vương cho mời.”

Liễu Sao nhìn gã rồi bước vào trong.

Cửa bằng bọt nước tự động đóng lại sau lưng, bên trong là một căn phòng kín, bốn bức tường lại hoàn toàn khác với bố cục bên ngoài, chúng không mang màu trắng mà là màu xanh lam xẫm, không hề chói mắt. Trong phòng tất cả bàn ghế đều là màu xanh lam do nước ngưng tụ thành, trong đế đèn đặt trên bàn là một viên minh châu.

A Phù Quân ngồi trước bàn, ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt lạnh lùng, nữ yêu cẩn thận đặt chiếc chén gỗ lúc nãy xuống bên cạnh y, sau đó cúi đầu lặng lẽ lui ra ngoài.

Hắn cần nước mắt phượng hoàng để làm gì? Liễu Sao nghi ngờ chăm chăm nhìn chiếc chén gỗ.

A Phù Quân không có ý giải thích, y hơi nâng tay lên, một phong thư bay đến trước mặt Liễu Sao.

Trên bức thư có ký hiệu của Tiên môn, Liễu Sao nghi ngờ đón lấy bức thư xem kỹ vài lượt. Liễu Sao tức giận xé nát bức thư ngay tại chỗ: “Bách Yêu Lăng? Chắc chắn là ý của Ưng Như, tại sao ả biết Lạc Ninh đang ở đây? À, là đám tiểu quỷ đó! Đáng ghét!”

Đối diện với ánh mắt của A Phù Quân, nàng vội khống chế cảm xúc hỏi: “Ngươi định làm sao?”

A Phù Quân lạnh nhạt đáp: “Rốt cuộc, nàng vẫn là người trong Tiên môn.”

Liễu Sao sửng sốt một lát mới phản ứng lại: “Muội ấy vốn không muốn quay về, Thực Tâm ma đang ở trong Tiên môn!”

A Phù Quân trả lời: “Thực Tâm ma sẽ không dám ra tay ở Tiên môn, nàng ở Tiên giới thì càng an toàn.”

Liễu Sao nhìn y rất lâu, đột ngột hiểu ra, nàng cười khẩy: “Là vì ngươi không dám đắc tội với Tiên môn, nên muốn dùng muội ấy lấy lòng bọn chúng?”

“Tuy rằng Tiên môn mặc kệ chuyện bên ngoài giới, nhưng lần này Ký Thủy tộc quay về Yêu giới không thể xảy ra chuyện bất trắc.” A Phù Quân đứng dậy, nét mặt không hề thay đổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui