Đường đến Minh Hải rất thông thoáng, quả nhiên hàng ngũ Bách Yêu Lăng đã rời đi hết, ven đường cũng không có dấu hiệu mai phục, nghĩ đến những lời đe dọa không tố đẹp gì của Ưng Như, có lẽ nàng ta đang canh giữ ở cửa vào Yêu giới chờ lúc Ký Thủy tộc quay trở về rồi bắt gọn một mẻ.
Nhớ đến sắc mặt Lạc Ninh lúc đó, Liễu Sao bất an một cách khó hiểu, vừa vặn có vài tên tiểu quỷ tuần tra đi ngang qua đó không xa, một ý nghĩ chợt lướt qua đầu nàng, Liễu Sao gọi họ lại.
Lần trước nàng ra tay rất hào phóng nên đám tiểu quỷ lập tức nịnh hót: “Hóa ra là Ma tôn đại nhân, Ma tôn đại nhân có chuyện gì cần dặn dò chúng tiểu nhân sao?”
Liễu Sao nhỏ giọng hỏi: “Áo trắng đã quay về, các ngươi có từng gặp huynh ấy bao giờ chưa?”
Tên tiểu quỷ đứng đầu mặt mày hớn hở đáp: “Gặp rồi, từng gặp rồi!”
Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm.
Một tên tiểu quỷ chợt xen lời: “Vừa nãy còn nhìn thấy áo trắng đi về hướng kia kìa.”
Liễu Sao sửng sốt.
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không thể tùy tiện tiết lộ hành tung của áo trắng đại nhân được.” Tiểu quỷ đứng đầu quát mắng thuộc hạ, sau đó y xoay lại đổi ngay một khuôn mặt tươi cười, y nói với Liểu Sao: “Để tiểu nhân dẫn lão nhân gia người qua đó tìm áo trắng!”
Quả nhiên bế quan tu luyện là cái cớ của y thôi. Liễu Sao cảm thấy miệng hơi đắng chát, nàng miễn cưỡng nói: “Làm phiền rồi.”
Tận mắt chứng kiến tình cảnh của Ký Thủy tộc, huynh ấy đã hối hận thật sao? Nhưng chỉ cần họ cố chịu đựng một thời gian nữa, chờ nàng giết chết Thực Tâm ma thì có thể giúp Ký Thủy tộc, tại sao đến cả huynh ấy cũng không tin tưởng nàng? Không, chắc chắn huynh ấy sẽ không làm vậy, có lẽ đám tộc trưởng đã trách cứ huynh ấy, cùng lắm thì nàng sẽ lập lời thề với Ma thần trước mặt bọn họ, chẳng lẽ nàng còn dám dùng tính mạng của mình đi lừa họ sao!
Từ đằng xa, có hai bóng người đạp sóng bước đi, nữ khoác chiếc áo choàng bằng nước, còn nam tử áo trắng tóc màu bạc, toàn thân toát ra khí tức hết sức thân quen.
“Ma tôn, đây là áo trắng đại nhân. ” Tiểu quỷ tranh công bẩm báo.
Liễu Sao không hề nhúc nhích, nàng nhìn tay hai người mà sững sờ.
“Ma tôn đại nhân?” Tiểu quỷ gọi nàng.
Liễu Sao đột ngột hỏi: “Ngươi nói, y là áo trắng?”
“Tất nhiên rồi.” Tiểu quỷ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ Ma tôn đại nhân không biết áo trắng sao?”
Liễu Sao chậm rãi nắm chặt tay.
Tiểu quỷ như tỉnh ngộ, y kêu lớn: “Khởi bẩm áo trắng đại nhân, Ma tôn đến tiếp kiến!”
“Sư tỷ?” Không thể ngờ rằng Liễu Sao lại quay về nhanh như vậy, Lạc Ninh cuống cuồng rụt tay lại.
Người đứng bên cạnh liếc nhìn Lạc Ninh rồi xoay người lại.
Dáng người giống hệt, mái tóc trắng như tuyết tương tự, vẫn là y bào màu trắng đó, đến cả phụ kiện màu lam nhạt trên tóc cũng giống như đúc, thậm chí cả sự dịu dàng nơi đáy mắt cũng cố tình mô phỏng theo.
Nhưng Liễu Sao biết, y không phải là Kha Na.
Áo trắng vẫn còn nhưng lại không phải là người trong tâm khảm.
Người ở đối diện sớm đã đoán được phản ứng của nàng, y đứng tại chỗ xa xa nhìn nàng, không nói một lời.
“Sao… sao lại…” Tiểu quỷ nghi ngờ nhìn hai người, y phát hiện tình hình không ổn bèn vội vã ngậm miệng. Dung mạo hai anh em giống nhau đến tám phần, y cải trang như vậy, quả thật là một Kha Na áo trắng khác, khó trách người ngoài lại nhận nhầm.
Không gian thật yên tĩnh.
Không ai hỏi, cũng không một ai giải thích, tựa như tiếng sóng biển nhỏ bé kia cũng hoàn toàn biến mất.
Đôi mắt xanh như hồ nước lạnh lẽo, con ngươi đen lại dần chuyển sang đỏ.
Bất chợt, sát khí bùng lên, bóng người như mũi tên xé gió lao tới phía đối diện.
Sóng khí cuồn cuộn kéo theo ánh chớp chói lòa cắt ngang qua mặt biển, sét tạo thành một vết sẹo trắng như tuyết khiến nước biển bắn tung tóe.
Gặp phải đòn tấn công trí mạng nhưng A Phù Quân vẫn không thay đổi sắc mặt cứ đứng yên tại chỗ, y vốn không hề có ý định phòng ngự.
Lạc Ninh cũng không cản.
Quả nhiên, bàn tay nhỏ bé dừng lại đột ngột trước ngực A Phù Quân.
“Tại sao trên người ngươi lại có khí tức của Kha Na, tại sao ngươi có thể tấn chức!” Nàng túm lấy y lắc điên cuồng: “Kha Na đâu? Huynh ấy ở đâu? Tại sao áo trắng lại là ngươi!”
A Phù Quân xem như không thấy cơn giận của nàng, y thuận tay phủi đi vài giọt nước bắn lên vai, ngữ điệu lạnh nhạt: “Nếu đã đoán được, cần gì hỏi thêm.”
Nếu đã đoán ra thì cần gì phải hỏi thêm.
Phá tan lời nguyền không thể tấn chức, Ký Thủy tộc muốn rời khỏi nước thì phải trả một cái giá như thế nào đây? Là ai hy sinh để tạo thành một Ký Thủy thiên yêu khác?
Toàn thân Liễu Sao đều run rẩy.
“Sư tỷ, tỷ nghe muội giải thích…” Lạc Ninh nắm tay nàng muốn kéo nàng ra.
Liễu Sao không chịu buông, nàng cố chấp cầm cánh tay A Phù Quân tựa như muốn bắt lấy tia hy vọng cuối cùng.
“Chắc chắn bọn họ nhận nhầm người, người ta muốn tìm là Yêu quân áo trắng, là Kha Na áo trắng, những người khác đâu?”
“Ta chính là áo trắng.”
“Ngươi không phải!” Khuôn mặt tươi cười có hơi dữ tợn, nàng lại vung tay lên: “Ngươi không phải là áo trắng!”
Thần thái của A Phù Quân vẫn rất thong thả, y không hề chớp mắt lấy một cái.
Đúng vậy, huyết mạch trên người y giống hệt huynh trưởng, chân thủy nguyên được chiết xuất từ từng dòng, từng giọt thủy nguyên, y là kẻ tiếp nối cuộc sống của áo trắng, nàng đâu nỡ lòng nào xuống tay?
Bàn tay giơ lên rất cao trên không trung, run lẩy bẩy.
Đột nhiên, Liễu Sao như mất hết toàn bộ sức lực, nàng buông y ra, lùi về sau ngã ngồi trên mặt biển, nàng ôm mặt.
Có dòng chất lỏng chảy ra từ kẽ tay.
Giờ phút này, đâu cần biết đến uy nghi của Ma tôn, cũng không thèm quan tâm đến thể diện của Ma cung. Nàng chỉ là Liễu Sao, là Liễu Sao muốn khóc thì sẽ khóc, vì vậy nàng cứ như thế bật khóc trước mặt Yêu vương Ký Thủy.
“Tại sao các người không chịu chờ một chút, vì sao lại không chịu tin ta!”
“Sư tỷ! Không đơn giản vậy đâu.” Mắt Lạc Ninh đỏ hoe ngồi xuống trước mặt nàng giải thích: “Ký Thủy tộc không thể chờ được, tình thế không cho phép họ chờ, Ký Thủy tộc cần phải có một áo trắng mới, thật ra… huynh ấy vẫn luôn nghĩ tới tỷ.”
“Ta không cần biết!” Liễu Sao bướng bỉnh quệt nước mắt trên mặt, nàng xoay người đứng dậy: “Huynh ấy căn bản không nghĩ tới ta! Cho dù huynh ấy có làm gì cho Ký Thủy tộc thì cũng không liên quan tới ta!”
Bỏ mặc tiếng gọi của Lạc Ninh, nàng hóa thành cơn gió bỏ đi.
******
Không hề báo trước, ảo cảnh Bất Niệm lâm trong Ma cung ầm ầm sụp đổ rồi hóa thành vô số đốm sáng trắng biến mất trong những tầng mây ô trọc.
Cảnh đẹp hư ảo cuối cùng cũng phải biến mất, trên mặt đất là những tảng đá trơ trọi, đó chính là cảnh tượng chân thật còn sót lại.
Đối diện với sự thay đổi của Bất Niệm lâm, đám ma binh tuần tra kinh ngạc khó hiểu, cả bọn theo bản năng quan sát kết giới ở Hư Thiên ma cung, sau khi phát hiện không còn động tĩnh nào khác, họ đoán có lẽ là Ma tôn muốn đùa giỡn cho nên họ tiếp tục thảo luận rồi rời đi.
Nguyệt vẫn đứng trong biển ảo, dưới chiếc áo choàng, từng đợt sóng tỏa ra bên hoa văn bàng bạc trên giày của hắn.
“Chủ nhân, người sẽ chấp nhận điều kiện của con bé?”
“Ngươi nghĩ sao?”
“Thuộc hạ cho rằng, so với lịch sử trước đây của người, thì gần đây tiêu chuẩn đạo đức của người ngày càng cao rồi.” Tiếng Lam Sất vọng đến từ giữa không trung: “Vì tương lai của Ma tộc, hy sinh một chút là được, người có thể xem con bé như ma kỹ, hay là…”
“Ta phải nhắc lại một lần nữa, Lam Sất, con bé chỉ là một đứa trẻ.”
“Trẻ con mới có thể mang đến sự kích thích của tội ác.”
Hắn muốn lên tiếng nhưng bất chợt bị động tĩnh đột ngột xảy ra cắt đứt, hắn xoay người nhìn: “Hừm? Là Bất Niệm lâm.”
Kéo theo tiếng gió rít gào, cô gái như ma trơi đột ngột nhảy ra, lại giống như dã thú phẫn nộ, liều lĩnh xông thẳng vào ảo cảnh biển.
Nàng đang ở giữa không trung nhưng ma lôi đã toát ra khỏi lòng bàn tay.
Đã đoán trước được sẽ như vậy, hắn chỉ nhẹ phất tay qua tạo thành một đường cong màu tím đẹp đẽ ở giữa không trung, ma lôi uy lực cực lớn nổ bung ra hóa thành những đốm pháo hoa màu xanh sẫm rơi xung quanh người hắn rồi lặng lẽ tan biến.
“Liễu Sao nhi, ngươi đang để mặc ma tính hoành hành.” Hắn cảnh cáo.
Liễu Sao trừng trừng đôi mắt đỏ rực, nàng không thèm nghe câu nào, cũng không nói mà lập tức nâng song chưởng đánh vào trong ngực hắn.
Không dùng một chiêu thức nào, chỉ là một chưởng vận hết toàn bộ ma lực, tỏ rõ quyết tâm muốn giết người của nàng.
Chưởng lực ùa vào người hắn như đá chìm đáy biển.
Hắn hơi cúi đầu, hiển nhiên rất bất ngờ: “Ngươi muốn giết ta?”
“Ta muốn giết ngươi! Tại sao ta lại không giết được ngươi!” Nàng cũng rất bất ngờ nhìn đôi tay của mình rồi lập tức gào thét điên cuồng: “Rốt cuộc ngươi là ai! Là ai! Nếu không phải tại ngươi thì làm sao ta lại biến thành ma, ở lại cái Ma giới chết tiệt này! Ngươi đã lợi hại như vậy thì tại sao còn tới tìm ta! Tại sao cứ đi theo ta, vì sao lại chọn ta!”
“Được rồi!” Hắn bắt lấy tay nàng, ôn hòa trấn an: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt hạnh hung tợn trừng hắn, nước mắt tuôn rơi bộc lộ nỗi oán hận sâu sắc, giọng nàng khàn khàn: “Ta đã đến Ký Thủy tộc.”
Hắn sửng sốt: “Ngươi biết rồi sao.”
“Ngươi vẫn tiếp tục gạt ta, suýt chút nữa ta đã tin tưởng rằng ta là công chúa của ngươi.” Nàng dừng lời, cất tiếng cười đau thương: “Công chúa! Công chúa gì chứ! Cái thứ công chúa rác rưởi gì!”
Nếu sớm biết công chúa của ngươi sẽ có vận mệnh đáng buồn như vậy thì liệu ta có còn tham muốn ba ngày vui vẻ kia không?
Liễu Sao cười to, nước mắt tuôn ròng ròng.
Cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Sớm muộn gì y cũng phải trở về Ký Thủy tộc, có ta hay không đều như nhau cả, ta cản ngươi đến đó chỉ vì không muốn ngươi đau lòng thôi.”
“Ngươi nghĩ rằng ta không biết gì sao? Lúc trước ngươi từng gạt huynh ấy đi.” Nàng khó tin nhìn hắn: “Hóa ra ngươi thật sự xem ta là kẻ ngốc, nếu không phải ngươi tiết lộ hành tung của Kha Na với Bách Yêu Lăng thì làm sao huynh ấy có thể rời khỏi Ma cung! Huynh ấy không về Ký Thủy tộc, thì làm sao… làm sao lại…”
Đôi môi mỏng khẽ mở ra, rốt cuộc hắn chỉ thở dài: “Che giấu chân tướng sự thật, quả thật là lỗi của ta.”
“Lỗi của ngươi ư?” Nàng thu nước mắt lại, ác độc cười khẩy: “Huynh ấy chết rồi, ngươi nghĩ rằng có thể khống chế ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng, đừng có hòng! Ta sẽ khiến ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì!”
Hắn cản nàng lại, thử trấn an: “Liễu Sao nhi, chúng ta từ từ nói chuyện, chẳng phải ngươi thích ta sao?”
“Xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi cho rằng chúng ta vẫn còn như lúc đầu sao?” Nàng gạt tay hắn ra: “Đừng có nằm mơ, ta sẽ thích ngươi à? Ta hận ngươi! Hận không thể giết chết ngươi!”
******
Nhìn nàng lao ra khỏi ảo cảnh biển, Nguyệt trầm mặc xoay người: “Không dám ra đây sao, kẻ thật sự đứng phía sau chuyện này.”
“Có gì mà không dám.” Lư Sênh hiện thân trên ảo cảnh biển, y khoanh tay đứng đó.
“Ép áo trắng bỏ đi là một quyết định sai lầm và dư thừa.”
“Đây là biện pháp hữu hiệu nhất, bây giờ Ma cung cần vị Ma tôn này, nhưng chúng ta không mong có người ngoài có thể tác động đến ý kiến của nó, Ma tôn phải thuộc về Ma cung, không phải là của áo trắng.”
“Nếu con bé biết chân tướng thì sẽ giết chết ngươi.”
“Con bé không biết đâu, ngươi sẽ không để nó biết.” Lư Sênh thản nhiên nói: “Bây giờ nó không thể rời khỏi Ma cung. Tiên môn, Yêu giới và Thực Tâm ma đều là kẻ thù của nó, một mình tác chiến chẳng khác nào tự tìm đường chết. Phản bội Ma cung lại càng bất lợi với nó, bởi vì chỉ có chúng ta mới bảo vệ được nó, cũng bằng lòng bảo vệ nó. Áo trắng hiểu được điều này nên dù y biết chân tướng vẫn giúp chúng ta che giấu sự thật.”
Nói tới đây, Lư Sênh khẽ hừ: “Áo trắng ơi áo trắng, uổng phí thanh danh cả đời của ngươi, đúng là một Yêu quân đa tình.”
“Vậy liệu ngươi có nghĩ tới một hậu quả khác.” Nguyệt đột ngột cất lời: “Ta cũng không thích oan uổng gánh cái tội này đâu.”
Lư Sênh quả quyết: “Vì Ma tộc, ta tin rằng ngươi sẽ không để bụng, mục đích của chúng ta rất giống nhau.”
Nguyệt không đáp.
Viên thủy tinh tím lóe lên, ba luồng sáng tím đột ngột bắn ra.
Mắt Lư Sênh lóe sáng, ma ấn hộ thể xuất hiện, đồng thời y đẩy chưởng ra tiếp chiêu.
Ánh sáng tím dễ dàng phá hủy chưởng lực, phá tan ma ấn, xuyên thấu qua ma thể, trên vai và bụng xuất hiện ba miệng vết thương rất nặng, ba luồng máu tươi phun trào ra. Sức mạnh cực kỳ lớn, căn bản không để bất kỳ kẻ nào tránh được.
Lư Sênh khẽ hự một tiếng, nhưng vẫn bị luồng lực còn sót lại đánh bật ra chừng một trượng.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Cuối cùng, y cũng phải thay đổi sắc mặt.
Ánh sáng tỏa ra từ viên thủy tinh tím càng thần bí mê hoặc. Nguyệt không trả lời: “Sẽ không có lần sau, đây là hình phạt cho hành động của ngươi, cũng là cảnh cáo của ta.”
******
Tại Mặc Lan điện, mặt đất bị phá hủy đã mọc ra vài mầm cỏ non, Vị Húc nửa nằm trên chiếc giường bằng ngọc đen, tay đang bưng một chén máu đỏ tươi.
Cơn gió xanh xuyên qua bức tường mây hóa thành cô gái áo xanh.
Vị Húc hơi bất ngờ, trông thấy thần sắc của nàng hơi khác lạ, y lập tức thu lại dáng vẻ lười nhác, đặt chén máu xuống, Vị Húc đứng dậy bước qua hỏi: “Sao vậy?”
Nàng bước đến ngồi lên giường của y, thấy y vẫn còn đứng đó, nàng giận dữ quát: “Ngươi đứng xa vậy làm gì!”
Vị Húc khẽ nhíu mày, bước đến thêm hai bước: “Thánh tôn…”
Còn chưa dứt lời, nàng đã vươn tay ra đẩy y lên giường.
“Ngươi muốn làm gì?” Vị Húc không hiểu.
“Ta muốn ngươi hầu hạ ta.” Nàng kéo y phục của Vị Húc: “Hầu ta ngủ, ngươi không thấy sao, ta hơi thích ngươi.”
Vị Húc suýt chút nữa bị sặc nghẹn.
“Biểu cảm của ngươi là thế nào vậy!” Thấy Vị Húc muốn đứng dậy, nàng dứt khoát kéo y xuống nằm dưới mình, nàng tức giận: “Sao nào, được cho không ngươi lại không muốn?”
Vị Húc ho khan: “Thánh tôn quá… thẳng thắn.”
“Vậy thì sao?”
“Thuộc hạ còn nhỏ.”
“Nhỏ? Nhỏ thế nào?” Liễu Sao nhìn y, ngắm nhìn dáng vẻ vô tội của hộ pháp thiếu niên, nàng cười tủm tỉm phun ra một câu cực kỳ vô sỉ: “Không phải chỗ nào cũng nhỏ chứ?”
Đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại trở nên nguy hiểm và yêu mị.
Nàng rất vừa lòng với sự biến đổi này, Liễu Sao phối hợp kéo vạt áo mình, lộ ra một đường khe rãnh, nàng khẽ vuốt khuôn mặt y: “Ta cam đoan, sẽ ngon hơn máu của bọn họ…”
Như đã đoán trước được, y xoay người chặn ngang nàng.
Nàng nằm bên dưới bật cười khanh khách, hai tay ôm lấy khuôn mặt yêu mị kia, nàng cười mà đôi mắt trong vắt sóng sánh ánh nước: “Đúng rồi, đúng rồi! Cứ thế đi, để bổn tọa xem công phu trên giường của ngươi thế nào, chỉ cần hầu hạ tốt, ta sẽ càng thích ngươi.”
“Thánh tôn muốn thuộc hạ phải hầu hạ thế nào đây?” Y hơi ngẩng đầu tránh bàn tay nàng, Vị Húc vuốt mặt nàng cười nhẹ.
Nàng lập tức ngậm lấy ngón tay Vị Húc, vừa cố tình nhấm nháp vừa khiêu khích nhướng mày: “Ngươi muốn cái gì sẽ được cái đó.”
Đai lưng bị tháo ra, bộ y phục xanh mở rộng hoàn toàn, thân trên hé lộ, khuôn ngực trắng trong như ngọc thoắt ẩn thoắt hiện.
Nàng kéo thắt lưng ra: “Có thích không?”
Ở trước mặt y rõ ràng là một cô gái ngây thơ, chẳng phải là Ma tôn gì cả? Hộ pháp thiếu niên bật cười, từng ngón tay lướt dọc theo eo lướt lên trên, từng tấc từng tấc tiến tới mục tiêu, rồi đôi tay đột nhiên phũ lên đồi ngọc, cúi đầu.
Bốn cánh môi kề cận, cảm giác xa lạ lúc đầu qua đi, hai đôi môi nhanh chóng hòa quyện.
Hơi thở ngập tràn không gian, nhiệt độ trong điện Mặc Lan dường như nóng dần lên, ánh lửa từ tượng thú điêu khắc soi sáng thiếu niên và thiếu nữ đang đắm chìm trong sắc thái trầm luân.
Áo bào đỏ phủ lên áo xanh lục tựa như một khóm hoa, đôi tay trắng như tuyết ở giữa đóa hoa quyến luyến không rời.
Bỗng nhiên, Vị Húc đột ngột rời khỏi người nàng, y xoay người bước xuống giường, hơi thở vẫn còn hỗn hễn nhưng ánh mắt nhìn nàng rất phức tạp.
“Sao vậy?” Nàng khó hiểu.
“Thâm tâm ngươi vốn không muốn.” Y nhướng mày.
“Ai nói không!” Nàng nhấc chân cuốn lấy y, khiêu khích: “Là ngươi không được thì có.”
Y tránh né: “Thật ra gan của thuộc hạ rất bé.”
“Món hời tới cửa mà không dám lấy, ngươi quả không phải là đàn ông!” Sau một lúc lâu nàng mới phản ứng kịp, Liễu Sao tức giận mắng to rồi cất tiếng gọi: “Người đâu! Người đâu!”
Hai gã hộ vệ nghe thấy tiếng gọi lập tức chạy vào, bắt gặp cảnh tượng này cả hai đều ngơ ngác.
Vị Húc lập tức cản nàng lại, đáy mắt toát ra vẻ u ám: “Ngươi đang làm cái quái gì thế!”
“Ngươi hầu hạ không tốt, ta muốn đổi người!” Liễu Sao đẩy y ra, nói với hai tên hộ vệ: “Các ngươi lại đây mà dạy hộ pháp của các ngươi, cho y biết thế nào là đàn ông, nếu hầu hạ tốt ta sẽ ban thưởng.”
Vị Húc quay đầu lạnh lùng quét mắt qua, hai gã thị vệ lập tức cúi đầu.
“Ngươi làm gì đó!” Liễu Sao tức giận: “Ta là Thánh tôn, ta có quyền quyết định!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chúng ta là ma, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt, còn không thừa dịp này mà sống cho thật vui vẻ, ngươi còn lo nhiều vậy làm cái quái gì!”
Vị Húc xanh mặt nhìn nàng thật lâu rồi xoay người bỏ đi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đám các ngươi đều là đồ ngốc sao!” Liễu Sao chợt nổi giận, nàng đứng bật dậy, cởi sạch xiêm y trước mặt hai gã hộ vệ: “Chẳng lẽ ta khó coi lắm sao?”
Hai gã hộ vệ vẫn tiếp tục cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Liễu Sao vươn tay bắt lấy hai người từ giữa khoảng không rồi kéo họ lên giường: “Nếu không nghe lời ta sẽ giết các ngươi.”
“Thánh tôn tha mạng!” Hai gã hộ vệ run rẩy kêu một tiếng rồi không còn động tác nào nữa.
Một sức mạnh vô hình kéo Liễu Sao từ trên giường ngã thẳng xuống đất, nàng lăn vài vòng trên mặt đất cho đến khi lăn tới bên chiếc áo choàng đen kia mới dừng lại.
Tượng thú điêu khắc phun ra ánh lửa đỏ chiếu soi cơ thể trẻ trung của cô gái, những đường cong hoàn mỹ mang theo ba phần mê hoặc của ma tính.
Cho dù bụi đất nhem nhuốc trên cơ thể cũng không che giấu được những đường nét rõ ràng, tươi đẹp thuộc về thiếu nữ.
Nàng ngã nằm trên mặt đất, sát bên chân hắn, chẳng những không thấy ngượng ngùng mà còn rất đắc ý.
Một lát sau, hắn hơi khom người: “Liễu Sao nhi, ngươi đúng là một đứa trẻ ngang bướng, làm liều.”
“Ta cứ ngang bướng, làm liều đấy.” Nàng đổi sang một tư thế thoải mái hơn: “Ai đối xử tốt với ta thì ngươi lập tức đối phó người đó, bây giờ ta muốn tất cả họ đều thân thiết với ta, ngươi có bản lĩnh thì đuổi hết đám người trong Ma cung đi đi! Ta không thể khống chế được vận mệnh của mình, nhưng ta có thể hủy diệt nó, ta sẽ không để ngươi được như ý nguyện! Ta thích gì làm đó, ngươi muốn quản sao? Nếu ngươi rảnh rỗi vậy thì mỗi ngày đều đến giám thị ta đi.”
Hắn cong khóe môi, nhẹ đá nàng một cái: “Dáng vẻ hiện tại của ngươi, khó coi quá.”
“Thật à…” Nàng cố tình cọ vào chân của hắn rồi hơi nhích chân đi: “Ngươi nghĩ thế thật sao?”
Hắn lập tức lùi về sau một bước rồi đứng thẳng dậy.
Nàng đắc ý cười rộ lên.
“Ngươi như thế này là do Lạc Ca dạy sao?” Hắn đột ngột mở miệng.
Đã quên mất cái tên kia ư?
Tiếng cười ngưng bặt, nàng cứng đờ nằm trên mặt đất như một thi thể xinh đẹp.
Phẫn nộ tột cùng đến mức nản lòng thoái chí, không còn ý chí tiến thủ, do đó nàng đã không hề chú ý tới những chấn động truyền tới từ cổ tay.
Tỉnh táo lại, rốt cuộc Liễu Sao cũng cảm nhận được sự run rẩy của Xích Huyền cầm, nó kêu lên từng tiếng nhẹ nhàng thanh thoát.
“Không…” Liễu Sao gian nan đáp, tựa như nàng lại trông thấy khuôn mặt tuấn tú kia, hắn vươn tay về phía nàng nhưng chỉ trong tích tắc khuôn mặt kia đã thấm đẫm máu tươi, hắn dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng.
Nếu vị tiên nhân kia trông thấy nàng biến thành thế này thì có hối hận không?
“Chỉ cần muội không vứt bỏ bản thân thì sẽ không có ai có thể vứt bỏ muội.”
“Ngươi cho rằng phải làm thế nào đây?”
Không, không phải thế này.
Dòng chất lỏng dâng tràn khóe mắt.
“Cút! Ngươi cút đi!” Liễu Sao đột ngột thét lên, nàng xoay người đứng bật dậy, lảo đảo nhào tới trước giường, Liễu Sao nhặt y phục cuống cuồng mặc quần áo vào, đồng thời đá bay hai gã thị vệ: “Không được nhìn, các người cút hết đi cho ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...