Bôn Nguyệt

Rời khỏi Minh Hải, Liễu Sao vẫn luôn bĩu môi, nàng vừa vuốt Xích Huyền cầm trên cổ tay vừa khẽ lẩm bẩm. Nếu A Phù Quân mà không xấu xa thì trên đời này còn ai xấu nữa đây! Rõ ràng Lạc Ninh đã bị y lừa, huống chi hai người không có khả năng, nàng phải nghĩ cách gì đó đưa Lạc Ninh rời khỏi Ký Thủy tộc mới được.

Vì Lạc Ca mà bất tri bất giác trong ý thức Liễu Sao đã tồn tại thêm một thân nhân, quả thật nàng rầu muốn chết. Nàng thu ma khí rồi đi vào một tiểu điếm ở ven đường, ngồi xuống bên một chiếc bàn gỗ.

Nơi này còn cách Ly thành một quãng đường nên trà và thức ăn đều rất thô sơ, Liễu Sao không ăn chỉ dùng đũa quấy vòng quanh.

Mùi thức ăn ở nhân gian kích thích cõi lòng, có lẽ những người nhập ma đều sẽ có chút hoài niệm như thế.

Vài tên đệ tử Tiên môn ngự kiếm bước xuống, họ mặc đạo bào của phái Nam Hoa, toàn thân dính dấp bụi bặm, có lẽ bọn họ đã đi mấy ngày đêm liền. Đám đệ tử vào trong điếm ngồi xuống bàn uống chút trà xanh.

Liễu Sao hơi cúi thấp đầu, vì bị ảnh hưởng bởi thuật pháp nên đám đệ tử này không thể nhìn ra khuôn mặt thật của nàng.

“Từng nghe Tạ sư huynh nói trà ở Nhận thành không tệ, quả nhiên thơm quá.”

“Tạ sư huynh lại đến Tiên hải?”

Tên đệ tử kia đáp: “Đúng vậy, huynh ấy đi vài lần rồi, nghe nói là đi hái thuốc.”

“Tiên hải sâu mà lại rất nguy hiểm, tại sao huynh ấy không qua bên kia hái?” Một tên đệ tử lo lắng.

“Tạ sư huynh làm việc gì đều rất chắc chắn, ngươi lo gì chứ.”

Đám đệ tử bắt đầu tán gẫu chuyện ở phái Nam Hoa, ví như đã lâu không nhận được tin tức gì của Lạc Ninh, có lẽ nàng đã bị Liễu Sao hại rồi. Hay như Vũ Tinh Hồ quyết định ở lại Tử Trúc phong chủ trì toàn bộ sự vụ của Trọng Hoa cung, y định thu vài tên đệ tử. Trọng Hoa cung là biểu tượng cho kiếm thuật cao nhất của Tiên môn, các quốc gia trong nhân giới nghe tin đều rất hưng phấn, dù là vương công quý tộc hay dân chúng đều đang nghĩ cách đưa con cháu mình tới phái Nam Hoa trong đợt tuyển chọn đệ tử năm sau… Rất nhanh sau đó, bọn họ lại chuyển sang nói về một chuyện lớn đang diễn ra, Thiên Yêu lại xuất thế, Bách Yêu Lăng đang căng thẳng thế nào, thật ra yêu giới nội loạn là một chuyện rất tốt.

Vì phải đi tiếp nên mấy tên đệ tử không ngồi lâu, nhanh chóng rời khỏi. Liễu Sao dõi theo bóng dáng bọn họ, ánh mắt hơi lóe sáng, từ đầu tới cuối nàng chỉ quan tâm đến một chuyện.

Tạ Lệnh Tề đến Tiên hải làm gì?

Trước mắt, tất cả dấu hiệu đều chỉ ra Tạ Lệnh Tề có khả năng là Thực Tâm ma, vậy chuyện y đến Tiên hải, mà còn đến nhiều lần rất đáng để cân nhắc, chẳng lẽ ở Tiên hải có thứ Thực Tâm ma cần? Có thể có liên quan tới Lạc Ca không? Nàng biết rõ Lạc Ca đã hủy hết tất cả tín vật mang theo trên người, hơn nữa Lạc Ca làm việc rất chu đáo, không có khả năng sẽ giữ lại thứ gì để người khác lợi dụng được.

“Biển vô tận, luôn chôn giấu rất nhiều bí mật.” Những lời này bất giác vang vọng trong lòng.

Trong lúc vô tình có được tin tức, Liễu Sao cũng không còn tâm trạng lo lắng cho Lạc Ninh, nàng vội chạy về Ma cung tìm Lư Sênh, báo tin này lại cho y.

Lần này Lư Sênh đưa ra ý kiến một cách hiếm hoi: “Đệ tử Tiên môn ra ngoài hái thuốc là chuyện thường, cái tên Tạ Lệnh Tề kia, ta đã chú ý y từ lâu, bất luận là phong cách làm việc hay là tu vi đều khác xa Thực Tâm ma.”

Lúc trước Lạc Ninh hình như từng nói thế. Nhưng Liễu Sao vẫn không đồng ý: “Tu vi của Thực Tâm ma rất cao, y có thể lừa gạt được mọi người.”

“Bất luận ra sao, quả thật y có liên quan tới Thực Tâm ma, chúng ta không thể để y được như ý nguyện.” Lư Sênh bỗng nhiên lên tiếng: “Rất đúng lúc, có một thứ muốn mời Thánh tôn xem qua.”

Hai tên ma binh cung kính nâng một chiếc quan tài bằng thủy tinh vào, trong quan tài đặt xác của người trong Ma tộc.

Liễu Sao nhanh chóng bước tới: “Là Phệ Ngôn chủ?”

Phệ Ngôn chủ là vị mãnh tướng nổi tiếng của ma cung Trưng Nguyệt, nghe nói lúc trước y bị người ta dùng lời hãm hại, cùng đường mà phải nhập ma. Cho nên võ điển Ma thần chọn cho y cũng rất lạ kỳ, là thứ thuật pháp đó tu luyện bằng cách hấp thụ lời nói của con người. Liễu Sao chấp chưởng Ma cung chưa lâu, ngày thường cũng ít tiếp xúc, nhưng vì lúc trước nàng hơi tò mò với thuật pháp của y nên có để ý một chút, bây giờ nàng mới có thể nhận ra y.

Liễu Sao ngẩng đầu hỏi: “Sao lại thế?”

Lư Sênh đáp: “Bị người ta giết.”

Tu vi của Phệ Ngôn Chủ được xếp vào hàng những kẻ đứng đầu trong Ma cung, chẳng lẽ là vị tiên tôn nào đã ra tay giết y? Liễu Sao quan sát thi thể mới phát hiện điều bất thường, nàng bèn vươn tay thử thăm dò đan điền của y, nàng giật mình: “Ma đan của y…”

Lư Sênh đáp: “Bị cướp mất rồi.”

Ma tộc dùng trọc khí để tu luyện, ma đan là do Ma thần ban tặng, nó nằm ở đan điền dùng để luyện hóa trọc khí, ma hồn bị tiêu diệt thì ma đan sẽ biến mất. Nhưng vết tích trên thi thể Phệ Ngôn Chủ chứng tỏ y bị người ta móc ma đan khi vẫn còn sống, đương nhiên y đã chịu rất nhiều đau đớn.

Vì ma tính nên chuyện Ma tộc làm ác bị Tiên môn chém giết là chuyện thường tình. Liễu Sao vốn tưởng rằng Lư Sênh muốn nàng đi báo thù cho Phệ Ngôn Chủ, đang cảm thấy khó xử, nhưng thật lòng nàng chưa từng nghĩ tới lại là tình trạng này, thủ đoạn của đối phương quá tàn nhẫn, đương nhiên kẻ này không phải là người trong Tiên môn.

Thuộc hạ bị sát hại, Liễu Sao cũng có chút tự giác của Ma tôn, nàng giận dữ: “Là ai làm?”

Ánh mắt Lư Sênh hơi lấp lóe, sự sắc bén giảm bớt vài phần, y không thẳng thắn đáp lời: “Có lẽ việc này đã bắt đầu từ rất lâu, ma binh trong Ma cung lần lượt mất tích, ta chỉ cho rằng họ bị Tiên môn diệt trừ. Cho đến lần này, tu vi của Phệ Ngôn Chủ không tệ, y lại từng gửi một mảnh mệnh hồn ở chỗ của ta nên mới có thể để lại tin tức trước khi chết, kẻ cướp ma đan rõ ràng có mục đích.”


Giao mệnh hồn cho Lư Sênh một cách dễ dàng, đủ thấy Phệ Ngôn Chủ rất trung thành với y. Liễu Sao liếc Lư Sênh nhưng cũng không thèm so đo với y: “Ý của ngươi là Thực Tâm ma làm?”

“Mặc dù Thực Tâm ma có thể lấy được thanh khí nhưng y lại không có ma thể, tu vi càng cao, nội tạng càng khó chịu được sức ăn mòn của ma lực, mà thần trí bị tổn hại thì ma tính càng nặng. Ma đan là thứ tốt nhất để luyện hóa trọc khí, nhưng ma đan của Ma tộc khó dung hòa với thể chất của Thực Tâm ma cho nên y phải đổi ma đan liên tục.”

“Đáng giận!” Liễu Sao dùng một chưởng đóng nắp quan tài lại: “Lần này không thể để y đạt được mục đích, chúng ta cần phải biết y đến Tiên hải để làm gì, chuyện này ngươi sắp xếp đi.”

Dường như Lư Sênh cũng không bất mãn với mệnh lệnh này: “Ta sẽ phái người điều tra.”

“Chờ chút.” Liễu Sao nâng tay cản y lại, nàng suy nghĩ một lát rồi bảo: “Thực Tâm ma có đồng bọn, để họ đi thì chỉ uổng phí tính mạng, chi bằng chúng ta tự đến đó xem sao?”

Lư Sênh nhìn nàng một lát rồi đáp: “Bảo Vị Húc đi cùng Thánh tôn đi.”

Liễu Sao cũng có ý này, nàng muốn lên tiếng nhưng đột ngột cảm ứng được điều gì, nàng vội vàng nói: “Thạch Lan xảy ra chuyện rồi, ta qua đó xem sao.” Còn chưa dứt lời thì bóng hình đã biến mất.

“Bẩm Thiên Hộ pháp, ở Mặc Lan điện…” Một gã ma binh vội vã tiến vào.

Lư Sênh nâng tay cắt ngang lời gã: “Không sao đâu.”

******

Còn cách Mặc Lan điện một quãng khá xa mà Liễu Sao đã nghe thấy tiếng nổ lớn, bức tường bằng mây khói đã sụp mất một góc đủ thấy tình hình chiến đấu trong đó rất dữ dội. Hai gã tiểu đầu mục bay ra ngoài, Liễu Sao mỗi tay bắt lấy một người rồi thả họ xuống, nàng không nói một tiếng mà bước thẳng vào trong bức tường mây.

Điện Mặc Lan như một bãi chiến trường tan nát, thảm cỏ trên mặt đất nát bấy, gồ ghề không ra hình dạng gì. Cái bàn có cái cột bằng mã não vỡ tan, mảnh vụn văng đầy đất, bức tượng thú đổ nhào vẫn còn phun lửa phì phì, chỉ còn mỗi chiếc giường hoa lan bằng mặc ngọc là vẫn còn nguyên vẹn.

Thạch Lan cúi đầu, toàn thân run rẩy, nàng ta thì thào lẩm bẩm điều gì đó.

Vị Húc đứng trên giường mặc ngọc, mái tóc hơi rối, trông rất chật vật, y chắp tay hướng về phía ngoài bức tường cười nói: “Đa tạ các hạ đã ra tay giúp đỡ.”

Nguyệt thong thả bước vào trong bức tường mây khói, dưới tà áo choàng, hoa văn ánh trăng bạc trên mũi giày cực kỳ rõ ràng.

Vị Húc giũ sạch bụi đất trên chiếc áo bào đỏ rồi bước xuống tháp, xụ mặt hành lễ với Liễu Sao: “Tham kiến Thánh tôn.”

Liễu Sao xấu hổ, lắp bắp đáp: “À, Hộ pháp… không cần đa lễ đâu.”

“Mặc Lan điện của ta đều bị lật ngược hết cả lên rồi, xin Thánh tôn thương xót cho thuộc hạ, mau dẫn nàng ta đi đi.”

Hộ pháp ma cung không chỉ có hư danh, nếu là bình thường đương nhiên y không sợ Thạch Lan, tiếc là trước mặt còn phải kiêng dè nên không dám nặng tay. Thạch Lan nổi điên thì dù Liễu Sao muốn thu phục nàng ta mà không dùng đến huyết chú thì cũng mất rất nhiều công sức. Nếu không thì Kha Na đã chẳng đề nghị biến nàng ta thành người trợ giúp.

Liễu Sao tự biết mình đuối lý, nàng cười làm lành: “Để ta nghĩ cách đã, còn nàng làm hỏng thứ gì thì ta sẽ đền lại cho ngươi.”

Vị Húc khẽ hừ: “Không dám phiền Thánh tôn, chỉ cần Thánh tôn trả lại mặt cỏ cho thuộc hạ là được.”

Ma cung không phải là nơi thích hợp để thực vật sinh sống, đa phần đều là ảo cảnh, y có thể trồng ra thảm cỏ này, có lẽ có liên quan đến huyết thống bán yêu của y. Liễu Sao quan sát xung quanh: “Cái này đương nhiên, đương nhiên rồi… Để ta xem Thạch Lan trước đã, tại sao nàng ta lại thế này? Ngươi chọc nàng ta à?”

Nhắc tới chuyện này, Vị Húc rất tức giận: “Ai dám chọc nàng ta? Tự nàng ta nổi điên đột ngột thì có.”

Tự nổi điên? Liễu Sao ngạc nhiên bước đến trước mặt Thạch Lan.

Thạch Lan đứng ngay ngắn tại chỗ, toàn thân không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm thì thầm, trong đáy mắt toát ra sự phản kháng mãnh liệt, rõ ràng nàng ta không cam lòng nhưng vẫn bị thuật pháp khống chế hoàn toàn.

Liễu Sao quay đầu liếc nhìn Nguyệt nhưng lại hỏi Vị Húc: “Nàng ta không bị kích thích vậy tại sao lại đột ngột nổi điên?”

Vị Húc lại hỏi Nguyệt: “Các hạ thấy sao?”

Nguyệt mở miệng đáp: “Huyết chú lơi lỏng rồi.”

Liễu Sao lập tức hiểu ra, lần này Thạch Lan đột ngột nổi điên không phải bị ảnh hưởng từ bên ngoài mà là từ ý thức của bản thân nàng ta. Vì Liễu Sao cho rằng có huyết chú khống chế sẽ không sao, nên nàng hơi lơ là, lúc đó ý thức còn sót lại của Thạch Lan bắt đầu quấy nhiễu hành động của nàng ta. Thật ra lúc trước Thạch Lan bị Thực Tâm ma khống chế cũng từng xảy ra tình hướng này, nếu không Thạch Lan sẽ không liên tục cứu Liễu Sao.

Vị Húc lên tiếng: “Nàng ta đang nói gì đó.”


Liễu Sao vội vàng bước tới lắng nghe, nàng phát hiện Thạch Lan đang thì thào một vài từ ngữ chẳng thể xếp thành câu.

“Mười lăm… Tiên hải… thi ma… mười lăm! Mười lăm!”

So với lần trước không bắt được đầu mối nào thì lần này Liễu Sao đã có thể hiểu đôi chỗ.

Tiên hải tượng trưng cho địa điểm, còn mười lăm có lẽ là chỉ thời gian, nhưng thi ma vẫn chỉ tự thì thào với bản thân, rốt cuộc nàng ta muốn nói điều gì?

“Ở Tiên hải có cái gì?” Liễu Sao hỏi.

Thạch Lan mắt điếc tai ngơ, chỉ lặp lại vài từ, ý định phản kháng càng thêm rõ ràng.

Vị Húc không hề quan tâm tới Thực Tâm ma, y cười nói với Nguyệt: “Lần nay may nhờ các hạ khống chế Thạch Lan đúng lúc, nếu không điện Mặc Lan của ta khó mà tồn tại.”

Nguyệt đáp “Ừ.”

Vị Húc lập tức nhìn Liễu Sao: “Thuộc hạ nhớ vị trí Hữu Thánh sử thiếu người đảm nhận từ lâu, ý Thánh tôn thế nào?”

Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra ý của y, nhưng Liễu Sao lại làm như không hiểu, nàng liếc Nguyệt: “Nói thì nói vậy, nhưng theo cách nhìn của bổn tọa, đây không phải lần đầu các hạ nhúng ta vào việc này, ta cho rằng các hạ sẽ không muốn được ban thưởng gì đâu.”

Trong tích tắc bầu không khí trở nên lúng túng.

Vị Húc nhíu mày nhìn nàng.

Liễu Sao cố chấp hếch mặt lên, kiên quyết làm theo ý mình.

“Chuyện lúc trước, có lẽ Thánh tôn có hiểu lầm gì đó.” Vị Húc hơi đau đầu, y cười với Nguyệt: “Khổ tâm của các hạ, Thánh tôn sẽ hiểu thôi…”

“Sẽ không hiểu đâu.” Liễu Sao xen ngang.

Vị Húc xấu hổ ho khan: “Việc này…”

Nguyệt xoay người bước khỏi bức tường mây.

Liễu Sao đắc thắng nhướng mày nhìn Vị Húc.

Vị Húc nói: “Thánh tôn có biết, Lư Sênh vẫn luôn muốn mượn sức hắn không?”

“Còn hắn lại muốn mượn sức của ta.” Liễu Sao khinh thường.

Nếu sau lưng có một kẻ mạnh ủng hộ thì Lư Sênh muốn đụng vào ngươi cũng sẽ phải cân nhắc nhiều. Vị Húc thở dài rồi ngồi xuống chiếc giường bằng mặc ngọc: “Phí lời quá, đúng là đàn gảy tai trâu.”

“Ngươi nói gì đó?” Liễu Sao không hiểu, nàng bước tới đá cái giường của y: “Bổn tọa còn đang đứng, ai cho ngươi ngồi!”

Vị Húc không kiên nhẫn: “Nếu không vì áo trắng, ta chả thèm quan tâm tới ngươi.”

Nhắc tới cái tên này, Liễu Sao mím môi không nói một lời.

Vị Húc thấy thế bèn nói: “Được rồi, được rồi, y xuất thân từ Ký Thủy tộc, sớm muộn gì cũng phải quay về. Bây giờ Thiên yêu lại xuất hiện, Bách Yêu Lăng thu hồi binh lực nên tình cảnh Ký Thủy tộc đã tốt hơn nhiều, họ muốn trở về yêu giới cũng không phải không có khả năng, tương lai hai người vẫn sẽ còn gặp lại mà.”

Liễu Sao gật đầu, không nói lời nào.

“Khóc cái gì?” Vị Húc vươn tay vung vẫy trước mặt nàng: “Đường đường là Ma tôn mà không biết xấu hổ.”

“Ta không có khóc!” Liễu Sao luống cuống sờ hai má.


Vị Húc vỗ chiếc giường ngọc bật cười to.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Liễu Sao tức tối bước tới đá y, một lúc sau nàng cũng ngồi xuống giường, đôi mắt lấp lánh: “Bây giờ Ưng Như đã thu hồi binh lực, sức chú ý của Bách Yêu Lăng sẽ tập trung vào Thiên yêu mới xuất hiện kia, đây chẳng phải là cơ hội tốt để Ký Thủy tộc quay về Yêu giới sao? Có muốn giúp họ một phen không?”

Vị Húc lại lắc đầu: “Tính ra, Ký Thủy tộc về Yêu giới lúc này chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Ưng Như kia lòng dạ khó dò, dựa vào hiểu biết của ta về nàng ta, Ưng Như sẽ không bỏ qua dễ dàng thế đâu, lần thu binh này không đơn giản vậy.”

Liễu Sao ngẫm nghĩ, nàng giật mình: “Ý của ngươi là Ưng Như cố tình thu binh lại để dụ Ký Thủy tộc hành động, chỉ cần bọn họ rời khỏi Minh Hải thì sẽ rơi vào bẫy.”

Vị Húc đáp: “Cũng không phải không có khả năng này.”

Liễu Sao càng nghĩ càng sợ, nàng đứng bật dậy: “Ta đi báo tin cho họ.”

Vị Húc không thèm quan tâm: “Yên tâm đi, áo trắng có thể làm được Yêu quân thì không dễ mắc mưu thế đâu.”

Quả thật như thế, A Phù Quân là kẻ khôn khéo, chuyện Vị Húc có thể nghĩ tới thì y sẽ không bao giờ sơ suất. Liễu Sao hơi do dự, nhưng nàng vẫn muốn đích thân đến nhắc nhở mới yên tâm được, nàng đứng dậy rời khỏi chỗ của Vị Húc.

Bên ngoài bước tường mây khói, quả nhiên Nguyệt vẫn chưa đi.

Liễu Sao dừng lại, không khách sáo mà nhìn hắn: “Ta biết ngươi không ngoan ngoãn vậy đâu, Kha Na đi mất rồi, bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ.”

Hắn không thèm so đo với nàng chỉ ôn hòa hỏi: “Không phải ngươi muốn đối phó với Thực Tâm ma sao?”

“Nói đi, có gì ở Tiên hải?” Liễu Sao bước tới trước mặt hắn: “Ngươi chăm chỉ lấy lòng ta như vậy, chắc hẳn chuyện này có liên quan tới ngươi? Tiên hải, tiên hải, ngươi ám chỉ nhiều lần như vậy, ta không ngốc đâu.”

“Liễu Sao nhi, ngươi quá vô lễ, có một số chuyện không thể nhìn bề ngoài như vậy.”

“Có gì thì nói mau đi.”

“Được rồi, chúng ta vào chủ đề chính.” Nguyệt cất tiếng: “Đồng tu tiên ma lại không có ma thể nên không thể chịu đựng dược sự ăn mòn của trọc khí. Tuy dùng ma đan có thể giảm bớt sức xung đột ở đan điền nhưng sẽ khiến tiên thiên linh thể và tâm trí bị ảnh hưởng, càng khiến ma tính nặng hơn, vậy Thực Tâm ma cần phải có thứ gì?”

Liẽu Sao không cần tốn sức đã đoán ra được đáp án: “Đương nhiên để khắc chế ma tính thì phải rèn được một cơ thể bất diệt.”

“Sao y lại biết Tiên hải có thứ đồ đó?”

Liễu Sao ngẫm nghĩ rồi hét lên: “Là bản chép tay của Trọng Hoa tôn giả! Thảo nào y lại trộm bản chép tay đó, hóa ra trên đó có ghi lại một thứ quan trọng như vậy!”

“Ừm, thông minh lắm.”

Đó là phát hiện lớn, Liễu Sao dần tỉnh táo lại, Tạ Lệnh Tề lục tung Tiên hải vài lần, chứng tỏ y vẫn chưa tìm được nó, nàng nhất thời nóng nảy: “Việc này thì có liên can gì tới ngươi?”

“Y muốn tìm vật để rèn cơ thể, nhưng vật ấy cũng là vật Ma tộc cần, tuy cách sử dụng có khác nhau một chút.”

“Thứ có thể thay thế được thanh khí?” Liễu Sao giật mình, nghi ngờ hỏi: “Cái đó rốt cuộc là thứ gì? Dường như ngươi biết hết tất cả mọi chuyện.”

“Ta chỉ có thể tiết lộ bấy nhiêu thôi.”

Cố làm ra vẻ huyền bí nữa chứ! Liễu Sao khẽ hừ: “Nói vậy, ta đối phó Thực Tâm ma chẳng khác nào đang giúp ngươi, khó trách ngươi lại nhiệt tình như vậy.”

“Ta cũng đang giúp ngươi, vì ma tính của ngươi vẫn còn tồn tại.”

Liễu Sao đảo tròn con ngươi đáp: “Tại sao ta phải cản y lại? Y là tiên, chẳng qua y đi nhầm đường thôi, chưa biết chừng sau khi rèn được thân thể, không bị ma lực ăn mòn, tâm trí phục hồi lại khiến ma tính biến mất, từ đó về sau y sẽ không làm hại lục giới nữa, tính ra đây cũng là chuyện tốt.”

“Con đường của y phải trả giá bằng tính mạng vô số sinh linh.”

“Nhưng người đã chết cũng không thể sống lại, nếu ta cho y một cơ hội thì sao.”

“Ma tộc chỉ còn mỗi cơ hội này nữa thôi.”

“Xem đi, ngươi vẫn chỉ vì mục đích của bản thân.” Liễu Sao không hề bất ngờ, nàng kéo dài giọng: “Nói giúp ta nhưng thật ra là ngươi muốn ta giúp ngươi cướp thứ đó về. Ta không ngốc vậy đâu, ngươi làm nhiều chuyện như thế mà còn muốn nhờ ta giúp ngươi, hử?”

“Là vì ta nên ngươi mới không muốn làm?”

“Đúng vậy.”

“Ta xin lỗi, ta không nên lừa ngươi.”

“Ái chà, nóng nảy rồi, xem ra thời gian không còn nhiều, mười lăm?” Liễu Sao đổi giọng: “Để ta đoán xem, là ngày mười lăm của năm nào tháng nào đây?”

“Nói điều kiện của ngươi đi.”


“Cầu xin ta!” Liễu Sao lui lại một bước, mũi chân phải gõ gõ trên nền đất, nàng cười hì hì: “Chỉ cần ngươi quỳ xuống trước mặt ta nói Thánh tôn đại nhân đại lượng, tiểu nhân là kẻ lừa đảo, vô tình vô nghĩa, nói dối hết lần này đến lần khác, đê tiện, vô sỉ. Tất cả đều là lỗi của tiểu nhân, xin người đừng so đo, người giúp tiểu nhân thì tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người.”

Nguyệt không nhịn được bật cười: “Liễu Sao nhi, cái này… hơi khó.”

“Ta bị ngươi hại, những vết thương trên người ta còn không đếm xuể, ta chỉ bảo ngươi quỳ xuống cầu xin vài câu mà còn không chịu, hừ!” Liễu Sao kiêu ngạo phun một ngụm nước miếng rồi xoay người muốn bỏ đi.

“Ngươi muốn đến chỗ Ký Thủy tộc? Yên tâm đi, áo trắng không dễ mắc mưu đâu.” Hắn vươn tay cản nàng, Nguyệt hơi khom người xuống: “Ngươi biết đấy, Ký Thủy tộc cần y, cho nên y mới chọn rời khỏi ngươi. Chẳng lẽ ngươi mong Ký Thủy tộc vĩnh viễn ở lại Minh Hải bị người khác bắt nạt sao?”

Liễu Sao liếc nhìn hắn, không hề đáp lời.

“Y đối xử với ngươi rất tốt, nhưng không thể phủ nhận, lúc y tới cứu ngươi cũng không mang ý tốt, y lừa ngươi lập lời thề với Ma thần.”

“Nhưng mà….”

“Bây giờ y phải thống lĩnh Ký Thủy tộc tiến tới một tương lai mới, ngươi không nên đến quấy rầy y.”

“Ta không có quấy rầy huynh ấy.” Liễu Sao không nhịn được nói: “Ta chỉ muốn nhìn thấy huynh ấy cũng không được sao?”

“Y không muốn nhìn thấy ngươi, y hối hận rồi.”

“Huynh ấy chỉ bế quan thôi, không phải không muốn gặp ta!”

“Ký Thủy tộc chưa thể thoát khỏi nguy hiểm, y sẽ bế quan vào lúc này sao, Liễu Sao nhi?”

Liễu Sao trầm mặc.

Hắn an ủi: “Ký Thủy tộc rất bất mãn với y, ngươi đến đó chỉ khiến y thêm khó xử, ngươi cho người đến báo tin là được rồi.”

“Ngươi mà tốt bụng như vậy sao?” Liễu Sao nhìn hắn.

“Ngươi có thể nghi ngờ ý đồ của ta, nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận ta rằng đối xử với ngươi không quá xấu.” Hắn kéo tay nàng nâng lên trước ngực: “Ta vẫn luôn ở bên ngươi.”

Liễu Sao nhìn bàn tay trước mặt, những ngón tay đẹp đẽ tái nhợt, hắn dùng một tư thế cực kỳ lễ độ và tao nhã nắm bàn tay nàng, viên thủy tinh tím trên chiếc nhẫn lấp lóe trong tầm mắt nàng.

Tay phải cũng vươn ra khỏi áo choàng, hắn thở dài: “Ta đã cứu ngươi, cũng từng giúp ngươi, tuy có lúc ta đã vứt bỏ ngươi, nhưng khi bọn họ phản bội ngươi, có thật là ta chưa từng nhắc nhở ngươi không? Là do ngươi quá ngoan cố không chịu nghe lời khuyên của ta. Liễu Sao nhi, như lời ngươi nói, ngươi thích ta, ta chưa từng quên điều này, công chúa của ta.”

Công chúa của ta, cái người kia cũng từng nói như thế.

Chiếc mũ áo choàng che khuất ánh mắt hắn nhưng Liễu Sao biết hắn đang nhìn nàng, vì thế nàng cũng nhướng mày: “Ta vốn không phải là công chúa.”

“Ít nhất đã từng.” Hắn đáp.

“Chỉ ba ngày?”

Hắn lảng tránh đề tài này, ngữ điệu vẫn luôn ôn hòa: “Chúng ta có thể từ từ thương lượng mà.”

“Được rồi, muốn ta cướp thứ đó cho ngươi cũng dễ thôi.” Liễu Sao gỡ những ngón tay của hắn ra: “Chỉ cần ngươi thích ta, ta sẽ làm mọi chuyện giúp ngươi, ngươi xem đi, ta không hề có lòng tham.”

Chỉ cần ngươi yêu ta, ta sẽ làm mọi chuyện vì ngươi.

Hắn cong cong khóe môi theo thói quen: “Ta vẫn luôn thích…”

“Loại thích đó không phải là loại thích này.” Liễu Sao không chờ hắn nói xong mà đã bước tới, chăm chăm nhìn vào đôi môi mỏng kia, nàng chậm rãi kiễng chân: “Ví như có thể có những hành vi hôn hay ngủ cùng nhau…”

Hắn lập tức cất tiếng ho khan, đẩy mặt nàng ra: “Ngươi còn nhỏ, như vậy không tốt lắm đâu.”

“Còn nhỏ sao?” Liễu Sao mặt dày ưỡn ngực, còn cố ý kéo vạt áo trước ra.

Hắn hơi hất cằm lên, kiên quyết đáp: “Ta không có sở thích ngủ với trẻ con.”

Bị gọi là trẻ con nhưng Liễu Sao không hề tức giận: “Ta lại có sở thích ngủ với người lớn đó! Chỉ một điều kiện này, không bàn thêm nữa, ngươi tự nghĩ đi!”

Nàng đắc ý ném lại những lời này rồi xoay người đi về hướng Bất Niệm lâm.

Ở đằng sau, quả nhiên hắn không đi theo nàng.

Ánh mắt dần trở nên nghiêm trang, Liễu Sao dừng lại ở bên ngoài kết giới Bất Niệm lâm, nàng quay đầu nhìn lại rồi đột ngột đổi hướng lao khỏi Ma cung, chạy thẳng đến Minh Hải.

… Nói nhiều như thế, hắn vốn không muốn bàn điều kiện với nàng mà là muốn cản nàng đến chỗ của Ký Thủy tộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui