Bôn Nguyệt

Thân là ma tôn nhưng Liễu
Sao không quan tâm gì lắm tới mặt mũi hay thể diện, việc này chẳng qua
là sửa lại một mệnh lệnh mà thôi. Nàng nói là làm, chạy thẳng đến tìm Lư Sênh tuyên bố quyết định của mình.

“Ta đã cân nhắc lại rồi, tạm thời bỏ lệnh cấm tu luyện kia đi.” Liễu Sao nghiêm mặt, ngữ khí bất giác rất nghiêm trang.

Lư Sênh âm thầm nhíu mày: “Thánh tôn nghĩ thông nhanh vậy sao?”

Kha Na khuyên thật đúng. Liễu Sao chợt nghĩ ra một chuyện: “Ngươi phái
người thăm dò tung tích của Ký Thủy tộc. Nếu họ vẫn còn sống thì cứu họ
trước đã.”

Lư Sênh đáp: “Ký Thủy tộc trốn tránh đuổi giết nên
hiện giờ không rõ tung tích. Chủng tộc của họ có đặc điểm riêng trời
sinh, chỉ cần áo trắng rời khỏi ma cung thì Ký Thủy tộc sẽ tự có cách
tìm ra y.”

Liễu Sao lắc đầu: “Tóm lại, ta không muốn Kha Na biết
chuyện này, các ngươi cũng đừng để Ký Thủy tộc tìm ra huynh ấy, và càng
không được phép để người khác biết huynh ấy vẫn còn ở Ma cung, hãy tuyên bố với bên ngoài rằng huynh ấy đã rời khỏi đây.” Nàng dừng lời cố tình
tỏa sát khí ra xung quanh: “Kha Na đã cứu mạng ta, ai dám làm hại huynh
ấy, ta lấy mạng kẻ đó!”

Lư Sênh nở một nụ cười lạ lùng: “Rõ.”

Bên ngoài không hề có tin tức của Lạc Ninh, khả năng lớn nhất là con bé đã
theo Ký Thủy tộc trốn khỏi Yêu Khuyết, vết thương hồn phách của Lạc Ninh vẫn chưa lành. Theo lý thuyết Yêu Khuyết không thiếu linh dược tục mệnh thì tình hình con bé hẳn không sao, nhưng Liễu Sao vẫn thấy rất lo
lắng. Cho nên Liễu Sao mới quyết định tìm tung tích Ký Thủy tộc trước để xác nhận an toàn của Lạc Ninh. Vô Tích Yêu Khuyết bại trận, Ký Thủy tộc bị đuổi giết, mấu chốt là Kha Na vì cứu nàng cho nên mới bỏ đi, nếu để
Kha Na biết tình hình Ký Thủy tộc thì chỉ càng thêm áy náy.

Quả
như lời Kha Na, chỉ cần không chạm đến giới hạn thì Lư Sênh sẽ rất hợp
tác. Liễu Sao thầm nghĩ, nàng cảm thấy hình như không còn chuyện gì để
nói nữa nên ngữ điệu cũng dịu xuống: “Yên tâm, ta sẽ cố sức suy nghĩ cho Ma cung.”

“Tốt lắm.” Lư Sênh nói: “Có chút việc phải làm phiền Thánh tôn, ngày mai nhờ Thánh tôn mở một cửa vào tại Ô thành.”

Y khẳng khái hợp tác nên Liễu Sao cũng hiểu chuyện, đồng ý yêu cầu, nhưng ngay sau đó nàng lại giật mình: “Ô thành…. nơi đó chẳng phải có người
của Tiên môn canh giữ sao!”

“Không còn cách nào khác nữa.”

“Được rồi, cứ như ngươi nói đi.” Nét mặt Lư Sênh rất bình thản nên Liễu Sao
không truy vấn thêm nữa. Huống chi chuyện này cũng không phải chuyện
lớn, kết giới ở Ma cung là do nàng thiết lập, dời vị trí cửa ra vào
không hề khó.

“Nếu thánh tôn đã trở lại vậy xin nhanh chóng kiểm tra, rà soát các nơi để làm quen với sự vụ của Ma cung.”

Liễu Sao vốn định quay về tìm Kha Na bàn bạc, nàng không có hứng thú chút
nào với chuyện này, ban đầu nàng muốn từ chối nhưng nghĩ đến lời Kha Na
‘phải xem họ là thuộc hạ’ nên nàng đành phải đồng ý.

Ma tôn quay
về đánh thẳng vào Ma cung, đám ma binh đều lo lắng nàng sẽ nhắc lại lệnh cấm, dù sao ma tính của Ma tộc đã nổi tiếng khắp lục giới, những người
quyết tâm nhập ma đều là nhắm vào thứ sức mạnh của ma, nếu bảo họ ngừng
tu luyện chẳng khác nào muốn giết họ. Vì vậy khi nghe nói hủy lệnh cấm,
chúng ma đều rất vui mừng, ý muốn chống đối giảm bớt không ít, hơn nữa
những người trong Ma cung cũng không quá trung thành với nghiệp lớn
trong lòng Lư Sênh, mà vị Ma tôn Liễu Sao này không hề có chút kinh
nghiệm, kiểm tra chẳng qua là làm cho có, những kẻ tinh mắt đều có thể
nhận ra. Vì vậy họ cố tình nịnh hót dỗ dành, dẫn nàng đi khắp Ma cung và tận tình giới thiệu một lượt, lúc đầu Liễu Sao còn rất miễn cưỡng nhưng sau đó thấy đám ma tướng xum xoe bợ đỡ như thế thì có chút thích thú.

Vừa tra vừa xét mất hết ba ngày, Liễu Sao suýt chút nữa ói máu, thật không
thể ngờ làm Ma tôn phiền phức như vậy, hóa ra lúc trước nàng làm Ma tôn
chỉ có hư danh mà thôi, khó trách chẳng có ai xem nàng ra gì. Bước đầu
tiên của kế hoạch rất thuận lợi, Liễu Sao cảm thấy mình bắt đầu hơi
giống Ma tôn, tâm tình nàng quả thật không tệ, trên đường thấy Kiếp Hành đang đi tới nàng còn chủ động chào đón, thân thiết thăm hỏi vài câu:
“Vết thương có nghiêm trọng lắm không, ngươi đến tìm dược sư lấy linh
dược tốt về mà dùng.” khiến Kiếp Hành sửng sốt, suýt chút nữa là hộc máu ngay tại chỗ. Lúc trước vừa mới đánh người ta, xoay phắt một cái thì
như chưa từng xảy ra chuyện gì, cách trấn an thuộc hạ ngây thơ chưa từng thấy, nhưng vì Liễu Sao nhỏ tuổi nên Kiếp Hành tự trọng thân phận không tiện quá so đo, sắc mặt y lúc đó cực kỳ đẹp đẽ.

Vất vả lắm mới
làm xong chính sự, Liễu Sao định quay về rừng Bất Niệm tìm Kha Na, nhưng đi được nửa đường thì chợt nhớ ra cái gì, nàng chuyển hướng.

Mặc Lan điện vẫn không có kết giới, thậm chí cả thủ vệ cũng không thấy một ai.

Liễu Sao vẫy tay phất tan đám sương khói trước mắt, trước mặt nàng là sắc cỏ xám xịt, tượng thú điêu khắc trên bàn phun ra ngọn lửa mờ ảo, trên tháp mặc ngọc không một bóng người, Liễu Sao bước qua ngồi xuống tháp, nhìn
ngọn lửa say sưa.

Chẳng biết qua bao lâu, nàng bỗng nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đi đâu!”

“Hóa ra thánh tôn ở đây!” Màn sương khói tách ra hai bên, thiếu niên áo đỏ
bước vào cười nói: “Không biết thánh tôn đến, thuộc hạ tiếp đón không
chu đáo, thật có tội.”


Phản ứng nhanh thật. Liễu Sao cười “Hắc”
một tiếng: “Đừng nghĩ là ta không biết, vừa nãy rõ ràng là ngươi muốn
chạy, định trốn ta sao?”

Vị Húc nhếch môi, không đáp.

Liễu Sao đoán nguyên nhân: “Ngươi sợ Lư Sênh biết? Yên tâm đi, không có ai biết đâu, chuyện ngày trước… cảm ơn ngươi.”

“Ngươi lại muốn đền ơn?” Vị Húc lắc đầu, bước đến ngồi xuống bên chiếc bàn,
chẳng biết y lấy từ đâu ra một cái ly chứa chất lỏng màu đỏ tươi: “Có
lúc ta đã nghĩ rằng chúng ta rất giống nhau, ta chẳng qua là muốn xem
ngươi có thể chạy xa đến đâu, sẽ đi đến bước nào thôi.”

“Ngươi…”

“Ta thật không ngờ, ngươi lại có thể quay về. Kỳ thật ta có hơi hối hận,
bởi vì tới tận bây giờ ta vẫn cho rằng Lư Sênh mới là người thích hợp
làm Ma tôn nhất.”

Liễu Sao cắn môi, sắc mặt hơi khó coi.

“Cho nên, mời thánh tôn rời khỏi đây.” Vị Húc nâng chén với nàng: “Không
phải ta muốn thả ngươi, mà ta chỉ là muốn thả chính mình thôi.”

Liễu Sao nhìn y một lúc lâu, nàng không giận chỉ lặng lẽ xoay người bỏ đi.

Vị thiếu niên hộ pháp này chỉ e sẽ không còn gọi nàng là “tỷ tỷ” như ngày xưa.

******

“Liễu Sao nhi, ngươi cứ tự cho mình là đúng!” Thương Ngọc Dung, Lạc Ca, Bạch
Phượng… rốt cuộc nàng đã khiến biết bao nhiêu người thất vọng đây?

Thương hại, quan tâm, giúp đỡ nhưng lại không có một ai tán thành.

Chẳng hiểu sao Liễu Sao bỗng thấy thật cáu kỉnh, nàng đột nhiên rất muốn gặp Kha Na, Liễu Sao vội vã chạy về rừng Bất Niệm.

Cánh hoa rơi đầy đất, hương thơm say lòng người giống hệt như ảo cảnh này,
đủ khiến người ta say lòng mà chìm đắm, chỉ muốn bước vào mà không bao
giờ muốn trở ra.

“Kha Na! Kha Na!”

Người ngồi trên chiếc giường hoa xoay người lại.

Liễu Sao không hề ngạc nhiên vì kết giới giăng bên ngoài không cản được hắn, nàng dừng lại giữa không trung: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta đến
trả lại đồ cho ngươi.” Tấm áo choàng dày được vén lên một nửa, bàn tay
trái tái nhợt đẹp đẽ vươn ra, trên tay là một chiếc vòng gỗ.

Chiếc vòng gỗ bay lên hóa thành Xích huyền cầm, trên thân đàn là bảy dây nguyên vẹn.

Liễu Sao đáp xuống trước mặt hắn, chằm chằm nhìn cái tay kia.

Chiếc nhẫn thủy tinh tím vẫn lấp lóe ánh sáng như xưa, nhưng nó không còn nằm ở vị trí cũ mà đã được dời đến ngón tay trỏ, thoạt trông chẳng những
không mất cân xứng mà lại càng đẹp đẽ hơn.

Hắn như cảm nhận được sự nghi hoặc trong lòng nàng bèn giải thích: “Như thế ta mới nhìn rõ hơn được.”

À, thì ra đó là mắt hắn, hắn đem mắt ra ngoài đeo chơi. Liễu Sao nghe thêm một lời nói dối như thế thì chỉ “hừ” một tiếng, cũng không dừng lại ở
vấn đề nhảm nhí này thêm nữa. Nàng lấy cây đàn biến nó thành vòng gỗ một lần nữa rồi đeo vào tay. Nàng ngẫm nghĩ cây đàn này là Lạc Ca cho nàng, hắn có thể tìm râu cá voi sửa lại dây đàn đã hiếm có lắm rồi nên Liễu
Sao vẫn nói “Cảm ơn”.

Nguyệt “Ừ” rồi tiếp: “Không cần cảm ơn.”

Liễu Sao vốn nghĩ hắn sẽ thừa cơ bàn điều kiện với nàng, hắn trả lời như thế khiến nàng bất ngờ, Liễu Sao chăm chú quan sát hắn.

Nguyệt cong cong khóe môi, nâng tay sờ sờ mặt.

Liễu Sao nhìn điệu bộ này của hắn thì càng khó chịu: “Ngươi không còn gì để nói nữa à?”

“Có.” Hắn lắc đầu: “Ngươi quá kích động rồi, chịu thiệt một lần rồi mà vẫn
chưa chịu khôn ra. Lư Sênh chưa từng từ bỏ ý định nhắm vào sức mạnh của
ngươi. Ma cung không cần ngươi gánh vác, ngươi không nên giải phóng sức
mạnh của y.”

“Không liên can gì tới ngươi, Kha Na đã nói không sao cả.”

“Là vì y ngại mắng ngươi ngốc.”

“Ngươi đang sợ ta phá hỏng kế hoạch của ngươi chứ gì.” Liễu Sao lướt mắt nhìn
quanh, nàng bắt đầu cảnh giác: “Kha Na đâu, huynh ấy đâu rồi!”

Nguyệt hơi do dự, giọng nói trầm trầm lộ sự ôn hòa thân thiết: “Y là Yêu quân

thì làm sao chịu ở lại Ma cung, đương nhiên là phải quay về Yêu giới
rồi.”

Cõi lòng Liễu Sao nặng nề, nàng lập tức giãn khuôn mặt ra cười bảo: “Ha, ngươi cho là ta sẽ tin ngươi sao!”

Nguyệt không trả lời.

Liễu Sao nhìn hắn một lúc lâu, sắc mặt nàng dần dần thay đổi.

“Được rồi, Liễu Sao nhi.” Nguyệt ôm lấy vai nàng: “Ta ở lại đây với ngươi.”

“Kha Na!” Liễu Sao xoay người bỏ chạy.

******

Vô Tích Yêu Khuyết thua trận, Yêu quân áo trắng chắc chắn sẽ trở thành đối tượng đuổi giết hàng đầu của Bách Yêu Lăng. Nếu Kha Na quay về Yêu giới thật, cho dù tu vi của y có cao tới đâu cũng không đủ khả năng đơn độc
đấu với Bách Yêu Lăng. Huống hồ, y còn phải đối mặt với sự khiển trách
của toàn tộc Ký Thủy.

Liễu Sao thất vọng nhưng phần nhiều là lo lắng, nàng chạy về hướng cửa vào Ma giới.

“Hồi bẩm thánh tôn, ba ngày trước Yêu quân áo trắng đã rời khỏi Ma giới.”

Đi thật rồi sao?

Liễu Sao trầm mặc một lát, nàng vẫy tay bảo đám ma binh rời đi, nhưng lại không đuổi theo Kha Na ra ngoài.

Cho dù y tiếp cận nàng là có mục đích, nhưng y vì cứu mạng nàng mà phải trả giá bằng toàn bộ Yêu Khuyết, vào lúc nàng tấn chức Thiên ma, y dùng yêu ca bảo vệ nàng, ở Bất Niệm lâm hai người giúp nhau trị thương như là
thân nhân… Tất cả mọi thứ đã không thể phân biệt rõ là lợi dụng hay là
ân nghĩa từ lâu, ngoài miệng thì y vẫn bảo là giao dịch, nhưng cái giá
mà y phải trả đã sớm vượt quá thứ mà y có thể thu về.

Kha Na hứa
quay về với nàng cùng diệt trừ Thực Tâm ma, thật ra nàng biết lời hứa
này đa phần là một lời an ủi hơn. Y là Kha Na và cũng là Yêu quân áo
trắng, y còn có nhiệm vụ cứu Ký Thủy tộc, còn có nghiệp lớn của Yêu
Khuyết phải hoàn thành. Kha Na đã hoàn thành giao dịch của mình, căn bản không còn lý do ở lại bên nàng nữa.

Trong màn sương khói thấp thoáng vô số bóng người qua lại, nơi đây mênh mông mờ ảo ẩn hiện vẻ lạnh lẽo hiu quạnh.

Liễu Sao ngồi xuống, từ từ ôm mặt.

Kha Na vẫn không thể tin tưởng nàng hoàn toàn? Nàng sẽ giúp y, bất luận là
giành lại Yêu Khuyết hay là giải thoát Ký Thủy tộc. Có lẽ, y không thể
chờ thêm được nữa, bởi vì người trong tộc của y còn đang trong vòng nguy hiểm.

Y có trách nhiệm của y, mà nàng cũng có chuyện nàng cần làm. Trên con người của bản thân, không một ai có thể trợ giúp được.

Liễu Sao khẽ hít hít mũi, nàng bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sau này, nhưng lúc
này trong lòng chỉ còn cảm giác đau thương mệt mỏi, Liễu Sao rầu rĩ ghé
người trên tảng đá, có hơi buồn ngủ.

Có người đến gần.

Có lẽ vì chỉ còn lại một mình lẻ loi nên Liễu Sao cảnh giác hơn ngày thường, nàng lập tức tỉnh lại: “Ai?”

“Muội sao thế?” Người đến cúi người, vài sợi tóc trắng như tuyết buông xuống vai nàng, lướt qua trên khuôn mặt nàng.

Liễu Sao sửng sốt ngồi bật dậy: “Kha Na!”

“Phịch”, Kha Na bị nàng nhào vào lòng có hơi ngơ ngác, y vươn tay sờ sờ trán nàng.

“Kha Na! Kha Na!” Liễu Sao bất chấp cơn đau trên trán, nàng ôm chặt y gào: “Huynh quay về rồi! Sao huynh lại quay về!”

Kha Na cúi đầu nhìn vào đôi mắt hạnh ngập tràn vui mừng, y cũng mỉm cười,
để mặc nàng ôm mình: “Ta chỉ ra ngoài làm chút chuyện, đương nhiên phải
về chứ, sao muội lại nói thế?”

Muội cứ nghĩ huynh bỏ đi rồi. Liễu Sao bỗng thấy khóe mắt cay xè, nàng há miệng thở dốc nhưng lại không nói nổi một từ.

Kha Na thở dài sườn sượt, khẽ khàng ôm lấy nàng: “Cái tính của muội ở lại
đây một mình chỉ khiến người ta lo lắng thôi. Trước khi muội hoàn toàn
nắm được Ma cung, ta sẽ không đi đâu.”

Liễu Sao gật đầu liên tục.

Kha Na do dự rồi nghiêm mặt bảo: “Cái người bảo ta đến cứu muội, ta không
thể nhìn ra lai lịch của hắn, có điều hắn không phải là kẻ đơn giản
đâu.”


Liễu Sao nhướng mày rời khỏi Kha Na: “Muội biết là hắn ép huynh mà! Để muội đi hỏi hắn!”

“Ai có thể ép ta đi được chứ?” Kha Na mỉm cười cản nàng: “Ta và Lư Sênh hợp tác muốn giải quyết phiền phức chỗ Bách Yêu Lăng trước, vì Ưng Phi đang truy bắt Yêu quân áo trắng ở khắp nơi.”

“Hóa ra là âm mưu của
các người.” Liễu Sao tức tối. Kha Na cố ý rời khỏi Ma giới trước mặt mọi người rồi hiện thân để Bách Yêu Lăng đuổi giết, Lư Sênh bảo nàng mở một cánh cửa ở Ô thành là để đón Kha Na về. Áo trắng biến mất ở địa bàn của Tiên môn thì Ưng Phi không có lý do gì mà tìm đến Ma cung. So sánh ra,
cái mệnh lệnh ‘tuyên bố với bên ngoài Kha Na đã rời khỏi’ của nàng ngây
thơ biết chừng nào, khó trách nét mặt của Lư Sênh lúc ấy là thế! Bọn họ
đã thỏa thuận xong từ lâu, mà nàng thân là Ma tôn lại chẳng hay biết gì
cả.

Liễu Sao bất mãn: “Như thế rất nguy hiểm, huynh nên sớm nói với muội chứ!”

“Chuyện này càng ít người biết càng tốt, bây giờ ta phải hạn chế lộ diện ở Ma
cung.” Kha Na lắc đầu: “Về phần của Nguyệt, ta chỉ nghi ngờ hắn đang có
âm mưu khác, nhưng không có chứng cớ gì cả, muội phải đề phòng đấy.”

Liễu Sao ngẫm nghĩ sau một lúc lâu mới gật đầu trịnh trọng: “Muội biết.”

“Đi thôi.” Kha Na kéo nàng.

“Kha Na.” Liễu Sao cúi đầu nhìn tay y.

“Hửm?”

“Muội biết huynh không thể ở mãi bên muội, một ngày nào đó huynh sẽ rời đi.”
Liễu Sao ngẩng mặt nhìn y: “Nhưng khi nào huynh muốn rời đi thì nhất
định phải nói trước với muội.”

Kha Na vuốt đầu nàng, một lát sau mới đáp: “Được.”

Hai người nắm tay quay lại Bất Niệm lâm, Nguyệt vẫn còn đứng trên chiếc
giường hoa, thỉnh thoảng có vài cơn gió thổi đến, trong rừng những cánh
hoa trắng tung bay ngập trời, chiếc áo choàng đen dường như bị bao phủ
hoàn toàn bởi những cánh hoa.

Kha Na mỉm cười: “Khiến các hạ thất vọng rồi, thật xin lỗi.”

Hình như Nguyệt cũng không hề tức giận: “Ngươi rất cố chấp.”

Kha Na đáp: “Ta vẫn luôn cố chấp, nếu không sẽ không bị ngươi gạt.”

Liễu Sao cất cao giọng: “Chỗ này không chào đón người ngoài.”

Gió ngừng lại, Bất Niệm lâm lại khôi phục sự tĩnh lặng lúc trước, bóng áo đen đã hoàn toàn biến mất.

******

Sau khi ký kết ngầm với Lư Sênh, Liễu Sao có thêm nhiều thời gian để điều
tra tung tích Thực Tâm ma, những vụ án mất tích ở nhân gian chưa từng
dừng lại. Không cần nghi ngờ, tim của những người đó chắc chắn đã trở
thành tế phẩm trên con đường tu ma tiên của Thực Tâm ma. Tạ Lệnh Tề đích thân dẫn đệ tử điều tra những vụ án này, chỉ có Liễu Sao biết rốt cuộc
là y đang điều tra hay là thừa cơ gây án, đáng tiếc trước mắt nàng chưa
thể động vào y.

Ngoài ra còn có thi ma Thạch Lan, lúc đó nàng ta
giúp Liễu Sao đỡ chiêu nên bị thương nghiêm trọng không rõ tung tích.
Bây giờ vết thương của Thực Tâm ma đã khôi phục, công lực tăng lên
nhiều, chỉ e Thạch Lan lại bị khống chế. Liễu Sao cực kỳ lo lắng nhưng
phái ma binh điều tra thì vẫn không có kết quả gì.

Lúc này, bên Lư Sênh lại truyền đến tin tức, bọn họ tìm thấy một gã yêu Ký Thủy.

Nói chính xác là, gã yêu Ký Thủy đó tìm đến Ma cung, y vâng lệnh tìm tới,
vừa gặp Liễu Sao y đã kể lại toàn bộ sự việc. Sau khi xác nhận Lạc Ninh
vẫn ổn, Liễu Sao vô cùng vui vẻ, lòng bất giác sinh ra sự bái phục với A Phù Quân, chỉ trong thời gian ngắn lại sắp xếp mọi chuyện rất thỏa
đáng, bảo vệ được phần lớn tộc nhân, mưu trí như vậy nhìn khắp lục giới
thì chỉ có Lạc Ca mới sánh bằng. Với chủng tộc chỉ có thể hoạt động ở
thủy vực thì Minh giới là nơi tránh nạn tốt nhất, nhưng mà muốn được
Minh vương che chở, e rằng cái giá mà Ký Thủy tộc phải trả cũng không
ít.

Đáy Minh hải rộng lớn vô biên, một vầng trăng âm u soi rọi,
những con sóng vẫn ánh sắc đen, thỉnh thoảng có vài cái đầu lâu trắng
hếu trôi dập dềnh theo con sóng phun ra ngọn lửa xanh trắng không thể
nhìn rõ bóng người, quỷ khí trùng trùng.

Đến gần quỷ môn, quả
nhiên pháp lực bắt đầu suy yếu trên diện rộng, Liễu Sao dần cảm thấy rất khó tránh nước, bắt nguồn từ sự cẩn thận, nàng không đi tiếp mà đứng
tại chỗ đợi gã yêu Ký Thủy quay về báo tin.

Không bao lâu sau, trên mặt biển phía trước xuất hiện một cơn lốc xoáy rất lớn rồi hai bóng người đạp nước hiện lên.

“Lạc Ninh!” Liễu Sao chạy qua ôm lấy Lạc Ninh: “Ta đã trở về! Muội không sao chứ? Vẫn ổn chứ?”

Lạc Ninh cũng rất vui vẻ: “Muội không sao, sư tỷ, muội nghe nói tỷ đã quay về, muội luôn muốn đi tìm tỷ.”

Liễu Sao cuống quýt buông nàng rồi cẩn thận lấy lá linh thảo ra: “Tỷ đã tìm được thuốc cho muội…”

Lạc Ninh cản nàng: “A Phù Quân đã dùng đế thảo cứu muội, cái này sư tỷ giữ lại đi, có lẽ sau này sẽ hữu dụng.”

Liễu Sao cũng nhận ra vết thương hồn phách của nàng đã giảm, nàng không thể
ngờ A Phù Quân lại hào phóng cứu người như vậy. Liễu Sao bắt đầu cảnh
giác, quan sát Lạc Ninh một lượt, nàng lập tức nhận ra chiếc áo choàng
nhung nước trên người Lạc Ninh có điểm đặc biệt, đó rõ ràng là do yêu
nguyên ngưng tụ thành, Liễu Sao bất giác nhìn về phía A Phù Quân.

A Phù Quân đứng bên cạnh không hề có ý quấy rầy hai người.


Liễu Sao nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân, Yêu Khuyết không còn nữa nên đương nhiên giá trị của đế thảo cũng giảm bớt. A Phù Quân có dùng nó thế nào
cũng không ai cản trở, y lấy đế thảo cứu Lạc Ninh rồi chia yêu nguyên
bảo vệ con bé có lẽ là để nàng nợ y một món nợ ân tình. Bởi vì nhìn khắp lục giới ngoại trừ nàng và Ma cung thì bây giờ chẳng còn thế lực nào
chịu giúp Ký Thủy tộc cả.

“Cảm ơn ngươi.” Lạc Ninh được cứu, lời cảm ơn của Liễu Sao cũng có vài phần thật lòng.

A Phù Quân nhìn nàng.

“Ta biết các người hận ta, nhưng mà các người đừng trách Kha Na.” Liễu Sao
nhìn y nhấn mạnh từng chữ: “Ta cam đoan, thứ Kha Na dùng Yêu Khuyết để
đánh đổi tuyệt đối không chỉ là lời cảm ơn này.”

A Phù Quân vẫn không cảm động, ngữ khí càng thêm thanh lạnh: “Vậy, ngươi còn muốn thêm thứ gì?”

Quả nhiên không thể gạt được y. Liễu Sao có hơi xấu hổ, quả thật nàng đang
có tính toán khác, nếu một chiếc lá đế thảo có thể giữ được tính mạng
của Lạc Ninh, vậy nếu dùng cả gốc đế thảo chẳng phải có thể chữa khỏi
hoàn toàn vết thương hồn phách cho Lạc Ninh và từ nay về sau con bé có
thể tu luyện như người bình thường sao? Liễu Sao biết nàng đã hại họ như thế, quả thật không nên bàn thêm điều kiện, nhưng khả năng chữa khỏi
cho Lạc Ninh quá hấp dẫn, Liễu Sao không muốn bỏ qua cơ hội này: “Nếu…”

“Sư tỷ!” Lạc Ninh cắt ngang lời nàng: “Nếu vết thương của muội khỏi rồi thì việc cấp bách là đối phó Thực Tâm ma, tỷ có phát hiện gì mới không?”

Liễu Sao đương nhiên nhận ra Lạc ninh cố ý chuyển đề tài, nàng thầm nghĩ vẫn còn nhiều thời gian nên thuận thế gật đầu: “Đúng vậy, ở Đại Hoang y
chặn đường ta vài lần, ta nghi ngờ người giúp y không chỉ có một mình
Thạch Lan.”

“Không chỉ một người?” Lạc Ninh nhíu mày.

A Phù Quân xoay người lại: “Kha Na đâu?”

Liễu Sao đã chuẩn bị cho câu hỏi này từ lâu, nàng ảm đạm lắc đầu: “Ta không
biết, huynh ấy đưa ta về Ma cung rồi lập tức rời đi.”

A Phù Quân không hỏi thêm nữa.

Liễu Sao tự thấy mình không để lộ sơ hở, nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, kéo
Lạc Ninh nói: “Bây giờ đã có ta, muội theo ta về Ma cung nhé?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Muội không thể đi.”

Liễu Sao kinh ngạc nhìn Lạc Ninh rồi theo bản năng nhìn A Phù Quân.

Lạc Ninh vội hỏi: “Sư tỷ, tỷ nghĩ đi, lúc trước họ từng phản bội tỷ, bây
giờ tỷ đánh vào chiếm được nơi đó, đương nhiên bọn họ vẫn chưa phục.
Muội tu vi nông cạn, nếu họ dùng muội ép tỷ, tỷ sẽ khó mà làm việc, chi
bằng chờ tỷ hoàn toàn nắm được Ma cung rồi hãy quay lại đón muội.”

Lúc này Liễu Sao mới thở phào, nàng ngẫm nghĩ thấy cũng có lý: “Đúng vậy, muội nói đúng, vậy ta về trước đây!”

Không chờ Lạc Ninh đáp, A Phù Quân đột nhiên đề nghị: “Người trong Ma cung
không tin tưởng được, muốn đối phó Thực Tâm ma ngươi cần có liên minh.”

“Liên minh?” Liễu Sao sửng sốt rồi lắc đầu: “Còn có ai chịu giúp ta?”

A Phù Quân đáp: “Nếu Yêu Khuyết đông sơn tái khởi thì sao?”

“Nhưng mà…” Liễu Sao hiểu ý y nhưng nàng rất khó xử. Nàng từng hứa với Lư Sênh sẽ không lợi dụng lực lượng Ma cung giúp Kha Na cướp lại Yêu Khuyết.

Thấy Liễu Sao do dự, ánh mắt A Phù Quân ôn hòa hơn rất nhiều: “Ta đã thuyết
phục không ít yêu tướng cũ, nếu có lực lượng bên ngoài hỗ trợ thêm thì
chưa chắc Yêu Khuyết đã không có cơ hội, huống chi huynh trưởng…”

“A Phù Quân!” Lạc Ninh cắt ngang lời y, nàng nắm chặt ống tay áo của y.

Đối diện với ánh mắt cầu xin kia, A Phù Quân không nói tiếp nữa.

Lạc Ninh nhẹ nhõm thở ra rồi nói với Liễu Sao: “Tiên môn hiểu lầm tỷ, lúc
này tỷ gây thù chuốc oán với Bách Yêu Lăng cũng không tốt, chuyện này
tính sau đi, đối phó Thực Tâm ma mới là quan trọng nhất.”

Liễu
Sao trưởng thành tại Võ đạo, nàng rất quen thuộc với các loại thủ đoạn
lừa gạt và dụ dỗ, nàng đương nhiên nhận ra A Phù Quân muốn lợi dụng
mình. Nhưng mà Ký Thủy tộc rơi vào hoàn cảnh này, niệm tình Kha Na, nàng thật sự không thể nói lời từ chối. Lạc Ninh cắt ngang như thế khiến
Liễu Sao thở phào, nàng gật đầu: “Đợi tỷ thật sự nắm được Ma cung, tỷ sẽ quay lại đón muội.”

Với việc nàng có thuận lợi nắm được Ma cung
trong tay không, Lạc Ninh dường như cũng không lo lắng nhiều, Lạc Ninh
vẫy tay tiễn nàng rời đi.

Sau một lúc lâu.

Bóng dáng Liễu
Sao hoàn toàn biến mất, Lạc Ninh xoay người đối diện A Phù Quân, nàng
không nói lời nào nhưng nét mặt lại vô cùng xấu hổ, nàng khẽ cúi đầu
xuống.

Huynh muốn cứu huynh trưởng của mình, nhưng ta cũng phải bảo vệ thân nhân của ta.

“Ngươi về trước đi.” A Phù Quân lạnh nhạt nói.

Lạc Ninh rưng rưng nước mắt, lặng lẽ xoay người cúi đầu thi lễ với y rồi đi về nơi sâu nhất trong Minh hải.

“Đừng có lợi dụng con bé.” Có tiếng người nhẹ giọng thở dài sau lưng.

“Rốt cuộc huynh cũng trở lại.” A Phù Quân xoay người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui