Nhân tu Võ đạo tương đối giống Tiên đạo, chỉ có điều Võ đạo là người phàm
trực tiếp hấp thụ linh khí trời đất mà sử dụng, dùng linh khí khống chế, điều khiển võ thuật, trong khoảng thời gian ngắn nhất thu được sức mạnh lớn nhất.
Còn Tiên môn cũng là hấp thu linh khí trời đất vào cơ thể,
nhưng trước tiên là gột rửa gân cốt, tinh lọc thể chất bản thân, tu linh thể, rồi mới đi đến tu pháp thuật.
Nói cách khác, Tiên thuật được phát huy trên cơ sở nền tảng là tu linh,
linh thể càng thuần khiết, phàm khí trong thân thể càng ít thì uy lực
của thuật pháp sẽ càng lớn; đồng thời cũng đạt được mục tiêu kéo dài
sinh mệnh, nếu tu thành tiên cốt còn có thể trường sinh.
Bởi vậy yêu cầu căn cốt tốt của Tiên môn cực kỳ cao, có rất nhiều người mất cả đời cũng không thể tu thành tiên.
Võ đạo lại khác hẳn, bọn họ chỉ mong có được
sức mạnh, tuổi thọ của người tu Võ đạo không có gì khác người thường, ai ai cũng có thể tu.
Bởi vậy, khi hai đệ tử tu luyện trong cùng một giai
đoạn mới nhập môn của hai bên cùng tỷ thí, sức mạnh lúc đó của nhân tu
Võ đạo có thể vượt xa Tiên môn, khiến rất nhiều người nảy sinh tư tưởng: phải theo đuổi Tiên đạo xa vời không thực tế chi bằng trong giới hạn
ngắn ngủi của đời người có được sức mạnh lớn nhất.
Đây cũng là lý do
chính khiến Tiên môn xuống dốc còn Võ đạo lại hưng thịnh mấy năm nay.
Sau bữa cơm trưa, Phương Vệ Trường bắt đầu truyền đạt phương pháp ngưng tụ khí cơ
bản nhất cho bọn trẻ, quả thật rất nhàm chán, bọn trẻ đều cố giữ vững
tinh thần tu luyện.
Liễu Sao
nhờ một cái bánh màn thầu và hai chén nước vượt qua cơn đói, hồi phục
tinh thần.
Lần này cô bé cắn răng cố sức kiên trì, nguyên nhân này cộng
thêm vận số rất may mắn, Liễu Sao chính là đứa trẻ thứ hai suôn sẻ vượt
qua cửa này, vì thế vào bữa cơm chiều cô bé không chỉ có bánh màn thầu
mà còn có thịt.
Lục Ly hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn cô bé, Phương Vệ
Trường thật vừa lòng với kết quả này.
Nhận được phần thưởng giống như
vậy tổng cộng có năm người, ba người khác là Bạch Phượng, Đỗ Minh Trùng
và một cậu bé tên Chu Nghĩa.
Mùi thịt
bay vào mũi, đồ ăn trước mắt thật ngon lành, hơn nữa còn có thể ăn thỏa
thích, Liễu Sao kích động không thôi.
Không ai giúp đỡ cô bé, đây là
phần thưởng cô bé tự dùng năng lực của mình đạt được.
Cô bé vội vã cầm thịt lên cắn một miếng, sự vui sướng còn chưa kịp tan hết, bé bỗng phát hiện có gì đó không đúng.
Gần đó có
vài đứa bé trai đang dần dần bước về phía cô bé, ánh mắt vằn đỏ lóe lên
sự hung tợn, chúng đang nhìn chằm chằm thịt trong tay và bánh màn thầu
trước mặt cô bé.
Những cậu
bé này đều không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, cũng khó trách bọn
chúng chọn Liễu Sao làm mục tiêu.
Nguyên nhân đầu tiên là vì con gái dễ
bị bắt nạt, còn lại là vì đa số các bé gái khác đều có xuất thân bần
hàn, thuở nhỏ vẫn thường phụ giúp việc trong nhà, vóc người đều khỏe
khoắn cứng cáp, chỉ có duy nhất Liễu Sao là trắng trẻo mảnh mai, bình
thường thì bảo là xinh đẹp đáng yêu, giờ phút này lại biến thành yếu ớt
mỏng manh dễ bắt nạt.
Bọn họ muốn cướp! Liễu Sao vội vàng dùng hai tay che chở đồ ăn, cô bé chớp mắt hai
cái, bất ngờ Liễu Sao nhanh chóng ôm lấy bánh và thịt chạy tới chỗ Lục
Ly ở cách đó không xa.
Đám con
trai quả nhiên dừng bước.
Có hai đứa đã bị Đỗ Minh Trùng đánh bị thương
còn chưa rõ sống chết, lúc này đứa nào lại dám đến trêu chọc Lục Ly?
Thấy Liễu Sao chạy tới, các bé gái đang vây quanh Lục Ly khó chịu, liếc mắt tỏ vẻ khinh thường Liễu Sao.
Liễu Sao đỏ mặt ngồi xuống cạnh Lục Ly, cô bé không muốn thừa nhận mình là cáo mượn oai hùm, giả vờ chẳng sao cả cầm một chiếc bánh màn thầu đưa cho Lục
Ly: “Trả ngươi nè!”
Lục Ly “Ừ”
một tiếng, đưa tay nhận lấy, rồi đưa nó cho một cậu bé không được ăn bữa tối ở bên cạnh.
Đám con gái càng thêm sùng bái cậu, Bạch Phượng cũng
hào phóng đưa một chiếc bánh cho một bé gái khác.
Liễu Sao vẫn nhớ tới vết roi trên người cậu ta, cô bé đang muốn hỏi cậu còn đau hay không, giờ thấy vậy xém chút nữa tức nghẹn.
Cậu ta dùng đồ bé đưa để đóng vai người tốt! Thật quá đáng!
Lời nói đã
trào đến miệng đành cố gắng nuốt xuống.
Liễu Sao oán hận cắn một miếng
thịt, thật không muốn ở bên cạnh cậu ta một khắc nào nữa, vì thế cô bé
vội vã ăn hết mọi thứ rồi bỏ đi.
Trời sẩm tối, gió thổi ngập tràn cả khe suối, tiếng dòng nước chảy xuôi lọt vào tai thật lạnh lẽo, bầu trời âm u đang bắt đầu chuyển mưa, giọng nói của đám con gái loáng thoáng vọng
tới từ khe núi, bọn họ chắc chắn đang vây quanh Lục Ly rồi.
Liễu Sao càng thêm tức tối, cầm viên đá lên ném vào trong nước.
Cậu ta vốn
không phải muốn lấy lòng cô bé, cậu là cố ý tiếp cận bé, giúp đỡ bé, bảo vệ bé, đến cuối cùng làm cho bé không thể rời bỏ cậu ta! Cậu ta giống
hệt cái kẻ đáng ghét kia mà!
Nước bắn tung tóe, kèm theo đó là tiếng “A” thật khẽ khàng.
“Ai đó?”
Bên cạnh mình từng xảy ra chuyện cướp đồ ăn nhiều lần, Liễu Sao đã bắt
đầu hình thành thói quen luôn luôn cảnh giác từng giây từng phút.
Người đó
dùng tay áo nho nhã lau những giọt nước trên mặt, sắc mặt không hề có
nét tức giận.
Cô bé biết xuất thân và cách được giáo dục của người này
không giống mình.
Cậu ta có
vẻ lớn hơn cô bé, áo bào khoác ngoài màu xanh nhạt, lộ ra cổ áo tím xanh ở bên trong, bên hông đeo trang sức bằng vàng ngọc thật lộng lẫy.
Hoàn
toàn khác hẳn sự đẹp đẽ đến chói mắt của Lục Ly, từ trán đến cằm của
người này trông tròn trịa, bầu bĩnh.
Hai hàng lông mày không giương lên
như Lục Ly, mà lại rộng thẳng có vẻ ôn hòa, dịu dàng.
Phong thái thiện
lương mang đến thiện cảm cho người khác hơn xa cả dung mạo cậu ta.
Những hạt
mưa bụi bay tán loạn trên đỉnh đầu, trong ánh mắt đó cũng mênh mông
sương mù, ẩn chứa một nét u buồn không hợp với lứa tuổi.
Vị công tử
thiếu niên đứng trong bụi cỏ, tựa như một gốc lau xanh mượt, lại ấm áp
hệt như một viên trân châu.
Cậu ta quan sát Liễu Sao, nhẹ giọng hỏi: “Muội… là đồ đệ của Phương thúc thúc.”
Đối diện
với người thiếu niên ân cần, Liễu Sao ấy thế mà cảm thấy thật xấu hổ
quẫn bách, bất tri bất giác cô bé giấu hết tất cả sự kiêu ngạo ngày
thường, cố gắng vuốt vuốt nếp nhăn trên vạt áo, ngượng ngùng “Vâng” một
tiếng.
Thấy dáng vẻ cô bé ngoan ngoãn đáng yêu, công tử thiếu niên có chút thiện cảm nở nụ cười với Liễu Sao: “Ta tên là Tô Tín.”
Tô Tín?
Liễu Sao ngẫm nghĩ, thử thăm dò: “Huynh không giống chúng ta phải
không?” Nhìn cách ăn mặc, cậu ta không thể nào bị bán vào đây được.
Tô Tín muốn nói, ở phía xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng còi lanh lảnh.
“Sư phụ gọi chúng ta luyện công, ta đi trước!” Liễu Sao cuống cuồng nói lời tạm
biệt, cũng không để ý tiếng gọi với đằng sau, vội vã chạy đi.
Liễu Sao nhanh chóng chạy về viện, thấy Phương Vệ Trường vẫn chưa tới, cô bé thở hắt ra, nhanh chóng quên phắt chuyện mới rồi.
Thị vệ giám sát đến rất nhanh, bọn trẻ nghe theo chỉ thị khoanh chân luyện công.
Liễu Sao đã nắm vững phương pháp ngưng khí, tiếp tục luyện còn thuận lợi hơn buổi chiều nhiều, gần như bé không gặp trở ngại gì.
Liễu Sao nhìn
thấy những đứa trẻ bên cạnh trán rịn mồ hôi giống như cực kỳ khó khăn,
không nén được bĩu môi, rõ ràng không khó chút nào mà, thật ngu ngốc.
Vào đúng lúc cô bé đang ngơ ngẩn, Phương Vệ Trường và vài người nữa đi vào sân, thần sắc y hiếm khi có vẻ cung kính như vậy.
Tô Tín! Liễu Sao lập tức nhận ra người đang đi đầu, cô bé kinh ngạc.
“Thế tử đến đây, Hầu gia biết chứ?”
“Phương thúc thúc yên tâm, ta chỉ tới đây một lát thôi, không sao đâu.”
Vị tiểu thế tử này không hứng thú với Võ đạo, vẫn luôn kín đáo phê bình cách làm
việc của mình, Phương Vệ Trường cũng không ngờ cậu ta lại chạy đến đây,
thấy mắt cậu ta quét nhìn một lượt những đứa trẻ bên dưới, y liền ướm
hỏi: “Thế tử nhìn trúng đứa nào vậy, kêu đứa đó chơi đùa với người nhé.”
Cậu ta là
thế tử! Không chỉ có Liễu Sao kích động, đôi mắt những đứa trẻ khác cũng tỏa sáng.
Chúng hoàn toàn không hiểu địa vị Thế tử ra sao, nhưng chúng
biết rõ đây là đứa con duy nhất của Võ Dương Hầu, còn lợi hại hơn Phương Vệ Trường, ngay cả Phương Vệ Trường cũng phải nghe lời cậu ta!
“Thế tử cứu mạng!” Một đứa bé gái phản ứng trước nhất, lao ra khỏi hàng ngũ, cô bé bổ nhào tới trước mặt Tô Tín.
Tô Tín hoảng hốt lùi bước: “Ngươi…”
“Ta không
muốn ở chỗ này, ta muốn trở về.
Thế tử bảo họ thả ta ra đi!” Cô bé gầy
yếu suốt một ngày nay chưa được ăn chút gì, nhận ra vị Thế tử này nho
nhã, hiền lành, cho nên mới liều lĩnh chạy tới cầu xin.
Tô Tín trầm mặc.
Là Thế tử
Hầu phủ, sao cậu lại không rõ thủ đoạn của cha và Phương Vệ Trường,
những cô cậu bé này vào đây bằng cách nào, để làm gì, không hỏi cậu cũng biết.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, cậu không thể chống lại cha mình,
cậu cũng chỉ nhắc tới vài lần rồi thôi.
Sắc mặt Phương Vệ Trường không chút thay đổi, dặn dò bọn thị vệ: “Kéo nó xuống.”
Cô bé hoảng sợ: “Thế tử cứu mạng, xin tha mạng!”
Tô Tín do
dự, cuối cũng thật không đành lòng, cậu mở miệng cầu xin: “Ta thấy cậu
ta gầy gò ốm yếu, giữ lại cũng vô dụng, Phương thúc thúc thả cậu ta đi.”
Phương Vệ
Trường khẽ nhíu mày, buông tha cho một kẻ tự ý làm bậy, sẽ dẫn đến kẻ
thứ hai, y đã sớm biết tính Thế tử quá yếu mềm.
Y cũng không phản bác,
không tỏ thái độ gì chỉ vuốt cằm: “Thế tử nhân từ, thuộc hạ sẽ thả con
bé.”
Cô bé mừng rỡ, dập đầu liên tục.
Bọn trẻ
cũng có chút suy nghĩ, nhưng không ai dám bắt chước cô bé kia, vì bọn
chúng thấy rất rõ ràng đáy mắt Phương Vệ Trường lóe lên tia sáng lạnh
lẽo… Tình thế trước mắt rất rõ ràng, Phương Vệ Trường chưa chắc hoàn
toàn nể mặt vị Thế tử này, huống hồ gì Thế tử không có khả năng thả bọn
trẻ ra hết.
Một đứa đi có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng nhiều đứa chắc
chắn sẽ bị phạt.
Tô Tín nhanh chóng tìm được mục tiêu trong đám người: “Phương thúc thúc, kêu cô bé kia lại đây đi.”
Phương Vệ
Trường gật đầu gọi: “Liễu Sao đến gặp Thế tử!” Võ Dương Hầu vô vàn
thương yêu cậu con trai này, những việc nhỏ vẫn nên tuân theo nó thì
hơn.
Trước mắt
bao nhiêu người, Liễu Sao hơi có chút hư vinh, cô bé vội vã bước khỏi
hàng ngũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ thần thái kiêu ngạo.
Tô Tín rất vui vẻ: “Muội tên Liễu Sao nhi à?”
Biết được thân phận cậu bé, Liễu Sao không cư xử tự nhiên như trước nữa, cô bé cẩn trọng đáp: “Vâng.”
Trước mặt
nhiều người, Tô Tín không tiện nói nhiều, sau một lúc lâu, cậu ta bảo:
“Ta phải về phủ, qua vài ngày nữa ta sẽ đến thăm muội.”
Bây giờ nếu cầu xin cậu thả mình ra, cậu bé nhất định sẽ đồng ý! Liễu Sao gần như
không kiên nhẫn được nữa, nhưng nhìn vào đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của
Phương Vệ Trường, cuối cùng cô bé không dám mở miệng, nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Tô Tín thấy vẻ mặt lạ lùng của cô bé, hỏi: “Muội không sao chứ?”
“Không, không sao.” Liễu Sao liên tục lắc đầu: “Huynh… nhất định phải đến nhé.”
Tô Tín mở miệng, xoay người nói: “Không còn sớm nữa.
Phương thúc thúc, ta về trước đây.”
Phương Vệ Trường dặn dò hai tên thị vệ: “Hai người các ngươi, đưa Thế tử về.”
Đợi Tô Tín
ra khỏi sân viện, lòng Liễu Sao rất hả hê, nhướng mày nhìn Lục Ly… Bây
giờ đâu còn cảnh chẳng có ai bảo vệ như trước nữa! Giờ bé đã không còn
lâm vào cảnh không có hắn thì không được nữa nha!
Chẳng biết Bạch Phượng hỏi gì, Lục Ly nghiêng mặt mỉm cười trả lời cô bé, hoàn toàn không quan tâm đến bên này.
Liễu Sao đang tức tối, bỗng Phương Vệ Trường nhìn bé gái đang quỳ trên đất lạnh nhạt nói: “Đánh chết!”
Giọng điệu
thản nhiên như đang nhắc nhở ăn cơm, rất nhiều đứa trẻ chưa kịp phản ứng lại, bao gồm cả bé gái kia nữa.
Cho đến khi thanh côn gỗ đập mạnh lên
trán, trong hoàn cảnh đầu rơi máu chảy, cô bé mới ý thức được tình cảnh
của mình, cuống cuồng trốn tránh.
“Con không dám nữa! Sư phụ đừng đánh! Đừng đánh!”
“Cứu ta…”
Cô bé kia
không chết ngay tức khắc, quá trình diễn ra thật dài, rõ ràng là cố ý
tra tấn, cuối cùng giọng nói kia đã không còn là âm thanh của con người, thê thảm the thé tựa như tiếng thú tru vang.
Vốn tưởng
rằng mình đã chạy ra đến thiên đường, nào ngờ lại là rơi xuống địa ngục! Cái này còn tàn khốc hơn cả bị bỏ chết đói! Bọn trẻ hoảng loạn, tất cả
sự hâm mộ lúc trước đều biến thành tự thấy may mắn, nhất là Liễu Sao, cô bé ngơ ngác đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xám trắng.
Mới vừa rồi Liễu Sao cũng có ý nghĩ hệt như vậy, may là không nói ra miệng, nếu không kết
cục của bé cũng sẽ giống như cô bé kia.
Trong phút
hoảng hốt, chân cô bé chạm phải cái gì đó, Liễu Sao cúi đầu nhìn, chính
là cô bé kia cố sức lăn đến bên chân mình, khuôn mặt đẫm máu tươi.
Liễu Sao sợ tới mức thét thất thanh, nhảy ra xa.
Chỉ có duy nhất Lục Ly, cậu ta vẫn lẳng lặng đứng đó, nét mặt không hề thay đổi.
Tiếng khóc
la chợt ngừng lại, khoảng sân lặng yên không một tiếng động, cô bé kia
đến cuối cùng cũng nằm rạp trên mặt đất không bao giờ động đậy nữa.
Phương Vệ
Trường quét mắt nhìn đám trẻ, ánh mắt hiểm độc tựa như lưỡi dao sắc bén: “Đây là kết cục của kẻ phản bội Hầu gia, bay đâu, mang nó vứt đi.”
Thi thể cô
bé bị kéo đi, Phương Vệ Trường bước đi sau đám thị vệ, trên mặt đất còn
sót lại vết máu tươi loang lổ.
Lúc này bọn trẻ chợt bừng tỉnh khỏi cơn
mơ, Liễu Sao mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, đến cả khóc cũng không nổi
nữa.
Sau một lúc lâu, cô bé đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy cậu thiếu niên cao cao, giọng
run rẩy: “Cậu ấy chết rồi! Họ đánh chết cậu ấy! Lục Ly, cậu ta bị đánh
chết rồi!” Trong một hai ngày ngắn ngủi, cô bé lần lượt trải qua vô vàn
cảm xúc, sợ hãi, sỉ nhục, tuyệt vọng… Chúng đã vượt xa khả năng đón nhận của một cô bé con.
Liễu Sao sắp sụp đổ mất, vì vậy cô bé vội vàng muốn
tìm nguồn an ủi, khí tức trên người cậu ta khiến cô bé không còn cảm
thấy cô đơn.
Đối diện với ý muốn tìm kiếm an ủi của cô bé, cậu bé khẽ nhíu mày.
“Sợ chết à, Liễu Sao nhi?”
“Sợ!”
Có tiếng thở dài của cậu ta: “Con người cuối cùng cũng phải chết, sợ cái gì chứ, muội sẽ quen thôi.”
Không một câu an ủi, chỉ đơn giản trần thuật sự thật.
Liễu Sao
ngạc nhiên ngẩng mặt lên, cô bé tức giận vì sự thờ ơ của cậu ta, thái độ của cậu nói với Liễu Sao rằng cậu ta không quan tâm, vốn chẳng thèm để ý những chuyện này, sâu trong đôi mắt màu tím là sự bình tĩnh vì đã chứng kiến quá nhiều.
Rốt cuộc, cậu cũng khuyên cô bé một câu: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Nhìn đi,
cậu ta biết rõ cô bé đang sợ hãi, nhưng đến một câu an ủi cậu ta cũng
keo kiệt! Trong phút chốc Liễu Sao đẩy cậu ra, đưa tay lau khô nước mắt, xoay người chạy vào phòng.
Trong quãng thời gian ba tháng, đám trẻ thỉnh thoảng vẫn đột nhiên bừng tỉnh khỏi
cơn ác mộng, thậm chí có đứa sợ đến mức bị bệnh.
Cảnh tượng kia để lại
ấn tượng quá sâu sắc trong ký ức, khiến bọn trẻ biết rõ rằng số mệnh của chúng đều hoàn toàn nằm trong tay Phương Vệ Trường.
Phương Vệ Trường
huấn luyện ngày càng nghiêm khắc, sự cạnh tranh giữa bọn trẻ cũng quyết
liệt hơn, trên người bọn trẻ không ngày nào không có vết thương.
Liễu Sao
lại may mắn có thể tiếp tục kiên trì, nhưng mà cô bé vốn đã quen cuộc
sống áo tới nâng tay cơm đến mở miệng, giờ đây cô bé đã thực sự rất cố
gắng, nhưng vẫn kém xa đám người Bạch Phượng, cũng may còn có Lục Ly che chở.
Phương Vệ Trường coi trọng Lục Ly, có lần Đỗ Minh Trùng lại khích
bác vài cậu bé đến kiếm chuyện với Lục Ly, sau đó có một cậu bé bị lôi
đi, từ đó về sau không thấy ai dám tới chọc cậu ta nữa.
Liễu Sao vẫn
tiếp tục kinh hồn bạt vía sống sót dưới sự bảo bọc của cậu ta.
Đêm khuya, Liễu Sao cố trở mình, nhìn chằm chằm vào cái góc cách đó không xa.
Ánh trăng
xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi một khuôn mặt nhợt nhạt nặng nề, nằm trong
góc đó là một bé gái hai ngày nay chưa được ăn cơm, gầy gò chỉ còn da
bọc xương, có lẽ ngày mai cậu ta sẽ bị thị vệ lôi đi.
Căn phòng dần dần
trống trải, từng người từng người một biến mất, Liễu Sao tận mắt chứng
kiến sự thay đổi này, bị ép phải đón nhận sự thật.
Từ sự sợ hãi lúc đầu
đến cõi lòng chết lặng lúc này, lòng dạ của cô bé con bất tri bất giác
đã cứng rắn hơn nhiều.
Cô bé không định làm người tốt, vì bọn họ đều là
đối thủ của bé.
Cứu một người, cô bé sẽ có thêm một phần nguy hiểm.
Bài
học này cũng không phải là chưa từng xảy ra, cô bé từng tặng một chiếc
bánh màn thầu cho một cô bé khác đói đến ngất lịm, ngày hôm sau cô bé đó bị người khác xúi giục chạy đến cướp thức ăn của Liễu Sao, cái dáng vẻ
không muốn sống đó vẫn luôn khắc sâu trong ký ức cô bé đến tận giờ.
Mí mắt nặng trĩu, đầu hơi choáng váng, người lạnh run, càng lúc cô bé càng cảm thấy khó chịu…
Liễu Sao vô cùng lo lắng, lo nghĩ đến đợt huấn luyện ngày mai.
Cảm giác
này rất quen thuộc, nhưng lúc này cô bé tuyệt đối không thể bị bệnh, cô
bé không phải là kẻ xuất sắc nhất, Phương Vệ Trường sẽ không mời đại phu cho bé.
Nếu cô bé bệnh không đủ sức nhận huấn luyện, bọn họ sẽ đối xử
với Liễu Sao giống hệt những đứa bé trước đây, họ sẽ vứt bé ra ngoài!
Không thể mắc bệnh, nhất thiết không thể bệnh!
Liễu Sao ôm chặt lấy cái đầu nặng nề, hoảng sợ cầu nguyện.
Cô bé rất muốn nhắm mắt
ngủ một giấc ngon lành, nhưng lại không dám ngủ.
Cô bé sợ ngủ rồi sẽ
không còn nhìn thấy ngày mai nữa!
Đêm tĩnh lặng, tiếng hít thở đều đều vang lên trong phòng.
Lúc này, Liễu Sao nghe thấy tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn
rất rõ ràng, cao vút, hệt như muốn dở đá phá băng, tiếng đàn nghiền nát
ngọc ngà, với sức mạnh rung chuyển núi rừng, xé tan màn đêm tăm tối, vụt phá không gian.
Trong phút chốc, tiếng đàn vang vọng khắp sơn cốc!
Dòng khí chấn động trong không trung, mặt đất rung chuyển dữ dội, bụi bặm từ trên xà nhà rơi xuống như mưa.
Màng nhĩ
đau đớn, tâm thần Liễu Sao chấn động, cô bé theo bản năng bịt tai lại.
Các bé gái xung quanh cũng bừng tỉnh dậy, thét thất thanh.
Liễu Sao đứng dậy chạy vội ra cửa, vừa vào trong sân đã thấy vài cậu bé ở cách vách
cũng chạy ra.
Bọn trẻ dần dần tụ tập trong sân viện, trong cơn hoảng loạn chúng rối thành một nùi.
Dư âm chưa
dứt, uy lực vẫn còn, luồng sóng khí bốc cuồn cuộn trên đỉnh đầu, kèm
theo tiếng răng rắc, răng rắc vang lên, giống như có thứ gì đó muốn phá
tan xiềng xích, nghiền nát chốn này, ngay cả ánh trăng cũng tối tăm nhạt nhòa đi rất nhiều.
Phương Vệ Trường mang thị vệ chạy ra ngoài viện, bọn trẻ thấy y lập tức im lặng, không dám la hét nữa.
Trong giây
lát, tiếng đàn lại bắt đầu vang lên, dần dần thành giai điệu, bình thản
hơn trước một chút, nhưng cảm giác áp bức trong đó vẫn không giảm chút
nào, từng tiếng từng tiếng như đâm vào lòng người.
Mặt đất còn đang khẽ rung động, sắc mặt Phương Vệ Trường thật nghiêm nghị, bỗng
nhiên y ngẩng mặt nhìn lên giữa không trung, giọng điệu không khách sáo
chút nào chất vấn: “Đêm khuya các hạ lên núi thăm hỏi, chẳng biết có
điều chi chỉ dạy?”
Giọng nói to, nội lực cực mạnh, bọn trẻ nghe mà rùng mình một cái.
Tiếng đàn đột nhiên chuyển thành trầm thấp.
Bọn thị vệ
hình như khó chịu đồng loạt “hự” một tiếng, sắc mặt Phương Vệ Trường
biến đổi, y vận công kháng cự, lúc này mới miễn cưỡng bình ổn thân thể.
Y xoay mặt nhìn thấy đám trẻ vẫn bình yên vô sự, mơ hồ đoán được việc này rất khó giải quyết, y thầm hối hận.
Kẻ này mượn đàn phát ra pháp lực,
có thể khống chế pháp lực đến mức này, tu vi đối phương nhất định rất
phi phàm.
Hơn nữa, kẻ này xem ra vẫn chưa dốc toàn lực, chỉ muốn cảnh
cáo.
Kẻ đó không trả lời e rằng đã biết những người đứng đây không có ai có đủ tư cách nói chuyện với y, thân phận người này e rằng không tầm
thường.
Phương Vệ Trường nhìn thị vệ bên cạnh, tên thị vệ thấp giọng trả lời: “Đã báo với Hầu gia.”
Giữa luồng âm thanh, một tên thị vệ hiện thân bẩm báo: “Vệ Trường, pháp trận bảo vệ sơn cốc đã bị phá!”
“Tất cả theo ta.” Phương Vệ Trường ra lệnh, mang theo mười mấy tên thị vệ đi mất.
Đợi bọn họ
rời đi, đám trẻ mới bắt đầu thảo luận một lần nữa.
Không ai biết chuyện
gì đã xảy ra, nhưng bọn trẻ nhìn thấy Phương Vệ Trường bỏ đi, sự bất an
cũng tan đi vài phần, thay vào đó là nghi ngờ và hưng phấn… Dám đến kiếm chuyện với Võ đạo, đến cả Phương Vệ Trường cũng không đối phó được, ai
mà lợi hại vậy ta?
Có đứa đề nghị: “Chúng ta cũng chạy qua xem đi?”
Thứ nhất
bọn trẻ có lòng muốn bỏ trốn từ lâu, thứ hai có pháp trận thiếp lập
ngoài sơn cốc chúng có muốn chạy cũng không chạy thoát.
Bởi vậy nên phạm vi hoạt động trong khu vực này của lũ trẻ không bị hạn chế.
Nay có đứa
vừa đề nghị, những đứa trẻ to gan đều ủng hộ, đứa nhát gan thì lùi sang
một bên.
Liễu Sao cố nhẫn nhịn cảm giác khó chịu trong người, cô bé theo bản năng tìm kiếm
Lục Ly, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng cậu ta trong đám đông.
“Lục Ly, huynh có đi không?” Bạch Phượng đi đến cửa thấp giọng gọi.
Lục Ly quả nhiên xuất hiện ở cửa.
Tất cả bọn
trẻ giật mình kinh hoàng, hóa ra vừa rồi cậu ta ở luôn trong phòng không đi ra, cũng khó trách, mọi người đều bị tiếng động bất ngờ ập đến dọa
hoảng loạn, sao còn sức để ý người khác.
Bạch Phượng vui vẻ rủ cậu ta: “Chúng ta đến xem đi, ai mà lợi hại vậy nhỉ?”
“Tiếng đàn này không tệ.” Lục Ly cười nhìn cửa viện: “Đi xem cũng được.”
Còn bình
luận nữa chứ, đồ giả vờ giả vịt! Liễu Sao bĩu môi, vì nằm trong vòng bảo vệ của cậu ta, cô bé không dám rời xa cậu ta, nhưng rốt cuộc cũng không chịu giống bọn Bạch Phượng chạy đến tiếp cận cậu ta.
Liễu Sao cố ý đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Quả nhiên Lục Ly gọi cô bé: “Liễu Sao nhi, muội có đi không?”
Liễu Sao
vừa lòng nhìn thấy sắc mặt giận dữ của Bạch Phượng, cô bé thầm đắc ý.
Bé biết cậu ta sẽ không quên mình đâu, vì thế cô bé vỗ vỗ trán nói: “Ta…
không muốn đi.”
Lục Ly nói: “Ta đi.”
Liễu Sao giậm chân: “Này, ngươi, ngươi… Lục Ly!”
Lục Ly xoay người lại: “Được rồi, đừng gây rối nữa, đi thôi.”
Dịu dàng
nhưng lại không nhân nhượng quá mức, càng giống sự bố thí của kẻ bề
trên.
Cô bé bị bệnh vốn vừa yếu ớt vừa mẫn cảm, bên cạnh không có ai có
thể tin tưởng, ấm ức và hoảng sợ trong lòng không có chỗ trút.
Liễu Sao
muốn cậu ta ở lại với bé, cậu ta còn dám nói cô bé gây rối nữa! Liễu Sao đứng tại đó tức giận vô cùng, nước mắt suýt tí nữa tuôn rơi.
Đôi mắt tím khẽ khép lại, Lục Ly vươn tay với Liễu Sao: “Nhanh lên, nếu không ta đi mất đấy.”
Giọng nói quen thuộc cực kỳ mê hoặc, Liễu Sao cắn cắn môi, cuối cùng vẫn giống như trước, không chút khí phách đi theo cậu ta.
Bọn trẻ ở
trong núi mấy tháng, đã quen thuộc địa hình, Lục Ly dẫn bọn trẻ tìm
chính xác vị trí của Phương Vệ Trường, y và bọn thị vệ đang tụ tập tại
đỉnh núi chính dốc toàn lực bảo vệ trận pháp, bọn trẻ vội vàng đứng lại, nhìn quang cảnh xung quanh từ phía xa xa, nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy
bóng dáng của người xâm nhập, chỉ nghe được tiếng đàn du dương.
Pháp trận mở ra, Võ Dương Hầu mang theo đám thị vệ thân cận xuất hiện.
“Tô mỗ của
Âm thành đã đến, chẳng biết là vị tiên tôn nào giá lâm?” Võ Dương Hầu mở miệng, ngữ điệu hoàn toàn khác với Phương Vệ Trường.
Tiếng đàn ngừng lại, sau lúc lâu, một giọng nói vang lên giữa không trung.
“Núi Nam Hoa, đệ tử của Trọng Hoa cung, muốn lĩnh giáo pháp thuật kỳ diệu của Võ đạo.”
Giọng nói
cực kỳ trẻ trung, rõ ràng lại lạnh lẽo, tựa như gió cuốn mây trôi, thủy
chiều biển cả, quét sạch Thiên sơn, dư âm vọng về bất tận.
Ngữ điệu bình thản, không rõ vui giận, cực kỳ khí phách, không chói tai dù chút mảy
may.
Y đã tự
xưng là đệ tử, vậy thân phận rõ ràng không cao, đối diện với sự khách
sáo của Võ Dương Hầu – người đường đường là cao nhân Võ đạo – mà cả câu
‘Không dám’ hay những lời khiêm tốn linh tinh gì đó cũng không hề có, y
không xem Võ đạo ra gì như thế, quả cực kỳ ngông cuồng, kiêu ngạo, đám
người Phương Vệ Trường nghe ra sắc mặt nặng trĩu.
Võ Dương
Hầu như chợt nhớ tới điều gì, ngược lại mặt nở nụ cười, chắp tay hướng
tới giữa không trung nói: “Không biết là chuyện gì đã quấy nhiễu Tiên
giá, đám đệ tử không hiểu chuyện, nên đã sơ suất, thật thất lễ.”
Một tiếng
“hự” khẽ vang lên, có mấy bóng đen từ giữa không trung rớt xuống, đúng
là bốn gã đệ tử Võ Đạo.
Trang phục trên người họ tương tự y phục thị vệ
Hầu phủ, giờ phút này bọn họ quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt mệt mỏi.
Người am tường liếc mắt một cái đã có thể nhận rõ được nguyên do, bọn họ đã bị phế gân mạch, xương cốt tổn thương nặng nề.
Đối phương
xuống tay đánh trọng thương đồ đệ, Phương Vệ Trường kinh hoàng, muốn
bước lên nói chuyện, nhưng bị Võ Dương Hầu ngăn cản.
Võ Dương Hầu trầm giọng hỏi: “Không biết môn đồ của tại hạ sao lại đắc tội Tiên giá?”
“Một vị sư
đệ của tệ phái phụng lệnh truy tìm nơi ở của Thực Tâm ma, đến chân núi
Côn Luân vô tình gặp được đồ đệ của quý môn, bốn lệnh đồ tham lam pháp
bảo, thừa cơ sư đệ ta không phòng bị mà ra tay, may mắn ta đi ngang qua
bắt gặp.” Đối phương ngừng lời, rồi nói tiếp: “Vị sư đệ của ta bản lĩnh
không bằng người, có thất bại cũng chẳng trách ai.
Nhưng mà môn đồ của
quý đạo lấy nhiều đánh ít lại còn đánh lén, ta nghĩ võ kỹ lại dùng cho
những mục đích đó, chi bằng phế đi tốt hơn, nên đã làm trọng thương cao
đồ, lần này đặc biệt đến xin lỗi, cũng đến vì muốn tìm một lời giải
thích của quý môn cho sư đệ.”
Nguyên nhân vừa được đưa ra, quả thật là nghiêm trọng.
Liễu Sao
nghe được, vui sướng khi người gặp họa, nhìn đám người Phương Vệ Trường
đã biết Võ đạo chẳng phải người tốt, chẳng những không giúp bắt yêu ma
mà lại còn ra tay với Tiên trưởng, thật xấu xa!
Bên mình
đuối lý, đối phương lại không hề nể mặt, lưu tình, bọn Phương Vệ Trường
vô cùng buồn rầu xấu hổ, âm thầm tập trung thu hút linh lực, vận công
chờ phát động.
Cũng khó trách đệ tử Võ đạo đỏ mắt vì bảo vật của đệ tử
Tiên môn, nhưng không cướp được lại còn bị bắt, còn bị phế hết võ công.
Võ đạo mất sạch thể diện, chiếu theo cách bọn họ làm việc, đương nhiên
muốn giết người diệt khẩu bảo vệ thể diện của mình.
Võ Dương
Hầu nghiêm khắc quét mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó khách sáo hành
lễ với không trung: “Tiên môn và Võ đạo vốn có hiệp ước đồng minh, Tô mỗ dạy bảo kẻ dưới không nghiêm, thật hổ thẹn, nếu Tiên giá bằng lòng nể
chút thể diện của Tô mỗ, xin mời hiện thân gặp mặt.” Không thể ngờ y lại chịu nhận sai, Liễu Sao hơi kinh ngạc.
“Ham món
lợi nhỏ, tự giết hại nhau.” Đối phương thản nhiên nói: “Mới chỉ qua ngàn năm, nhân tu Võ đạo lại có thể rơi đến bước đường này, thật xấu hổ cho
danh tiếng của Võ tôn.”
Lời chưa dứt, giữa không trung đã xuất hiện một bóng người.
Mái tóc dài buông rũ, ôm chiếc đàn cổ nghiêng nghiêng, đứng trên một thanh trường
kiếm lấp lánh ánh bạc.
Vì người đó đứng ngược ánh trăng, Liễu Sao không
thể nhìn rõ khuôn mặt y, cô bé chỉ nhìn thấy tay áo và chiếc thắt lưng
buông xuống dài thật dài đang tung bay trong gió.
Một vầng trăng, một cây đàn, một người đứng.
Phút chốc, bầu trời đêm lạnh lẽo bỗng sáng lòa lộng lẫy.
Hình ảnh
trước mắt vô cùng mê hoặc, theo bản năng Liễu Sao nhắm mắt lại, nhưng cô bé vẫn có thể cảm nhận được khí thế đang dồn ép đến của người kia.
Đám
trẻ đều trầm mặc, chỉ còn sót lại tiếng khẽ hít vào của ai đó.
Đám người Võ Dương Hầu nhìn mà ngẩn ngơ, đối diện với sự trách mắng cũng không ai dám trả lời.
“Tiên môn
bảo vệ nhân gian, nhưng sự báo ơn của các ngươi làm lòng người lạnh
lẽo.” Ngữ điệu người đó lạnh lùng hơn trước vài phần: “Nếu còn tái phạm, đừng trách ta vô tình!”
Sau một lúc lâu, bên tai chỉ còn một vùng tĩnh lặng.
Lúc đưa mắt nhìn, vầng trăng sáng trong vẫn treo cao giữa không trung, chỉ là không còn thấy bóng người đâu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...