//
Lửng con giấu chiến lợi phẩm ở đâu ư? Câu trả lời quá đơn giản – Đương nhiên là sào huyệt trong hang động rồi.
Tay Harry mân mê mô hình lửng con. Đôi mắt màu đen trong trẻo của con vật nhỏ cứ dán lấy mặt cậu, trong khi cơ thể cuộn lại, đầu dụi vào lòng bàn tay cậu một cách thân thiết pha lẫn đôi chút xấu hổ. Ở trong mắt kẻ lạ, cậu bé dường như đang đắm chìm vào niềm yêu thích mô hình nhỏ. Đây là một cơ hội tuyệt vời! Cân nhắc một phen, mấy vị khách không mời mà tới quyết định ra tay – với cậu bé Hufflepuff đang lơ là kia.
Nói đi cũng phải nói lại, bọn chúng không chọn ba đứa còn lại cũng do ấn tượng sâu sắc nhứt về Harry trong lòng các học sinh trường Hogwarts là nụ cười ấm ấp, bên cạnh thứ danh tiếng lẫy lừng. Thói đời mà, một học sinh năm thứ ba của Hufflepuff như vậy thường bị phán là vô hại. Cho nên sau khi được dạy cho một trận nhớ đời, đám người kia mới suốt đời không thể quên, hối hận biết vậy chẳng làm, mặc cho tương lai chúng trở thành những tay già dơ và lõi đời. Cũng vì thế, chúng lấy bài học này làm tấm gương cho đám hậu duệ: Không bao giờ được phép khinh thường, nhất là khi kẻ địch trông càng hiền lành. Rất có thể ẩn giấu bên trong là quái vật đấy!
Đám học trò lớp lớn của bốn nhà chẳng thể nào tưởng tượng nổi: vì sao mấy thần chú rõ ràng đã đánh trúng đích, mà Kẻ Được Chọn vẫn đứng vững vàng, không chút hư hao? Thậm chí thằng nhỏ đó còn buôn chuyện thật vui với ba đứa còn lại.
Weasley mắc chứng cuồng loạn cứ nức nở, rít gào liên hồi, đã bị ép cho ngậm miệng. Cô bé Ravenclaw lên mặt như bà chủ kia thì khoanh tay trước ngực, hất cằm hỏi:
_ Ở đâu?
Tiếng đáp lời của Potter không lớn, nhưng đủ để tất cả những ai có mặt nghe thấy rõ.
_ Bên tay trái có hai đứa. Phía Đông Nam có một, phía tây thì có hai. Sau lưng tụi mình có ba. À, bên cạnh Draco có hai người đó. Mình chỉ đoán được từng đó thôi. Phải chờ Oprah về mới biết chính xác được.
Malfoy tóc vàng nói lè nhè trêu ghẹo:
_ Ít nhứt… cũng có mười con thỏ.
Môi hắn thoáng cong lên khi khóe mắt lơ đãng đảo qua lùm cây đằng sau. Tán cây đột ngột rung lên rào rạt. Và khi cơn mưa lá cây đổ ập xuống thì cũng là lúc một tiếng thét khủng khiếp, xé thủng màng nhĩ, làm người ta sởn tóc gáy vang lên – Có một rắn nhỏ bò ra từ lùm cây. Thân mình nó phủ màu tím, còn trên trán in dấu hiệu màu vàng nổi bật. Nó uốn éo quấn quanh cánh tay Potter để leo lên trên, với cái lưỡi rung lên hết sức ghê rợn, và cái đầu tam giác lay động bên vai chủ nhân nó. Mặc dù mọi người ít nhiều có nghe đồn về việc Kẻ Được Chọn là Xà Khẩu, thậm chí còn biết thú cưng của Kẻ Được Chọn là một con rắn, nhưng nói thật là chưa ai được tận mắt chứng kiến. Ngắn gọn là: cảnh tượng trước mắt đủ khiến người ta phải la hét hãi hùng.
Khi mà động mạch chủ chí mạng ở đằng sau gáy truyền tới cảm xúc lạnh lẽo và trơn nhẵn, cũng là lúc hơi thở của loài động vật máu lạnh lặng lẽ tràn ra toàn cơ thể, thì rốt cuộc có người không chịu nổi nữa – Sau một tiếng “Á!” kinh hãi, khủng khiếp xé rách toác cái tĩnh lặng của cánh rừng, rồi âm thanh nức nở không kềm nổi vỡ bung ra, đám người bị đàn rắn bao vây rốt cuộc tháo chạy tán loạn. Nhất thời, tiếng kêu la nổi lên khắp nơi. So với âm thanh xé toạc màng nhĩ kia thì Ron mắc chứng cuồng loạn đã là gì.
Chờ đến khi Harry giải trừ thần chú biến hình, bầy rắn trở về là những nhánh cây, thì mấy cô cậu học lớp lớn đã không còn một mống. Ai còn nhớ được bài thi chớ? Bị Harry dọa cho một bả sợ chết khiếp, bọn nó chỉ biết cong mông chạy trối chết thôi!
Nơ bướm chỉ có một, cũng có nghĩa là trong năm đội, chỉ một đội duy nhứt hoàn thành bài thi này. Từ lúc phát hiện có kẻ theo dõi, bốn đứa đã chọn cách im lặng chờ thời cơ. Riêng Harry kiếm được cái cớ hù dọa người ta, thì quyết tâm hợp tác với Oprah diễn một vở kịch. Cậu làm sao biết mấy đứa kia nhát như cáy thế chớ?
_ Mình không có cố ý.
Cậu bé tóc đen, mắt xanh biếc nhún vai, rất vô tội. Ron phải hướng về phía cậu rít gào:
_ A ha! Bồ không cố ý ở chỗ nào hở Harry? Cái quái gì đã biến bồ thành người như vầy? Bồ tèo ơi, bồ rốt cuộc bị gì vậy trời?
Trên trán nổi gân xanh, Hermione phát ra âm thanh bực bội. Một bùa câm lặng được phóng ra, và thế là thế giới được an tĩnh.
Một vở kịch cực kỳ hấp dẫn, nhưng nếu thiếu đi khán giả thì chẳng thể có được một cái kết hoàn hảo. Một vị khách xem kịch từ đầu tới đuôi phát ra tiếng ca ngợi:
_ Giỏi lắm, Potter!
Vẫn là cái giọng lè nhè buồn ngủ ấy, huynh trưởng của nhà Slytherin, Bletchley nheo mắt, lơ đãng đánh giá Harry. Đứng bên cạnh anh ta là một vài học sinh năm thứ ba, năm thứ tư còn lại, bao gồm cả Blaise Zabini cười tít mắt.
_ Mấy người muốn gì?
Đáp trả Hermione là một thần chú bắn đến. Theo cách hết sức đột ngột, nhưng cũng trong dự đoán, chiến tranh ập đến. Hermione đã coi chiến đấu làm bản năng lập tức đánh trả sắc bén. Kẻ địch của bọn nó rất mạnh, nhưng chung quy vẫn chỉ là học sinh của trường Hogwarts thôi. Cho dù đám học sinh năm thứ ba, năm thứ tư này đã cực kỳ ưu tú, thông thạo không thiếu vài bùa chú tấn công, nhưng tình cảnh vẫn rối tinh rối mù.
Miêu tả chính xác nhứt là: bốn con mèo đùa đàn chuột con.
Zabini đã biết sớm. Ngay từ lúc Bletchley rút đũa phép, cậu chàng đã lẻn qua một bên, làm một con chuột ngoan ngoãn. Nhưng Draco làm sao cho phép Zabini rảnh rang? Một lời nguyền trực tiếp kéo con chuột Zabini vào trung tâm chiến trường.
_ Tôi chịu thua được chưa? Ai ui, Draco, cậu vừa vừa phai phải thôi!
Draco nhếch môi dối trá.
_ Nếu tôi không nhường, cậu tưởng mình còn bốc phét được à?
Con rắn độc nào đó còn chưa quên Zabini từng “có ý tưởng” với Harry đâu. Thành thử ra con bướm đào hoa của Slytherin được “chăm sóc tận tình” suốt cả trận chiến. Ai, đẳng cấp pháp thuật cách xa nhau quá, thiệt đáng buồn!
Đây là một phép thử. Cách duy nhất để vượt qua là dùng thực lực để chứng minh. Một cuộc chiến bất ngờ do kẻ địch khơi mào, được kết thúc bởi một bùa Giải giới ở phạm vị rộng của Harry. Bức màn của vở kịch đã hạ, mấy người thừa kế liếc nhìn nhau. Không chỉ là tán thưởng và thoải mái, mà còn là sự khuất phục trước những pháp sư cao tay ấn.
Bletchley cầm đầu nhóm học sinh tiến lên, khom người, nói năng từ tốn:
_ Dưới sự chứng giám của Merlin, tôi, Louvis Bletchley, lấy danh nghĩa của dòng họ Bletchley xin hướng về các ngài tuyên thệ: Ngay khi giao kèo có hiệu lực, chúng ta là đồng minh vì lợi ích chung!
Không ai nhúc nhích, bởi vì tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía Harry. Quá bất ngờ, cậu bé ngây ra mất một lúc. Theo bản năng cậu liếc nhìn Draco – Cây đũa nhựa ruồi giơ lên:
_ Ta chấp nhận giao kèo đồng minh.
Từ đầu những cây đũa phép phun ra sợi tơ màu vàng lấp lánh và rực rỡ. Chúng hòa quyện nhau giữa không trung, rồi lại nhanh chóng bay về phía chủ nhân của đũa phép. Lúc này đây, giao kèo được hoàn tất, không thể phá hủy.
Chiến tranh có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Trong những giai đoạn bấp bênh như vậy, Slytherin có thói quen gia tăng ưu thế thắng lợi. Lôi kéo chính quyền và quý tộc, thận trọng đề phòng, luôn luôn là tập quán của những kẻ như Draco. Nhưng với Harry, cậu chỉ khó hiểu vì sao mấy người Bletchley lại bỏ qua dòng họ Malfoy, để lựa chọn người lãnh đạo là cậu?
Cậu nhìn đám người kia, thành thật nói:
_ Tôi cảm thấy mình không thích hợp.
Zabini lè lưỡi, cười đùa tí tửng.
_ Thôi đi. Làm việc dưới móng vuốt của con quái vật Draco kia thì không bằng giết tôi trước.
Malfoy tóc vàng chỉ lé mắt cảnh cáo. Hắn bước lên trước, những ngón tay thon và dài tự nhiên hạ xuống bả vai của Harry.
_ Lý tưởng.
Hắn nói:
_ Harry, mày mới là người làm cho mọi người tin tưởng và ngưỡng mộ.
Muggle có Thượng đế, có Chúa Giê-su, lý tưởng của bọn họ là những vị thần. Phù thủy cũng có Merlin, nhưng bọn họ thuộc làu những truyền thuyết chỉ vì được nghe kể nhiều – Bọn họ không hề tin! Từ xưa đến nay, những kẻ được sinh ra với ưu thế bẩm sinh đều mắc bệnh tự phụ. Bọn họ có lý tưởng và theo đuổi của riêng mình, không bao giờ gửi gắm tình cảm vào những thứ hư vô mờ mịt.
Raveclaw hay Gryffindor, Hufflepuff hay Slytherin, tất cả đều vậy. Phù thủy không bị trói buộc, cho nên khi một pháp sư hùng mạnh, đầy sức quyến rũ xuất hiện thì dễ dàng trở thành lý tưởng của nhiều kẻ khác.
Giống như Voldemort có Tử thần Thực tử. Giống như Dumbledore có Hội Phượng hoàng.
Những kẻ lãnh đạo phải có sức hấp dẫn, phải khiến những phù thủy luôn có cảm giác ưu việt kia chịu khuất phục, thậm chí là tự nguyện trung thành.
Lặng đi một lát, Bletchley đột ngột nói lái sang chuyện khác:
_ Cậu đã từng nghe về truyền thuyết Merlin chưa? Quyền trượng của các vị thần lựa chọn Merlin, thế giới liền sinh ra phù thủy. Merlin trở thành người thừa kế có sức mạnh phi phàm. Ông chọn trúng một số người, ban cho họ pháp thuật. Nổi danh nhứt trong số đó là mười hai vị pháp sư có chủng tộc pháp thuật, chính là mười hai vị dũng sĩ đã giết chết Tiên nữ Hồ nước Vivian.
_ Ở ngàn năm trước, bốn nhà sáng lập đã xây dựng nên tòa lâu đài Hogwarts trên vùng đất tử vong là Rừng Cấm. Nhờ đó các phù thủy gần như bị giệt sạch rốt cuộc tìm được không gian trú ẩn, vô số phù thủy nhỏ được bảo vệ. Thậm chí ở một ngàn năm sau, tòa lâu đài Hogwarts vẫn sừng sững không đổ.
Huynh trưởng của nhà Slytherin nhấc mí mắt dường như mãi mãi hạ thấp của mình. Có gì đó lóe lên ở đáy mắt đen kịt.
_ Chúng ta tiếp nối tư tưởng của họ, chúng ta thừa kế vinh quang của họ. Chúng ta kính nể họ như những vị thần, nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ cúi đầu trước họ để cầu xin hay nài nỉ. Bởi vì so với quá khứ huy hoàng, chúng ta càng muốn theo đuổi vinh quang của hiện tại. Còn chuyện cậu có thích hợp hay không, Potter, lẽ nào cậu không phát hiện những học sinh của nhà Hufflepuff nảy sinh niềm tin cậy dành cho cậu, từ sâu trong tiềm thức? Thậm chí, có vài người còn nguyện trung thành với cậu.
Chung kết của cuộc trò chuyện này, Harry bị thuyết phục. Nhờ vào sự giúp đỡ của đám người Bletchley, Ron cầm chiếc lông đuôi của Bạch Kỳ Mã đã được chúc phúc, xâm nhập vào vòng vây của hàng ngàn con nhện khổng lồ, tìm được mô hình của sư tử với câu đố thứ ba
Vì sao loài sư tử có thể thống trị lãnh địa?
Còn Draco, đối mặt với con Kappa(1) chực chờ bóp cổ mình, hắn chỉ dùng dăm ba câu nói xạo, đã bắt con bò sát trông giống mấy con khỉ có vẩy kia phải cúi đầu. Ai bảo Malfoy giỏi nghệ thuật lừa dối thế chớ? Một mô hình dài ngoẵng rớt xuống – là con rắn màu xanh biếc đang bận uốn éo thân mình. Lại một câu đố nữa
Loài rắn dùng nọc độc làm vũ khí tấn công tất cả kẻ địch, lại dùng thứ gì để ngụy trang?
(1) KAPPA
Phân loại của Bộ Pháp thuật: XXXX
Kappa là quỷ nước Nhật Bản sống ở các ao nông và sông ngòi. Nó thường được miêu tả trông giống một con khỉ bao bọc lớp vảy cá thay cho bộ lông, nó có một hốc ở đỉnh đầu của mình, bên trong chứa nước.
Kappa ăn máu của con người nhưng có thể bị đánh lừa để không gây tổn hại một ai đó nếu nó được ném cho một trái dưa chuột có khắc tên của họ bên trên. Trong cuộc chạm trán, các phù thủy nên lừa Kappa bằng cách cúi đầu – nếu nó làm như vậy, nước trong hốc trên đỉnh đầu sẽ trào hết ra ngoài, cuốn đi tất cả sức mạnh của nó.
Đến lúc này, bốn đứa tìm đủ mô hình của cả bốn nhà đã ngồi trên chiếc thuyền quay về tòa lâu đài. Hệt như hồi năm thứ nhất tụi nó nhập học vô trường Hogwarts. Bắt đầu từ chính nơi này, cuộc hành trình của các phù thủy sẽ nối dài mãi mãi.
Trăm năm, ngàn năm, thậm chí còn lâu hơn nữa. Chỉ có các vì sao làm chứng, thời gian là vĩnh hằng.
Khi chiếc thuyền dần dần biến thành một chấm nhỏ, có ai đó đã thì thào rằng:
_ Hi vọng Potter chính là người đó. Bằng không…
Thanh âm đằng sau biến mất giữa dòng nước bắt đầu lay động của mặt hồ. Cuối cùng, là tiêu tán.
Không một ai biết, truyền thuyết của ngàn năm chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.