Người hầu truyền ý của Tần Thư Hoài xuống, Vệ Thuần lập tức hiểu được ý đồ của Tần Thư Hoài, hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài tới vội vàng, không mang đồ dịch dung, chỉ là dùng các vật phẩm hóa trang sửa bộ dáng, sau đó thay đổi trang phục người hầu, đi theo phía sau Vệ Thuần.
Bách Hoài và hoàng đế Tây Lương dựng một cái lều trại ở ngoài thành, hai nước mỗi nước phái một trăm sĩ binh canh giữ ở bên ngoài lều trại, thời điểm Vệ Thuần mang theo Tần Thư Hoài và Tần Bồng tiến vào lều trại, Bách Hoài và hoàng đế Tây Lương Lý Hạo đã ngồi ở trong lều trại.
Lý Hạo ngồi ở vị trí đầu tiên, Bách Hoài ngồi ở bên tay trái hắn, bên cạnh Bách Hoài có một thanh niên đang quỳ, nhìn qua mặt mày thanh tú, mang theo chút dáng vẻ thư sinh.
Tần Bồng quét mắt liếc nhìn thanh niên kia, đi theo sau Vệ Thuần, ngồi quỳ ở trên đệm hương bồ sau lưng hắn.
Lý Hạo giới thiệu Bách Hoài với Vệ Thuần trước: “Vệ tướng quân, đây là sứ thần Bắc Yến Bách Hoài, Bách tướng quân.”
Vệ Thuần chắp tay gật đầu, tiếp theo Lý Hạo chỉ về phía thanh niên phía sau Bách Hoài: “Quân sư Yến Quy tiên sinh.”
Người ở trong quân có thể được gọi là tiên sinh đều đảm nhiệm chức vụ mưu sĩ hoặc là quân sư, cấp bậc không cao, quyền lực không nhỏ.
Lúc này đây vị “Yến Quy” này được Lý Hạo tự mình giới thiệu, có thể thấy được đây không phải một quân sư bình thường.
Vệ Thuần gật đầu với Yến Quy, Yến Quy cung kính nâng hai tay lên, hơi hơi gật đầu.
Đây là lễ nghĩ mà quý tộc Bắc Yến mới có, Tần Bồng và Tần Thư Hoài không khỏi nhìn nhau, hiểu được thân phận của vị Yến Quy này tuyệt đối không chỉ là một quân sư.
“Vệ tướng quân, sao hôm nay lại là ngươi tới, Vệ Diễn tướng quân đâu?”
Lý Hạo giới thiệu xong rồi, có chút nghi hoặc, Vệ Thuần cười nói: “Ý của tướng quân là, hôm nay để cho tiểu tướng tới trước để hỏi ý của bệ hạ và sứ thần Bắc Yến, nếu như có thể đàm phán, hắn sẽ tới đàm phán cùng hai vị, nếu như không thể, vậy tiếp tục đánh đi, không cần gặp nhau.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Lý Hạo hơi thay đổi: “Vệ Diễn cuồng ngạo đến như thế sao? Trẫm là vua của một nước tới đàm phán hoà bình, hắn thì ngay cả mặt cũng không muốn gặp?!”
“Bệ hạ đột nhiên phát binh tấn công, ép buộc Tề Quốc đánh.
Hiện giờ bệ hạ muốn đàm phán, Tề Quốc nhất định phải đàm phán sao?”
Vệ Thuần cười lạnh thành tiếng: “Không lẽ coi Tề Quốc là quả hồng mềm nắn bóp quá dễ dàng nhỉ!”
“Lời này của Vệ tướng quân sai rồi.” Bách Hoài đột nhiên mở miệng, khuyên: “Tây Lương dẫn đầu phát binh là không đúng, nhưng Tề Quốc khống chế lượng muối mua bán đến Tây Lương trước, Tây Lương cũng là bất đắc dĩ nên mới làm vậy.”
“Muối của quốc gia chúng ta muốn bán hay không bán…” Ánh mắt của Vệ Thuần nhìn về phía Bách Hoài, lạnh mặt nói: “Làm gì có đạo lý ép mua ép bán như vậy? Không bán thì khai chiến, Tây Lương mua không được nên tính toán trực tiếp đoạt sao?!”
Bách Hoài bị Vệ Thuần làm cho nghẹn, Vệ Thuần là quân sư của Vệ Diễn, trình độ ra trận giết địch không bằng Bách Hoài, nhưng mà luận múa mép khua môi, hai người ở đây đều không phải đối thủ.
Yến Quy ở bên cạnh nhấp ngụm rượu, hững hờ nói: “Vệ tướng quân nói rất đúng, có điều muối là vật tất yếu, Tây Lương thiếu, Tề Quốc ở vị trí ưu thế, nên có tấm lòng của nước lớn, không nói đến trợ giúp hay tiếp viện, cũng nên đáp ứng thông thương bình thường.”
“Lợi dụng khuyết điểm nước người ta làm việc tiểu nhân, Tây Lương rơi vào đường cùng nảy ra ý đồ cướp lấy, về lễ thì không được, về tình thì có thể tha thứ.
Hiện giờ ta đang ngồi ở đây, cũng chỉ là hôm qua quý quốc từng hứa mở thành để thông thương, việc có thể đàm phán hoà bình giải quyết, sao phải binh nhung tương kiến*? Vệ tướng quân cảm thấy thế nào?”
*Xung đột vũ trang
Lời của Yến Quy nói được có lễ có tiết, sau khi thoái nhượng cũng không để mọi người ghét, mặt Vệ Thuần dễ nhìn hơn chút, gật đầu nói: “Yến tiên sinh nói đúng, hôm nay Vệ Thuần tới đây, đó là muốn biết cụ thể hai nước có ý gì trước rồi hồi bẩm triều đình, nếu có thể đồng ý sẽ đồng ý, nếu không thể đồng ý, vậy thì lại bàn sau.”
“Hiểu rồi.” Yến Quy gật đầu, dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay: “Mọi người đều là thần tử, mỗi người có nỗi khó xử riêng, hôm nay cứ đối xử với nhau thẳng thắn thành khẩn, không cần cố ý khó xử.”
“Như thế rất tốt.”
Vệ Thuần đáp lại.
Tần Bồng và Tần Thư Hoài ở một bên nghe, đều đặt ánh mắt ở trên người Yến Quy.
Khi người này nói chuyện, Bách Hoài vẫn luôn trầm mặc không nói, tuy rằng hắn ngồi ở phía sau Bách Hoài, nhưng Bách Hoài lại vô cùng cung kính với thái độ của hắn, có thể thấy được thân phận người này rất cao.
Vệ Thuần vốn tức giận, vậy mà người này thân ở địa vị cao, lại có thể thoái nhượng, dăm ba câu làm Vệ Thuần bình tĩnh trở lại, bình phục lại thế cục giương cung bạt kiếm, có thể thấy được tâm tính rất mạnh mẽ.
Có một đợt khai cục như vậy, Tần Bồng và Tần Thư Hoài lập tức biết hôm nay chỗ mấu chốt ở trên người ai.
“Bảy năm trước, Bắc Yến lấy điều kiện thả con tin Hoài An Vương Tần Thư Hoài của quý quốc về, để trao đổi việc hai thành biên cảnh của Bắc Yến và Tề Quốc thông thương, hiện tại hai nước quốc thái dân an, bá tính giàu có, nhu cầu kinh thương ngày càng nhiều lên, hai thành sớm đã không đủ để chống đỡ việc kinh thương qua lại bình thường của hai nước, bá tính lén kinh thương mậu dịch, cho nên có nhiều người trốn thuế.
Lần này Bắc Yến cũng không có yêu cầu gì khác quá mức, chỉ hy vọng biên cảnh Bắc Tề mở thêm mấy thành để giao dịch kinh thương bình thường.”
Bách Hoài đã mở miệng trước, ngữ điệu bình tĩnh, rõ ràng là đã chuẩn bị từ lâu.
Yến Quy lấy một phần công văn ở trong tay áo, giống như một người hầu bình thường đi đến trước mặt Vệ Thuần, giao công văn cho Vệ Thuần.
Khi công văn được giao ra, Yến Quy ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tần Bồng.
Một đôi mắt của hắn như đã sáng tỏ gì đó, một cái chớp mắt rồi lại biến mất, ngay trước khi Tần Bồng phản ứng lại, hắn hơi mỉm cười, rõ ràng là khuôn mặt có chút nhạt nhẽo, thế nhưng lại mang theo chút diễm sắc.
Tần Thư Hoài phát hiện ánh mắt của Yến Quy, nhăn mày lại, Yến Quy nhanh chóng cúi đầu, lại lui trở về.
“Các ngươi tính toán mở mấy thành?”
Vệ Thuần cúi đầu nhìn về phía công văn, đồng thời mở miệng, Bách Hoài nhanh chóng trả lời: “Toàn bộ.”
Tần Thư Hoài và Tần Bồng đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng.
Mở toàn bộ biên cảnh, tuy kinh thương phát đạt, nhưng cũng khiến biên phòng bên này nguy hiểm hơn, Tề Quốc tuyệt đối sẽ không đồng ý việc này, vậy cũng khó trách Bắc Yến nói cũng không nói với Tề Quốc, trực tiếp liên hợp Tây Lương đánh lại đây.
“Có điều… Cũng không phải không thể đàm phán.”
Khi không khí hai bên lạnh xuống, Yến Quy đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Yến Quy, sắc mặt Yến Quy thong dong, nhấp một ngụm rượu gạo, mỉm cười ngẩng đầu, nhìn Tần Bồng nói: “Nếu là trưởng công chúa điện hạ của quý quốc tự mình tới đàm phán, chưa chắc Bắc Yến không thể buông bỏ vài phần.”
“Ngươi!!” Vệ Thuần tức giận đứng dậy, Tần Bồng bắt lấy Vệ Thuần, Tần Thư Hoài nhấp ngụm rượu, nhẹ giọng nói: “Yến tiên sinh còn nhớ trận chiến Bành Thành bốn năm trước ấy không?”
Bốn năm trước ở Bành Thành, hai mươi vạn đại quân Bắc Yến cường công, hai vạn quân thủ thành Quỳnh Châu, không những không đánh xuống Bành Thành được, ngược lại bị hai vạn quân thủ thành mai phục ở ngoài thành, kẻ địch của Tề Quốc mười vạn, tù binh mười vạn, bắt được chủ soái của Bắc Yến, đem thủ cấp tặng cho Triệu Ngọc.
Đó là trận chiến mà Tần Thư Hoài hoàn toàn đặt chính mình ở vị trí trong quân đội phương bắc, là bước ngoặt hoàn toàn quật khởi của Tề Quốc, cũng là sự sỉ nhục lớn nhất của Bắc Yến nhiều năm qua.
Sắc mặt của Bách Hoài cứng đờ, trong mắt Yến Quy mang theo lạnh lẽo, bên môi lại là tươi cười không giảm.
Tần Thư Hoài nhấp ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Tính ra, Nhiếp Chính Vương Tần Thư Hoài của nước ta còn là tỷ phu của quân chủ Triệu Ngọc của quý quốc, nếu Triệu Ngọc nguyện ý tự mình tới đàm phán, Tề Quốc nhường nhịn vài phần, chưa chắc không thể đâu?”
Nói rồi Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn về phía Yến Quy.
Ánh mắt của hai người giao nhau, đã bắn ra sát ý trong vô hình.
“Hôn ước của trưởng công chúa và Hoài An vương đã giải ước.” Cuối cùng giọng của Yến Quy lạnh xuống: “Nhiếp Chính Vương của quý quốc còn có thể bám lấy quan hệ với trưởng công chúa, đúng là không biết xấu hổ.”
Tần Thư Hoài cười lạnh một tiếng: “Cuối cùng hôn ước giải ước hay không giải, quý quốc không rõ ràng sao?”
Yến Quy không nói gì, hoàng đế Tây Lương có chút không rõ, nhưng vẫn hấp tấp nói.
“Còn có yêu cầu bên này của trẫm.” Hắn để người hầu đem công văn đưa đến chỗ Vệ Thuần, trịnh trọng nói: “Trẫm hy vọng Tề Quốc có thể ổn định giá muối, mỗi năm cung cấp muối ổn định cho Tây Lương, có yêu cầu gì đều có thể nói.”
Vệ Thuần gật đầu, cũng không nhìn ra không khí giữa Yến Quy và Tần Thư Hoài không đúng, nói với quốc quân Tây Lương và Bách Hoài: “Hai vị yên tâm, ta sẽ mang công văn về, để cho nguyên soái truyền lại cho triều đình ý muốn của hai nước theo đúng sự thật, cụ thể như thế nào, chờ triều đình phái sứ thần đến thì sẽ biết.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Quốc quân Tây Lương gật đầu, thở dài nói: “Đánh giặc ấy à, ai cũng không muốn đánh.”
Mọi người ở đây đều gật đầu tán đồng, chỉ có Tần Thư Hoài và Yến Quy vẫn luôn lạnh mắt nhìn đối phương, không nhường nhau chút nào.
Đoàn người hàn huyên trong chốc lát, hai bên tạm thời ký ước định ngừng chiến một tháng trước, sau đó thì từng người trở về.
Tần Bồng và Vệ Thuần vừa trò chuyện cùng với Lý Hạo, Bách Hoài vừa đi ra ngoài, Tần Thư Hoài và Yến Quy cùng nhau đi ở phía sau.
“Công tử họ gì?”
Yến Quy cầm quạt xếp, gõ lòng bàn tay của mình.
Hai tay Tần Thư Hoài hợp lại ở trong tay áo, sắc mặt không thay đổi: “Tần.”
“Ồ, thì ra là hoàng thân quốc thích à?”
Yến Quy nở nụ cười: “Trách không được, ta nói công tử và Nhiếp Chính Vương của quý quốc lớn lên rất là giống nhau đó.”
“Có lẽ Yến tiên sinh không phải họ Yến nhỉ?”
Giọng của Tần Thư Hoài hờ hững: “Tiên sinh rất giống quốc quân Triệu Ngọc của quý quốc đó.”
Sắc mặt của Yến Quy bất không thay đổi, hai người trầm mặc ở cửa lều, Yến Quy ngẩng đầu.
“Nhận ra được?”
Tần Thư Hoài dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc mỉm cười nhìn hắn: “Tần Thư Hoài, ngươi thật không biết xấu hổ.”
“Bồng Bồng là thê tử của ta.” Tần Thư Hoài biết hắn nói đến điều gì, vẻ mặt bình tĩnh: “Cho dù ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, chẳng sợ ngươi xoá hết hộ tịch Bắc Yến của ta hay hôn ước của ta và Bồng Bồng thì cũng không thay đổi được sự thật nàng là thê tử đã chết của ta.”
Vừa dứt lời, quạt xếp trong tay Triệu Ngọc đột nhiên bắn ra lưỡi dao sắc bén, Triệu Ngọc giơ tay hướng về phía Tần Thư Hoài một cách nhanh chóng, Tần Thư Hoài nghiêng người tránh thoát, giơ tay ngăn lại một kích của Triệu Ngọc.
“Nàng vào hoàng lăng Triệu gia ta.” Cuối cùng Triệu Ngọc mất đi tươi cười, lạnh lùng nói: “Nàng sẽ hợp táng cùng ta, Tần Thư Hoài, đời này ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Nghe được lời này, Tần Thư Hoài nhíu mày: “Tiểu Ngọc, nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi quá cố chấp.”
Tần Thư Hoài không thích Triệu Ngọc, là vì lý do như vậy.
Hắn đã sớm cảm thấy, Triệu Ngọc có chút cố chấp quá mức với Triệu Bồng.
Để tỷ tỷ của mình hợp táng với mình, đây là chuyện vớ vẩn cỡ nào chứ? Hắn là một quân chủ quốc gia, tương lai sẽ có hoàng hậu, quý phi, con nối dõi, lại để cho tỷ ruột của mình hợp táng cùng, bị truyền ra, muốn để người ngoài nghĩ như thế nào?
Năm đó hắn từng nhắc nhở Triệu Bồng nhiều lần, nhưng mà từ trước đến nay Triệu Ngọc ở trước mặt Triệu Bồng luôn ngoan ngoãn, không có nửa phần vượt quá, ngẫu nhiên quá giới hạn, Triệu Bồng cũng nói với Tần Thư Hoài rằng: “Khi hắn ở lãnh cung bị người ta dọa sợ.”
Những năm ở lãnh cung đó, Triệu Ngọc thân là hoàng tử, tính cách lại vô cùng mềm yếu, vẫn luôn là Triệu Bồng che chở hắn.
Hắn mơ thấy ác mộng, là Triệu Bồng ở bên người hắn, hắn bị bệnh, là Triệu Bồng ở bên người hắn.
Từ nhỏ hắn đã cùng Triệu Bồng cùng ăn cùng ở cùng ngủ, thân mật một chút, người ta cũng hiểu được.
Tần Thư Hoài cũng vẫn luôn nói với bản thân, là hắn đa tâm.
Nhưng sau khi Triệu Bồng chết, các hành vi của Triệu Ngọc đều làm Tần Thư Hoài cảm thấy kinh hãi.
Triệu Ngọc đơn phương huỷ hoại hôn thư của hắn và Triệu Bồng, trên hộ tịch của Bắc Yến, tựa như hắn và Triệu Bồng chưa từng thành thân.
Triệu Ngọc đưa thi thể Triệu Bồng trở về, để vào lăng mộ hoàng gia, sau khi hắn trở lại Tề Quốc nhiều năm, hắn mới biết được, Triệu Ngọc tu sửa hoàng lăng của mình, sau đó để Triệu Bồng vào trong hoàng lăng của hắn.
Hợp táng cùng đế vương, đó vốn nên là vị trí mà chỉ hoàng hậu mới có.
Tần Thư Hoài không muốn nghĩ nhiều, giờ khắc này chỉ có thể nhắc nhở: “Tình tỷ đệ không nên cố chấp như thế.”
“Ngươi nói ta không nên cố chấp.”
Quạt xếp trong tay Triệu Ngọc vừa chuyển, nháy mắt hai người đã qua mười mấy chiêu, trong mắt Triệu Ngọc mang theo màu máu: “Ngươi cũng không nhìn xem ngươi xứng hay không!”
Lông mày của Tần Thư Hoài nhăn lại, giơ tay thành quyền, đánh thẳng về phía ngực Triệu Ngọc.
Giờ khắc này, bên ngoài truyền đến giọng của Tần Bồng: “Tiên sinh còn chưa đi sao?”
Nắm đấm của Tần Thư Hoài dừng lại, Triệu Ngọc cười lên trào phúng.
“Niềm vui mới?”
Tần Thư Hoài rũ mắt xuống, hắn thu hồi nắm tay, xoay người đi ra ngoài.
Tần Bồng và Vệ Thuần đều chờ ở bên ngoài, Tần Thư Hoài đi đến bên cạnh Tần Bồng, hành lễ với Vệ Thuần rồi ba người đưa theo binh lính đi về phía trong thành.
Đi chưa được vài bước, Tần Bồng giương mắt nhìn về phía Tần Thư Hoài: “Ngươi nói gì với Yến Quy đó?”
Tần Thư Hoài quay đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói được hắn đang nhìn cái gì, Tần Bồng đang muốn mở miệng, Tần Thư Hoài đột nhiên nâng tay, vòng lấy vai nàng, kéo cả người nàng ôm vào trong lồng ngực.
Vóc dáng của hắn cao lớn hơn nàng rất nhiều, thân thể Tần Bồng này thấp hơn Triệu Bồng, mấy năm nay Tần Thư Hoài lại cao lên rất nhiều, ước chừng cao hơn Tần Bồng một cái đầu.
Quần áo của Tề Quốc phần lớn là tay áo rộng, Tần Thư Hoài giơ tay đặt ở trên vai Tần Bồng ôm chặt nàng vào trong ngực, nhìn từ phía sau, giống như là cả người Tần Bồng đều bị hắn dùng tay áo bao lại.
Tần Bồng ngẩn người, thấy người khác đều nhìn qua đây thì có chút ngượng ngùng, nhưng lại không đành lòng làm mất mặt mũi Tần Thư Hoài trước nhiều người như vậy, nàng nhỏ giọng nói: “Buông tay ra, ngươi làm gì vậy hả.”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, đem nàng kéo vào trong ngực.
“Bồng Bồng.”
“Ừ?”
“Chừng nào thì nàng mới thành thân cùng ta?”
“…”
“Chuyện thế tử có thể không cần gấp gáp, chúng ta ký hôn thư trước nhé?”
“Tần Thư Hoài…”
Tần Bồng có chút dở khóc dở cười: “Làm sao ngươi lại tin tưởng, ta nhất định sẽ thành thân cùng ngươi?”
Tần Thư Hoài không nhìn nàng, nhìn con đường càng ngày càng gần cửa thành, nói thẳng: “Vì sao là ta, nàng lại rõ ràng hơn ta.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, Tần Thư Hoài không có nhiều lời.
Có những lời nói ở một vài thời điểm không nên nói ra.
Hai người cùng nhau trở về trong thành, sau khi an toàn tới trong thành, Vệ Thuần nhẹ nhàng thở ra.
“Vương gia, công chúa, việc này…”
“Truyền tin về triều đình trước đã.”
Tần Thư Hoài bình tĩnh nói: “Theo như quá trình bình thường, ta sẽ để triều đình phái ta và công chúa cùng đến đây, đến lúc đó lại chính thức đàm phán với bọn họ.”
Vệ Thuần gật đầu, Tần Bồng nói tiếp: “Trước khi đó chúng ta không nên hiện thân.”
“Đây là điều đương nhiên.”
Vệ Thuần đáp lời, sau đó đi xử lý việc vặt vãnh.
Trở lại trong thành, Tần Thư Hoài cũng không buông Tần Bồng ta, từ ôm biến thành lôi kéo.
Hiện giờ tạm thời đã ký hiệp nghị ngừng chiến, Từ Thành lập tức bắt đầu khôi phục sinh hoạt bình thường, tu sửa phòng ốc, thanh lí thương vong.
Tần Bồng muốn đi thăm Vệ Diễn, nhưng giờ Vệ Diễn đang bị thương, nàng không thể để Tần Thư Hoài biết được, nên thoái thác nói: “Ngươi đi về trước đi, ta còn có việc.”
“Vệ Diễn trọng thương à?”
Tần Thư Hoài nói thẳng.
Tần Bồng: “…”
Ừm, nàng quá xem nhẹ Tần Thư Hoài.
Nàng có chút chột dạ, Tần Thư Hoài không nhìn nàng, hững hờ nói: “Nàng muốn đi chăm sóc cho hắn thì đi thôi, ta đi cùng với nàng.”
“Ngươi đoán được?”
“Ừm.”
Giọng Tần Thư Hoài có chút buồn, hắn chuyển ánh mắt nhìn nàng.
“Bồng Bồng, ta hy vọng nàng có thể tin tưởng ta hơn một chút.”
Tần Bồng mím môi, suy nghĩ rồi giải thích: “Trong chuyện của ta, ta có thể giao phó sinh tử của mình cho ngươi.
Nhưng Vệ gia thì không được.”
“Vệ gia chỉ có Vệ Diễn.” Nàng thở dài một tiếng: “Cả một nhà trung liệt như vậy, ta không thể để hắn bởi vì sơ sẩy của ta mà có nửa phần sai lầm.
Đừng nói là ngươi, ngay cả đối mặt với chính mình, ta cũng không dám tin.”
“Hiểu rồi.”
Tần Thư Hoài gật đầu: “Đối với nàng mà nói, tín nhiệm một người chính là một cuộc cá cược, lợi thế của nàng đều có thể cho ta, nhưng của người khác thì không được, phải không?”
Tần Bồng hơi sửng sốt.
Giờ phút này ở trong ngõ nhỏ, xung quanh không một ai, bên ngoài ngõ nhỏ là dòng người vội vội vàng vàng qua lại, Tần Thư Hoài nhích tới gần nàng, Tần Bồng không kiềm chế được lui một bước, dán ở trên tường.
Tần Thư Hoài nâng tay chống ở trên tường, tay áo rộng rũ xuống, che khuất hình dáng hai người.
Hắn cách nàng rất gần, cúi đầu nhìn nàng.
“Bồng Bồng, cả người nàng, cũng có thể cho ta, đúng hay không?”
Hắn dựa vào gần quá, Tần Bồng có thể cảm giác nhiệt độ nóng rực của hắn, nàng không kiềm chế được đỏ mặt, có chút hoảng loạn.
Dường như là từ khi nhận lại tới nay, Tần Thư Hoài không có lúc nào là không thử quyến rũ nàng!!
Nàng xoay đầu đi, căng thẳng nói: “Ngươi dựa vào ta gần quá.”
“Hử?” Tần Thư Hoài cao giọng, lại không lui bước: “Nàng trả lời ta trước, nếu không ta có thể càng gần hơn.”
Tần Bồng hít sâu một hơi, tự mình động thủ, duỗi tay đẩy hắn ra, rồi hoang mang rối loạn nhảy đi, rời xa Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài thu tay, đôi tay hợp lại ở trong tay áo, đứng thẳng dậy, mỉm cười nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Tần bồng.
Ý cười bên môi hắn như hoa, tựa như là đã biết đáp án của nàng.
“Đừng cười!” Tần Bồng có chút xấu hổ buồn bực, xoay người sang chỗ khác, Tần Thư Hoài đi theo phía sau nàng, ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhịn cười đuổi kịp: “Được, không cười.”
Tim Tần Bồng đập mạnh, Tần Thư Hoài lẳng lặng đi theo, nhưng cũng không có động tác khác.
Hai người cùng nhau trở về Vệ phủ, đi vào trong phòng Vệ Diễn.
Trong phòng Vệ Diễn toàn là mùi thuốc, đại phu canh giữ ở bên cạnh, Tần Bồng đi vào thì nhíu mày nói: “Thương thế của tướng quân đã ổn hay chưa?”
“Thương thế là ổn.” Đại phu thở dài: “Chỉ là khi hắn té ngã bị đụng vào đầu, không biết khi nào có thể tỉnh.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, gật đầu, lại nói: “Không có việc gì, tiểu thúc cát nhân thiên tướng, tất nhiên là sẽ tỉnh.”
Nói là nói như vậy, Tần Bồng lại không thể nào yên tâm, dứt khoát canh giữ ở chỗ Vệ Diễn.
Khi đến giờ ăn cơm, Tần Bồng tự đút Vệ Diễn ăn, Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng nôn nóng đút thuốc cho Vệ Diễn.
Sắc mặt hắn bình tĩnh nhìn trong chốc lát, rốt cuộc nói: “Để ta đi.”
“Hả?” Tần Bồng ngẩng đầu nhìn về phía Tần Thư Hoài, sau khi hiểu được ý của hắn, lắc đầu nói: “Các ngươi không tinh tế.”
Tần Thư Hoài im lặng, Tần Bồng lại đút thêm hai thìa, hắn dứt khoát đoạt lấy bát thuốc, trực tiếp giao cho thị vệ bên cạnh, bình tĩnh nói: “Để hắn đút.”
Rốt cuộc Tần Bồng phản ứng lại được Tần Thư Hoài có ý gì, nàng mím môi, lại nói: “Vệ gia chỉ còn Vệ Diễn, ta là trưởng tẩu của hắn, ta từng đồng ý với lão thái quân phải chăm sóc hắn thật tốt.”
Tần Thư Hoài không nói chuyện, hắn rũ mắt, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Ta hiểu được, chỉ là đút thuốc mà thôi, nàng không cần phải tự tay làm.”
Hắn hiểu, hắn biết tình cảm của Vệ gia đối với Tần Bồng không giống nhau.
Dù sao thì Tần Bồng đã gả vào Vệ gia gần mười một năm, nàng có một trượng phu, là đích trưởng tử của Vệ gia.
Tần Thư Hoài cảm thấy có thứ gì nghẹn ở trong cổ họng, hắn xoay đầu, đi ra ngoài.
Tần Bồng ngồi ở trong phòng, cũng không nói thêm gì.
Từ trước đến nay Tần Thư Hoài không phải kiểu người vô cớ gây rối, tức giận trong chốc lát, tự nhiên sẽ biến mất.
Nàng ở lại chăm sóc Vệ Diễn, hiện tại Vệ Diễn hôn mê bất tỉnh, một khi vô ý, để cho sát thủ trà trộn vào, vậy đó là kết quả không thể vãn hồi.
Trong lòng Tần Bồng không yên tâm, ban đêm chuẩn bị trường kỷ, nghỉ ở gian ngoài.
Tần Thư Hoài ở trong phòng chờ Tần Bồng, phòng của Tần Bồng ở bên cạnh phòng hắn, Tần Bồng có tiếng động hắn sẽ biết.
Nhưng mà chờ tới đêm khuya, cũng không thấy Tần Bồng trở về, cuối cùng hắn nhịn không được hỏi Triệu Nhất: “Nàng ấy đâu?”
“Công chúa nghỉ ngơi ở trong phòng Vệ Diễn…”
Nói còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài đã đứng lên.
Hắn nhanh chóng tới phòng Vệ Diễn, một chân đá văng cửa phòng, Tần Bồng theo bản năng xoay người rút kiếm, ở trong mê mang đâm thẳng về phía trước!
Tần Thư Hoài dùng hai ngón tay kẹp lấy kiếm phong, lạnh lùng nói: “Trở về!”
Tần Bồng nghe thấy giọng nói này, mở đôi mắt ngủ đến có chút mông lung: “Thư Hoài?”
“Ta để Triệu Nhất bảo vệ, trở về ngủ.”
Trong lòng Tần Bồng bất an, lắc đầu nói: “Không cần, ta bảo vệ…”
Còn chưa dứt lời, Tần Thư Hoài trực tiếp ra tay, điểm huyệt đạo của Tần bồng, đoạt lại kiếm của Tần Bồng, khiêng người lên trên vai rồi trở về.
Tần Bồng bị Tần Thư Hoài khiêng trở về, nghẹn đỏ mặt nói: “Ngươi làm gì vậy hả, ngươi!”
Tần Thư Hoài không nói lời nào, hắn nén giận, khiêng Tần bồng đến phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, thả tất cả màn giường xuống, lạnh mắt nhìn Tần Bồng nói: “Nàng lại chạy thử xem.”
Nói xong liền giải huyệt đạo cho Tần bồng.
Phong ấn huyệt đạo lâu dài không tốt cho thân thể.
Tần Bồng không tin chuyện xấu này, huyệt đạo mới vừa được giải liền trườn ra bên ngoài, Tần Thư Hoài trực tiếp kéo nàng trở về, xoay người lăn một cái đè ở trên người nàng, tay đặt ở trên đai lưng của nàng, bình tĩnh nói: “Tiếp tục.”
Tần Bồng lập tức ỉu xìu, nàng mang vẻ mặt đưa đám nói: “Không chạy, ta không chạy.”
Tần Thư Hoài ở trên người nàng lật xuống, Tần Bồng xoay người đi, muốn cách hắn xa một chút.
Tần Thư Hoài dùng một tay kéo người lại vào trong lồng ngực, ôm lấy cả người nàng từ phía sau.
Tần Bồng trợn tròn mắt nhìn bên ngoài, trong lòng lại có chút hoảng loạn.
“Tin ta một lần.” Tần Thư Hoài ở phía sau nàng mở miệng: “Ta bảo đảm Vệ Diễn sẽ không có việc gì, nếu như hắn xảy ra chuyện, ta bồi mệnh cho hắn.”
Nghe Tần Thư Hoài nói vậy, lý trí Tần Bồng nói với bản thân, nàng không đánh cược Vệ gia được, không thể tin, không thể tin.
Nhưng mà chỗ sâu trong đáy lòng nàng lại biết được vô cùng rõ ràng.
Giờ khắc này, nàng muốn tin hắn.
Tần Thư Hoài không nghe thấy tiếng nàng đáp lại, thở dài.
Hắn từ phía sau vùi đầu ở trên cổ nàng, ôm nàng thật chặt.
“Sao bên cạnh nàng lại có nhiều người như vậy chứ? Ta sẽ tức giận, Bồng Bồng à.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...