“Không quan trọng.” Lão thái quân giơ tay ra hiệu cho Tần Thư Hoài ngừng nói: “Những nghi thức xã giao này không quan trọng! Vệ gia bọn ta không cần những thứ này, ngươi và nó sống tốt là được, mấy chuyện đồn đãi nhảm nhí có gì mà phải để ý chứ? Hai người các ngươi, một người là Nhiếp Chính Vương, một người là trưởng công chúa, có cần phải để ý những lời nói ra nói vào của đám yêu ma quỷ quái đó đâu? Hoà thuận cùng nhau, những chuyện đính hôn hay thành thân thì để sau hẵng nói, nên có tiểu Thế tử trước…”
“Quản gia.”
Tần Bồng nghe không nổi nữa, cắt ngang lời Vệ lão thái quân, bình tĩnh nói: “Tối nay đừng mang thịt kho tàu lên.”
“Khoan đã!” Vệ lão thái quân đau lòng ngẩng đầu hỏi: “Hay là ngươi ở lại ăn cơm đi? Phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, có cần chiến tranh lạnh lâu như vậy không?”
“Mẫu thân.” Tần Bồng cười nhẹ, bước lên đỡ lấy Vệ lão thái quân, dịu dàng nói: “Người đừng lo lắng, con sẽ không gả, con còn phải hiếu kính người mà.”
Nghe lời này, cả người Vệ lão thái quân run lên, Tần Bồng nén lại ý cười, lộ ra vẻ mặt muốn khóc:“Mẫu thân, người không thích con nữa sao, con là vì A Dương thủ tiết…”
“Không được khóc.” Vệ lão thái quân ôm nàng, đau đầu nói: “Con dâu cả à, mau đem nước mắt nghẹn trở về, con muốn ở bao lâu thì ở bao lâu, ta đau đầu quá, ta đi trước.”
Nói xong, Vệ lão thái quân đứng dậy, quay người đi ra ngoài.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Tần Bồng và Tần Thư Hoài, Tần Bồng quay đầu nhìn hắn: “Vệ lão thái quân, rất thú vị.”
Tần Thư Hoài gật đầu, nhưng lại nhìn không ra là vui hay giận.
Tần Bồng mời hắn ăn tối, ăn tối xong nàng dẫn hắn đi dạo quanh vườn, nàng lần lượt giới thiệu về sân nhà của Vệ gia cho Tần Thư Hoài.
Phần lớn nhà của quý tộc là truyền thừa, mỗi người sở hữu một phần riêng của mình, khi bước đến sân nhà của Tần Bồng, nàng cười nói: “Đây là nơi ta ở.”
Tần Thư Hoài đáp lời, ngẩng đầu nhìn.
Đây là một cái sân nhỏ trang trí đơn giản, không cầu kỳ, không gian thoáng mát.
“Sao trong sân không trồng thêm hoa và cây?”
Tần Thư Hoài cảm thấy hơi khó hiểu, Tần Bồng dẫn hắn vào phòng, nhìn hắn và dịu dàng nói: “Mảnh sân này là để dành cho Vệ Dương tập thể dục buổi sáng, hắn có thói quen tập thể dục nên không trồng hoa và cây.”
Tần Thư Hoài bước hơi chậm, cụp mắt xuống.
Tần Bồng dẫn hắn đến thư phòng, Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn.Trong thư phòng có rất nhiều sách về binh pháp cùng vũ khí, rõ ràng không phải là Tần Bồng đọc.
Vệ Dương đã chết được mười năm, nhưng cuộc sống của Tần Bồng lại tràn ngập dấu vết của hắn.
Tần Thư Hoài biết mình không nên hỏi, không nên suy nghĩ lung tung, nhưng những chuyện này đột nhiên ập vào mặt hắn, hắn vẫn không nhịn được muốn nghĩ, có phải người kia cũng giống mình, với Tần Bồng làm nhiều chuyện cùng nhau như mình không.
Hẳn cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, chua xót không chịu nổi, khi Tần Bồng hỏi hắn có muốn đi dạo tiếp không, hắn nâng mắt, lãnh đạm nói:
“Muộn rồi, ta về trước.”
Nói xong, Tần Thư Hoài liền xoay người, đi thẳng ra ngoài.
Tần Bồng ngẩng người, không rõ tại sao Tần Thư Hoài lại bỗng dưng nổi giận.
Tần Thư Hoài đi được nửa đường, chợt nhớ tới gì đó liền dừng bước: “Sáng mai ta đến đón nàng, đêm nay đừng xem sổ con quá muộn.
Có việc hỏi ta ngay, đừng tự mình mày mò tìm kiếm từng chút.”
Tần Bồng mím môi, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Tần Thư Hoài nghe thấy tiếng “Được” đầy nhu hòa, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều, đứng ở dưới đèn quay đầu lại nhìn nàng: “Vậy ta đi đây?”
“Ừm.”
Tần Bồng gật đầu: “Không tiễn.”
Tần Thư Hoài đứng một lúc, thở dài.
Tần Bồng có chút không rõ tại sao hắn lại thở dài, thấy hắn lại quay lại, nâng mặt nàng lên, cúi đầu hôn lên trán nàng.
“Ngày mai ta tới đón nàng.”
Nói xong, Tần Bồng còn chưa kịp phản ứng, Tần thư Hoài đã rời đi.
Chờ sau khi Tần Bồng phản ứng lại, cũng… vô dụng.
Tần Bồng nâng tay chạm chỗ hắn vừa hôn qua, tim đập nhanh.
Thật ra nàng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ là nàng muốn đối xử tốt với Tần Thư Hoài một chút, nhưng mà Tần Thư Hoài nói, nàng nên thẳng thắn nên thử một lần xem sao, vì thế nàng cố gắng thử, thích người này một lần nữa, tiếp nhận người này, cùng sánh bước với tình cảm của đối phương.
Tần Thư Hoài nói đúng, những thứ như tình cảm, không phải nàng không muốn tiếp thu là sẽ không tồn tại.
Từ trước đến giờ, nàng chỉ hy vọng Tần Thư Hoài có thể sống thật tốt, nếu bản thân không xứng với phần tình cảm này, không thể hồi đáp tình cảm ngang bằng mà lại tiếp nhận một phần tình yêu là không công bằng, vậy thì từ chối thẳng ngay lúc nó có thể phát triển, lại là quá tàn nhẫn.
Nhưng nàng không ngờ lại tới nhanh như vậy…
Tần Bồng đỡ trán, cảm thấy trong lòng không ổn, vừa ngọt ngào lại vừa sợ hãi.
Đúng lúc đang nghĩ ngợi tới chuyện này, thủ lĩnh thị vệ của Vệ phủ, Vệ Lũng đột nhiên chạy tới.
Phần lớn thị vệ Vệ phủ đều là lão binh được thay ra khỏi chiến trường, đương nhiên không thể so với quân đội tinh nhuệ, nhưng lại hoàn toàn không cùng cấp bậc với binh lính bình thường.
Vệ Lũng rảo bước đến trước người Tần Bồng, sát khí theo đó ập tới trước mặt, hắn ta quỳ một chân xuống, tay nắm mảnh giấy, trầm giọng nói: “Công chúa, tướng quân đến Vệ phủ truyền tin tới, tướng quân trúng mai phục, bị trọng thương, tình hình của quân doanh phương nam có biến động, thỉnh cầu công chúa phái người đáng tin đến ổn định tình hình.”
Tần Bồng đoạt lấy mảnh giấy, nhìn lướt qua sau đó nhíu mày.
Bây giờ Vệ gia dựa hoàn toàn vào sự chống đỡ của một mình Vệ Diễn, một khi Vệ Diễn xảy ra chuyện, tất nhiên đám người Trương Anh và Tần Thư Hoài sẽ yêu cầu đổi tướng ra chiến.
Thay Vệ Diễn, chờ đánh xong trận này, có lẽ binh lực phương nam sẽ chia ra một đám cấp vị “tân” chủ soái.
Vì dựa vào ý nghĩ này, Vệ Diễn mới chống đỡ không để tin tức mình bị thương truyền ra ngoài, ngược lại gửi bồ câu đưa thư cho Tần Bồng, để Tần Bồng tìm người tới chiến trường trợ giúp hắn.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, sao Tần Bồng có thể tìm được người có thể đảm nhiệm được trọng trách nặng nề như vậy để ủy thác? Nếu không cẩn thận, người được phái tới lại giết Vệ Diễn, vậy thì Vệ gia sẽ xong đời.
Vệ gia không còn, chẳng khác nào Tần Bồng xong đời.
Nếu không phải có Vệ Diễn chống lưng, ai trong triều đình sẽ để Tần Bồng vào mắt?
Sau khi Tần Bồng cân nhắc một lát, lập tức nói: “Chuẩn bị ngựa, ta tự mình tới biên cảnh.”
Nói xong, nàng quay vào phòng, để lại một lá thư cho Tần Thư Hoài, nói qua tình huống một chút, nhưng nàng không đề cập đến chuyện Vệ Diễn bị thương, chỉ nói cảm thấy phương nam bất thường, muốn tới phương nam nhìn xem.
Bây giờ nàng nguyện ý tin tưởng Tần Thư Hoài, nhưng nàng không thể dùng Vệ gia để đánh cược, nàng không chấp nhận nửa phần sơ suất.
Tần Bồng viết thư xong, vội tới phòng lão thái quân, sau khi nói qua tình hình, giao thư cho lão thái quân: “Ta cho quản gia đệ tấu chương, nói ta dưỡng bệnh ở nhà, có lẽ Tần Thư Hoài sẽ tới cửa thăm hỏi, nếu hắn hỏi, người đưa lá thư này cho hắn, bảo hắn thay ta trong coi Binh bộ.”
Lão thái quân cũng là người đã trải qua đủ loại sóng to gió lớn, gật đầu nói: “Con yên tâm đi đi, ở đây có ta.
Bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, những cái khác đều không quan trọng, biết chưa?”
Tần Bồng đáp lại, mặc áo choàng mũ lên, xoay người ra cửa, sau khi xoay người lên ngựa, thừa dịp ban đêm rời thành cùng với thuộc hạ.
Tần Bồng gấp gáp lao băng băng cả đường về phương nam, khi tin tức nàng rời khỏi thành truyền tới đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Tần Thư Hoài xem tấu chương Tần Bồng xin nghỉ, toàn bộ lúc lâm triều đều thất thần, vừa bãi triều lập tức đi về phía Vệ phủ, sợ thân thể Tần Bồng thật sự không khỏe.
Nhưng vừa lên xe ngựa, Triệu Nhất lập tức nhíu mày đi lên theo.
“Chủ tử, mật thám tới nói, đêm qua có một nhóm người cầm thủ lệnh công chúa rời thành.”
Nghe vậy, Tần Thư Hoài đột nhiên ngẩng đầu, sau đó hắn kịp phản ứng lại, lập tức nói: “Mau chuẩn bị ngựa cho ta, ta muốn đi tìm Vệ Diễn!”
Triệu Nhất sửng sốt, Tần Thư Hoài đứng lên nhảy xuống xe ngựa, giọng nói vừa nhanh lại vừa ổn định: “Cho người tới Vệ phủ lấy thư Bồng Bồng để lại cho ta, gọi thế thân của ta tới, tạm thay ta hành sự.
Chúng ta tới phương nam trước.”
“Sao Vương gia biết Vệ Diễn xảy ra chuyện?”
Triệu Nhất đi theo sau Tần Thư Hoài, vẫn không hiểu.
Giang Xuân đã đi phân phó người, giữa hai đầu lông mày của Tần Thư Hoài đều mang theo lạnh lẽo: “Bây giờ phương nam đang đánh trận, nếu không phải Vệ Diễn xảy ra chuyện, đêm qua nàng ấy sẽ không đến mức phải rời thành suốt đêm.”
Vệ Diễn xảy ra chuyện, trước hết cũng nên báo với triều đình…
Triệu Nhất vẫn không hiểu, nhưng trong đầu Tần Thư Hoài lại đã xoay chuyển nhiều lần.
Nhưng có một chuyện Triệu Nhất lại rất hiểu rõ.
“Nhưng Vệ Diễn xảy ra chuyện, Vương gia cũng không cần tự mình đi chứ?”
“Đừng có mà đã biết còn giả bộ hồ đồ.” Tần Thư Hoài lạnh lùng lườm Triệu Nhất:
“Ta không tới để quản chuyện Vệ Diễn.”
“Vâng vâng vâng.”
Triệu Nhất nén cười: “Ngài đi bắt tức phụ.”
Tần Thư Hoài: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...