Tần Minh hiện giờ cũng chỉ mới tám tuổi, nhìn qua rất nhỏ gầy, nhưng ngũ quan lớn lên thập phần tinh xảo, cùng Tần Bồng có vài phần tương tự.
Mẫu thân hai người tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng lại là một đại mỹ nhân tuyệt thế, chính vì tính tình ngốc nghếch cùng xuất thân thấp kém, được thịnh sủng hai lần liên tiếp.
Tỷ đệ họ đều kế thừa ưu điểm của cha mẹ, đặc biệt là Tần Bồng, thân là nữ tử, dung mạo này có thể nói là quốc sắc thiên hương, hoàn toàn không có nửa phần tì vết.
Mà Tần Minh dù chưa thành niên nhưng lại là một đứa trẻ phấn điêu ngọc trát.
Điều này làm cho Tần Bồng nhớ tới Triệu Ngọc năm đó, hắn cũng như thế này, từ nhỏ đã đẹp vô cùng.
Khi còn nhỏ ở lãnh cung quá gian nan nên tính cách có chút yếu mền, thường trốn sau lưng Triệu Bồng, nhút nhát sợ sệt kêu:“Tỷ tỷ, quên đi, quên đi.”
Nhưng một khi xảy ra chuyện, Triệu Ngọc lại giống như một chú cún tức điên lên gắt gao bảo vệ bên người của Triệu Bồng.
Nhớ tới Triệu Ngọc ở quá khứ, nhìn Tần Minh trước mặt, nội tâm Tần Bồng không khỏi mềm đi rất nhiều, nàng cầm tay Tần Minh, Tần Minh sợ tới mức rụt một chút, Tần Bồng ôn nhu cười rộ lên: “Đừng sợ, ta là tỷ tỷ của đệ.”
Tần Minh cẩn thận giương mắt, bộ dáng nhút nhát như vậy, rõ ràng là ở hoàng lăng không quá tốt.
Tần Bồng giơ tay vuốt ve hắn, trong lòng có chút chua xót: “Về sau tỷ chăm sóc, bảo vệ đệ, đệ muốn gì, ăn gì, muốn chơi gia đều có thể nói cho ta biết.
Ai cũng không bắt nạt được đệ nữa, đã biết chưa?"
Tần Minh không dám nói lời nào, nhưng rõ ràng đã bị lời này đả động, Tần Bồng kiên nhẫn nói: “Gọi tỷ tỷ.”
Tần Minh há miệng thở dốc, giống tiếng mèo, nhỏ giọng gọi ra một tiếng: “Tỷ tỷ.”
Lúc này Xuân Tố cùng Đổng Vưu đã đem đồ vật thu thập gọn gàng, trước kia Tần Bồng tính tình mộc mạc ở chùa Hộ Quốc căn bản cũng không có nhiều đồ, Xuân Tố nhắc nhở Tần Bồng nói: "Chủ tử, chuẩn bị xong hết rồi."
Tần Bồng gật đầu, kéo Tần Minh đứng dậy, ra bên ngoài nói: “Đi thôi.”
Đoàn người lên xe ngựa, Tần Thư Hoài đưa bọn họ trở về, dọc theo đường đi Tần Bồng đều ở trên xe trêu đùa Tần Minh, khi tới trong cung thì Tần Minh hoàn toàn thả lỏng, buông bỏ sợ sệt, từng tiếng tỷ tỷ đầy ngọt ngào.
Tần Thư Hoài chú ý tới chuyển biến Tần Minh, hắn không dấu vết đem ánh mắt rơi xuống trên mặt Tần Bồng, thấy trên mặt Tần Bồng ôn hòa kiên nhẫn tươi cười, hắn dừng ánh mắt một chút , rồi sau đó lại thu trở về.
Giang Xuân đi tới, dò hỏi Tần Thư Hoài: “Đại nhân đang nhìn gì vậy?”
Tần Thư Hoài không nói tiếp, hắn cất bước đi hướng ngự thư phòng, phân phó nói: “Kêu lục bộ thượng thư tới gặp ta.”
“Đại nhân……” Giang Xuân có chút do dự: “Tân đế còn chưa có, ngài tuyên người đến thượng thư phòng đi, không phải rất tốt sao?”
“Tân đế chưa lập,” Trong thanh âm Tần Thư Hoài mang theo sát ý: “Vị trí của ta cũng nên nên tạo dựng rồi.”
Giang Xuân nghe xong lời nói của Tần Thư Hoài, lập tức liền minh bạch ý tứ của hắn.
Hoàng đế cho Tần Minh nhưng quyền lực trong triều đình sẽ không có giao ra.
Triệu Lục bộ thượng thư tới Ngự thư phòng chính là chiêu cáo với thiên hạ, hiện giờ ai là người cầm quyền chân chính trong triều thôi.
“Còn có,” Tần Thư Hoài đột nhiên nhớ tới: “Đêm qua ta sai người đi thông báo tin tức với Vệ Diễn người đã làm chưa?"
Giang Xuân gật đầu: “Đại nhân yên tâm, tin tức triệu Vệ Diễn hồi kinh đã phát ra rồi.
Vệ lão phu nhân bệnh nặng cũng đã nhắc tới.”
Tần Thư Hoài gật gật đầu, sắc mặt lạnh lùng: “Chuẩn bị tốt nhân thủ đi.”
Khi Tần Thư Hoài bận việc trong Ngự thư phòng, Tần Bồng lôi kéo Tần Minh trở về hậu cung, mới vừa tiến vào trong cung, một nữ nhân mặc tố y màu lam liền nhào tới, kéo Tần Minh vào lòng ngực, nôn nóng hỏi: "Minh Nhi có vấn đề gì không? Con không bị thương chứ?"
Tần Bồng nhìn nữ nhân ở trước mặt, đôi tay nắm lại ở trong tay áo, lẳng lặng chờ nữ nhân kia kiểm tra tốt cho Tần Minh, mới mở miệng nói: "Mẫu thân."
Nữ tử nghe được nữ nhi gọi nàng, có chút không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, đánh giá trên dưới Tần Bồng một cái, phát hiện trên người Tần Bồng mặc hoa phục, đỉnh đầu kim trâm, tức khắc liền bất mãn lên: “Ngươi hôm nay trang điểm long trọng vào cung như vậy, lại để cho Minh Nhi ăn mặc keo kiệt như vậy Ngươi chỉ lo cho thể diện của chính mình lại không nghĩ đến việc mai sau hắn sẽ làm hoàng đế, ăn mặc như vậy tiến vào cung, mọi người sẽ coi thường hắn! Ngươi làm tỷ tỷ của hắn, ngày sau mọi việc đều dựa vào Minh Nhi, soa người có thể làm như vậy?"
Tần Bồng không nói chuyện, đối với lời nói của Thục mỹ nhân, nàng không có chút nào ngoài ý muốn cả.
Thục mỹ nhân nguyên danh Lý Thục, vốn là xuất thân thôn dã, khi bà được đưa vào cung để kiếm tiền liền, vì khuôn mặt "ngay thẳng" được Tần Văn Huyên coi trọng và chưa từng có nghi thức gì thỏa đáng với thân phận của bà.
Mẫu thân Triệu Bồng tuy rằng cũng là cung nữ, nhưng về sau khi cha cô bị bắt làm nô lệ, gia đình học cũng bị sung nô vào trong cung.
Xuất thân hai người hoàn toàn bất đồng, bởi vậy việc nuôi dưỡng nữ nhỉ tự nhiên cũng không giống nhau.
Thôn quê coi trọng nam hài hơn, tuy rằng Tần Bồng được nuôi dưỡng sớm hơn nhưng trong lòng Lý Thục căn bản không bằng nửa đầu ngón tay của Tần Minh.
Đây cũng là lí do về sao khi sinh xong Tần Minh, Tần Bồng cũng không có trò chuyện quá nhiều với Lý Thục.
Giờ phút này nghe Lý Thục nói chuyện, Tần Bồng căn bản lười phản ứng, nói thẳng: “Để người trong cung đưa tiểu Minh đi làm quen trước.
Mẫu thân, trước tiên chúng ta thương lượng sự việc một chút đi."
Nghe được lời này, Lý Thục có chút kỳ quái.
Trong trí nhớ của bà, Tần Bồng luôn vâng vâng dạ dạ, nếu bà mắng nàng như vậy, sợ là đã sớm đỏ hốc mắt, khóc lóc trước khi rời đi.
Nhưng hôm nay nữ nhi này chẳng như không khóc không nháo, ngược lại dáng vẻ vô cùng trấn định để bàn bạc việc tương lai.
Nhưng có thấy lạ thì Lý Thục cũng không có cảm thấy điều gì nữa, rốt cuộc con người cũng sẽ thay đổi, nàng với Tần Bồng mấy năm nay chưa từng gặp mặt, căn bản cũng không biết nữ nhi của mình đã trải qua điều gì.
Hiện giờ không khóc nháo, âu cũng là chuyện tốt.
Bà gật gật đầu, sai người đem Tần Minh đi xuống.
Rồi sau đó bà đứng dậy, học theo tư thế của Hoàng hậu trước kia bà đã gặp qua: “Bồng nhi à, ngày sau Minh Nhi dù sao cũng làm bệ hạ, ngươi thân là công chúa, không thể hô thẳng tên của hắn được, phải nhớ gọi bệ hạ.
Hôm nay liền bỏ qua đi, ngày sau nếu lại gọi như vậy, liền dựa theo cung quy mà xử trí.”
Nghe xong lời này, nội tâm Tần Bồng cười lạnh.
Nàng theo Lý Thục đến chỗ của mình, ngồi xuống nhìn Lý Thục, nàng trực tiếp mở miệng: “Tần Thư Hoài mẫu thân tính toán làm sao bây giờ?”
Lý Thục tay bưng chén trà sợ tới mức run lên, làm phỏng lên mu bàn tay, bà nôn nóng ngẩng đầu: “Tìm đường chết à, ngươi nhắc đến hắn làm cái gì!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...