Bốn Lần Gả


Tần Bồng trốn trong mành, nghe những lời này, tim không khỏi thắt lại.
Nàng bắt đầu có một số phỏng đoán không thực tế, ví dụ như năm đó Tần Thư Hoài giết nàng có phải vì không muốn nhìn nàng hoa tâm không? Sau đó hắn không nhịn được nên đã giết nàng?
Nhưng mà khi nàng nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ này quá hoang đường, nguyên nhân Tần Thư Hoài giết nàng, Bạch Chỉ đã điều tra rất rõ ràng, hoàn toàn vì quyền thế.
Hắn đã sớm bàn bạc ổn thỏa với Khương gia rồi, đã lên kế hoạch giết nàng rồi, nàng không cần tìm những lý do khác cho hắn.
Tần Thư Hoài thu dọn đồ đạc xong, bảo người đẩy xe lăn ra ngoài.

Lần này Tần Bồng đi theo cũng rất cẩn thận, đi theo xa xa.

Tần Thư Hoài thay y phục, áo trong trắng tinh, áo choàng màu xanh biếc, tóc buộc một nửa bằng dây buộc tóc màu trắng tinh, nếu không phải có đường nét góc cạnh rõ ràng, Tần Bồng suýt nữa cảm thấy mình dường như gặp lại Tần Thư Hoài mười sáu tuổi.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn mặc quần áo sẫm màu, mang theo phát quan, mỗi lần gặp mặt đều mang theo khí thế cao cao tại thượng.
Nhưng mà Tần Thư Hoài hôm nay, hắn cầm đồ vật kia, trên mặt mang theo một nụ cười, thu liễm khí thế quanh thân, bưng lên một đống đồ vật cho nữ hài dùng, dường như giống một công tử bình thường.
Dọc đường hắn đều chọn mua đồ, mua được một lúc, Tần Bồng đã phát hiện, những thứ này đều là thứ nàng thích.
Ít nhất, đều là thứ Triệu Bồng sẽ thích.
Tần Bồng hoảng hốt, ý thức được Tần Thư Hoài đang làm gì, nàng có chút muốn quay về, nhưng đối với quá khứ ùa về, nàng không nhịn được muốn đi theo hắn.
Tần Thư Hoài chọn mua một số thứ.

Sau đó đi đến phía ngoại ô, hắn đến gần một cái thôn, sau đó lấy chìa khóa, mở cửa lớn ra, bảo người đi ra, bản thân vào căn phòng nhỏ đó.
Ngôi nhà này là một túp lều tranh nhỏ được xây dựng rất tinh xảo, tường vi và tịch nhan bao quanh bên ngoài bức tường, không gian trong viện rất lớn, có giàn nho, cây phong, một hồ nước nhỏ và một tiểu đình hóng gió.

Lối đi lát đá cuội dẫn vào phòng giữa, bên cạnh lối đi trồng đủ loại hoa cỏ, dường như lâu ngày không có ai chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm.
Tần Bồng nhảy lên cây lớn đằng xa, lặng lẽ quan sát Tần Thư Hoài.

Nhưng mà khi nàng thấy cái sân này, nàng lập tức sửng sốt.

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới vào buổi tối rất nhiều năm trước, nàng và Tần Thư Hoài nằm trên một chiếc giường nhỏ.

Làm xong việc, Tần Thư Hoài ôm nàng, vuốt tóc hỏi nàng: “Bồng Bồng, nếu như có một ngày chúng ta có thể tự do, nàng muốn có một ngôi nhà như thế nào?”
“Nhà?”
Khi đó nàng nói như thế nào?
Nàng ngủ tới mơ hồ nhưng vẫn nhớ rõ lúc đó mình muốn cái gì.
Mọi người đều cho rằng nàng tham lam quyền lực, chỉ là nếu có thể lựa chọn, thật ra nguyện vọng của nàng rất nhỏ.
“Ta muốn ở một nơi không ai biết ta, có một căn nhà nhỏ.

Ta muốn trồng một cây phong, chờ tới mùa thu ngắm lá rơi.

Ta muốn có một cái ao nhỏ, lá cây phong rơi bên trên nhất định sẽ rất đẹp, ta còn có thể nuôi cá.

Còn muốn có một cái giàn nho, ta có thể nằm dưới giàn nhỏ tắm nắng và ăn nho.

Ồ, ngoài sân còn muốn có tường vi và tịch nhan, khi hoa nở, từng đóa hoa nở trên lá, ta vô cùng thích.”
“Ờm, ta còn muốn nuôi một con mèo, còn phải có một phòng bếp lớn.”
“Muốn phòng bếp lớn làm gì?”
“Tần Thư Hoài chàng nấu cơm ăn ngon.” Khi đó nàng giống như con mèo nhỏ, cọ vào ngực của hắn, làm nũng nói: “Ta muốn chàng nấu cơm cho ta ăn cả đời.”
Tần Thư Hoài trầm giọng cười.

Lúc hắn cười, lồng ngực rung nhẹ truyền đến người nàng, đi trong lòng nàng.
Khi đó lần đầu tiên nàng cảm thấy, thật ra gả cho hắn cũng không tồi.
Dùng lợi thế lớn nhất của mình để đổi lấy tính mạng của một nhân vật nhỏ bé, không phải nàng chưa từng do dự và nghi ngờ, nhưng khi hắn ôm nàng và thấp giọng cười, nàng đột nhiên cảm thấy đó chẳng là gì cả.

Tần Bồng rũ mắt, nghĩ đến bộ dáng năm đó của Tần Thư Hoài thì Tần Thư Hoài đã ở trong sân, đẩy xe lăn quét nhà, đem đồ ăn của mình vào, không bao lâu sau trong phòng truyền đến mùi thơm.
Tần Bồng lẳng lặng nhìn hắn làm hết tất cả, đột nhiên cảm thấy xúc động muốn đi hỏi một câu tại sao.
Nếu như đã thâm tình như vậy, vì sao còn coi quyền thế quan trọng như vậy?
Năm đó Nam quy phục Đại Tề, tình cảnh của hắn thật sự gian nang.

Có một thê thử là Công chúa nước địch, lại là Hoàng tử nghèo túng không có tư cách truyền ngôi, nàng cũng hiểu sự khó khăn của hắn, cũng biết hắn cần nơi nương tựa, nhưng mà đường đi của đời người luôn phải tự đi, liên hôn với Khương thị cũng không phải cách duy nhất, tại sao nhất định phải giết nàng?
Tần Bồng không hiểu, nếu có thể, nàng thật sự muốn hỏi hắn một câu.
Một lát sau, Tần Thư Hoài làm xong đồ ăn rồi đặt trong viện, bản thân tự mở rượu ra, rót cho mình một ly, rồi lại rót vào cái chén rỗng bên cạnh.
Rồi sau đó hắn chưa ăn gì đã nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Đến đây, Bồng Bồng, dùng bữa.”
Nói xong, hắn gắp đồ ăn, đặt trong chén.
Bản thân vừa ăn vừa nói một số chuyện vặt một mình.
Lời của hắn nói về cơ bản đều là, tốt, rất tốt, ta rất tốt.
Trước kia Tần Bồng cũng không biết hắn có thể nói nhiều như vậy, nhưng mà lần này hắn lại nói lải nhải rất lâu.

Cuối cùng hắn thở dài, dường như có chút say rồi.
Hắn dùng tay đỡ trán, dựa vào trên bàn, cười khổ nói: “Trước kia ta không thích nói chuyện, mỗi lần đều là nàng nói nhiều, nhưng bây giờ ta nói nhiều, bởi vì nàng không nói nữa rồi.”
“Không nói gì cũng không sao…”
Âm thanh của hắn khàn khàn: “Tốt xấu gì, cũng đáp một tiếng, được không?”
Không đáp lại, Tần Thư Hoài nhìn chén không trước mặt, trong nháy mắt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đột nhiên hắn sợ hãi nhận ra một chuyện, người này thật sự không còn tồn tại trên đời này, hắn giả vờ giống hơn nữa, người đã không còn thì chính là không còn.
Trong lòng hắn hoảng sợ, cả người run nhè nhẹ, nhịn không được giơ tay rót rượu, chén rượu đổ trên mặt đất.
Hắn run rẩy nhặt lên, nhưng đã sớm có người đứng trước mặt hắn, thay hắn nhặt chén rượu lên.

Là Tần Bồng.
Nàng cũng không nhìn được nữa, nhảy từ trên cây xuống, giúp hắn nhặt cái ly.
Tần Thư Hoài ngửa đầu nhìn nàng, có chút sững sờ.

Tần Bồng mím môi: “Trở về đi.”
Tần Thư Hoài say rồi, mơ hồ nhìn nàng.

Tần Bồng nhét ly rượu vào trong tay hắn, xoay người rời đi, nhưng mà người nọ lại đột nhiên nhào tới, ôm chặt nàng.
“Tần…”
“Đừng nói chuyện!”
Cả người Tần Thư Hoài đang run lên, hắn nhắm chặt mắt, âm thanh khàn khàn: “Ta biết ngươi không phải nàng, ngươi đừng nói chuyện!”
Cứ chờ một lúc.
Cứ như vậy một lúc.
Hắn mắc kẹt trong những giây phút cuối cùng Tần Bồng chết, hắn không thể thoát được, hắn rất muốn thoát ra.
Chỉ là không có cách nào.
Trong mắt và tim hắn tràn đầy hình bóng cô nương mà hắn thích kia, nắm tay của hắn, khó nói lên lời.
“Giết ta đi.”
“Tần Thư Hoài… giết ta đi!”
“Nếu như chàng yêu ta, nếu như chàng đối xử với ta tốt như vậy, vậy tại sao chàng còn tước đoạt quyền sống chết của ta? Tần Thư Hoài, ta ra lệnh cho chàng.” Nàng nắm lấy hắn, cuồng loạn hét chói tai: “Giết ta đi! Giết ta đi!”
Hắn tự tay giết nàng.
Nàng muốn chết, hắn cho nàng quyền được chết.
Nhưng mà quyền sống của hắn dường như cũng bị tước đoạt mất.
Hắn từng hỏi nàng, nàng chết rồi, hắn phải làm sao bây giờ?
Nàng nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta cho phép chàng cưới lần nữa, cho phép chàng yêu ta lần nữa, ta cho phép chàng quên ta đi, dù sao, Tần Thư Hoài…”
Nàng tươi cười như trúng độc: “Ta chưa từng yêu chàng.”
Ký ức đột nhiên quét qua hắn, Tần Thư Hoài hốt hoảng đẩy Tần Bồng ra, ôm kín đầu.
“Đừng nói nữa…”
Hắn muốn chặn lời nói của người trong đầu hắn.


Có điều quả thật người kia không nói nữa.
Chỉ một câu nói như vậy, đột nhiên dừng lại vừa phải, nhưng vừa đủ khiến hắn bị thương vô cùng sâu.
Hai mắt hắn đầy nước mắt, cả người run lẩy bẩy, tay chống lên tay vịn của xe lăn, che mặt.
Tiếng khóc của hắn không truyền ra nhưng Tần Bồng vẫn biết được, nàng cẩn thận nói: “Tần Thư Hoài?”
“Tại sao…”
Tần Thư Hoài khàn khàn nói: “Tại sao… tại sao lại đối xử với ta như vậy…”
Nếu không yêu ta, tại sao còn trêu chọc ta?
Nhưng mà cho dù không yêu, cũng không sao cả, ít nhất phải sống.
Triệu Bồng.
Cái tên kia tựa như một lời nguyền, khảm trong đầu của hắn, hắn tựa như bị ma nhập, như thế nào cũng không rời khỏi nàng.
Tần Bồng nhìn trạng thái của Tần Thư Hoài không ổn lắm, cẩn thận đến gần hắn, giọng nói dịu dàng: “Tần Thư Hoài.” Nàng nói đầy dụ dỗ: “Ai đối xử với ngươi không tốt?”
Tần Thư Hoài ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Hắn cảm giác như thể bản thân mình quay về nhiều năm trước, khi đó lúc nào hắn cũng bị Hoàng tử của Bắc Yến bắt nạt, khi nhìn thấy Triệu Bồng, Triệu Bồng luôn hỏi hắn: “Tần Thư Hoài, có phải có người bắt nạt ngươi không?”
Khi đó hắn còn nhỏ, rõ ràng sâu trong nội tâm thích tiểu cô nương này nhưng vẫn không thừa nhận, tìm ra một đống lý do không thể hiểu được để ghét nàng.

Ví dụ như rất không đoan trang, quá hoạt bát, quá nghịch ngợm.
Vì thế hắn xụ mặt, lạnh lùng nói: “Liên quan gì đến ngươi?”
“Sao lại không liên quan đến ta?” Triệu Bồng cười tủm tỉm nói: “Ngươi đẹp trai như vậy, tất cả chuyện của nam nhân chưa cưới vợ đều liên quan đến ta.”
Vừa nghe lời này, hắn lập tức tức giận, khi đó hắn không hiểu mình đang tức giận cái gì, chỉ biết tức giận nói: “Triệu Bồng ngươi dè dặt chút đi!”
Triệu Bồng nhún vai: “Ta cứ không dè dặt, không đoan trang, ngươi làm gì được ta?”
Hắn cảm thấy nàng trở về rồi, mà lúc này đây, hắn không muốn nói dối nữa.
Hắn nắm lấy nàng, cứ nhìn nàng như vậy, nghiêm túc nói.
“Ta nhớ nàng.”
Tần Bồng hơi sửng sốt, không nghĩ rằng Tần Thư Hoài lại nói ra lời này.
“Triệu Bồng, cho dù nàng không yêu ta, ta cũng chấp nhận.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui