Bốn Lần Gả


Nghe thấy lời này, Lục Hữu nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói: “Không biết.”
“Không biết?”
Tần Bồng ngẩn người: “Những năm qua không phải là ngươi hầu hạ bên cạnh…”
“Đúng là ngươi hầu hạ bên cạnh nhưng mà Liễu đại nhân và Tần Thư Hoài gần như không gặp nhau, một lần duy nhất chính là lúc Đổng Uyển Di chết, Liễu đại nhân đánh đến tận cửa.”
“Hả? Vì sao lại đánh?”
Tần Bồng ngây người, Đổng Uyển Di chết rồi, Liễu Thư Ngạn đánh tới tận cửa làm cái gì?
“Thì Liễu đại nhân đánh tới tận cửa, đánh một trận với Tần Thư Hoài, sau đó rời đi ngay, thuộc hạ cũng không biết là vì cái gì.”
Tần Bồng: “…”
Cái tên nam nhân Liễu Thư Ngạn này thật sự giống như câu đố, chẳng qua điều này càng chứng minh được, Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài có một số quan hệ không muốn người khác biết, nếu không Liễu Thư Ngạn sẽ không vô duyên vô cớ đánh tới tận cửa như thế.
Tần Bồng chăm chú suy nghĩ lại chợt nhớ tới một sự kiện: “Lúc trước sau khi Khương Y chết là ngươi nhặt xác sao?”
“Cũng không có, trên thực tế…” Lục Hữu nhíu mày: “Sau khi tiểu thư chết, ta chỉ kịp tới gặp qua một lần ở phòng chứa thi thể, sau đó thi thể của tiểu thư không cánh mà bay, Tần Thư Hoài vẫn luôn sai người tìm kiếm, chỉ là vẫn luôn không thể tìm được.”
Tần Bồng gật đầu, đã hiểu rõ chuyện này, sau khi Tần Thư Hoài giết Khương Y, Bạch Chỉ trộn thi thể của Khương Y đi.
“Chỉ có điều.” Lục Hữu thận trọng nói: “Cả đám người lão gia, phu nhân và thiếu tướng quân đều là thuộc hạ an táng.”
Nghe lời này, Tần Bồng ngẩn người.
Thời gian nàng ở trong thân thể Khương Y chưa được một khoảng thời gian thì đã bị ép đến trong phủ của Tần Thư Hoài, cho nên nàng đối với thân nhân của Khương Y, Đổng Uyển Di, đều không có quá nhiều tình cảm.

Nhưng nàng mượn vỏ bọc của người ta, đương nhiên phải gánh chịu một chút nghĩa vụ làm nữ nhi.

Vả lại nếu nàng đến một chút cảm giác cũng không có, sợ là Lục Hữu sẽ muốn hoài nghi.
Thế là nàng mấp máy môi, cúi đầu nói: “An táng chỗ nào rồi?”
“Đình ở ngoại ô Thính Phong về hướng Nam năm dặm.”
“Ta biết rồi.”
Tần Bồng gật gật đầu, sau khi nói chuyện một hồi với Lục Hữu liền để hắn đi.
Sau khi đợi nàng trở về, Bạch Chỉ đang lật xem tư liệu do một thủ hạ dưới tay Lục Hữu đưa tới.

Bạch Chỉ người này chính là máy móc mưu lược trời sinh, năng lực chấp hành vô cùng mạnh mẽ, có nàng ấy giúp, Tần Bồng quả thực muốn sống mơ mơ màng màng, nhưng mà nàng biết mình nhất định không thể biểu hiện ra dạng tâm tính này trước mặt Bạch Chỉ, liền tỏ vẻ chân thành nói: “Hôm nay ta đi thám thính tin tức.”
“Ta biết, còn nhân tiện ăn quà vặt nửa canh giờ ở trên đường nữa.”
Tần Bồng nghẹn lời một đỗi, Bạch Chỉ chỉ nhìn dấu vết bên khóe miệng nàng, cười lạnh một tiếng.
Tần Bồng cơ trí lách qua người Bạch Chỉ, quay đầu nói: “Ta cảm thấy giữa Tần Thư Hoài và Liễu Thư Ngạn có một số bí mật người khác không biết, hôm nay Lục Hữu nói với ta, sau khi Đổng Uyển Di chết, Liễu Thư Ngạn và Tần Thư Hoài đánh một trận, ngươi tìm người điều tra thử xem đi.”
Bạch Chỉ gật gật đầu, Tần Bồng lật xem tin tức, không thèm để ý nói: “Trương Anh bên kia chuẩn bị tiến cử ai?”
“Thị Độc Hàn Lâm Viện – Triệu Anh.” Bạch Chỉ đưa một tờ giấy cho Tần Bồng.
“Triệu Anh?” Tần Bồng mở tờ giấy trắng ra, cúi đầu nhanh chóng xem thông tin của người này.

Bạch Chỉ ở một bên giải thích: “Người này xuất thân là tiến sĩ Ngũ Kinh, học vấn vô cùng tốt.”
“Tiến sĩ Ngũ Kinh, ta nhớ là cha truyền con nối đúng không?”
“Đúng.” Bạch Chỉ gật đầu: “Cho nên vị nhân vật này là từ nhỏ đọc thuộc lòng Ngũ Kinh, nội tình cực dày.”
“Vậy vị Vương Kha kia của ngươi thì sao?” Tần Bồng có chút bận tâm, Bạch Chỉ cười cười: “Ta xem qua văn chương của hai người, tài năng của Vương Kha tuyệt đối không kém Triệu Anh.”
Tần Bồng gật đầu, lại nghĩ: “Vậy Liễu Thư Ngạn thì sao?”
“Vị này...” Bạch Chỉ nhíu mày: “Vị này chính là nhi tử của Liễu đại học sĩ, xuất thân thư hương môn đệ, thời niên thiếu một bài « Sơn Hà Phú » từng làm chấn động chư quốc.


Nhưng cũng chỉ một bài này.

Sau đó hắn buông bút tòng quân, lấy xuất thân võ tướng tạo chỗ đứng ở triều đình, ngoại trừ một bài « Sơn Hà Phú »  thì không có tác phẩm nào khác.

Cho nên khó nói rõ.”
“Sao lại khó nói rõ?”
“Nếu « Sơn Hà Phú » là Liễu Thư Ngạn viết thật, mà ngày thường trình độ của hắn chính là như thế, so thi từ ca phú, sợ là khó có người sẽ vượt qua được.

Nhưng hắn vẻn vẹn chỉ viết qua một bài này, rất khó nói đến cùng là may mắn hay là tài hoa.”
“Ta hiểu rồi.” Tần Bồng nằm nghiêng trên mặt đất, một tay chống đầu, một tay để ở trên chân giống như đang để ở trên bàn nhẹ nhàng gõ, trầm tư nói: “Vậy cuộc tỷ thí này, so sách luận thì như thế nào?”
“Được.”
“Nhưng ta vẫn có chút không yên lòng.” Tần Bồng đưa mắt nhìn lên: “Liễu Thư Ngạn là hạng người gì?”
“Hôm nay ta đi gặp hắn.” Bạch Chỉ suy tư: “Dường như là người vô cùng có lòng tin về bản thân, ta thấy trên tư liệu viết, hắn cực thích uống rượu.”
Nghe lời này, Tần Bồng hiểu rằng Bạch Chỉ là đang nhắc nhở nàng.

Hai người bốn mắt giao nhau, Tần Bồng cười cười, gật đầu nói: “Vậy cứ như thế đi.”
Hai người thương lượng xong, chờ ngày thứ hai lên triều, quả nhiên Trương Anh tiến cử Triệu Anh.
Người Tần Thư Hoài tiến cử vẫn như cũ chính là Liễu Thư Ngạn.
Mà Tần Bồng thì một dáng vẻ do dự, tiến cử Vương Kha.
Nghe thấy tên của Vương Kha, dường như Tần Thư Hoài có chút ngoài ý muốn, hắn xoay đầu lại, nhíu mày: “Biên tu Hàn Lâm viện...!Điện hạ phải chăng đổi một vị phẩm cấp cao hơn một chút?”
Trông thấy Tần Thư Hoài không thoải mái, Tần Bồng liền vui sướng, vui vui vẻ vẻ nói: “Tuyển chọn người hiền tài có thể nâng phẩm cấp, người chú trọng tài hoa chứ không phải quan phẩm.

Nhiếp Chính Vương nếu như muốn lấy phẩm cấp quan lại để làm ngưỡng cửa tuyển chọn nhân tài, sợ là làm tổn thương tấm lòng của học tử thiên hạ.”
Nghe lời này, Tần Thư Hoài cung kính cúi đầu: “Công chúa nói đúng lắm.”
Tần Bồng nhìn dáng vẻ này của Tần Thư Hoài, trong lòng hơi khác thường, luôn cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Sau khi hai bên quyết định được người, định ra phương thức khảo hạch, dự định biện pháp là vào ngày mai ở trên đại điện trước mặt mọi người viết sách luận,  sau đó do Tần Thư Hoài, Tần Bồng, Trương Anh và mười vị đại biểu quan viên nặc danh bỏ phiếu ngay tại chỗ quyết định người.
Sau khi định ra biện pháp này, đợi đến lúc sau khi tan triều, Tần Bồng đã đuổi kịp Vệ Diễn về Vệ gia.

Bây giờ ở trong triều đình, Vệ Diễn hắn đảm nhiệm chức hão là Trấn Nam đại tướng quân, muốn thượng triều thì thượng triều, không muốn thượng triều thì ở nhà, hôm nay trong lúc rảnh rỗi Vệ Diễn thượng triều, đến lúc sau khi tan triều thì đi về phía bên ngoài cửa cung.
Tần Bồng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Tiểu thúc! Tiểu thúc!”
Vệ Diễn dừng bước chân lại, thấy Tần Bồng ngồi kiệu đi tới bên cạnh hắn, hắn nhàn nhã dạo bước tới, lại cười nói: “Tẩu tử cùng ta hồi phủ?”
“Được.”
Tần Bồng gật đầu, có phần nóng nảy nói: “Chẳng qua ta hỏi ngươi một chuyện.”
“Hả?”
“Ngươi và Liễu Thư Ngạn quen biết sao?”
Nghe lời này, Vệ Diễn có chút kỳ quái, không rõ Tần Bồng hỏi hắn chuyện này làm cái gì, Liễu Thư Ngạn và hắn cũng coi là đã từng giáp mặt đánh nhau trên chiến trường, bây giờ thanh niên tướng lĩnh phần lớn là nam chinh bắc thảo điều động nhiều lần, gần như đều quen biết, thế là Vệ Diễn gật gật đầu: “Khá quen, tẩu tử hỏi chuyện này làm cái gì?”
“Hắn thích uống rượu ư?”
“Hình như là vậy?” Vệ Diễn nhớ lại một chút tính tình của Liễu Thư Ngạn.

Tần Bồng gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một gói đồ đưa đến, giao cho Vệ Diễn: “Đêm nay tìm hắn đi uống rượu, đệ không thể đi thì tìm người khác đi.”

Cầm đồ trong tay, Vệ Diễn cuối cùng đã hiểu dự định của Tần Bồng, dở khóc dở cười nói: “Về phần tẩu thì sao?”
“Đây là Say Tiên Tán, sau khi thả vào trong rượu có thể nâng cao độ tinh khiết và độ thơm của rượu, quan trọng nhất chính là, rượu uống vào độ mạnh có thể gấp mấy lần rượu bình thường.

Dẫn hắn đi Thập Lí Hương hẻm Đông Ba đi, đệ uống ít một chút thôi.”
“Được, đệ biết rồi.” Vệ Diễn cất thuốc vào trong túi áo, sau đó nói với Tần Bồng: “Tẩu đừng quá lo lắng, vị trí thái phó kia, hắn có lẽ còn không muốn làm đâu.”
“Ai biết được?” Tần Bồng cười cười: “Bây giờ Minh Nhi tuổi nhỏ, thái phó chính là nửa người thân của hắn, ngày sau Minh Nhi nghĩ mọi chuyện như thế nào, nghĩ về ta, nghĩ về Tần Thư Hoài như thế nào, cho nên vị trí thái phó cực kỳ quan trọng,” Sắc mặt Tần Bồng càng nói càng lạnh: “Ta quyết không thể để người khác ngồi lên vị trí này.”
Tần Bồng cũng không chắc mình có thể khôi phục thân phận của Triệu Bồng hay không.
Nếu như Triệu Ngọc không bằng lòng tiếp nhận nàng, vậy đã định trước nàng chỉ có thể làm Tần Bồng cả đời.

Xưa nay nàng không phải là loại người tự chặt đứt đường lui không giữ lại đường sống cho mình, thỏ khôn có ba hang từ từ mưu toan, đây mới là phong cách làm việc của Tần Bồng nàng.
Nghĩ đến đây, Tần Bồng quay đầu thúc giục Vệ Diễn: “Nhanh đi đi.”
“Vậy đệ đi.” Vệ Diễn nhíu nhíu mày: “Tẩu tử cho đệ chỗ tốt gì?”
“Đệ muốn chỗ tốt gì?”
“Đã lâu rồi chưa nếm qua đồ ăn tẩu tử làm.” Vệ Diễn thở dài: “Rất là nhớ đấy.”
“Đệ mau đi đi.”
Tần Bồng đẩy hắn một cái, Vệ Diễn cười hì hì đồng ý.

Tần Bồng buông màn kiệu xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ cái khác.
Nàng trở về chuẩn bị một nhóm sát thủ, để bọn họ mai phục ở bên ngoài Thập Lý Hương, sau đó lại chuẩn bị kỹ càng tất cả công cụ gian lận, đợi đến khi nghỉ ngơi thì đã chập tối.

Tần Bồng nhìn sắc trời, nghĩ nghĩ, nàng quyết định đi xem người nhà Khương Y một chút.

Thế là nàng để người chuẩn bị lập tức, liền đi ngoại ô.
Mà Vệ Diễn vừa dỗ vừa lừa, rốt cục kéo được Liễu Thư Ngạn đi Thập Lý Hương uống rượu.

Liễu Thư Ngạn là công tử trác táng yêu rượu, người bình thường một ngày trước trận so tài trọng đại như thế sẽ không cùng bằng hữu đi vui đùa, Liễu Thư Ngạn không giống, hắn chẳng những chơi, còn chơi đến rất tận hứng.
Nhưng trong lòng hắn có cân nhắc, lấy kinh nghiệm uống rượu nhiều năm của hắn, rượu vừa đưa lên trong lòng hắn đã biết có thể uống nhiều hay ít, lúc đầu hắn định tùy tiện uống chút rồi đi luôn, ai biết rượu này có hương vị cực thơm cực nguyên chất, hắn không khỏi có chút luyến tiếc, bèn thưởng thức từng ngụm nhỏ, trò chuyện với Vệ Diễn.
Một lần tâm sự đến trời tối, hắn cũng không biết thế nào lại cảm thấy có chút buồn ngủ.

Trong lòng hắn biết không tốt, ngẩng đầu cười nói: “Rượu này trái lại có phần hơi mạnh.”
“Mạnh sao?” Vệ Diễn ngửi ngửi, dáng vẻ bình tĩnh  nói: “Cũng được mà?”
Liễu Thư Ngạn vừa nhìn thấy dáng vẻ Vệ Diễn thì dứt khoát cảm thấy không tốt, ngẩng đầu lên nói: “Ngươi nói thật với ta, có phải ngươi gài ta rồi hay không?”
“Ngươi nói mò rồi.” Vẻ mặt Vệ Diễn thành thật: “Sao ta lại gài ngươi?”
Liễu Thư Ngạn một chữ cũng không tin, hắn đứng lên rồi đi ra phía ngoài, đi chưa được mấy bước đã cảm giác đầu váng mắt hoa, chưa đi tới cửa liền “bang” một tiếng rồi ngã xuống.
Còn may thị vệ đỡ lấy hắn, khiêng hắn tới bên chân Vệ Diễn.

Vệ Diễn không để ý đến Liễu Thư Ngạn, cúi đầu uống rượu, không nói một lời.
Thị vệ ở bên cạnh khuyên Vệ Diễn: “Tướng quân, đừng uống nữa, người say rồi.”

“Ta không có say.” Vệ Diễn ném chén rượu “bang” một tiếng ở trên bàn, vô cùng nghiêm túc nói: “Chỉ là rượu hoa đào đã có thể khiến lão tử say? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!”
Thị vệ: “…”
Tốt rồi, say thật rồi.
Vệ Diễn say, không khuyên nổi.

Lúc này, thị vệ bên cạnh đi tới, cúi đầu nói với Vệ Diễn: “Nhiếp Chính Vương đang trên đường đi Liễu phủ, sợ là đi tìm Liễu Tướng quân, ngài xem...”
Vệ Diễn có chút mơ màng.
Người say vẫn biết hắn đang làm cái gì, chỉ là gan lớn hơn chút.

Hắn vịn bàn tự mình đứng lên đến, lắc đầu nói: “Không được, ngăn hắn lại, ta đi tìm hắn.”
Nói xong, Vệ Diễn lảo đảo đi xuống, sau khi để người coi chừng Liễu Thư Ngạn thì cưỡi ngựa đi tìm Tần Thư Hoài.
Xe ngựa Tần Thư Hoài trên đường đi về phía Liễu phủ, từ rất xa hắn đã nghe được một tiếng kêu to: “Ha ha ha ha ha, Tần Thư Hoài lão tử tới tìm ngươi!!”
Tần Thư Hoài mở to mắt, sau đó một lát sau, đột nhiên một người đột nhiên nhào vào xe ngựa.

Tần Thư Hoài đưa tay đặt lên trên đầu hắn, trực tiếp ấn hắn ở trên vách xe.
“Vệ tướng quân.” Giọng nói của Tần Thư Hoài lãnh đạm: “Tỉnh táo chút.”
Đau đớn khiến Vệ Diễn tỉnh táo đôi chút, hắn rõ ràng biết nhiệm vụ của mình.
Hắn là đến ngăn chặn Tần Thư Hoài, ít nhất phải kéo dài tới sáng sớm ngày mai.
Thế là hắn lôi kéo Tần Thư Hoài lại gần mình: “Ha ha ha ha ha, Tần Thư Hoài, ta là tới tìm ngươi uống rượu!”
“Không uống.”
“Tần Thư Hoài chúng ta đến trong phủ của ngươi uống rượu!”
“Không đi.”
“Vậy đi nhà ta nhé!”
“Không đi.”
“Không được, không được...”
“Vệ Diễn, ngươi buông tay cho ta!”
Trong xe ngựa âm thanh binh binh bang bang vang lên.

Thị vệ hai bên vây quanh xe ngựa giương cung bạt kiếm, thị vệ của Vệ Diễn cúi đầu, hết sức xấu hổ.
Trong xe ngựa sau một lúc đánh nhau, truyền đến tiếng Tần Thư Hoài cắn răng: “Kêu Tần Bồng đến cho ta, bảo nàng mang người về!”
“Ta không đi!” Vệ Diễn vui đùa lại: “Ta muốn đi nhà ngươi, ta nghe nói vương phủ vừa lớn, mỹ nhân lại nhiều, còn có tiền! Mang ta đi nhà ngươi!”
Tần Thư Hoài: “…”
Tần Thư Hoài hít sâu một hơi, nhìn dấu nắm đấm trên mặt Vệ Diễn, hắn cảm thấy mình không thể so đo quá nhiều với một con ma men, thế là hắn cắn răng nói: “Đi Vệ phủ.”
“Không được, ta không đi!” Vệ Diễn tiếp tục chơi xấu: “Ta muốn đi Hoài An vương phủ!”
“Cút!”
Tần Thư Hoài và Vệ Diễn lôi kéo nhau.

Vệ Diễn quá cố chấp, liên tục đùa giỡn, Tần Thư Hoài không có cách nào, chỉ có thể mang theo Vệ Diễn trở về vương phủ, sau đó gọi Tần Bồng tới đón người.
Lúc này Tần Bồng vừa mới thăm hết mộ phần của Khương gia, trong lòng còn có chút thương cảm, vừa tới Vệ phủ, quản gia đã chạy tới, lo lắng nói: “Đại phu nhân, tướng quân bị Hoài An vương giữ lại, bảo người đi đón người về!”
Nghe xong lời này, trong lòng Tần Bồng hơi lo lắng một chút, lập tức cảm thấy là chuyện nàng để Vệ Diễn đi giở trò với Liễu Thư Ngạn bị Tần Thư Hoài phát hiện.
Trong nội tâm nàng đầu tiên là chột dạ một chút, sau đó lại kịp phản ứng.
Tần Thư Hoài lại có thể giữ Vệ Diễn ư!
Nàng lập tức kêu người đến, dẫn theo Bạch Chỉ, quần áo cũng không kịp thay, cưỡi lên ngựa rồi khí thế hùng hổ chạy về phía Hoài An vương phủ.
Trong nội tâm nàng có chút lo lắng, không rõ Tần Thư Hoài từ nơi nào đến mà lá gan lớn như vậy, lại dám trực tiếp bắt giữ Vệ Diễn, chẳng lẽ không có chút để ý nào về quân Vệ gia ở biên cảnh sao?!
Trong lòng Tần Bồng càng nghĩ càng không rõ, lúc đi đến Hoài An vương phủ, nàng đã chuẩn bị tốt chuyện cá chết lưới rách, nói với Bạch Chỉ: “Nếu hôm nay thế cục không ổn, ngươi và ta liền trực tiếp liên thủ giết hắn!”
Bạch Chỉ nhẹ gật đầu, cầm kiếm nói: “Được.”

Hai nữ nhân mang theo thị vệ vọt tới cổng Hoài An vương phủ, Tần Bồng lạnh mặt nói: “Trấn Quốc...”
“Công chúa điện hạ ngài đã tới!”
Tần Bồng nói còn chưa dứt lời, quản gia đã chạy nhanh tới, cổng Hoài An vương phủ vẫn luôn mở ra giống như là là đợi đã lâu.

Tần Bồng có chút ngây ngốc không hiểu, quản gia lập tức nói: “Mời mời mời, vương gia và Vệ tướng quân đều đang đợi ngài đấy!”
Trong lòng Tần Bồng tràn đầy cảnh giác, nàng nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, đoản kiếm trượt xuống lòng bàn tay.

Bạch Chỉ gật đầu, hai người cẩn thận từng li từng tí đi theo quản gia đi về phía trước sợ sát thủ chuẩn bị lao ra bất cứ lúc nào.
Nhưng mà một đường đi thẳng đến đại đường, Tần Bồng không khỏi có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ sát thủ không ở trên đường đi, chẳng lẽ Tần Thư Hoài có đại chiêu khác?
Nhưng mà nàng còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy một âm thanh mang theo vẻ ngu đần: “Ha ha, tẩu tử, tẩu cũng tới rồi!”
Tần Bồng ngẩng đầu, đã nhìn thấy Tần Thư Hoài ngồi ở trên xe lăn, trên mặt mang theo ý lạnh và dấu quả đấm, quần áo bị lôi kéo đến không ngay ngắn.

Mà Vệ Diễn nằm sấp trên đùi hắn, ngồi quỳ chân trên mặt đất, nửa người giữ Tần Thư Hoài, cả người dựa vào trên người hắn, trên mặt đã bị đánh đến mức nhìn không ra dáng vẻ lúc trước.
Hắn ta cười một tiếng, kéo theo dấu xanh tím trên mặt biến đổi hình dạng.

Tần Bồng và Bạch Chỉ không khỏi đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Tần Bồng lập tức quay đầu, nhỏ giọng nói với Bạch Chỉ: “Ta cảm thấy người kia khẳng định không phải tiểu thúc của ta.”
Bạch Chỉ xụ mặt: “Ngươi nghiêm túc chút cho ta.”
Tần Bồng ngồi thẳng người lên, nhìn Vệ Diễn còn đang đong đưa tay chào hỏi nàng, lại nhìn Tần Thư Hoài lạnh mặt, nàng gian nan cười cười: “Vương gia có thể nói cho ta biết một chút, đại khái xảy ra chuyện gì...”
“Vệ tướng quân sau khi say rượu thần trí không minh mẫn, nửa đường tập kích bản vương.”
Nghe lời này, Tần Bồng lại hít một ngụm khí lạnh, mà Vệ Diễn nhìn về phía nàng nháy mắt ra hiệu, hoàn toàn không biết mình đã làm cái gì, dáng vẻ giống như vẫn chờ nàng khích lệ.
“Cái kia, người say rượu...” Tần Bồng không nói được nữa.
Say rượu đánh người cũng phạm pháp đấy, hơn nữa người bị đánh chính là Tần Thư Hoài.
Nhưng suy nghĩ một chút, không đúng, nhìn thương thế rõ ràng là Vệ Diễn bị thương nặng hơn một chút, khuôn mặt kia đều đã nhìn không ra hình dáng nữa rồi.
Tần Bồng không khỏi bi phẫn, đưa tay chỉ vào Tần Thư Hoài, dáng vẻ sắp khóc đến nơi: “Sao vương gia hạ thủ độc ác đến như vậy!”
Tần Thư Hoài: “…”
Bạch Chỉ: “Σ( ° △°|||)︴!”
Vệ Diễn: “ = =!”
Mà Tần Bồng hoàn toàn nhập tâm vào trong cảm xúc bi thống do mình tạo ra, bước nhanh về phía trước, nâng mặt Vệ Diễn lên, dáng vẻ hoàn toàn muốn khóc lên: “Tiểu thúc! Sao hắn có thể đánh tiểu thúc như vậy chứ! Đệ vì nước hiến dâng nhiều năm như vậy, đệ ở biên cảnh ăn nhiều đau khổ như vậy, Vệ gia ta vì nước vì dân làm việc bao nhiêu hi sinh, sao hắn có thể đối xử với đệ như vậy chứ?! Chẳng lẽ là Nhiếp Chính Vương thì ngon sao?! Chẳng lẽ trên đời này cũng không có nửa phần công đạo và lẽ trời sao?!”
“Không...!chờ chút...!Tẩu tử...”
Vệ Diễn bị kỹ thuật diễn xuất tinh xảo của Tần Bồng đánh thức chút chếch choáng còn sót lại của hắn kia, liều mạng muốn giải thích, nhưng mà Tần Bồng đè đầu của hắn xuống, bỗng nhiên đứng dậy, nói với Tần Thư Hoài: “Điện hạ, người quyền cao chức trọng, ta không muốn tranh chấp với người, chuyện này liền coi như xong, nếu như còn có lần sau, ta tuyệt đối không chịu để yên! Tiểu thúc, Bạch Chỉ, chúng ta đi!”
Nói xong, Tần Bồng kéo Vệ Diễn lên, giống như cực kỳ tức giận, nhanh chóng mang người rời đi.
Khí thế hùng hổ như gió mà đến, lại khí thế hùng hổ như gió mà đi, đi lại thật sự là sấm sét vang dội, cực nhanh.
Đợi nàng đi xa, mọi người mới kịp phản ứng.

Sau khi Giang Xuân chần chờ một lát, chậm rãi nói: “Vương gia, là hắn ra tay trước mà?”
Tần Thư Hoài dùng nét mặt như nhìn thiểu năng nhìn Giang Xuân một chút: “Hắn chỉ là say, cũng không phải đứa bé, hắn xông tới xe ngựa của ta, ta đánh thì đánh, thì sao?”
Giang Xuân suy nghĩ một chút, đúng, sao hắn lại bị Tần Bồng quấy nhiễu vào chứ?
Hắn lập tức cực kỳ sùng bái Tần Thư Hoài, sau đó nói: “Mới vừa rồi sao vương gia không đánh trả?!”
“Ta đánh kịp sao?” Tần Thư Hoài nhàn nhạt mở miệng, nhíu mày: “Với lại, ta đang suy nghĩ một chuyện khác.”
“Hả?”
“Giày của nàng dính đất đỏ, Tuyên Kinh cũng không có đất đỏ, chỗ duy nhất có đất đỏ…”
Trong mắt Tần Thư Hoài mang theo ý lạnh: “Chỉ có một chỗ kia.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui