Một đường đi vào trong phủ Tần Thư Hoài, hạ nhân thông báo, Tần Thư Hoài ở thư phòng đợi nàng.
Tần Thư Hoài đang phê sổ con, đại khái là đã thay quần áo trước đó, hắn mặc hoa bào màu đen cuốn những hoa văn kim sắc, trên đầu mang theo kim quan, nhìn qua rất ngay ngắn, không hề có dáng vẻ thanh thản khi ở nhà.
Tần Bồng đứng ở cửa, hành lễ nói: "Vương gia."
Đầu Tần Thư Hoài cũng chưa ngẩng lên, nửa phần mặt mũi cũng không cho nàng, lập tức nói: "Chuyện gì, nói đi."
Tần Bồng thấy hắn không cho nàng mặt mũi, nàng cũng liền đem sự tôn trọng ném đi, chưa đợi Tần Thư Hoài mở miệng, liền bước vào trong phòng, quỳ xuống đối diện hắn, cười nói: "Lần này đến đây, là muốn hỏi Vương gia một chút chuyện đại điển đăng cơ."
Tần Thư Hoài dừng bút lại, giương mắt nhìn về phía Tần Bồng, Tần Bồng mỉm cười ngồi ngay ngắn, tựa hồ không hề phát hiện mới vừa rồi hắn hành lễ với nàng.
Tần Thư Hoài không cho nàng mặt mũi, là bởi vì trong mắt hắn, Tần Bồng tựa như con rối không đáng để chú ý.
Dựa theo nhận thức của Tần Thư Hoài, người này hẳn là nên do dự đứng ở cửa cùng hắn nói chuyện, lại không ngờ nàng trực tiếp đi vào, lá gan so với đại thần trên triều ngược lại lớn hơn rất nhiều.
Ánh mắt Tần Thư Hoài có chút lạnh, Tần Bồng để ý toàn bộ nhưng lại làm bộ dương như không biết gì cả, cười nói: "Vương gia?"
"Đại điển đăng cơ đã có Lễ Bộ xử lý, ngươi không cần quản." Tần Thư Hoài thu hồi ánh mắt, trở lại trên tấu chương: "Trở về đi."
"Ta còn muốn cùng Vương gia đối chiếu, kiểm tra một chút việc..."
"Giang Xuân," Tần Thư Hoài ngẩng đầu gọi người tiến vào, nói thẳng: "Đem công chúa đưa tới Lễ Bộ Thượng Thư đi."
Nói xong, Tần Thư Hoài liền cúi đầu nhìn vào sổ con.
Tần Bồng: "......"
Không còn có lý do để lưu lại nữa.
Tần Bồng bị Giang Xuân kéo tới Lễ Bộ Thượng Thư trong chốc lát hỏi đại điển đăng cơ, chuyện này thật ra nàng không hề có hứng thú, hàn huyên trong chốc lát, nhịn không được liền đi trở về.
Giang Xuân trở về, báo cáo hành động của Tần Bồng với Tần Thư Hoài, Tần Thư Hoài nắm bút trong tay, suy nghĩ trong chốc lát liền nói: "Nhìn chằm chằm nàng."
Chờ ngày thứ hai, sáng sớm Tần Bồng đã tới phủ của Tần Thư Hoài đưa tin, nàng để người đưa bái thiếp vào, không bao lâu sau, người gác cổng liền trở về, ngượng ngùng nói: "Công chúa, Vương gia nói, hôm nay ngài tới thì tốt rồi, Vương gia nói rằng, trước khi ngài đến thì đem bái thiếp liệt kê danh sách công vụ ra, ngài ấy xem qua trước, rồi có gì sẽ truyền lại cho ngài yêu cầu tái kiến để thương thảo lại."
Tần Bồng bị lời nói này làm tức giận đến không rõ.
Lần đầu tiên nàng biết, nguyên lai khi muốn đến gặp Tần Thư Hoài lại khó khăn như vậy, trước kia khi thấy Tần Thư Hoài, chỉ có việc nàng muốn nhìn hay không chứ không có việc nàng không thể gặp hắn.
May mắn là khả năng điều chỉnh của Tần Bồng rất tốt, giờ nàng đã nhận ra, xưa đâu bằng nay, hiện giờ Tần Thư Hoài không có việc gì cần đến nàng, nàng khó gặp hắn một chút cũng không có gì.
Nàng nín thở, cầm giấy bút tới, lần này nàng nghĩ đến một lí do trực tiếp hơn, liền hỏi Tần Thư Hoài một chút, hắn liệu có muốn vị trí Nhiếp Chính Vương này hay không?
Vị trí này Tần Thư Hoài tất nhiên là rất cần rồi, nhưng đại khái hắn còn đang chờ Vệ Diễn, vì vậy vẫn chưa tiến cung tìm Lý Thục, nàng cùng Lý Thục cũng đang chờ Tần Thư Hoài mở miệng, đây là một chuyện lớn, nàng cũng không tin hắn sẽ không phản ứng lại.
Ai mà nghĩ được rằng, đợi khoảng nửa canh giờ sau, người gác cổng đưa lại một bức thư, trên mặt viết liền bốn chứ: "Không cần người quản."
Tần Bồng: "......"
Một lát sau, nàng tức giận đem giấy vo lại thành một cục, trực tiếp đạp lên nó ra ngoài.
Sau khi ném đi, nàng cũng ý thức được, Tần Thư Hoài cảnh giác với nàng, nàng muốn gặp Tần Thư Hoài, nếu không có lý do, sợ là không gặp được.
Chính là bây giờ, nếu không thấy Tần Thư Hoài thì sau đó nàng làm sao có thể nói dối Tần Thư Hoài là nàng nghe được tin tức từ miệng của hắn đây? Quan trọng hơn là, làm sao để vào ngày Tần Thư Hoài ám sát Vệ Diễn, nàng có thể kéo hắn lại ở trong Tuyên Kinh, để tạo ra cơ hội cho Lục Hữu?
Dựa theo tính tình của Tần Thư Hoài, chỉ cần hắn ở đó, chỉ sợ dù muốn Lục Hữu cũng không thể hành động, hơn nữa đến lúc đó, việc cứu Vệ Diễn lại càng tăng thêm không ít khó khăn.
Sau khi suy nghĩ trong chốc lát, Tần Bồng đã đưa ra quyết định, nàng liền canh giữ ở trước cửa phủ của Tần Thư Hoài.
Một lúc sau, nàng nhìn thấy một đại thần đi tới cửa, nàng vội vàng chạy tới.
Trong mấy ngày này, nàng đã ghi nhớ hết bộ dáng các đại thần trong triều đình đình nên lập tức nhận ra người tới là Đại Lý Tự Khanh- Thôi Khách, nàng lập tức cất tiếng: "Thôi đại nhân!"
Thôi Khánh hơi sửng sốt, một lát sau hắn mới nhớ lại được, hắn đã gặp qua vị này trên cung yến trước đó, hiện giờ là Trưởng công chúa Tần Bồng.
Tuy rằng hiện tại, đại điển đăng cơ vẫn chưa có cử hành, thánh chỉ sắc phong cũng chưa được ban ra, nhưng từ trên xuống dưới, mọi người đều đã biết thân phận của Tần Bồng, Thôi Khánh vội vàng hành lễ nói: "Điện hạ."
"Thôi đại nhân tới tìm Hoài An Vương à?" Tần Bồng thân thiện nói, trong lòng Thôi Khánh nhất thời có chút kinh nghi, nữ nhân trước mặt cùng với nữ nhân trong tưởng tưởng Tần Bồng "Dịu ngoan, mềm yếu" tựa hồ có chút không giống, nhưng hắn kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, gật đầu nói: "Đúng vậy, Công chúa đây là..."
"Bổn cũng cũng tới đây tìm Vương gia," Tần Bồng mỉm cười đi lên phía trước: "Cùng nhau đi vào đi."
"Ách..."
Tuy rằng trong lòng Thôi Khánh còn nhiều nghi vấn, nhưng Tần Bồng là công chú, hắn cũng không nhiều lời nữa.
Trước tiên, hắn giao ra bái thiếp, người gác cổng thấy là hắn tới, liền để hắn đi vào, Tần Bồng liền đi theo phía sau hắn, một đường thẳng đi vào.
Mặc dù người gác cổng có chút kỳ quái, người này vừa mới bị cự tuyệt, làm sao đã đi theo phía sau Thôi Khánh rồi, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, để hạ nhân dẫn Thôi Khánh đi qua.
Mắt thấy hắn muốn tới thư phòng của Tần Thư Hoài, Tần Bồng đột nhiên nói: "Lần này Thôi đại nhân là tới thương lượng công vụ với Vương gia?"
"Vâng, không biết công chúa..."
"Ta tới để nói về một chút chi tiết nhỏ của đại điển đăng cơ, vậy Thôi đại nhân cùng Vương gia nói chuyện trước đi, chờ ngươi thương lượng chính sự xong, ta lại đi tìm hắn.
Đi đi."
Tần Bồng cười vẫy tay với Thôi Khánh, quen cửa quen nẻo hướng đến phía bên cạnh, nói cùng thị nữ: "Ta muốn ăn bánh trái dừa, kêu phòng bếp đưa một phần lại đây, nhớ rải thêm hoa quế."
Thị nữ kia hơi sửng sốt, không rõ vì sao Tần Bồng có thể hiểu rõ, đầu bếp trong phủ am hiểu làm bánh trái dừa, nhưng nhìn bộ dáng cung kính của vị quan viên kia đối với Tần Bồng, nàng cũng không dám chậm trễ, chỉ có thể nói: "Vâng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...