Bốn Lần Gả


Hoàng cung Tề Quốc, trải qua một đêm chém giết, rốt cuộc cũng trở về sự an tĩnh, yên lặng.

Cửa cung từng chút, từng chút mở ra, mang theo tiếng động "Kẽo kẹt", phảng phất như đang ở trong một màn kịch, kéo tấm màn ấy ra để khiến người ra nhìn thấy được cảnh tượng trên sân khấu.

Máu tươi chảy đầy đất, thi thể tứ tung nằm ngang dọc.

Bọn thái giám vẫn luôn trốn tránh bị binh linh đuổi tới, bắt đầu cọ rửa chiến trường loang lổ máu này.

Mọi người im lặng không dám phát ra tiếng, vì thế mà cảnh tượng người người làm việc yên tĩnh đến đáng sợ.

Tất cả mọi người đều bận rộn, chỉ duy nhất một người, hắn mặt bộ y phục đẹp đẽ, đứng yên trên đài cao, mắt nhìn ra phương xa.

Người nọ một thân huyền y, khoác áo khoác hồ ly, trong tay mang theo lư hương sưởi ấm.

Khuôn mặt thanh tuấn, tinh xảo nhưng đầy lạnh nhạt.

Ánh sáng mặt trời kéo dài bóng hình hắn, cơn gió tuyết hỗn loạn đọng lại trên tay áo rộng của hắn.

Hắn đứng thẳng người, xa xa nhìn lại phảng phất như thần tiên hạ xuống trần rồi lại giương đôi cánh bay đi mất.

Hoài An vương, Tần Thư Hoài.
Bắc Yến năm 8 tuổi bị biến thành con tin, đến khi nhược quán, hắn trở về.

Chín năm sau tay cầm trọng binh, quyền lực ngút trời, khuynh đảo triều đình trước Thái Tử.

Người như vậy làm người khác không thể nào bỏ qua được.

Mọi người đi tới đi lui, đều nhịn không được mà cận thận hướng ánh mắt đến trên người hắn.

Nhưng người nó tựa hồ không thèm để ý đến bất cứ ai, giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

Mặt trời chiếu xuống cửa cung phía xa kia, mái hiên đỏ rực cùng với ánh mặt trời chiếu rọi, cổ xưa trang nghiêm mang theo sự mới mẻ.
Mọi thứ đêm qua, mọi thứ bây giờ, thậm chí là mọi thứ ở tương lai, cuộc chiến chém giết tranh đoạt dường như không hề có quan hệ với hoàng cung này.
Nó vẫn sừng sững tại đây, nửa đời của bạn trải qua chém giết còn nó vẫn giống như cũ, phong tư lộng lẫy như lúc ban đầu.

"Đại nhân," một thanh niên tuấn lãng mặc quân trang, người dính đầy máu vội vàng chạy tới.

Đó là Giang Xuân, thủ lĩnh hiện tại của quân đội Nam Xương.

Hắn đi đến cạnh người mặc huyền y, đè thấp thanh âm nói: "Hoàng hậu đóng cửa cung, nhốt tất cả hoàng tử trong đó rồi đốt lửa.

Cung phi cùng các hoàng tử đều ở đó cả.

Trong lòng Giang Xuân có chút sợ hãi, hắn cẩn thận đánh giá Tần Thư Hoài.

Không biết nên xử trí như thế nào.

Tình huống hiện giờ, nếu không cẩn thận hành động Tần Thư Hoài sẽ mang tội danh mưu phản.
Rốt cuộc......!trong triều một phần lớn lão thần, đều cảm thấy hắn đã muốn làm phản từ rất lâu rồi.
Tần Thư Hoài là đứa con trai duy nhất của Tần Tĩnh, vị hoàng đế đầu tiên của Tề Quốc.

Tần Tĩnh tàn bạo, hoang dâm vô độ, dẫn đến dân chúng lầm than.

Trên dưới Tề Quốc đối với Tần Tĩnh có rất nhiều oán giận.

Khi Tần Thư Hoài tám tuổi , Tề Quốc cùng Bắc Yến giao chiến.

Sau đó, Tề Quốc đầu hàng,phải cắt thành trì, đưa vàng bạc châu báu cống nộp, còn đem Thái Tử khi ấy là Tần Hoài Thư đến làm con tin tại Bắc Yến.

Không lâu sau khi Tần Thu Hoài đến Bắc Yến, Tần Tĩnh chết bất đắc kỳ tử.

Bởi vì không có con nối dõi nên Tề Quốc vì người thừa kế tranh cãi rất lâu.

Cuối cùng một nhóm quần thần đã đề cử, đường đệ, họ hàng xa của Tần Tĩnh là Tần Văn Huyên kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Tần Văn Huyên là một vị hoàng đế tốt, có phẩm hạnh tốt và tài năng xuất chúng.

Dưới sự lãnh đạo của ông, Tề Quốc một hồi phong vũ phiêu diêu cuối cùng cũng đứng dậy, một lần nữa trở thành một đất nước hùng mạnh.
Lúc này, Tần Thư Hoài cũng đã hai mươi tuổi, Tề Quốc cũng đã có Thái Tử mới.


Là "Thúc thúc" của Tần Thư Hoài- Tần Văn Huyên, vị hoàng đế có phẩm chất cao thượng kia đã tạo áp lực cho Bắc Yên, dùng mười vạn hoàng kim đem vị "Thái Tử cũ" này nghênh đón trở về.

Sau khi Tần Thư Hoài trở về, hắn khá buồn bã nên lập tức tiến vào doanh trại.

Sau đó Tần Thư Hoài tiến về phía Nam, bắt đầu thảo phạt, lập ra những chiến công hiển hạc.

Cuối cùng cũng thành Hoài An Vương quyền khuynh triều dã như bây giờ.

Hắn và Tần Văn Huyên vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Tần Thư Hoài cảm ơn vì ân đức của Tần Văn Huyên, còn ông thì đánh giá cao tài năng của hắn.
Không có sự ngăn cách giữa quân-thần, cuộc sống của Tần Thư Hoài trôi qua rất ổn, Duy nhất điều không hài lòng, đại khái chính là hôn sự của hắn.
Hắn đã cưới ba người vợ, người đầu tiên là Công chúa Bắc Yến- Triệu Bồng.

Kết quả, trên đường trở về Tề Quốc, nàng đã chết vì khí hậu khắc nghiệt.

Người vợ thứ hai là nữ tướng có tiếng trên chiến trường- Khương Y.

Khương Y là con gái duy nhất của Khương gia.

Tần Văn Huyên dựa vào mối quan hệ thông gia của Khương Y để có chỗ vững chắc trong quân đội.

Kết quả khi Khương Y gả cho Tần Thư Hoài liền bắt đầu bị bệnh nặng.

Ba năm sau thì chết.

Người thứ ba là Đổng Uyển Nhi, nữ nhi của Đổng thừa tướng.

Đổng thừa tướng muốn liên minh với Tần Thư Hoài tay cầm binh quyền nên đã đem gả nữ nhi ôn nhu mĩ mạo cho Tần Thư Hoài.

Ai biết Đổng Uyển Di, một người con gái khuê các, đương nhiên lại làm ra việc đào hôn.

Thời điểm trèo tường không cẩn thận ngã xuống, rơi vào trạng thái tê liệt, ở hậu viện trong phủ Tần Thư Hoài hai năm sau liền chết đi.
Từ đó về sau, việc Tần Thư Hoài mang danh khắc thê, toàn bộ Tề Quốc đều biết đến nên tất nhiên không có ai cả gan dám mạo hiểm rủi ro nữa.


Cũng may là đương sự không quan tâm tới những điều này.

Những người quen thuộc với những sự kiện này đều nói trong phủ Hoài An Vương có một bài vị.

Tần Thư Hoài mỗi ngày đều cùng bài vị dùng bữa rồi nghỉ ngơi.

Căn bản không hề nghĩ đến vấn đề cưới vợ.

Do đó, vấn đề này cũng không phải vấn đề quá quan trọng, cuộc sống của Tần Thư Hoài vẫn vô cùng thoải mái.

Hắn một lòng chỉ muốn làm tốt một vị Vương gia nhưng người bên ngoài từ trước tới nay đều không nghĩ như vậy.

Những vị hoàng tử và các đại thân mỗi ngày đều như hổ rình mồi, cho rằng Tần Thư Hoài nhất định có rắp tâm khác.

Vì tỏ lòng trung thành nên sau khi chiến sự chấm dứt, Tần Thư Hoài liền trở về đất phong.

Kết quả ở đất phong chưa đầy một năm thì tin từ trong cung truyền tới tay hắn.

Tần Văn Huyên xảy ra chuyện, nhi tử của hoàng hậu liên hợp với hoàng hậu tạo phản.

Phong tỏa kinh thành, giam giữ hoàng đế còn Thái Tử thì trước tiếp bị chém đầu.

Tần Thư Hoài không có biện pháp khác, đành phải ngựa không ngừng nghỉ trở kinh thành, Kết quả vừa mới đánh tới kinh thành thì nghe tin hoàng hậu hỏa thiêu tất cả mọi người.

Giang Xuân nhìn sắc mặt không ổn của Tần Thư Hoài, khuôn mặt tuấn mỹ hơi nhăn lại, hắn không khỏi nói: "Đại nhân?"
"Vẫn còn một người nữa."
"A?"
"Thục mỹ nhân mang theo thập lục hoàng tử, vẫn còn đang ở hoàng lăng."
Nghe xong lời này, Giang Xuân ngay lập tức có phản ứng đáp lại.

Mặc dù các hoàng tử và phi tần trong hoàng cung đều đã chết nhưng ngoài cung, Thục mỹ nhân và hoàng tử bị biếm chức vẫn đang canh giữ tại lăng mộ sau chận chiến thất bại của Tề Quốc!
Mặc dù là công chúa có phẩm vị thấp kém cùng với hoàng tử nhỏ tuổi nhưng trước sau đều là huyết mạch của Tần Văn Huyên.
Cái ngôi vị hoàng đế này, Tần Thư Hoài không làm được.

Hắn ngồi xuống đế vì, dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích được cái chết của Tần Văn Huyên.

Đến lúc đó, Tề Quốc lại một hồi nội loạn.

Tần Thư Hoài không nghĩ rằng mình sẽ làm hoàng đế, càng không nghĩ quốc gia sẽ trở nên đại loại vì ngôi vị này.


Vì thế vị hoàng tử duy nhất kia, liền trở thành hi vọng hiện giờ của Tần Thư Hoài.
Tần Thư Hoài vội vàng đi được một đoạn đường thì đột nhiên nhớ tới:
" Thục mỹ nhân còn có một nữ nhi đúng không?"
Giang Xuân suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, nàng ấy đã gả cho Vệ Dương..."
"Đến gặp nàng ta."
Tần Thư Hoài nói xong, liền xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa xông ra ngoài.
Mặt trời đã hoàn toàn ló dạng nhưng những bông tuyết làm cho không khí vẫn ngập tràn giá lạnh.

Tần Thư Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi sông băng giá kia, thúc ngựa nhanh hơn.
Triệu Bồng mơ thấy đại tuyết.
Đại tuyết Bắc Yến từ trước tới nay đều rất dữ dội và luôn kèm theo cùng gió lớn cùng mưa tuyết.

Nếu đi ra ngoài khi tuyết rơi xuống, người ta có thể cảm nhận được gió lạnh sắc như sao xẹt qua hai bên gò má.

Loại này thời tiết, khi Triệu Bồng còn nhỏ đã gặp qua rất nhiều lần.

Khi đó nàng mang theo đệ đệ cùng mẫu phi ở tại lãnh cung, lãnh cung không được cung cấp than hoa sưởi ấm.

Mỗi năm khi mùa đông đến, luôn luôn có vài người chết vì lạnh.

Xem như nàng may mắn, bởi vì khi mùa đông đến, nàng được ở cùng đệ đệ và mẫu thân, ba người bọn họ luôn ở cạnh nhau.

Tuy rằng vẫn sẽ thấy lạnh nhưng ít nhất họ sẽ vượt được qua mùa đông khắc nghiệt, thoát khỏi cái chết vì giá lạnh kia.
Rất lâu rồi nàng chưa cảm nhận được cái rét lạnh như vậy.
Từ khi nàng giúp mẫu thân thoát khỏi lãnh cung này, cho đến lúc nàng từng bước từng bước xoay người trở thành công chúa được hoàng đế Bắc Yến sủng ái nhất.

Từ lúc nàng phụ tá đệ đệ trở thành một vị hoàng tử chính thức, cho đến khi tranh đoạt với hoàng tử chính thức để lên ngôi vị đế vương Bắc Yến.
Từ từ.
Triệu Bồng đột nhiên ý thức được, đệ đệ Triệu Ngọc đã trở thành hoàng đế, chính là nàng làm sao mà biết được?
Nàng mười chín tuổi đã sớm rời khỏi Bắc Yến, sau đó đã chết rồi...
Ý thức của Triệu Bồng có chút hốt hoảng, bên tai dường như nghe được tiếng ai gọi nàng.
Vô số ký ức tràn về, Triệu Bồng chậm dãi mở to mắt, cảm giác quen thuộc mà xa lạ tràn ngập, nàng than nhẹ một tiếng.

Nàng sống lại một lần nữa.
Đúng vậy, chính là "một lần nữa".
Đây là lần thứ tư Triệu Bồng trọng sinh rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui