Từ Gia Minh chậm rãi châm điếu thuốc đứng dựa vách tường, anh hiện tại chỉ có thể đứng ở ngoài này thủ không thể đến quá gần.
Sợ có động tĩnh gì Cảnh Đình Lân sẽ bị phân tâm, đứng một lát cũng có chút nhàm chán quay người nhìn ra cửa sổ, cửa sổ đóng đầy tro bụi năm tháng mài mòn cũng bị ố đi miễn cưỡng thấy được lờ mờ phía bên ngoài khung cảnh.
Bên ngoài là bãi đất trống, do bị bỏ hoang rất lâu không ai dám tới gần cho nên cũng sẽ không ai dọn dẹp, cỏ cây đều mọc um tùm cao cao.
Ban đêm gió lạnh thổi qua làm động tán cây vang lên từng tiếng xào xạt cùng tiếng côn trùng không ngừng kêu.
Khu kí túc xá hoang tàn lặng lẽ âm u, chỉ có phía cửa sổ có lập lòe chút ánh lửa từ điếu thuốc của Từ Gia Minh.
Giờ này nếu có người vô tình đi tới đây chắc sẽ bị anh dọa cho chạy mất, 011 bay đi bay lại nhàm chán cùng cái đuôi của mình chơi đùa tùy ý hỏi.
[ Cộng sự, vai chính có thể thành công sao? ]
" Nghi ngờ ai không nghi ngờ lại đi nghi ngờ vai chính? Dù gì cũng là vai chính, trên người khí vận chi tử nồng đậm như vậy sao có thể không thành công được.
"
Từ Gia Minh vẫn nhìn ra cửa sổ, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc thong thả nhả khói.
Nhìn một lát Từ Gia Minh đột nhiên hơi khựng người, anh híp lại mắt.
011 nghe được động tĩnh bay lại gần tò mò nhìn.
[ Cộng sự, sao thế? ]
" Có ai đó đang đi về phía này.
"
011 nghe, vẫy vẫy đuôi ánh mắt đều sáng lên.
[ Có phải trưởng ban không? ]
Từ Gia Minh nhíu chặt mày lắc đầu, bóng dáng người này không phải Bạch Cảnh Từ.
Đối phương rất cao, so với trưởng ban còn cao hơn nửa cái đầu.
Nếu trưởng ban thật sự đến trước chắc chắn sẽ kêu 256 nói 011 liên hệ báo cho anh...
Theo bóng dáng từ từ đến gần, Từ Gia Minh cảm giác có chút bất an.
Anh nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, nương theo bóng tối ẩn người vào.
kẽo kẹt!
Cánh cửa bị người đẩy ra hai bên nặng nề mở ra.
Xung quanh đều không có ánh sáng lọt vào được, tuy anh không thấy được xung quanh kẻ đó có quay quanh thứ gì không sạch sẽ hay không, nhưng cũng không thể nào chắc chắn được kẻ kia là người.
Nếu là người ai lại nửa đêm khuya như vậy tới một nơi bỏ hoang như này?
Từ Gia Minh cơ thể trong trạng thái phòng bị, chỉ cần kẻ đến có ý đồ anh liền trước tiên phải liều đi chế trụ không thể để đối phương ảnh hưởng việc kích hoạt trận pháp!
" Thầy Từ? "
Từ Gia Minh cả người hoàn toàn đơ ra, bị ánh sáng đột ngột chiếu đến bất giác hơi nhắm lại mắt.
Đợi nghe được thanh âm có chút quen thuộc mới trợn mở mắt, Cao Tuấn giờ này chạy đến đây làm gì?
" Em là Cao Tuấn ban thể dục? Giờ này đi tới đây làm gì? "
Từ Gia Minh nghi hoặc nhìn cậu.
Cao Tuấn vẻ mặt luống cuống, vội vàng nói.
" E...Em ban ngày nghe nói Từ ca đánh rơi đồ vật quan trọng ở đây nhưng tìm mãi không thấy, em thấy anh ấy rất là quý nó nên mới quyết định nửa đêm lại vào tìm lại lần nữa.
Thầy Từ, e...em không cố ý trốn tới đây đâu.
"
Từ Gia Minh im lặng nhìn chằm chằm cậu như muốn chứng thực lời nói của đối phương, Cao Tuấn lại bị nhìn đến càng thêm chột dạ.
Cậu cuối thấp đầu khép nép đứng như đứa trẻ làm sai bị phụ huynh phát hiện, sợ hãi đứng không dám nhúc nhích sợ sẽ bị phạt một trận.
Quan sát một lúc, Từ Gia Minh mày giãn ra.
Khôi phục vẻ tùy ý ban đầu.
Cười cười vờ nói: " Đó là cái gì? Nói thầy nghe thử, lúc chiều thầy vô tình nhặt được một vật có khi lại là thứ em đang tìm.
"
Cao Tuấn nghe xong mừng rỡ ngẩng đầu, vội vàng hướng phía Từ Gia Minh đi đến.
Vui vẻ đáp: " Thầy Từ có thể cho em xem không? Có khi thật sự phải đấy.
May quá, em sợ còn tìm không ra Từ ca sẽ thương tâm lắm.
"
Vào lúc này, 011 lại đột nhiên la lên.
[ Không ổn! Cộng sự mau lùi lại! Cao Tuấn bị lệ quỷ bám vào rồi!!! ]
Từ Gia Minh kinh ngạc nhanh chóng nghiêng thân lùi lại vừa vặn tránh được một đoàn khói đen đánh về phía nơi anh đang đứng, Cao Tuấn nhìn khói đen đánh hụt rồi tiêu tán trong không khí.
Có chút tiếc nuối thở dài.
" Thầy Từ có vẻ không phải người bình thường nhỉ, vậy mà có thể tránh được nó.
Thầy thật lợi hại quá đi.~ "
Cao Tuấn ngẩng đầu nhìn Từ Gia Minh cười rộ lên, gương mặt cậu ẩn hiện trong bóng đêm nụ cười kia cũng đi theo phá lệ khủng bố.
Từ Gia Minh trước giờ quen nhìn những thứ kì quái vì năng lực của nguyên chủ, nhưng thấy biểu hiện của Cao Tuấn vẫn tránh không được rùng mình một cái.
Anh một bên cảnh giác nhìn cậu, một bên cùng 011 đối thoại trong đầu.
" Chuyện là như thế nào? "
011 cũng gấp muốn xoay quanh, ban nãy đột nhiên 256 gấp gáp liên hệ với nó nói Cao Tuấn bị lệ quỷ bám vào người, còn đem trưởng ban giam cầm.
Hiện tại trưởng ban cùng 256 đang gấp chạy tới đây, nói 011 cùng Từ Gia Minh bên đây gắng gượng kéo dài chút thời gian cho vai chính.
Lúc nãy liên lạc về việc tìm cách diệt lệ quỷ, 011 cũng có đề cập đến việc kích hoạt trận cho nên Bạch Cảnh Từ cũng biết mới kêu nó cùng anh ráng gắng gượng.
011 đem mọi việc 256 nói cho nó đều kể lại hết cho anh, Từ Gia Minh vừa nghe vừa tránh khí đen do Cao Tuấn điều khiển đánh lại đây trong lòng than khổ không thôi.
Nguyên chủ năng lực chỉ có thể nhìn được những thứ người bình thường không thấy được với có thể phân biệt được đâu là lệ khí, oán khí hay vong hồn bình thường.
Nhưng mà chính là nguyên chủ không có năng lực trừ tà diệt quỷ như vai chính.
Kêu anh gắng gượng, như nào gắng gượng nổi! Chưa bị đối phương đè ra đánh một trận là may rồi! QAQ
" Không được, không được rồi! Trận pháp càng ngày càng kịch liệt rung động.
Cơ thể Cửu Hàn cũng đang mạnh mẽ bài xích ta! Tại sao ngươi vẫn không chịu giao cơ thể cho ta chứ! "
Lệ quỷ cảm giác được lệ khí của nó đang chậm rãi suy yếu cùng phản phệ do bị bài xích càng ngày càng nghiêm trọng, phát điên lên.
Nếu còn tiếp tục day dưa đi xuống, nó thật sự xong rồi!
" Mau giao cho ta! "
" Giao cho ta đi! "
Vì lệ quỷ thật sự điên rồi muốn liều mạng xâm nhập vào Cao Tuấn nó bất chấp đem oán khí toàn bộ thả ra muốn làm ảnh hưởng tâm trí Cao Tuấn, cậu bị oán khí không ngừng phát ra cùng rất nhiều âm thanh chói tai không ngừng ong ong kêu gào quấy nhiễu.
Hàng ngàn tiếng gào thét thống khổ đều quanh quẩn bên tai cậu, rất nhiều ánh lửa nổi lên cùng những bàn tay ở dưới nền nhà vươn đến túm lấy bò lên người cậu.
Tựa như muốn đem cậu kéo xuống địa ngục...
Cao Tuấn công kích đình chỉ, vẻ mặt vặn vẹo ôm lấy đầu.
Ánh mắt đều đỏ lên đầy tơ máu, cắn răng quát.
" Câm miệng! Đều câm miệng! Cút ra! Cút hết ra! "
Từ Gia Minh tưởng mình xong rồi, đang lúc căng không nổi rốt cuộc thấy Cao Tuấn đột nhiên thống khổ ôm lấy đầu.
Anh chống tay lên tường cố gắng hô hấp, mẹ nó Cao Tuấn thật sự quá trâu bò, anh khiêng không nổi!
***
Bạch Cảnh Từ bị cảm giác điện lưu giật tỉnh, hắn nặng nề mở mắt ra mơ màng thấy được 256 lo lắng nhìn hắn.
Tuy nói tỉnh nhưng thật sự thuốc gây mê tiêm vào người hắn không nhỏ, đầu và mi mắt vẫn trầm xuống rất lợi hại.
256 thấy Bạch Cảnh Từ mở mắt, suy yếu gắng gượng thanh tỉnh không ngừng thút thít khóc lên.
[ Hu hu, cộng sự! Cộng sự cậu ổn chứ...!Ô ô ô!...!Cái tên Cao Tuấn đáng ghét, hắn vậy mà không ngừng khi dễ cậu!...!oa oa!....!]
Bạch Cảnh Từ nghe được thanh âm của 256 chợt gần lại xa, mông lung hắn rốt cuộc lấy được chút thanh tỉnh ít ỏi, khó khăn lên tiếng.
" 256...Dùng điện lưu...mạnh...nhất đi...!"
256 nghe hắn nói, 256 im bặt trừng mắt nhìn hắn.
Ban nãy do nó kêu như thế nào cũng kêu không tỉnh Bạch Cảnh Từ mới bất đắc dĩ dùng chút điện giật nhẹ hắn, nó không dám dùng quá mạnh sợ cộng sự nó xảy ra chuyện nó sẽ rất đau lòng...
Vậy mà bây giờ cộng sự còn bắt nó xài điện lưu mạnh nhất!
[ Cộng sự cậu không cần mạng sao! Không thể được! ]
" Nhanh lên!...nếu không...tôi sẽ chống không...nổi...tên nhóc con...kia tiêm vào...liều lượng gây...mê không nhỏ...!"
[ Nhưng mà...!]
Bạch Cảnh Từ không cho 256 nói hết câu, hắn cố gắng cắn mạnh môi mình lấy đau đớn để có thanh tỉnh.
Gằn từng chữ nói: " 256...Nhanh.lên! "
256 nhắm mắt không đành lòng nhìn đem điện lưu đề cao hướng trong cơ thể Bạch Cảnh Từ đưa vào.
Cả người mỗi chỗ bị điện đi qua đều tê dại lấy về được trong đại não thanh tỉnh, Bạch Cảnh Từ cũng không chậm trễ loạng choạng bước xuống giường.
Điện lưu của hệ thống dùng không phải dùng để trừng phạt mà là để nhân viên phòng thân, có điều nếu nhân viên trực tiếp chịu giật tuy không ảnh hưởng bao nhiêu nhưng sẽ cho cảm giác vô cùng đau đớn cùng tê dại.
Bạch Cảnh Từ mượn điện lưu bắt buộc đại não phải tỉnh táo, hắn không thể trì hoãn.
Ban nãy nhìn biểu hiện của Cao Tuấn cùng thái độ bất thường của cậu mấy ngày trước, sau đó lại nghe 256 nói thông tin mà Từ Gia Minh báo lại Bạch Cảnh Từ đem nó sâu chuỗi lên.
Trước đó, trên người Cảnh Đình Lân có lệ khí bao phủ không biết lệ quỷ mê hoặc vai chính cái gì, làm vai chính sơ suất bị ảnh hưởng cho nên mới nổi điên đánh Từ Gia Minh.
Cũng may vai chính có khí vận cộng thêm năng lực của Cảnh gia nhanh chóng giữ được thanh tỉnh, đem lệ quỷ mạnh mẽ bài trừ đi khỏi người mới không bị nó bám lên nữa.
Mà lệ quỷ bị Cửu Hàn bài xích càng ngày càng nghiêm trọng, nó gấp quá không biết làm sao chọn trúng Cao Tuấn.
Mê hoặc cậu làm cậu đem hắn mê đi rồi nhốt lại, hành động kì quái mấy ngày nay có thể thấy đều do nó dụ dỗ Cao Tuấn.
Lúc nãy Cao Tuấn vội vàng rời đi như vậy chứng tỏ lệ quỷ phát hiện bất thường mới giục cậu đi tới kí túc xá bỏ hoang kia muốn phá đám Cảnh Đình Lân, Từ Gia Minh nói qua trận pháp trong thời gian kích hoạt bị phá đám sẽ gây ra phản phệ.
Cảnh Đình Lân tuy có khí vận chi tử cùng ý chí thế giới bảo hộ cũng chưa chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, vai chính có mệnh hệ gì thì cả thế giới chỉ có thể đi theo xụp đổ.
Đã đi đến bước này, còn kém một chút nữa hoàn thành nhiệm vụ.
Bạch Cảnh Từ không thể để cho chuyện gì xảy ra được!
Hiện tại là nửa đêm Bạch Cảnh Từ cũng không trông mong sẽ có xe, thời gian cấp bách hắn đành phải nhanh bước chân đi tới trường.
May mắn trường học cách nhà hắn không quá xa, chỉ cần đi một chút liền tới.
Nhưng tình hình cơ thể của hắn không khả quan lắm, đầu óc đều hôn hôn trầm trầm.
Bước chân cũng phù phiếm, vừa đi Bạch Cảnh Từ vừa cắn mạnh môi còn kêu 256 hỗ trợ làm hắn đau để tỉnh táo bao nhiêu hay bấy nhiêu.
256 không muốn nhưng thái độ của Bạch Cảnh Từ thật sự kiên quyết nó chỉ có thể miễn cưỡng làm theo, trong lòng âm thầm cho Cao Tuấn một bút vào sổ đen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...