Cảnh Đình Lân tháo ra kính mắt ngã người ra sau ghế xoay, mấy hôm nay hắn đã lâu chưa ngủ đàng hoàng qua.
Việc ngủ hay không đối với hắn cũng không quan trọng lắm, là một người duy nhất kế thừa năng lực trừ tà bắt quỷ của gia tộc, hắn sớm từ nhỏ đã không được an ổn ngủ qua.
Chỉ là mấy hôm nay vì việc mà Từ Gia Minh nói cho hắn, Cảnh Đình Lân đã xem qua rất nhiều sách từ mấy đời trước của Cảnh gia để lại nhưng mãi vẫn chưa tìm ra cách triệt để đem con lệ quỷ kia thu phục.
Lệ quỷ được nuôi nhốt trong vật chứa một thời gian dài, ngày ngày hút lấy oán khí từ "chất dinh dưỡng" sớm đã tích một thân lệ khí mạnh mẽ, không có tìm ra được điểm yếu của nó chính là bất diệt, cũng là loại khó đối phó nhất.
Cảnh Đình Lân mệt mỏi day day giữa mày, hiện tại chỉ còn một quyển sách duy nhất hắn chưa xem qua.
Là quyển sách cổ của tổ tiên Cảnh gia để lại...
Hắn ánh mắt nhẹ loé, nghĩ có lẽ còn hy vọng.
Đeo lại kính mắt, Cảnh Đình Lân đứng dậy hướng nhà kho đi đến.
Này nhà kho từ lúc Cảnh Đình Lân chuyển ra khỏi Cảnh gia đã lâu không chạm đến.
Vừa mở cửa tro bụi bị động mà lả tả rơi xuống, Cảnh Đình Lân đưa tay nhẹ quơ đi tro bụi bay trước mặt nhíu mày chậm rãi đi vào.
Đèn chớp tắt hai cái mới miễn cưỡng sáng lên, Cảnh Đình Lân cuối người đem hộp sắt lớn nhất ở trên kệ lôi xuống.
Phía trên đóng một tầng bụi dày, Cảnh Đình Lân cũng là người có thói ở sạch nhưng nghĩ đến gì đó hắn cũng không ngại trực tiếp mở ra.
Lục lọi một lát cả người đều ám lên bụi bặm, rốt cuộc Cảnh Đình Lân cũng tìm được.
Bìa sách sớm đã ố vàng mục nát, cả thân lên đều nồng đậm mùi mốc.
Cảnh Đình Lân chậm rãi mở ra, nương theo ánh sáng mờ nhạt của cây đèn cũ treo phía trên trần nhà, chậm rãi nghiêng cứu.
***
Leng keng từng tiếng xích sắt va chạm vang lên, đầu xích kéo dài từ chân giường vào hướng nhà tắm.
Mà bên trong đang trong tình cảnh hết sức giằng co, thiếu niên trên người áo sơ mi bị sủng ướt bám sát vào lộ ra từng mảng da thịt, hai điểm hồng kiều diễm sau lớp áo hiện rõ.
Cặp đùi trắng nõn hoàn toàn bại lộ trong không khí, hiện tại bị hai bàn tay to bắt lấy nâng lên.
Vẻ mặt thiếu niên đều hồng thấu, một đôi mắt hạnh đỏ lên đọng đầy nước, môi mím chặt chịu đựng.
Mái tóc vì ướt mà rũ xuống bám lấy gương mặt, nhìn qua vừa đáng thương lại đáng yêu.
Cao Tuấn tâm thần không ngừng nhảy động, hầu kết trên dưới lăn lộn.
Nhìn trước mắt xuân sắc, cả người đều khô nóng.
Không thể trách cậu, thiếu niên thật sự quá mê người...
Đôi mắt kia mở to tức giận trừng cậu, nhìn như thế nào cũng thấy đáng yêu.
Cao Tuấn khẽ than thở: " Từ ca ngoan, đừng thử thách giới hạn chịu đựng của em.
"
Bạch Cảnh Từ vừa nghe cả người liền cứng đờ, cái gì gọi là thử thách giới hạn chịu đựng?! Cái định mệnh, hắn bị nhốt thì thôi đi ăn uống Cao Tuấn muốn lo cũng thôi đi, vậy mà dám bế hắn như bế em bé, giờ còn muốn giúp hắn tắm!
Hắn bị xích chân không bị gãy tay, không cần.
Cảm ơn!
" Buông tôi xuống rồi cút ra! "
Bạch Cảnh Từ càng nghĩ càng nổi nóng, muốn tránh thoát hai tay của đối phương đem người đạp ra ngoài.
Nhưng mà...sức của Cao Tuấn quá lớn, chân của hắn đều bị tên nhóc đó nắm đau.
Cao Tuấn cũng không để ý, tay vẫn gắt gao giữ lấy hai chân của Bạch Cảnh Từ.
Đem người bế không buông.
" Ngoan, em chỉ muốn giúp anh tắm mà thôi.
"
" Tôi không có gãy tay gãy chân, không cần cậu giúp! "
Bạch Cảnh Từ mắt đều phải trợn trắng, tên nhóc này muốn chọc hắn tức chết phải không?!
" Được rồi, vậy em đi nấu bữa tối cho anh...!"
Cao Tuấn không tình nguyện đem Bạch Cảnh Từ nhẹ nhàng đặt vào bồn tắm, đùi của Từ ca thật mềm lại sờ rất thoải mái.
Cậu không muốn buông tha nhưng mà Bạch Cảnh Từ giãy giụa quá mạnh, Cao Tuấn sợ làm người bị thương mới bất đắc dĩ buông ra.
Bạch Cảnh Từ hừ cười lạnh quay đầu không để ý Cao Tuấn đem vòi nước ấm mở ra, nghe tới tiếng đóng cửa mới cởi ra áo sơ mi.
Hơi nghiêng người chậm rãi hoà trong nước ấm, tinh thần mệt mỏi căng chặt đều thả lỏng đôi chút.
Đợi một lát tắm rửa xong, Bạch Cảnh Từ mới rời khỏi phòng tắm.
Trên người đã mặc xong quần áo, quần áo là do Cao Tuấn lấy đặt bên trong cho hắn.
Bạch Cảnh Từ ngã người nằm xuống giường, dây xích theo mỗi động tác của hắn vẫn luôn leng keng rung động.
Ồn ào khiến hắn không vui, Bạch Cảnh Từ ngồi dậy nhìn chằm chằm vào dây xích.
[ Cộng sự!! ]
256 nhảy ra nhào lòng Bạch Cảnh Từ, nó oán giận lại lo lắng ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi hắn.
[ Cộng sự, Cao Tuấn có khi dễ cậu không? Ban nãy đột nhiên bị nhốt vào phòng tối làm tôi sợ muốn chết, cái tên biến thái đó dám động cậu tôi thật sự liền sẽ liều cái mạng hệ thống này với hắn! ]
256 một cái miệng nhỏ líu ríu không ngừng oán trách bất mãn Cao Tuấn, Bạch Cảnh Từ buồn cười bị 256 khiến buồn bực trong lòng cũng đi theo tiêu tán.
Hệ thống của cục quản lí đều sẽ có thiết lập chỉ cần hiện cảnh "không phù hợp trẻ em" giữa cộng sự với nhân vật trong thế giới, sẽ tạm thời đem bọn họ đưa vào phòng tối sẵn có của không gian hệ thống, xong việc sẽ được đi ra.
Ví dụ nếu hắn cởi hết quần áo, hay phải đi tắm, hoặc có những cảnh quá máu me bạo lực thì hệ thống sẽ lập tức bị đưa vào, như vậy cũng coi như bảo hộ tâm hồn mong manh ngây thơ của hệ thống.
Hắn nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hồ ly, cười cười hỏi: " Không có, Từ ca cậu như thế nào có thể bị khi dễ được.
Gia Minh cùng vai chính bên kia sao rồi? "
[ Cậu chờ một chút để tôi liên lạc với 011 hỏi thử xem sao.
]
***
256 ở trước mặt Bạch Cảnh Từ bay qua bay lại làm hắn đều phải hoa cả mắt, cổ tiểu hồ ly bị hắn nhẹ túm xách lên dừng ở trước mặt.
256 bị treo lơ lửng, bốn cái chân ngắn ngủn đều rũ xuống.
Nó chớp chớp mắt khó hiểu nhìn Bạch Cảnh Từ, chỉ nghe Bạch Cảnh Từ hỏi.
" Liên lạc thì liên lạc, còn bay qua bay lại làm gì? Đã hỏi tình hình xong chưa? "
256 gật gật đầu.
[ Vừa xong.
Cộng sự, 011 bảo là ban nãy vai chính liên lạc với Gia Minh nói là y đã tìm ra cách rồi.
Tối nay 12 giờ đêm bọn họ sẽ tới kí túc xá bỏ hoang để thực hiện.
]
Bạch Cảnh Từ hơi ngạc nhiên: " Nhanh như vậy? "
256 gật gật đầu nói tiếp.
[ Vai chính tìm được điểm yếu của lệ quỷ.
Lệ quỷ được nuôi dưỡng tuy khó đối phó nhưng nó có một điểm yếu, chính là nằm ở "vật chứa".
"Vật chứa" là thứ để lệ quỷ sống nhờ giúp nó dễ dàng nương theo trận pháp hấp thu "chất dinh dưỡng" hơn, một phần cũng giúp nó không bị hao tổn thân thể của chính nó.
Mà một khi "vật chứa" lần nữa dần có tự chủ riêng của chính mình thì sẽ đem lệ quỷ bài trừ đi, bởi vì nếu ý thức của người kia đủ mạnh đem nó mạnh mẽ bài trừ ra sẽ làm lệ quỷ bị tổn thương nghiêm trọng.
]
[ Có điều cũng sẽ có trường hợp lệ quỷ ý thức được "vật chứa" bắt đầu có dấu hiệu bài trừ nó, nó sẽ nhanh chóng đi tìm vật chứa mới.
Dùng lệ khí "phóng đại" dục vọng hay sự sợ hãi của con người, đợi một khi người bị nó dụ dỗ trở nên điên cuồng hoàn toàn bị lệ quỷ mê hoặc thì sẽ bị nó bám vào người, trở thành "vật chứa" mới.
]
Bạch Cảnh Từ sáng tỏ, có lẽ Cửu Hàn trong thời gian bị phong ấn dần dần lấy lại ý thức của bản thân nên bắt đầu bài xích lệ quỷ khỏi cơ thể.
Do người bị chọn làm vật chứa hoàn toàn là cái người sống, nhưng một khi bị lệ quỷ bám vào thì nó sẽ ăn mòn ý thức cùng kí ức của người đó, rồi chậm rãi lại gặm nhắm linh hồn.
Đến khi người bị chọn trở thành một cái vỏ rỗng, "vật chứa" hoàn mỹ nhất của lệ quỷ ra đời.
Giúp nó có thể dễ dàng tăng trưởng lệ khí, nếu đủ mạnh sẽ trực tiếp trở thành quỷ vương.
Mà lệ quỷ bị Cửu Hàn dần bài xích, vừa hay vai chính có đầy đủ tố chất hoàn mỹ để được chọn thành "vật chứa" mới cho nó.
Thảo nào, Từ Gia Minh từng nói với hắn lúc này thường xuyên thấy lệ khí nồng đậm vờn quanh người vai chính.
Cạch!
Đang chìm trong suy nghĩ của mình, Bạch Cảnh Từ bị tiếng mở cửa làm hoàn hồn.
Hắn đem 256 buông, không có việc gì ngồi trên giường nhìn Cao Tuấn bưng một mâm đồ ăn nhỏ đi về phía mình.
Cao Tuấn đặt mâm đồ ăn sang một bên nhìn tóc vẫn còn nhỏ nước của Bạch Cảnh Từ, cậu nhẹ nhíu mày lấy một cái khăn khô đi lại giúp Bạch Cảnh Từ lau tóc, còn có không vui trách cứ.
" Sao anh không lau khô tóc, để như vậy sẽ bệnh.
Từ ca thân thể yếu như vậy, bệnh rồi thì phải làm sao đây.
"
Bạch Cảnh Từ không trả lời để mặc Cao Tuấn giúp mình lau tóc, một lát tóc cũng lau khô.
Cao Tuấn đem khăn cất đi quay trở lại cầm một chén canh múc một muỗng hướng miệng hơi thổi, rồi lại đưa đến bên miệng của hắn.
Bạch Cảnh Từ nhìn chậm rãi đem canh uống, dù sao hắn cũng không thể ủy khuất để bản thân đói được.
Cao Tuấn cười: " Có ngon không? "
Bạch Cảnh Từ gật đầu, Cao Tuấn thấy Bạch Cảnh Từ uống hết một chén canh, tâm tình cũng đi theo vui vẻ lên.
Nhìn hắn ăn ngon như vậy, bất giác bản thân cũng thấy đói.
Cao Tuấn nhìn miệng của hắn, bởi vì uống canh trên môi cũng đi theo dính lên chút.
Cao Tuấn nhìn lại nhìn, cầm lòng không được hướng môi hắn hôn xuống.
Đầu lưỡi vươn ra liếm láp qua môi đối phương, cảm nhận được vị canh cùng vị ngọt đang xen mới rời đi.
Cậu nhẹ liếm môi mình, hiếp mắt nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Bạch Cảnh Từ.
Lòng nổi ý xấu muốn chọc ghẹo hắn, cho nên Cao Tuấn lần nữa hôn lên.
Bạch Cảnh Từ bởi vì Cao Tuấn đột nhiên hôn hắn bị kinh ngạc ngốc, đại não rốt cuộc chậm chạp load kịp lại không kịp phòng ngừa bị người kia lần nữa hôn lên.
Hắn nhíu mày đem hai tay nắm lấy vai cậu, muốn đẩy ra.
Cao Tuấn biết hắn muốn làm gì, đem một tay còn lại chặt chẽ giam cầm cổ tay hắn hướng lên đỉnh đầu giữ.
Tay đem chén để một bên, nắm lấy cằm hắn.
Cằm bị nắm đau đến Bạch Cảnh Từ buột miệng muốn la đau, Cao Tuấn thừa cơ hội đem lưỡi xâm nhập vào liếm qua răng hắn lại trêu đùa lưỡi hắn.
Bạch Cảnh Từ mặt đều đỏ thấu, không biết là do tức giận hay thẹn thùng.
Không khí trong miệng từng chút bị cướp đoạt, Cao Tuấn thật sự hôn quá cuồng bạo.
Đầu óc vì mất dưỡng khí đều trống rỗng, mơ mơ màng màng sắp chịu không nổi rốt cuộc Cao Tuấn mới buông tha.
" Không đủ...!"
Cao Tuấn than thở, Bạch Cảnh Từ tham lam hớp lấy không khí ngực đều phập phồng không ngừng.
Đầu óc lấy lại chút thanh tỉnh, nghe được Cao Tuấn nói cái gì hắn xém chút muốn tức giận ngất đi.
Suy nghĩ đều là mắng chửi người.
Không đủ cái *beep* *beep* *beep*!!
( Từ ngữ không lành mạnh xin phép được che -))))
_______________
Kịch trường nhỏ:
256 vừa được thả ra phòng tối còn chưa kịp nói với cộng sự nhiều mấy câu lại bị đem vào lại:.......
Cao Tuấn cái tên biến thái chết dẫm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...