Lần này Lý Giai Tuệ không dám chậm trễ, cô lúc đầu vào còn tưởng có chuyện lần trước xảy ra Cảnh Đình Lân sẽ gia tăng kết giới của bùa chú.
Ai ngờ may mắn lúc cô vừa lại xung quanh không có kết giới, Lý Giai Tuệ đem theo mấy lá bùa mang ra tạo cho mình kết giới làm cái chắn bao vây xung quanh, tránh đi lệ khí ảnh hưởng nhanh chân bước xuống tầng hầm.
Đây là cơ hội cuối của cô, hệ thống nói nếu lần này thất bại coi như cô đừng mơ tưởng gì tới phần thưởng.
Tới cả quay về thế giới của mình cũng đừng mơ!
Lý Giai Tuệ âm thầm siết chặt tay, ánh mắt hiện lên hận ý.
Không phải bị hệ thống dụ dỗ, cô đời nào đồng ý cùng nó đi tới cái nơi quái quỷ này làm nhiệm vụ.
Giờ còn dám buông lời uy hiếp, không phải cô không có cách đành phải hạ mình trước hệ thống thì hệ thống đã bị cô đem ra cho vai chính băm tám trăm lần.
Hệ thống nếu biết Lý Giai Tuệ giờ phút này đang nghĩ cái gì nó sẽ trực tiếp khinh bỉ cười, suy nghĩ hoang đường như vậy đúng chỉ là có mấy kẻ ngu ngốc tham lam bị nó dụ dỗ mới nghĩ ra thôi.
Nó vốn dĩ đến từ ba ngàn thế giới trong còn nằm ở một trong bản truy nã của toàn tinh tế, mà nguyên do nó không bị bắt được chính là nó không có thực thể.
Hệ thống có thể hoá thành đoàn không khí bám vào người khác, hoặc thậm trí có thể trực tiếp xâm nhập vào trong đại não để lẫn trốn.
Vậy mà một kẻ đến từ tiểu thế giới nhỏ nhoi còn không thuộc trong tinh tế như này mơ tưởng bắt hắn, nằm mơ!
Đợi có thể làm thế giới này tan vỡ thu thập năng lượng từ thế giới toát ra có thể gia tăng sức mạnh cho nó, vậy thì bọn cảnh sát tinh tế kia cũng đừng hòng tìm được nó.
Chính nghĩ như thế, Lý Giai Tuệ cũng vừa lúc đứng trước cánh cửa.
Hệ thống nhìn thấy gấp không chờ được lên tiếng thúc giục.
[ Mau, mau xé nó xuống! ]
Lý Giai Tuệ nhíu mày không vui với thái độ này của hệ thống nhưng cô cũng cam chịu vươn tay xé xuống lá bùa, ai ngờ vừa chạm lá bùa liền truyền ra dòng điện lưu giật cả người cô tê dại.
Hệ thống nghẹn, nó phẫn nộ la lên.
Chỉ còn một chút nữa thôi!
[ Sao lại thế này! Mau thử lại đi! ]
Lý Giai Tuệ cắn răng vươn tay thử lại lần nữa, lần này từ lá bùa truyền ra điện lưu mạnh hơn lần trước.
Trực tiếp đem Lý Giai Tuệ đánh bay, lá chắn kết giới cũng nứt vỡ.
Cả người đau đớn làm cô không ngừng ho khan, tầm mắt xuất hiện một đôi giày da.
Lý Giai Tuệ mở to mắt kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức cô bị người đến hoàn toàn làm hoảng sợ.
C...Cảnh Đình Lân sao lại ở đây?!
Hệ thống cũng kinh ngạc nhưng nó không dám ra tiếng, trực tiếp ẩn đi bản thân.
Tuy nó "thần thông" nhưng cũng có hạn chế, nó đã là kẻ xâm nhập trốn đi ý chí thế giới bày trừ lại không thể trốn được khí vận chi tử rà quét, nếu một khi để khí vận chi tử phát hiện nó sẽ trực tiếp bị mạnh mẽ đuổi ra.
Đối với nó hại nhiều hơn lợi.
" Đây là lần thứ hai, vì sao muốn cởi bỏ phong ấn? "
Cảnh Đình Lân từ trên cao nhìn xuống thanh âm nhàn nhạt, gương mặt lại nhìn không ra cảm xúc là giận hay không.
Lý Giai Tuệ không vì vậy mà dám thở phào nhẹ nhõm, ai không biết nhưng cô là rõ ràng nhất.
Từ nhỏ cùng Cảnh Đình Lân lớn lên Lý Giai Tuệ liền thấy người này không hề đơn giản, không rõ hỉ nộ, tính cách tâm lí còn rất quái dị.
Lý Giai Tuệ kiềm chế sợ hãi ra vẻ mờ mịt, môi mấp máy muốn lên tiếng.
" Nghĩ kĩ rồi hãy trả lời tôi.
Nhã Yên, em biết tôi trước giờ không thích kẻ nói dối.
"
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã bị Cảnh Đình Lân đánh gãy, Lý Giai Tuệ mặt càng trắng.
Hắn biết rồi? Hắn thật sự biết?!
" Cảnh ca ca, em không phải.
Em thật sự không muốn như vậy, là..là có thứ trong đầu em bắt em phải làm.
Đúng, nó đe doạ em.
Em không thể làm gì được nó, em sợ hãi lắm Cảnh ca ca...!"
Lý Giai Tuệ bỏ qua cảm giác đau nhứt cả người bò về phía trước khóc lóc nắm lấy chân hắn, Cảnh gia trước giờ hễ có si có ý đồ hãm hại, muốn diệt trừ Cảnh Đình Lân.
Nhẹ thì bị đuổi ra Cảnh gia, nặng thì đều bị mang đi luyện chế linh hồn chịu dày vò tra tấn.
Lý Giai Tuệ là vô tình biết được cái tầng hầm giam giữ những kẻ đó, lúc đó cô sợ đến muốn ngất đi.
Bề ngoài đạo mạo quân tử chỉ là ngụy trang, dưới lớp ngụy trang kia người này thật sự là kẻ điên! Lý Giai Tuệ đáng lẽ không nên bị sự dung túng giả dối của hắn lừa gạt mà quên mất điều đó.
" Em hoảng sợ như vậy làm gì, tôi không ăn thịt em.
Tôi chỉ không thích thứ gì vượt qua tầm kiểm soát của mình, càng không thích kẻ nói dối.
"
Cảnh Đình Lân quỳ một gối xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
Tiếng nói đột nhiên mềm nhẹ xuống như thì thầm với người mình yêu, Lý Giai Tuệ càng nghe sắc mặt huyết sắc càng rút đi.
Cả người không ngừng run rẩy nhìn người trước mặt vẻ mặt hiện lên tia điên cuồng bệnh trạng, xung quanh bao phủ lên một tầng khí đen càng ngày càng dày.
" Cảnh...Cảnh ca ca, a...anh bị lệ khí a...ảnh hưởng.
Anh...Anh bình tĩnh...!"
" Tôi nói em trả lời tôi cơ mà? "
" K...!Không, em không muốn.
Không muốn!...!"
Lý Giai Tuệ hoảng loạn đẩy ra Cảnh Đình Lân hướng phía cầu thang muốn bò lên, nhưng chưa kịp có động tác cô đã mất đi ý thức.
Cảnh Đình Lân đứng thẳng người phủi phủi trên quần áo không tồn tại tro bụi, hắn nghe có tiếng cười âm trầm vang vọng khắp nơi trong căn phòng.
Hắn nghiêng đầu ánh mắt u ám liếc nhìn cánh cửa sắt nặng nề đóng kính, ngón tay khẽ động.
Tiếng cười kia liền chuyển thành tiếng kêu gào.
Hắn không muốn nán lại lâu, hắn biết bản thân bị lệ khí ảnh hưởng quá nặng.
Trước giờ đây là lần đầu tiên hắn sơ suất như vậy, mà nguyên do lại chỉ vì một người.
***
" Vai chính bị lệ khí ảnh hưởng? "
" Đúng vậy.
"
Từ Gia Minh gật đầu đem ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, một tay hợp lại che đi ngọn lửa tránh bị gió thổi tắt tay còn lại bật lửa châm điếu thuốc.
Bạch Cảnh Từ như suy tư gì đó, khí vận chi tử đều là con cưng của thế giới.
Trên người của khí vận chi tử luôn có vầng sáng vây quanh làm bảo hộ, bày trừ những thứ gây bất lợi hay thứ có thể gây tổn thương đến khí vận chi tử.
Giúp khí vận chi tử làm mọi việc đều thuận lợi thông suốt, càng ngày càng mạnh hơn tạo năng lực chống đỡ cả thế giới.
Trừ một số trường hợp đặc biệt có thế giới khí vận chi tử hầu như rất thê thảm, nhưng rốt cuộc đến cuối cùng vẫn được ý chí thế giới che chở đánh đổi được "bàn tay vàng".
Mà thân là khí vận chi tử, vai chính của thế giới này Cảnh Đình Lân vậy mà bị lệ khí ảnh hưởng, không phải vai chính có "kim cang thân thể" sao? ( Cũng không phải)
Chẳng lẽ lại ra một cái bug mới?
" Đợi một chút, tôi kiểm tra tiến độ chữa trị.
"
Bạch Cảnh Từ ở trong không khí gõ gõ nhẹ ngón tay thao tác mở ra màn hình điện tử trong suốt, bên trên hiện ra một thanh số liệu.
Ở trên thanh số liệu là sáu chữ " Tiến Độ Chữa Trị Thế Giới " đỏ ao, còn ở cuối thanh số liệu hiện lên 10%.
Kiểm tra cũng không có bug mới xuất hiện...
Từ Gia Minh miệng ngậm điếu thuốc ghé lại gần nhìn bảng tiến độ, đây là đặc quyền của ban xuyên không.
Để phòng hờ cộng sự hệ thống ra lỗi hay phải về không gian hệ thống gấp thì nhân viên vẫn có thể thao tác, xem tiến độ nhiệm vụ từ hệ thống tự động.
" Sao tôi thấy việc này càng ngày càng rắc rối thế này.
"
Từ Gia Minh nhìn một lúc khẽ thở dài, tuy nói nhân viên bọn họ cũng từng gặp qua không ít nhiệm vụ khó nhằn nhưng mà rắc rối như vậy thì là lần đầu.
Nếu quay về được anh nhất định muốn nộp đơn đòi cục trưởng tăng lương!
" Né ra một chút, mùi khói thuốc nồng quá...!"
Bạch Cảnh Từ bị khói thuốc hăng đến cay mắt hơi nghiêng đầu đi ghét bỏ né tránh, Từ Gia Minh đảo mắt ghé lại gần hơn nữa nổi tính trêu ghẹo.
" Ây da, trưởng ban đừng ghét bỏ mà.
Anh chỉ cần nhìn gương mặt điển trai này của tôi thì sẽ không cảm giác khói thuốc nồng nữa rồi.
"
" Con mẹ nó, còn sáp lại lão tử đánh cậu thành cái đầu heo đó tin không! "
Bạch Cảnh Từ khoé môi giật giật quơ lên tay, Từ Gia Minh lại dày da mặt không né còn thuận tay choàng câu lấy vai hắn kéo sát lại phía mình.
Ác ý đem khói đều phả vào mặt hắn.
" Cái tên nhà cậu thèm đòn đúng không!!! "
" Ai da, ai da.
Lão đại tha mạng, tôi sai rồi! Sai rồi! "
Từ Gia Minh ôm lấy đầu ngồi xỏm xuống bị Bạch Cảnh Từ phía trên không ngừng đánh xuống.
Một màn phía sau cùng này đều bị hai người à không hai người một quỷ thu vào trong mắt.
Cao Tuấn trong lòng cảm giác có chút trống rỗng nhìn hình ảnh hai người thân thiết trước mắt, cậu đưa tay đặt lên ngực.
Vẻ mặt mất mát cuối đầu quay đi ra ngoài, trước giờ đây là lần đầu tiên cậu thấy được Từ ca cùng một người khác vui đùa so với mình càng thân mật...
_______________
Kịch trường nhỏ:
Cao Tuấn: Từ ca vậy mà vui vẻ với người khác ngoài mình! Tui đao đớn, tui gục ngã! ༼;'༎ຶ ༎ຶ༽
Bạch Cảnh Từ âm thầm lùi ra sau giữ khoảng cách an toàn: Bệnh tâm thần nghe nói có thể lây....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...