Chương 17
Lục Vân giữ đúng lời hứa mang cơm cho cả Tử Lam. Chuẩn bị đầy đủ, cậu và Lục Cảnh Sâm cùng đi đến bệnh viện quân đội.
Lúc vào cửa, Lục Cảnh Nghiêm khẽ liếc nhìn đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang nơi khác, trên mặt vẫn là nét điềm tĩnh thường ngày.
Ăn cơm xong, Lục Cảnh Sâm bảo nói Lục Vân: "Tiểu Vân, em đi mua dùm anh ly cà phê đi. Chỗ này để anh dọn cho." Nói xong, anh cầm lấy bát đũa trên bàn, bắt đầu dọn dẹp
Lục Vân cũng đang muốn kiếm gì uống, cậu nghe anh đề nghị vậy bèn gật đầu đồng ý. Nhưng mà cậu không rành đường trong bệnh viện, không biết canteen nằm ở đâu, đành quay qua hỏi Tử Lam: "Em không biết đường đi canteen. Anh đi chung với em được không?"
Tử Lam gật đầu bảo: "Được. Để anh đi với em."
Thế là bốn người tách nhau ra, trong phòng chỉ còn lại hai anh em nhà họ Lục.
Động tác dọn chén đũa của Lục Cảnh Nghiêm dừng lại, anh nghiêm túc nhìn Lục Cảnh Nghiêm: "Em nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Lục Cảnh Nghiêm ngước đầu lên đối mặt với đứa em trai của mình: "Được."
Lục Cảnh Sâm vừa lau tay vừa nói: "Đầu tiên, tôi muốn anh biết, rằng Tiểu Vân là ưu tiên số một của tôi. Đừng dùng những thứ thuộc về gia tộc, quyền lực đó để uy hiếp tôi, không tác dụng đâu. Chỉ có Tiểu Vân và những thứ thuộc về em ấy mới có thể khiến tôi thay đổi quyết định."
Lục Cảnh Nghiêm ngả người ra sau ghế, liên tục nhịp ngón tay lên tay vịn: "Anh biết, hai chúng ta giống nhau ở điểm này. Nhưng anh vẫn muốn thử."
Lục Cảnh Sâm muốn làm rõ vấn đề này với anh cả, bởi anh ấy vẫn có vị trí quan trọng trong lòng anh, một vị trí thuộc về gia đình. Do đó anh không muốn những hiểu lầm không đáng có ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người. Anh tiếp tục nói: "Việc Tiểu Vân biểu hiện xa cách với anh, tôi thề là tôi không hề nhúng tay. Chỉ cần là em ấy muốn, tôi sẽ luôn ủng hộ quyết định của em ấy."
Lục Cảnh Nghiêm trầm mặc không nói gì. Tối qua, anh đã nhắn cho cậu em trai của mình một tin nhắn. Nội dung đơn giản nhưng đủ để người đọc nhận ra sự uy hiếp ẩn mình trong đó. Anh đề cập đến thân phận giống cái của Lục Vân, nói thẳng nếu có người dám cưỡng ép cậu phải lựa chọn một lựa chọn không đúng với tình cảm của mình, thậm chí lựa chọn đó còn ảnh hưởng đến cả gia tộc thì Lục gia sẽ không để yên cho kẻ đó.
Nếu người gửi là bất kì người nào trong Lục gia thì sẽ chẳng uy hiếp được đến Lục Cảnh Sâm. Nhưng người gửi lại vừa hay là Lục Cảnh Nghiêm, gia chủ đương nhiệm của Lục gia.
Lục Cảnh Nghiêm nhìn chằm chằm vào Lục Cảnh Sâm, như đang phán đoán xem lời anh ta nói tin được bao nhiêu phần trăm. Cuối cùng, anh vẫn chịu thua, thở dài nói: "Sâm, ngay từ đầu anh đã xem cậu là một phần của mối quan hệ này. Vậy nên khi nghĩ đến khả năng cậu đã ép Tiểu Vân buông tay anh, anh đã rất giận."
Lục Cảnh Sâm cũng hết nói nổi ông anh EQ thấp nhà mình, nhưng bực thì bực nhưng cũng đành chịu, cuộc sống sau này của anh đã định sẵn sẽ gắn bó với hai người họ.
Anh chống tay lên cằm, nhướng mày nhìn Lục Cảnh Nghiêm: "Giận là gửi tin nhắn uy hiếp thằng em này à?" Nói xong, anh lấy chân đá một cú vào chân đang để phía dưới bàn ăn của ông anh nhà mình: "Hỏi sao Lục Vân lại nói anh không thích em ấy."
Lục Cảnh Nghiêm bị đá đau điếng nhưng anh chẳng để tâm đến cơn đau này, bởi tâm trí anh đã dồn hết vào lời nói của Lục Cảnh Nghiêm: "Gì chứ?"
Lục Cảnh Sâm trả thù xong thì hả giận rồi, chuyển qua làm quân sư tình yêu: "Trước mặt em ấy thì làm mặt lạnh, sau đó trốn một góc cười trộm. Tiểu Vân phải có thuật đọc suy nghĩ mới hiểu nổi anh. Anh yêu em ấy thì phải cưng em ấy, chiều em ấy, hôn em ấy, lên giường... tâm sự với em ấy, sau cùng là màn tỏ tình chân thành. Cứ im im thế kia thì anh độc thân cũng đáng đời."
Lục Cảnh Nghiêm chăm chú nghe Lục Cảnh Sâm giảng bài, nghe một hồi bỗng nhiên anh đứng dậy, lê cái chân cà nhắc của mình qua lấy quyển sổ và cây viết trên tủ đầu giường. Sau khi quay về chỗ ngồi, anh mở quyển sổ, bấm ngòi viết rồi ngẩng đầu lên nói với Lục Cảnh Nghiêm: "Cậu nói chậm thôi để anh ghi."
...
Lúc Lục Vân và Tử Lam xách theo ba ly nước về, hai anh em họ Lục vẫn còn đang người nói người ghi hăng say. Bọn họ nghe tiếng quẹt thẻ, lập tức thu dọn chiến trường, không để lại chút dấu vết nào.
Lục Vân không nhận ra điều gì khác thường, cậu đưa cà phê cho Lục Cảnh Sâm rồi đưa nước cam cho Lục Cảnh Nghiêm.
Tử Lam giơ một ly nước cam khác trên tay lên, nói với Lục Cảnh Nghiêm: "Ly đó là ly chua, nếu anh uống không quen thì uống ly này. Em có dặn để đường nhiều cho anh."
Lục Cảnh Nghiêm lắc đầu: "Tôi không thích uống ngọt."
Lúc này, một bác sĩ mở cửa bước vào, trên tay còn cầm hồ sơ bệnh án của Lục Cảnh Nghiêm. Bác nói sáng mai sẽ khám tổng quát lại một lần nữa, nếu không có gì bất thường sẽ cho anh xuất hiện. Lục Vân nghe vậy thì mừng trong lòng, cậu lễ phép cảm ơn bác sĩ.
Ngồi thêm lát nữa là đến giờ truyền nước biển cho Lục Cảnh Nghiêm, Lục Vân và Lục Cảnh Sâm chào tạm biệt anh và Tử Lam rồi ra về. Bọn họ đã hẹn nhau ngày mai sẽ đến đón anh xuất viện.
Về đến nhà, Lục Vân tiếp tục bỏ rơi Lục Cảnh Sâm phòng đơn gối chiếc mà quay về phòng riêng của mình để tiện cho việc tu luyện. Anh nghĩ cậu đang muốn quay kịch truyền thanh hoặc muốn có không gian riêng để ổn định cảm xúc với anh cả nên cũng không bám riết theo cậu. Anh chỉ nhẹ nhàng hôn chúc ngủ ngon lên trán cậu rồi thả cậu về phòng.
Lục Vân trốn vào không gian của hệ thống để tu luyện. Linh khí nơi này dày đặc gấp đôi thế giới bên ngoài, ở trong này tu luyện giúp cậu tiến bộ nhanh chóng.
Niệm tâm pháp, từ từ dẫn dắt linh khí chảy xuôi vào trong kinh mạch. Vòng tuần hoàn vô vị cứ thế lập đi lập lại, đợi khi mỗi sợi kinh mạch trong cậu đều căng đầy bởi linh khí, cậu biết thời cơ đột phá đã đến.
Lục Vân niệm khẩu quyết chuyển hóa linh khí, nguồn năng lượng căng đầy bỗng nổ mạnh tạo thành làn sóng xung kích, lướt ngang và cường hóa từng tế bào trong cơ thể Lục Vân.
Thăng cấp luyện khí kỳ cấp năm!
Chưa đợi cậu kịp ổn định lại năng lượng phân bổ tràn lan trong cơ thể, một đợt sóng ngoài ý muốn khác đột nhiên ập đến.
Lục Vân lập tức mất ý thức, rơi vào trạng thái vô định. Khung cảnh ngày cậu vừa xuyên qua lại được tái hiện trước mắt, nhưng lần này thước phim không phải tua nhanh diễn biến mà lại tua ngược. Hình ảnh liên tục bị kéo ngược, từ đêm đầu tiên gặp Lục Cảnh Sâm đến những ngày tháng trưởng thành ở Lục gia, ngày làm lễ trưởng thành, ngày sinh nhật tuổi mười bảy,... cho đến ngày cậu lao vào xe chở Lục Cảnh Sâm và Lục Cảnh Nghiêm. Nhưng cảnh tua ngược lại có sự lệch lạc với dòng kí ức cậu được truyền lại ngày trước.
Cậu vẫn là tiểu thiếu gia được cưng chiều của Lục gia, được mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa. Nhưng phần kí ức lệch lạc ở đây, đó là trong những người cưng chiều cậu nhất lại có cả Lục Cảnh Nghiêm. Anh không hề lạnh nhạt với cậu như trong cốt truyện gốc hay trong phần ký ức mà cậu cho là nguyên chủ để lại.
Lục Vân. Cậu tiếp tục đóng vai khán giả ngồi xem lại thước phim cuộc đời mình, giờ phút này cậu đã nhớ lại tất cả.
Thực chất không có nguyên chủ nào hết, cả hai đều là cậu, Lục Vân.
Ngày cậu đột quỵ vì làm việc quá sức đó, linh hồn của cậu đã bị chia cắt trong lúc vượt qua thời không để đến với thế giới này. Trước tình huống khi ấy, cậu vốn phải hồn bay phách tán chết đi. Nhưng may mắn thay, cậu đã gặp được hệ thống. Nó giúp cậu chuyển một nửa phần hồn vào cơ thể đứa bé tên Lục Vân vừa qua đời do tai nạn xe cộ, sau đó giúp cậu bảo vệ một nửa phần hồn còn lại. Chỉ khi cậu tu luyện đến luyện khí kỳ cấp năm, linh lực trong cơ thể đã đủ để hợp nhất hai linh hồn thì hệ thống mới trả lại nửa phần hồn kia vào lại cơ thể cậu.
Nhưng điều ngoài ý muốn đã xảy ra, vào đêm cậu tròn mười tám tuổi đó, phần hồn đang điều khiển cơ thể bỗng nhiên suy yếu. Hệ thống bắt buộc phải rút phần hồn kia về và liều lĩnh đưa phần hồn vốn đang ngủ đông vào thế chỗ. May mắn là cùng một người, nên cơ thể không hề bài xích mà nhanh chóng tiếp nhận linh hồn mới kia. Do vậy mới dẫn đến việc cậu lầm tưởng mình chỉ vừa xuyên qua và xuất hiện hiện tượng ký ức bị sai lệch như thế,
Hiện tại, linh hồn trong cơ thể cậu đã trọn vẹn, kí ức cũng theo đó quay về.
Lục Vân bừng tỉnh khỏi trạng thái vô định, cậu nhanh chóng liên hệ với hệ thống.
"Hệ thống, cảm ơn em."
Từ lần giúp điều động năng lượng giúp Lục Vân hoán đổi linh hồn, hệ thống bị cạn năng lượng và buộc phải rơi vào trạng thái ngủ đông. Nó chỉ chừa lại chút năng lượng để điều hành chức năng giao nhiệm vụ và mở không gian hệ thống, còn linh thức phải quay lại tổng bộ xin ứng thêm năng lượng. Bây giờ Lục Vân đã nhớ lại, nó cũng vừa hay quay về.
Nó hóa thành đốm sáng nhỏ quẩn quanh kí chủ, cất giọng loli hung dữ nói: "Đừng cảm ơn suông, phải trả năng lượng mới xứng đáng công lao to lớn này của em!"
Lục Vân chọt chọt cục bông hờn dỗi nhà mình, giả bộ trêu ghẹo: "Bé hung dữ ai mà thương~"
Hệ thống bị chọt choáng váng, bay vèo trốn ra tít đằng xa: "Em thấy ngài nên nghĩ cách dỗ Lục Cảnh Nghiêm đi kìa."
Lục Vân khựng lại, hình như cậu quên mất một chuyện quan trọng rồi.
Cậu đã xuyên vào thế giới từ trước, tức là cốt truyện vốn đã bị xáo trộn. Hệ thống là chứng nhân cho quá trình nảy sinh tình cảm của cả ba anh em họ Lục. Nó vừa về đã hay tin kí chủ nhà mình chơi bài xa cách với người ta, để đến bây giờ Lục Cảnh Nghiêm vẫn chưa biết tại sao mình lại bị bỏ rơi.
Lục Vân vội mở điện thoại lên nhìn, trên màn hình là 4:35. Cậu thở dài nằm bịch xuống giường, vốn định sẽ nằm chợp mắt trên một tiếng nữa rồi sẽ chạy vào bệnh viện, đi bây giờ vẫn còn sớm quá.
Nhưng nằm trằn trọc mãi vẫn chẳng ngủ được, nhắm mắt lại là trong đầu lại đầy ắp những hình ảnh về Lục Cảnh Nghiêm. Anh vẫn lạnh lùng, vẫn ít nói, vẫn nghiêm nghị, nhưng người đàn ông đô con đó lại dám đeo chiếc túi chéo đáng yêu của cậu, nghênh ngang đi giữa khu mua sắm, yên lặng thể hiện sự cưng chiều trong chính những hành động thường ngày.
Có ngốc mới không nhận ra tình cảm của anh.
Lục Vân không chịu nổi nữa, cậu bật dậy thay đồ chạy xuống lầu. Dù là tờ mờ sáng nhưng Lục gia luôn có người túc trực 24/24, vừa thấy tiểu thiếu gia chạy xuống, bọn họ lập tức thay nhau chạy đến mở cổng, chuẩn bị xe chở cậu chủ đi ngay.
Hệ thống lôi ngay bài thơ mình vừa lượm được ra ghẹo kí chủ: "Nắng hoàng hôn ai nung mà đỏ, ưng anh rồi em có bỏ được đâu~" Sau đó nó còn hí hửng nhá biểu cảm ≧❂◡❂≦.
Lục Vân hết nói nổi với chiếc hệ thống hoạt bát quá mức này, bèn tiện tay block nó, miễn cho lát nữa gặp Lục Cảnh Nghiêm, nó lại bay ra phá đám.
Hệ thống tội nghiệp bị chặn không thể nói chuyện, đành dậm chân lẻn vào số liệu máy tính của tác giả, tiếp tục công cuộc cày truyện của mình.
—--------------------
Tui thích hệ thống hoạt bát thế này hơn mấy kiểu im ru rồi giao nhiệm vụ không. Nên là tui viết nó vào luôn =)))
Sắp có cảnh ịch ịch với anh Nghiêm, tui phải vận nội công viết thiệt là "horny" mới được hệ hệ hệ😎
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...