Chương 15
Cuộc nói chuyện gượng gạo giữa bốn người cứ thế kéo dài đến gần một tiếng mới kết thúc. Lục Vân và Lục Cảnh Sâm đi về trước, để Tử Lam ở lại với Lục Cảnh Nghiêm.
Trên xe về nhà, Lục Cảnh Sâm lâu lâu lại lén nhìn Lục Vân, anh nghĩ mãi cuối cùng vẫn không kiềm được buộc miệng hỏi cậu: "Tại sao vậy?"
Lục Vân đang nhìn số đếm ngược trên cột đèn đỏ, bỗng nghe anh hỏi mình mới giật mình đáp: "Chuyện gì ạ?"
Đèn chuyển xanh, Lục Cảnh Nghiêm vừa nhìn đường chạy xe vừa nói: "Tại sao em lại để cái cậu Tử Lam kia chăm sóc anh cả?"
Dù chuyện này rất khó nói ra, Lục Vân cũng không biết phải giải thích từ đâu... nhưng ngẫm lại thì anh hai là người duy nhất cậu có thể tâm sự lúc này, vậy nên cậu sắp xếp từ ngữ một lát rồi nói: "Anh ấy đâu thích em... em ở lại chỉ thêm phiền thôi.
Cậu chống cằm nhìn ngắm cảnh vật đang vút qua ngoài cửa sổ, giả bộ như mình vốn chẳng hề để tâm đến chuyện này.
Lục Cảnh Sâm thở dài, kế đó anh nói ra một câu đánh thẳng trọng tâm: "Anh cả chưa từng nói không thích em."
Lục Vân nghe vậy thì sững sờ, sau đó quay ngoắt lại nhìn anh: "Anh ấy thật sự chưa từng nói sao?"
Lục Cảnh Sâm gật đầu, tiếp tục giãn hòa: "Đúng vậy, chưa từng. Tính cách anh ấy xưa giờ lạnh lùng, ít nói cười nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự săn sóc của anh ấy dành cho em."
Thấy Lục Vân cúi đầu không nói gì, anh lại nói: "Thậm chí vào ngày lễ trưởng thành của em, có người ở sau lưng bảo em chỉ là con nuôi cần gì tổ chức long trọng như thế này, ba mẹ đứng ra nói em là con dâu nuôi từ bé của họ, là cục cưng của nhà họ Lục này, anh cả cũng không phản bác."
"Thậm chí anh ấy còn quan tâm đến cảm xúc của em, sợ em tủi thân nên đã chủ động mang bánh kem và quà đến dỗ em vui."
Lục Vân choáng váng trước những lời này của anh, trong đầu cậu bị vây lấy bởi hằng hà sa số các câu hỏi.
Bởi vì theo cốt truyện mà cậu đã đọc thì tại lễ trưởng thành của Lục Vân, khi ba mẹ nói cậu là con dâu nuôi từ bé như Lục Cảnh Sâm vừa kể thì Lục Cảnh Nghiêm đã dõng dạc tuyên bố mình không có tình cảm gì khác ngoài tình anh em với Lục Vân và cậu sẽ là hôn thê tương tai của Lục Cảnh Sâm chứ không phải anh.
Em gái cậu đã viết thêm phân đoạn này vào để diễn tả sự rạch ròi trong chuyện tình cảm của công trước khi đến với thụ, hoàn toàn biến nhân vật Lục Vân thành tốt thí vun đắp tình cảm cho hai nhân vật chính.
Nhưng tại sao nó lại không khớp với những gì Lục Cảnh Sâm nói?
Lục Vân càng nghĩ càng mơ hồ, cảm giác sự thật ở rất gần nhưng lại cách một tầng giấy mỏng không cách nào nhìn thấu được.
Cậu xoay qua nhìn Lục Cảnh Sâm: "Anh không muốn em là của một mình anh sao? Tại sao lại nói em nghe những lời này?"
Lục Cảnh Sâm cười hiền, nhẹ nhàng xoa đầu cục cưng nhà mình: "Em là ưu tiên số một. Bản thân anh chỉ được xếp thứ hai thôi."
Lục Vân không phải người mít ướt nhưng giờ phút này cậu thật sự muốn khóc. Được xuyên đến thế giới này là may mắn và cũng là hạnh phúc lớn nhất của cậu.
Cậu đặt tay mình lên bàn tay to lớn đang nắm vô lăng của anh, nhẹ giọng nói: "Em cần thời gian để suy nghĩ thêm."
Lục Vân vừa về đến phòng thì mẹ gọi đến, vẫn là những câu hỏi thăm thường ngày, nhưng cuối cùng bà vẫn nói ra mục đích của cuộc điện thoại này.
Bà Lục: "Cái cậu Tử Lam đó... mẹ nghe nói cậu ấy ở lại chăm sóc cho Nghiêm hả con?"
Lục Vân đoán trước chuyện này sẽ truyền đến tai ông bà Lục sớm thôi, vậy nên cậu vẫn bình tĩnh trả lời: "Dạ, anh ấy xin ở lại chăm sóc cho anh Nghiêm. Gần đây con cũng bận thu âm kịch truyền thanh nên đã đồng ý."
Cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài của mẹ, sau đó bà mới dịu dàng nói: "Chuyện tình cảm của hai đứa mẹ mẹ không tiện nói nhiều. Nhưng mà... mình phải nghĩ thật kĩ nha con. Có những thứ bỏ lỡ rồi sẽ hối tiếc cả đời."
Lục Vân siết chặt điện thoại trong tay, nghẹn ngào nói: "Anh ấy không thích con..."
Dù chỉ đang nói chuyện qua điện thoại nhưng bà Lục vẫn lắc đầu như bản năng khi nghe cậu nói câu này, bà nói bằng giọng chắc nịch: "Thằng Nghiêm, nó thương con, mẹ nhìn mẹ biết."
Bà lại nói tiếp: "Mẹ rất mừng khi biết chuyện của con với thằng Sâm. Nhưng mà con có chắc con sẽ không hối hận khi lựa chọn từ bỏ Nghiêm để chọn một mình Sâm không?"
Bà lục nói vậy không phải thiên vị ai, chẳng qua là bà có suy nghĩ giống với Lục Cảnh Nghiêm, bà cũng cho rằng Lục Vân vì Lục Cảnh Sâm nên mới từ bỏ Lục Cảnh Nghiêm trong khi cậu vẫn có tình cảm với anh.
Cậu mình cần thời gian suy nghĩ. Lục Vân nằm trên giường, thẫn thờ nhìn vào khoảng không giữa trần nhà, trong lòng trăn trở mãi câu nói của mẹ. Lại một người nữa khẳng định anh cả yêu cậu.
Tại sao những gì mọi người nói đều khác xa với những gì cậu biết?
Nghĩ mãi cũng chẳng giải quyết được gì, Lục Vân ngồi bật dậy, bật máy tính lên thu âm kịch truyền thanh. Cậu muốn lắp đầy thời gian của mình bằng công việc, để không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện kia nữa.
Do đã dợt với đội trước nên lần này cậu làm khá nhanh, chỉ một buổi chiều mà đã xong phân nửa.
Lục Vân nhắn báo cáo tiến độ với đoàn kịch, sẵn tiện hỏi mọi người loại thuốc trị sẹo nào hiệu quả. Các anh chị trong đội nhiệt tình gợi ý cho cho cậu loại họ cảm thấy tốt, có người còn gửi link mua chính hãng cho cậu sợ cậu mua nhầm hàng giả.
Sau khi đọc khá nhiều bài review và tra cứu thành phần thuốc thì Lục Vân cũng chọn được loại mình ưng ý nhất. Cậu xem địa chỉ của chi nhánh hãng mình chọn, định bụng ngày mai sẽ ghé shop mua.
Làm xong hết cũng đến giờ cơm chiều, Lục Vân lon ton chạy sang phòng Lục Cảnh Sâm gọi anh đi ăn cơm. Ngay lúc anh đang có cuộc họp trực tuyến với ban quản lý, thấy cậu xông vào chỉ cưng chiều cười rồi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Lục Vân ngoan ngoãn ngồi đợi anh họp. Nhưng ngồi được một lát, cậu để ý thấy anh hay xoay xoay cổ có vẻ khá mỏi do ngồi lâu. Thế là sau vài giây chần chờ, cậu vòng ra sau lưng anh, đôi bàn tay trắng nõn đặt lên bờ vai rộng, chầm chầm xoa bóp cho anh đỡ mỏi.
Lục Cảnh Sâm khá bất ngờ quay đầu lại nhìn Lục Vân, ánh mắt cả hai chạm vào nhau, một người ngại ngùng một người hạnh phúc.
Ban quản lý nín thở nhìn màn hình, trong lòng tự hỏi nếu lỡ nhìn thấy điều không nên thấy rồi... liệu có bị Lục gia diệt khẩu không?
Sau khi ăn cơm xong, Lục Vân trở lại phòng mình, tắm rửa rồi tiếp tục tu luyện. Quá trình tu luyện cho phép cơ thể thả lỏng và hấp thu linh khí đất trời, do vậy dù tu luyện suốt đêm không ngủ thì cơ thể cậu vẫn thoải mái và tràn đầy năng lượng.
Lục Vân thoát khỏi trạng thái nhập định, rửa mặt thay đồ rồi đi xuống lầu. Lục Cảnh Sâm đã đi làm từ sớm, Lục Cảnh Sâm thì đang ở bệnh viện, cậu chỉ có thể ăn sáng một mình.
"Thiếu gia, hôm nay nhà bếp nấu món bún riêu mà cậu thích đấy ạ." Người hầu bưng đồ ăn lên, cung kính giới thiệu với cậu.
Mọi ngày Lục Vân rất hòa đồng với đầu bếp và người giúp việc trong nhà nên mỗi khi không có hai vị chủ nhân lớn ở nhà, bọn họ sẽ lén trò chuyện với thiếu gia.
Lục Vân gật đầu, vui vẻ với chị: "Vâng, tôi sẽ ăn thật ngon."
Sau khi bày biện xong muỗng, đũa, người nọ cung kính lui ra ngoài. Lục Vân nhìn tô bún riêu trước mặt, câu hỏi cũ ngày hôm qua lại lần nữa dấy lên trong đầu.
Đúng là Lục Vân thích ăn bún riêu thật, nhưng "thiếu gia" mà chị ta nói là nguyên chủ, món này cũng là món yêu thích của nguyên chủ. Cả những sở thích khác như màu sắc phòng ngủ, phong cách ăn mặc nữa, tất cả đều giống cậu đến lạ.
Liệu đây chỉ là sự trùng hợp hay là có nguyên nhân nào khác?
Lại một câu hỏi không có câu trả lời. Lục Vân không nghĩ nữa, cậu ăn xong phần mình rồi ra ngoài mua thuốc trị sẹo như dự tính.
Mua xong cậu lại quay về nhà, đi đến phòng bếp dặn đầu bếp nấu phần cơm dinh dưỡng cho Lục Cảnh Ngiêm. Lục gia có chuyên gia dinh dưỡng, dặn họ nấu đồ ăn cho người bệnh cậu yên tâm hơn là tự mình nấu.
Sau đó, cậu về phòng thu âm nốt phần còn cù lại ngày hôm qua. Lúc cậu nộp bản hoàn thiện cho đoàn kịch đã là mười giờ trưa.
Lục Vân xuống nhà bếp, ngoan ngoãn nhờ họ bỏ cơm dinh dưỡng và phần ăn trưa nay của cậu vào hộp để cậu mang đến bệnh viện, trưa nay cậu sẽ vào ăn chung với Lục Cảnh Nghiêm. Chỉ mười phút sau, hai hộp cơm kiểu dáng khác nhau nhưng đều đáng yêu đã nằm gọn trong tay cậu. Hộp xanh lá của cậu, hộp xanh dương là của anh.
Thật ra bệnh viện có chuẩn bị cơm, nhưng có lẽ do mỗi lần cậu bị bệnh nằm viện, mẹ của cậu đều tự tay nấu cơm nhà đến cho cậu ăn nên hình thành trong cậu suy nghĩ bị bệnh nên ăn cơm nhà sẽ tốt hơn. Dù có xuyên qua thế giới khác, thói quen này vẫn không thay đổi.
Lục Vân cầm điện thoại nhắn anh đừng ăn cơm bệnh viện rồi nhanh chóng cầm theo thẻ từ và hai hộp cơm ngồi xe đến bệnh viện. Lần theo lối đi ngày hôm qua, cậu thuận lợi đi đến trước cửa phòng bệnh của Lục Cảnh Nghiêm.
Cậu quẹt thẻ bước vào, vốn định giơ hộp cơm trong tay lên khoe với anh thì bị cảnh tượng trước mắt làm sững người tại chỗ.
Lục Cảnh Nghiêm đang ngồi ăn cơm với Tử Lam.
Nhìn vào liền biết đây là cơm nhà nấu mang vào, không phải cơm bệnh viện.
Hóa ra hộp cơm trên tay cậu là dư thừa.
Nhưng Lục Vân đã bị cảm xúc chi phối mà không để ý đến phần cơm của Lục Cảnh Nghiêm vẫn còn nguyên, anh vẫn chưa đụng đũa ăn miếng nào.
Lục Cảnh Nghiêm vừa thấy bảo bối mở cửa vào đã vội đứng lên, từ từ đi đến trước mặt cậu, đáng thương nói: "Anh đói bụng."
Không hiểu tại sao Lục Vân lại cảm giác anh đang làm nũng với mình. Cứ như cún bự bị người lạ làm phiền chỉ biết ngồi đợi chủ nhân đến đón, gặp được chủ nhân sẽ lập tức làm nũng kể khổ để được xoa bụng vuốt ve.
Anh đã bày ra bộ dạng kia rồi thì làm sao Lục Vân giận cho được. Cậu phì cười, xoa đầu người đàn ông cao hơn mình một cái đầu trước mặt, sau đó đi đến đặt hộp cơm xuống bàn.
—-----------------
Treo giải thưởng treo giải thương đây!!!
Nếu có người đoán được tại sao giữa nguyên chủ và bé Vân nhà ta lại có nhiều điểm giống nhau đến vậy thì tác giả tui đây sẽ bão 2 chương!
Khum đoán trúng thì đợi 400 bình chọn + 80 bình luận sẽ có chương mới nghen. Yêu cả nhà <3
Ai thấy chỗ nào chưa hợp lý hãy nhớ nhắn tui nghe. Tui thấy hợp lý thì tui sẽ nghiên cứu viết lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...