Sau buổi thu âm khá "cồng kềnh" tối qua thì cuối cùng Lục Vân cũng tổng hợp ra được bản ghi âm chính thức để gửi lại cho chị quản lý bên đoàn kịch. Từ đoạn tin nhắn chị ấy gửi qua có thể đoán được chị ấy rất hài lòng... thậm chí phải nói là phấn khích trước file ghi âm đấy. Dù Lục Vân biết chắc chị ấy sẽ không biết gì về nguồn gốc thực sự của nó nhưng cậu vẫn thẹn chín cả mặt
Lục Cảnh Sâm dịu dàng ôm con mèo đang thẹn thùng vùi mặt vào gối vào lòng mình, yêu thương xoa đầu bé: "Ra đây nào. Ngộp đấy."
Thế là Lục Vân đổi từ vùi mặt vào gối sang vùi mặt vào cơ ngực săn chắc của anh, vẫn kiên quyết không chịu ngóc đầu lên.
Anh cười khẽ, nâng cằm cậu lên nhìn mình: "Ngoan, nhìn anh."
Lục Vân nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, tức giận trườn người cắn lên yết hầu tên khốn hại cậu đau eo đau lưng, đã vậy còn bắt cậu nộp đúng file ghi âm tối qua nữa chứ.
Cảm nhận cảm giác đau nhẹ kèm theo chút ngứa nơi yết hầu, ánh mắt Lục Cảnh Sâm sa sầm, anh nói với giọng khàn khàn: "Cục cưng, em không biết yết hầu là nơi nhạy cảm của đàn ông sao? Hửm?"
Thật ra Lục Vân vừa cắn xong đã hối hận, cậu sợ anh đau nên chỉ dám cắn nhẹ một cái đã vội nhả ra, lúc anh nói chuyện cậu còn đang liếm liếm cho anh bớt đau. Nhưng cậu đâu biết lực cắn này với thú nhân mà nói chỉ như kiến cắn, không đau nhưng đủ gây hưng phấn.
Cảm giác được nguy hiểm gần kề phát ra từ giọng nói của Lục Cảnh Sâm, Lục Vân vội vàng dừng ngay động tác liếm của mình, đôi mắt đen lúng liếng ngây thơ nhìn anh.
Lục Cảnh Sâm thở dài, có cục cưng đáng yêu quá cũng không phải chuyện sung sướng gì, mỗi ngày đều phải thử thách sự nhẫn nại.
Anh cưng chiều chọt nhẹ lên trán của cậu, sau đó ôm cậu cùng vào nhà tắm.
Tối qua đã làm rất nhiều lần nên hôm nay Lục Cảnh Sâm quyết tâm để bảo bối được nghỉ ngơi, vậy nên cảnh tắm rửa buổi sáng này không hề chứa một chút sắc dục mà chỉ đơn giản là đôi người yêu cùng nhau tắm rửa mà thôi.
Có lẽ là cơ địa đặc thù của giống cái hoặc do đã tu luyện mà cơ thể Lục Vân phục hồi rất nhanh sau mỗi lần chăn gối.
Sau khi tắm rửa thay đồ xong, cả hai tay trong tay xuống nhà bếp ăn sáng. Bác quản gia đã đợi sẵn họ ở đó, thấy hai người bước đến bèn bảo người giúp việc bưng đồ ăn nóng hổi lên. Một lát sau ông lại tự tay bưng một ly cà phê và một ly sữa bò để trước mặt nhị gia và tiểu thiếu gia.
Sau cùng, Lục Cảnh Sâm giám sát Lục Vân uống hết ly sữa bò rồi mới hôn chào tạm biệt cậu đi đến công ty giải quyết công việc. Còn cậu thì vui vẻ thoải mái ôm Ipad đọc tin nhắn phản hồi của chị trợ lý đoàn phim, cơ thể đã hồi phục trạng thái khỏe mạnh như bình thường.
< Black card quẹt thoải mái >: "Tôi gửi file ghi âm của cậu vào group rồi. Mọi người đều nhất trí thông qua.."
< Black card quẹt thoải mái >: "Đợi tôi thêm cậu vào group chat. Chúc mừng cậu giành được quyền phối giọng cho nhân vật Trạch An nha!"
Ban nãy, Lục Vân đã gửi thành phẩm cho chị quản lý và được báo là đợi ý kiến của đoàn phim, sau một tiếng chờ đợi thì cuối cùng bên đoàn kịch cũng phản hồi.
< Đệ đệ yêu anh >: "Dạ em cảm ơn, em sẽ cố gắng ạ."
Trong lúc đợi được thêm vào group, Lục Vân tranh thủ báo tin vui cho Tống Tịch Ân, tiền bối đã giới thiệu cậu cho đoàn kịch này. Cậu sực nhớ đến lần trước có nhờ anh nghe thử file ghi âm rồi góp ý cho cậu, anh ấy cũng đã đồng ý nhưng giờ cậu lại không muốn gửi.
Gửi cho nhóm kịch còn đỡ, dù gì cũng không biết nhau ngoài đời, nhưng Tống Tịch Ân thì khác, mặt mũi đâu mà cậu gửi file ghi âm này cho anh ấy nghe. Vậy nên cuối cùng, cậu chỉ nhắn đơn giản là em được đoàn kịch nhận rồi kèm theo icon ăn mừng thôi.
Không ngờ Lục Vân mới nhắn xong, Tống Tịch Ân đã trả lời ngay, cứ như đang chờ sẵn vậy.
Tống Tịch Ân: "Anh biết mà. Chúc mừng em nhé."
Lục Vân khó hiểu, cậu đọc đi đọc lại dòng tin nhắn này. Tại sao là anh biết mà? Là anh ấy tin cậu sẽ được nhận hay anh ấy thực sự đã biết tin này trước?
Không để cậu phải thắc mắc lâu, bên đoàn phim đã duyệt cậu vào group và thành viên của group đã giải đáp câu hỏi này của cậu.
Bởi vì Tống Tịch Ân có trong group.
Lục Vân đứng hình mất năm giây, đầu cậu đang tải dữ liệu: Anh Tịch Ân có trong group... anh ấy đã nghe bản ghi âm... anh ấy đã nghe bản ghi âm...
Cậu nhìn sơ qua thì thấy mọi người đều đặt biệt danh, CV* thì đặt theo tên nhân vật mình phối, còn lại các staff khác sẽ đặt theo chức vụ.
(*) CV: Character voice, người lồng tiếng cho nhân vật.
Cậu vào soi biệt danh của Tống Tịch Ân, cậu lại tiếp tục chết trong lòng một chút, bởi vì biệt danh của anh ấy là "Dương Mạnh Tuấn" - công của bộ kịch.
SOS!
Gửi tín hiệu cầu cứu từ vũ trụ!
Cậu gửi nhãn dán xin chào trong trạng thái nơm nớp lo sợ.
Đoàn phim thấy cậu vào bèn điên cuồng spam tin nhắn hoan hô, có người còn gửi cả voice chat qua. Cậu vừa bấm vào đã nghe giọng nữ phấn khích nói cái gì mà bé dụ thụ vào rồi á á á làm cậu hết hồn vội vàng bấm tắt.
< Trợ lý Diên xinh đẹp >: "Chị là người rep tin nhắn em bên page đoàn kịch nè. Chính thức giới thiệu với em, chị là Diên Như Ý, trợ lý phụ trách quản lý nhân sự và thúc deadline cho đoàn kịch."
< Dương Mạnh Tuấn >: "Chào mừng em vào đoàn."
< Giám đốc âm thanh >: "Tôi thích giọng em lắm đấy bé."
< Giang Khải >: "Ây dô cừu con vào rồi này."
...
Trước sự nhiệt tình của mọi người, cậu cũng vội vàng hồi âm.
< Trạch An >: Halo, em là Lục Vân, người sẽ phối âm cho nhân vật Trạch An. Em mong nhận được sự giúp đỡ và chỉ bảo từ mọi người ạ."
Trong group có 15 người, trong đó có 10 người là CV và 5 người là staff. Diễn viên chính ngoài cậu và Tống Tịch Ân là hai người phối âm cho thụ và công thì còn vai nam phụ ảnh đế Giang Khải do một người tên Mặc Uyên phối âm.
Đây chỉ là vở kịch nhỏ nên nhân sự cũng khá ít, Lục Vân chỉ mất một lúc đã làm quen được với mọi người. Cậu được chị trợ lý Như Ý gửi kịch bản hoàn chỉnh cho, chị ấy cũng dặn cậu đọc kĩ, hai ngày sau sẽ có buổi tập dợt phối kịch onl với mọi người.
Lục Vân đồng ý lời mời kết bạn của mọi người trong đoàn kịch, số lượng bạn bè cũng tăng lên thành ba mươi lăm người.
Tuy ít bạn bè nhưng lượt theo dõi lại cao ngất ngưỡng tận hơn 10.000. Đây đều nhờ vào công sức đăng bài gần đây của Lục Vân. Từ ngày thay chiếc avatar đen xì của nguyên chủ, thay bằng tự sướng của bản thân, cậu đã chăm chỉ đăng bài chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình, đôi khi là ảnh chụp chiếc bánh cậu ăn thấy ngon, hoặc là bức vẽ cậu đã vẽ vu vơ lúc rảnh rỗi,... Con người mà, đều thích những thứ xinh đẹp, tỉ như cậu vậy. Thế là ngày càng nhiều người ấn theo dõi cậu, thậm chí cũng có người gửi lời mời kết bạn nhưng cậu không đồng ý ai cả.
Cậu không quên nhiệm vụ của hệ thống, nội trong vòng ba tháng phải gom đủ 100.000 fan, đồng thời tu luyện đến luyện khí kỳ cấp mười hai. Chỉ có hoàn thành hai nhiệm vụ này cậu mới lấy về được công pháp "Vạn yêu tu linh" cho đại ca và nhị ca, trong tương lai có thể sẽ truyền thụ cho cả Lục gia.
Cậu tin rằng nếu cậu làm tốt, lần phối giọng cho bộ kịch truyền thanh này sẽ giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ gom fan, thậm chí vượt cả chỉ tiêu của hệ thống. Nhưng nhiệm vụ tu luyện thì cậu không dám chắc, chỉ có thể chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, mong sao hoàn thành đúng thời hạn.
Từ lúc hệ thống ban hành nhiệm vụ đến nay vừa tròn một ngày, Lục Vân đã lãng phí một ngày mà chưa tu luyện gì, cậu không thể lãng phí thời gian thêm nữa, vội vàng tạm biệt mọi người trong group chat, sau đó trốn vào không gian của hệ thống tu luyện.
Lục Vân niệm Trường Xuân quyết tu luyện, cơ thể theo đó sa vào cảm giác vô định như ngồi thiền. Cậu nhìn thấu được đường vận chuyển linh khí trong kinh mạch, cẩn thận điều hướng dòng linh khí tự do bên ngoài chảy vào trong cơ thể, hấp thụ thành của riêng mình.
Từng vòng tuần hoàn cứ thế lập đi lập lại, tuy buồn tẻ nhưng sau mỗi lần hấp thu linh khí, cậu lại cảm nhận được năng lượng trong cơ thể tràn đầy hơn một chút. Nếu cứ theo đà này, lượng năng lượng ấy sẽ tích tiểu thành đại, mang cơ thể cậu thăng cấp đến một bước ngoặt mới. Mà theo cách nói của hệ thống thì đó là khi cơ thể cậu phá tan giới hạn của luyện khí kì cấp ba để bước vào luyện khí kì cấp bốn.
-------------------
Bình chọn và bình luận sẽ hóa thành roi thúc đít tác giả viết nhanh lên =))) Chần chờ chi mà không bình luận ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...