Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Có Ninh Thiên Sách an ủi, tâm trạng của tôi lập tức tốt hơn.
Tôi là người mới ở chỗ làm việc, có rất nhiều chuyện đều phải học hỏi tiền bối là thầy Lưu, hiệu quả dạy học không bằng hắn ta là chuyện rất bình thường.
Nhất là khi chúng tôi là người làm công tác giáo dục, mình được hay mất thật ra cũng không quan trọng, quan trọng là những học sinh đang ở ngã rẽ cuộc đời kia, chỉ cần bọn họ có thể lựa chọn con đường chính xác thì tôi có chịu chút uất ức cũng có sao.
Mỗi lần Tiểu Ninh đều trả lời tin nhắn của tôi rất nhanh, khiến trong lòng tôi không khỏi dâng lên một sự mong đợi.
Ngẫm nghĩ, tôi tiếp tục gửi tin nhắn: [Muộn như vậy sao cậu còn chưa ngủ? Hình như hôm nào cậu cũng thức khuya.]
Ninh Thiên Sách: [Mỗi đêm tôi đều phải hấp thu tinh hoa trăng sao, ngủ hơi muộn một tí.
Mà mấy ngày gần đây, tôi có chút bận tâm về anh]
Tôi lập tức như mở cờ trong bụng, điên cuồng gõ chữ vào khung: [Tôi cũng quan tâm đến cậu, tôi thích cậu!]
Còn chưa gửi đi, Tiểu Ninh đã nhắn tiếp: [Bạn cùng phòng của anh.]
Tôi yên lặng xóa tin nhắn chưa kịp gửi đi, thu hồi cảm xúc mênh mông, thay bằng giọng điệu chuyên nghiệp tỉnh táo hơn: [Đúng vậy, Tiểu Minh đúng là rất đáng để cho người ta phải lo lắng, hy vọng thầy Lưu có thể khuyên cậu ta nghĩ thoáng đi.
Lại nói, tôi còn có một học sinh nữa cần cố gắng.]
Ngón tay tôi điên cuồng lướt trên điện thoại, nói qua về chuyện của Điền Bác Văn.
Ở trong mắt tôi, thầy Lưu hẳn là một người thầy rất được các học sinh kính yêu, ngay cả Điền Bác Văn còn bắt nạt hắn, thật sự là quá đáng.
Tôi vốn muốn dùng thuốc sát trùng cho Điền Bác Văn một bài học, để cậu ta không nuôi côn trùng nữa.
Thế nhưng cân nhắc đến việc cậu ta có thể là một học sinh có chướng ngại về tinh thần, tôi cũng không biết làm như vậy có thể gây tổn thương đến cậu ta hay không.
Thế là tôi lại nói chuyện đã xảy ra cho hiệu trưởng Trương, hiệu trưởng Trương lương thiện có trách nhiệm như vậy, chắc hẳn là hiểu rất rõ về tình huống của các học sinh, đề nghị của cô ấy rất hữu dụng với tôi.
Hai tin nhắn cùng được gửi đến, tôi đọc của Tiểu Ninh trước: [Cho dù không cần thuốc sát trùng để đối phó với học sinh, mua cho mình cũng hữu dụng.
Lại nói tôi sẽ ở thành phố H một thời gian ngắn, còn thiếu một vài vật dụng hàng ngày, ngày mai anh có thời gian không?]
Nhất định phải có! Tôi nhanh chóng hẹn giờ đi mua sắm với Tiểu Ninh ở cửa hàng kia của Hạ Tân, tôi thường xuyên làm việc ở đó, có thẻ chiết khấu được cửa hàng phát, đương nhiên đến đó tương đối có lời.
Tiếp theo đọc tin nhắn của hiệu trưởng Trương: [Hành vi của Điền Bác Văn vô cùng ác liệt, đã vượt ra khỏi phạm vi đùa ác rồi.
Thầy Thẩm có thể thoải mái mà làm, nếu cậu ta còn tiếp tục như thế tôi sẽ chuyển giao cho chuyên viên quản lý.]
[Nhưng cậu ta là một học sinh có vấn đề tâm lý...] Tôi vẫn còn có chút do dự, mặc dù tôi rất ghét cái ác, nhưng là giáo viên thì phải dùng sự bao dung để đối mặt với học sinh.
Hiệu trưởng Trương đáp: [Cậu ta có khuynh hướng gây tổn thương đến những học sinh khác, ba năm trước đã bị tôi khai trừ mà vẫn còn mặt dày không đi, đồng thời còn ức hiếp nhân viên và học sinh trong trường.]
Thì ra là thế, vậy tôi không cần phải khách khí nữa, cứ thoái mái làm giống hiệu trưởng Trương nói đi!
Sau khi xếp hẹn hò với Ninh Thiên Sách, cũng thảo luận với hiệu trưởng Trương về biện pháp giải quyết Điền Bác Văn, tâm trạng của tôi đã tốt hơn nhiều.
Ra ngoài ngâm bát mì ăn, thấy phòng của Đàm Hiểu Minh cũng đã tắt đèn, tôi liền trở về phòng ăn mì sau đó an tâm đi ngủ.
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên lúc 8 giờ, lúc tôi đưa tay đi tìm điện thoại lại sờ được quyển vở của thầy Lưu.
Mặc dù quyển sổ này hơn cũ, nhưng chất lượng bìa rất tốt, xúc cảm lại là thuần da, chắc là có thể chống nước.
Cũng chính bởi vì nó chất lượng, tôi mới có thể yên tâm dùng để đập côn trùng.
Vết đập côn trùng trên bìa sổ đã được lau sạch, hôm qua tôi không nhớ mình có lau đi không, chẳng lẽ là thầy Lưu nửa đêm vụng trộm vào phòng tôi lau?
Tôi mở sổ ra, thấy phía trên có một dòng chữ của người khác: [Tôi đưa Tiểu Minh đi khám bác sĩ tâm lý, thầy Thẩm không cần phải lo lắng.
Còn nữa, lúc thầy không lên lớp thì đừng cầm sổ ra ngoài.]
Nét chữ rất bay bổng, giống một người từng luyện chữ nhiều năm, phù hợp với ấn tượng mà thầy Lưu mang đến cho người khác.
Chỉ là thầy Lưu lại viết chữ phồn thể, nếu không phải tôi có thói quen đọc truyện tranh bao nhiêu năm, đúng là không nhất định có thể xem hiểu.
Hắn ta đúng là rất quý trọng quyển sổ này, nhất định là do vô người cùng quan trọng tặng đi...
Vậy mà tôi lại dùng nó để đập côn trùng, thực sự có chút quá đáng.
Về sau cho dù tôi có dùng hỏng cái máy tính khởi động mất tận ba phút kia, cũng sẽ không dùng đến quyển sổ này.
Tôi dùng khăn lau sạch bìa sổ, lại bôi một ít dầu dưỡng trong suốt lên cho nó, rồi mới để trên bệ cửa sổ phơi nắng.
Cứ đến 7 giờ sáng là phòng của tôi sẽ có nắng chiếu vào, mãi đến 12 giờ trưa.
Bây giờ là 8 giờ, chắc chỉ mất 4 tiếng là có thể phơi khô.
Sau khi cẩn thận sắp xếp quyển sổ, tôi mới rời giường đi rửa mặt.
Thời gian hẹn Tiểu Ninh đi mua sắm là 10 giờ sáng, chúng tôi tập hợp ở trước cửa cửa hàng.
Ngồi xe bus từ khu nhà Bỉ Ngạn đến cửa hàng cần khoảng một giờ, thời gian rất gấp.
Tôi xuống quán đồ ăn sáng dưới lầu vội vàng ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành rồi xông lên xe bus, đến cửa hàng vào 9 giờ 50 phút.
Tôi vừa xuống xe, đã thấy Ninh Thiên Sách đi xuống từ trong một chiếc xe sang trọng tạm thời dừng ở gần.
Cứ như là số phận vậy, cậu ấy vừa nhấc mắt liền gặp được tôi, mỉm cười với tôi rồi đi tới.
Lúc này tôi đã không thể nhìn thấy nụ cười đẹp trai của Ninh Thiên Sách, ánh mắt vẫn luôn dính vào chiếc xe đáng giá ngàn vạn kia, mãi đến khi nó rời đi, tay của Ninh Thiên Sách lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, tôi mới tỉnh hồn lại.
"Chiếc xe kia..."
Tiểu Ninh hời hợt nói: "Xe chuyên dùng của đệ tử phái Mao Sơn ở thành phố H, khách sạn cung cấp tài xế."
Tôi che miệng lại, nơi đó hơi đau nhức.
Hóa ra Tiểu Ninh thật sự có tiền, có tiền như vậy mà cậu ấy còn kiên trì đi tàu vì để rèn luyện mình, thật sự là một chàng thanh niên tốt!
Lúc này lại nhìn Ninh Thiên Sách, toàn thân cậu ấy dường như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đạo đức xán lạn, càng thêm đẹp trai.
Thấy tôi do dự không đi, cậu ấy hướng đưa tay ra nói: "Làm sao vậy, đi thôi."
Nhìn qua ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của cậu ấy, lo lắng khó hiểu dâng lên trong lòng tôi lập tức biến mất.
Tôi nhảy qua vỗ bả vai cậu ấy, cười ha ha nói: "Tiểu Ninh, hôm nay cậu không mặc áo bào vàng vẫn rất đẹp trai nha!"
Ninh Thiên Sách hơi đỏ mặt: "Áo bào vàng là pháp y, chỉ có lúc làm nhiệm vụ mới mặc, đương nhiên bình thường không thể quá rêu rao rồi."
"Thế nhưng sáng hôm qua cậu đi bệnh viện tìm tôi cũng mặc áo bào vàng mà, không phải cậu mới xuống tàu sao?" Tôi nhớ lại, hình như chỉ có mỗi lần gặp ở cửa hàng vào thứ sáu tuần trước, cậu ấy mới mặc quần áo bình thường giống như một cậu học sinh sạch sẽ, đẹp vô cùng.
Ninh Thiên Sách càng đỏ mặt hơn: "Tôi thay trên đường chạy đến, trên tàu mặc áo cộc tay màu đen và quần đùi."
Cho dù hào phóng như tôi cũng bị Tiểu Ninh làm cho khiếp sợ, tên cuồng cởi trên đường cái đêm khuya sao?
"Pháp y là một loại nghi thức, cũng có thể tăng thêm công lực." Tiểu Ninh giải thích, "Công lực của tôi không đủ, vẫn cần ngoại vật phụ trợ."
Lòng tôi càng đau đớn hơn, phong kiến mê tín hại chết người mà! Một anh chàng đẹp trai lương thiện, đang yên đang lành lại bị lừa gạt trở thành tên cuồng cởi trên đường cái.
May mà lúc ấy trên quốc lộ không có người, nhỡ may bị nhìn thấy thì sao?
Quyết tâm bị tiền tài ăn mòn của tại kiên định một lần nữa.
Cho dù có tiền đi nữa, cũng không thể trở thành người bị tư tưởng mốc meo hại được, nhất định tôi phải trợ giúp Tiểu Ninh yêu khoa học!
Tầng một cửa hàng của Hạ Tân là một cái siêu thị lớn, bên trong cái gì cần có đều có, còn có quần áo rất rẻ.
Bởi vì tôi có thẻ ưu đãi nên thường xuyên đến cửa hàng mua quần áo.
Bây giờ đồ đang mặc trên người chính là hàng hạ giá năm ngoái.
Ninh Thiên Sách thiếu đồ dùng hàng ngày, tôi tự nhiên dẫn cậu ấy đến siêu thị, nếu như cần quần áo bình thường để mặc thì phải lên tầng mua.
Chẳng bao lâu sau, Hạ Tân nghe nói chúng tôi tới, cho dù có trăm công ngàn việc cũng phải dành thời gian xuống chiêu đãi chúng tôi.
Tôi khoát tay nói: "Cậu đi đi, đều bạn học cũ, còn cần khách khí như vậy sao."
"Ai tới đón cậu chứ? Tớ đến chiêu đãi Ninh thiên sư." Hạ Tân đá tôi một cú, cũng nhiệt tình nói với Tiểu Ninh, "Ninh thiên sư nhìn trúng cái gì cứ việc nói, cứ trực tiếp lấy đi, ghi vào sổ sách công ty là được."
Ninh Thiên Sách lại lắc đầu: "Chúng tôi có môn quy, không thể tham ô tài sản của tín đồ.
Lần trước trừ quỷ tôi cũng không có tác dụng quá lớn, nếu anh muố cửa hàng ngày sau không cần phải lo gì thì có thể thuê thầy Thẩm làm việc, có anh ấy, vạn sự không lo."
Lại nói tôi thật sự có thể tìm công việc khác.
Thời gian lên lớp của trường đào tạo đều vào buổi tối, mỗi tháng còn chưa vượt qua mười tiết, không ảnh hưởng đến việc khác.
Tôi lập tức tự tiến cử với Hạ Tân, biểu thị tôi có thể không cần tiền lương dành cho nghiên cứu sinh, dùng trình độ căn bản để tìm việc làm, làm gì trong siêu thị cũng được.
"Phòng thị trường của bọn tớ cũng đang cần tuyển người," Hạ Tân nhìn tôi, "Nhưng không đúng chuyên ngành của cậu!"
"Tháng đầu tớ có thể lấy lương dành cho thực tập sinh" Tôi nói, "Một tháng sau các cậu thấy được thì phát tiền lương bình thường, không được thì sa thải.
Được cho không một người làm việc còn không có lời sao?"
Bây giờ tôi cũng không cần tìm việc gấp lắm, nhưng làm thêm một vài việc kiếm kinh nghiệm xã hội cũng không tệ.
"Đúng thật." Hạ Tân gật đầu, "Ngày mai cậu gửi một bản sơ yếu lý lịch, bộ phận nhân sự của bọn tớ sẽ bàn bạc."
Sau khi có hy vọng tìm việc, tôi rất vui vẻ, liền lôi kéo Tiểu Ninh đi mua đồ khắp nơi.
Tôi thì chỉ mua một bình thuốc xịt côn trùng, còn là loại hiệu quả nhất do Hạ Tân đề nghị.
Cái gọi là tốt nhất cũng chỉ là nhằm vào mấy loại thường gặp như muỗi, chưa chắc đã có tác dụng với dòi bọ của Điền Bác Văn.
Tôi nói với Tiểu Ninh lo lắng của bản thân, Ninh Thiên Sách ngẫm lại: "Phái Mao Sơn của chúng tôi ở trong khu du lịch, phong cảnh rất đẹp, thảm thực vật tươi tốt, nhưng không có muỗi là bởi vì chúng tôi có phương pháp diệt côn trùng đặc biệt."
"Cậu có thể...!nói cho tôi một chút không?" Tôi mong đợi nhìn cậu ấy.
Ninh Thiên Sách gật đầu, cầm lấy thuốc xịt, gỡ miệng phun sương xuống.
Đồng thời cậu ấy kéo lấy tay tôi, dưới cái nhìn chằm chằm của tôi, cậu ấy dùng sức cắn ngón giữa tay phải của tôi, nhỏ mấy giọt máu vào trong bình.
Cậu ấy vặn nắp lại, lắc mạnh mấy lần rồi mới trả lại: "Được rồi, lần sau lên lớp anh cứ dùng cái này phun đám côn trùng kia, đảm bảo chết sạch."
Cái này...!Đây là phương pháp gì vậy?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...