Kỷ Sơ Đào kéo tay Kỳ Viêm đặt lên chiếc bụng phẳng lì của mình, mỉm cười chớp mắt nhìn hắn, mong chờ phản ứng của hắn.
Kỳ Viêm cứng đờ trong chốc lát.
Phất Linh đặt bình trà lên bàn rồi nhún người hành lễ, nói: “Chúc mừng Phò mã, điện hạ đã mang thai!”
Lòng bàn tay của Kỳ Viêm rất ấm áp, khiến bụng của nàng rất dễ dịu, hơi ấm như xuyên qua da thịt truyền vào sinh mệnh nhỏ bé còn chưa có ý thức trong bụng nàng. Hắn cụp mi che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, cứng đờ thật lâu, không thể phân biệt được là vì đã đoán được từ trước hay là vì quá bất ngờ mà quên phản ứng.
Kỷ Sơ Đào hơi thấp thỏm, thắc mắc thầm nghĩ: Chẳng lẽ Kỳ Viêm không vui?
Mới thành hôn chưa được mấy tháng đã mang thai, có phải là quá nhanh, hắn vẫn chưa chuẩn bị tinh thần không?
Nàng đang suy nghĩ miên man thì bỗng thấy Kỳ Viêm cúi xuống, một tay che chở eo nàng, một tay đỡ đầu gối của nàng, bế nàng lên tiến về phía giường.
Trước kia hai người thân thiết với nhau, Kỳ Viêm cũng thích bế nàng lên làm trò xằng bậy. Nhưng nay đã không còn như xưa, trong bụng nàng còn chứa một sinh mệnh nhỏ bé, không khỏi đỏ mặt thì thầm: “Chàng định làm gì vậy?”
Mặc dù sắc mặt của Kỳ Viêm không phân biệt được đang vui hay đang buồn nhưng ánh mắt của hắn rõ ràng sáng hơn bình thường, khẽ nói: “Lúc nãy thị tỳ nói, khanh khanh đang mang thai, phải cẩn thận một chút.”
Kỷ Sơ Đào sửng sốt, thẹn thùng nói: “Không cần cẩn thận đến mức này đâu. Đi bộ hai bước chân thì ta vẫn đi được mà.”
Khóe môi Kỳ Viêm cog lên, đặt Kỷ Sơ Đào ngồi lên giường, động tác nhẹ nhàng đến cực hạn.
Phất Linh cực kỳ tinh mắt, dẫn dắt các cung thị im lặng lui ra ngoài, để không gian lại cho hai vị chủ tử vừa gặp lại nhau một thời gian xa cách.
Trong phòng vắng người, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nổ tí tách trong chậu than. Kỷ Sơ Đào hơi thắc mắc, vươn tay chạm vào môi của Kỳ Viêm, khẽ cau mày: “Bổn cung mang thai, sao trông chàng không kinh ngạc chút nào vậy?”
Kỳ Viêm cười khẽ một tiếng, không trả lời, chỉ kéo tay Kỷ Sơ Đào đặt lên lồng ngực săn chắc của mình.
Bên dưới lồng ngực rộng lớn như sa mạc phương bắc ấy là một quả tim đang đập thình thịch như trống trận, khiến đầu ngón tay nàng tê dại, thể hiện niềm vui sướng khó có thể miêu tả thành lời.
Nhịp tim sẽ không nói dối, lúc này Kỷ Sơ Đào mới biết, vừa rồi Kỳ Viêm không có phản ứng không phải là vì không vui, mà là vì quá vui mừng.
“Thì ra khi ta đang chuẩn bị bất ngờ cho khanh khanh, khanh khanh cũng chuẩn bị một bất ngờ tặng cho ta.” Điều tuyệt vời nhất trên thế gian này còn gì hơn thế?
Kỳ Viêm nhân tiện ngồi cạnh nàng, mười ngón tay đan vào nhau, mặc cho ý cười từ khóe môi lan tỏa đến đuôi lông mày: “Chuyện khi nào?”
Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được Kỳ Viêm thật sự rất vui sướng. Cũng như lúc trước hắn từng nhận cành đan quế và kiếm tuệ mà nàng đích thân tặng cho hắn, niềm vui của hắn được ẩn giấu rất sâu, thế nên thường xuyên quên mất đáp lại người khác.
Cảm xúc ấm ức trong lòng Kỷ Sơ Đào thoáng chốc tan thành mây khói, mím môi cười nói: “Đã hơn ba tháng.”
“Hơn ba tháng…” Kỳ Viêm lặp lại lần nữa, ôm nàng quay sang hôn một cái rồi nhớ lại: “Thụ thai từ lần nào nhỉ? Lúc ở bể tắm, hay là lúc ở thư phòng?”
Hai lần đó hai người huyên náo ầm ĩ nhất, lúc trên giường lúc bên cửa sổ, nàng bị hắn dỗ dành làm rất nhiều chuyện quá đáng, thể diện và lễ nghi của Đế Cơ đều bị Kỳ Viêm phá tan thành không còn một mảnh. Có một số chi tiết, đến bây giờ nhớ lại vẫn đủ để khiến người ta đỏ mặt tới tận mang thai.
Vành tai của Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, liếc Kỳ Viêm một cái: “Chàng còn dám nói nữa! Thái y nói mấy tháng đầu mang thai là lúc thai nhi yếu ớt nhất, sau này chàng không được…”
Dừng lại một chút, nàng vừa nhẹ giọng vừa nghiêm túc như thể đang tiết lộ bí mật nào đó: “… Chàng không được làm bừa nữa.”
Kỳ Viêm cười đồng ý, lại cúi xuống vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của nàng, hỏi: “Nàng khóc à?”
Kỷ Sơ Đào xấu hổ không dám thừa nhận. Kỳ Viêm không vạch trần mà chỉ nắm chặt tay nàng, nói: “Nghe bảo nữ tử mang thai sẽ rất vất vả, nếu nàng khó chịu thì cứ nói thẳng với ta, ta sẽ bầu bạn bên cạnh nàng.”
Kỷ Sơ Đào gật đầu thật mạnh, gác đầu lên vai hắn.
Trước bữa tối, hai người cứ im lặng tựa vào nhau, hoãn lại cảm xúc quá mức kích động của mình.
Bàn tay của Kỳ Viêm vẫn vuốt ve bụng dưới phẳng phiu của Kỷ Sơ Đào, tràn đầy yêu thương và trân trọng, khàn giọng nói: “Không nhận ra được.”
“Thái y nói, phải chờ hơn bốn tháng bụng mới nhô lên.” Kỷ Sơ Đào trả lời.
Kỳ Viêm lại cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tai lên bụng Kỷ Sơ Đào, dùng tư thế thần phục, cố gắng nắm bắt động tĩnh của sinh mệnh nhỏ bé có quan hệ huyết thống với mình.
Hóa ra một nam nhân dù mạnh mẽ và ngang ngược cỡ nào, thuở đầu mới làm cha vẫn khó có thể che giấu vẻ tò mò như một đứa trẻ.
Kỷ Sơ Đào tiện tay vuốt ve gò má anh tuấn nghiêm túc của nam nhân, bất đắc dĩ nhắc nhở hắn: “Chỗ đó là dạ dày của bổn cung, chàng lui xuống chút nữa.”
Nghe nhầm chỗ, chính Kỳ Viêm cũng cảm thấy buồn cười. Hắn dời xuống một đoạn ngắn, vẫn không nghe thấy động tĩnh của bé con.
“Có là vì nó còn quá nhỏ, phải chờ mấy tháng nữa mới máy thai.” Kỷ Sơ Đào cũng là lần đầu tiên làm mẫu thân, chuyện gì cũng có các cung tỳ và ma ma quan tâm, thế nên nàng không am hiểu cho lắm.
“Bé con, con phải nghe lời nương của con đấy nhé, đừng giày vò nương.” Giọng nói trầm thấp êm tai của Kỳ Viêm vang lên, thành kính hôn lên bụng Kỷ Sơ Đào cách mấy lớp vải áo.
Thấy dáng vẻ dịu dàng như dã thú trút bỏ toàn bộ nanh vuốt của hắn, trái tim Kỷ Sơ Đào vô cùng ấm áp, đang định nói gì đó thì dạ dày vừa mới nôn mửa hết đồ ăn bỗng phát ra tiếng vang ùng ục.
Gian phòng lặng ngắt như tờ trong chốc lát.
Kỳ Viêm rất thông cảm, nhìn sắc mặt đỏ bừng của Đế Cơ, hắn nắm tay nàng cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi dùng bữa.”
Đêm nay là giao thừa, trời vừa tối Kinh đô sẽ bắn pháo hoa.
Bởi vì Kỷ Sơ Đào đang mang thai, e rằng đốt pháo hoa sẽ khiến nàng bị giật mình nên năm nay, trong phủ không mua pháo hoa, chỉ thắp hơn trăm chiếc đèn cung đình vẽ hoa cỏ, ánh lửa ấm áp thắp sáng toàn bộ phủ đệ sáng trưng như ban ngày.
Trong giai đoạn mang thai, Kỷ Sơ Đào không có khẩu vị gì, ăn vừa ít vừa chậm. Kỳ Viêm kiên nhẫn dỗ dành nàng ăn nhiều mấy miếng, mãi đến khi nàng thật sự không chịu ăn tiếp, hắn mới bưng đồ ăn thừa của nàng, vội vàng ăn mấy miếng.
Kỷ Sơ Đào đau lòng hắn, đè lên đũa của hắn: “Chàng bôn ba vất vả, vẫn là kêu nhà bếp bưng ít đồ ăn nóng hổi lên đây cho chàng, đừng ăn cơm thừa canh cặn.”
“Không sao.” Kỳ Viêm nhướn mày: “Tại Kỳ gia, nam nhân đều phải ăn cơm thừa canh cặn của thê tử.”
Còn có gia quy kiểu này ư?
Kỷ Sơ Đào nửa tin nửa ngờ, nhoài người về phía hắn, nghi ngờ hỏi: “Có thật không?”
Kỳ Viêm cười ngang tàng.
Kỷ Sơ Đào chán nản, buồn bực nói: “Chàng lại dỗ ta nữa rồi.”
Kỳ Viêm nói: “Ta không dỗ nàng, từ hôm nay trở đi, đây là gia quy của nhà ta, ta đặt ra.”
Không biết từ khi nào đã có tuyết rơi xuống, chưa đầy nửa canh giờ sau, tuyết đã phủ kín khắp nơi.
Kỳ Viêm chỉ đi tắm một cái, lúc ra ngoài thì nghe cung tỳ Vãn Trúc nói Kỷ Sơ Đào không nghe khuyên bảo, chạy ra ngoài chơi tuyết mất rồi.
Kỳ Viêm cầm áo ngoài khoác lên người, chạy ra ngoài theo chỉ dẫn của cung tỳ, quả nhiên thấy Kỷ Sơ Đào đang nắn quả cầu tuyết trước bậc thềm. Sắc mặt của mấy ma ma bên cạnh đều đen sì, liên tục khuyên nhủ nàng về phòng, mặc dù nàng đồng ý rất nhanh nhưng vẫn không xê dịch bước chân, sắp làm mẫu thân rồi mà giờ lại ngang bướng như tiểu hài tử.
Thấy Kỳ Viêm đi tới, đôi mắt của Kỷ Sơ Đào sáng lên, nâng con thỏ bằng tuyết cho hắn xem như hiến vật quý, vừa giậm chân vừa cười nói: “Kỳ Viêm, chàng xem kìa, con thỏ do ta nặn đấy! Dễ thương không?”
Ngón tay đều bị đỏ bừng vì lạnh cóng, Kỳ Viêm nhíu mày, vươn tay lấy con thỏ đó ra rồi kéo nàng vào lòng ủ ấm.
Vừa tắm rửa xong nên thân thể của nam nhân nóng hôi hổi, Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu ấn bàn tay lên người hắn chặt hơn, ấm áp đến mức khiến nàng khẽ thở dài.
Bàn tay của nàng mềm mại không xương, ánh mắt Kỳ Viêm trầm xuống.
Hắn khom lưng bế Kỷ Sơ Đào, cẩn thận che chở bụng của nàng, tiến về phía phòng ngủ.
“Kỳ Viêm, chàng làm gì vậy?” Kỷ Sơ Đào vung chân đá vào không khí, đám cung thị ma ma đều đang nhìn kia kìa!
“Về phòng, sưởi ấm.” Vừa nói, Kỳ Viêm vừa giơ chân đá văng cửa tẩm điện.
Cứ thế sưởi ấm đến hơn nửa đêm.
Đêm tuyết ở Kinh đô rất yên tĩnh, ánh sáng pháo hoa từ nơi xa lóe lên, chiếu vào khung cửa sổ, mùi thơm ấm áp lan tỏa khắp gian phòng. Kỷ Sơ Đào được ôm vào lòng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ và tiếng thì thầm khàn khàn của nam nhân, từ đầu ngón tay đến tận trái tim đều ấm áp nóng rực, không còn tâm trạng nào để so đo chuyện “giúp đỡ lẫn nhau” mà hắn mới bày ra.
Cuối cùng, khi Kỳ Viêm rửa tay lau mặt cho nàng, Kỷ Sơ Đào đã mệt mỏi không chịu nổi, mơ màng hỏi một câu: “Kỳ Viêm, chàng muốn có nhi tử hay là nữ nhi?”
“Đều được.” Kỳ Viêm vắt khô khăn lụa, lau sạch từng khớp ngón tay non mịn của nàng, giọng nói khàn khàn tràn ngập thỏa mãn sau khi thân thiết với nhau: “Nếu là nữ nhi thì mỗi ngày, chúng ta sẽ cho con bé ăn diện trang điểm thật xinh đẹp, cho con bé lớn lên suôn sẻ vô tư lự.”
“Nếu là nhi tử thì sao?” Kỷ Sơ Đào hỏi.
Nhắc đến nhi tử, giọng Kỳ Viêm trở nên cứng hơn: “Nhi tử cũng được, có thể đánh nó một trận, lớn lên thì đưa đến quân doanh.”
Kỷ Sơ Đào bật cười, bất đắc dĩ nói: “Làm gì có người cha nào như chàng.”
“Nam hài tử thì phải rèn giũa, sống trong nhung lụa sẽ khiến nó hư hỏng.” Khóe môi Kỳ Viêm cong lên, kiên trì giữ gìn phương thức dạy dỗ nhi tử của Kỳ gia.
“Chẳng lẽ chàng định dạy dỗ ra Kỳ Viêm thứ hai?” Nói đoạn, Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu tưởng tượng mười năm sau, một Kỳ Viêm nhỏ trợn mắt với cha mình, không khỏi bật cười thành tiếng.
Có mong chờ, dường như quá trình mang thai dài dòng cũng trở nên thú vị hơn hẳn.
Sau tết Nguyên tiêu, tiết trời dần dần ấm lại, có Kỳ Viêm chăm nom trông chừng, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng tăng cân một chút sau quãng thời gian nôn nghén sụt cân.
Sau khi mang thai bốn tháng, bụng của nàng hơi nhô lên. Một ngày nào đó, Kỷ Sơ Đào đang nằm nghỉ ngơi trên giường thì chợt cảm thấy có động tĩnh trong bụng.
Rất nhẹ, lướt qua rồi biến mất.
Nàng vừa mừng vừa sợ, vẫn giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích, vội vàng nhìn ra ngoài cửa kêu to: “Kỳ Viêm!”
Kỳ Viêm lập tức tiến vào cung điện, thậm chí không kịp cởi quan bào, ngồi bên giường quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“Cựa quậy rồi.” Kỷ Sơ Đào chỉ vào bụng mình, vẻ mặt đầy vui sướng: “Chàng mau vuốt ve mà xem, nó mới cựa quậy!”
“Thật không?” Vẻ mặt Kỳ Viêm hơi dao động, cẩn thận đặt tay lên bụng bầu hơi nhô lên dưới sự hướng dẫn của Kỷ Sơ Đào.
Lát sau, hắn nghiêng người đặt tai lên bụng nàng, hai phu thê đều nín thở tập trung tinh thần, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu sinh mệnh nhỏ bé nhút nhát ấy.
Sau một thời gian chờ đợi thật lâu, ngay khi Kỷ Sơ Đào cho rằng bé con kia giận dỗi không chịu gặp cha mình thì động tĩnh máy thai rất nhỏ truyền đến từ bụng nàng.
“Chàng có cảm nhận được không?” Kìm nén niềm vui sướng trong lòng, Kỷ Sơ Đào khẽ thì thào.
“Ừ, đang cựa quậy.” Kỳ Viêm nhướn mày, bật cười thành tiếng.
Cảm giác kỳ diệu khi thấy một sinh mệnh nhỏ bé nhúc nhích trong bào thai, cảm nhận được sự gắn kết huyết thống giữa hai người, thật sự là diệu kỳ không gì sánh bằng.
Hắn đứng dậy, ôm chầm Kỷ Sơ Đào, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi nàng rồi thở hổn hển, nói: “Đây là hài tử của chúng ta!”
Sau lần đầu tiên máy thai, bụng của Kỷ Sơ Đào nhanh chóng phình to, tựa như hạt giống đang ra sức hấp thụ chất dinh dưỡng chung quanh.
Ban đêm Kỷ Sơ Đào không tiện trở mình, lại thường xuyên đi tiểu đêm, mỗi lần đều đánh thức Kỳ Viêm. Thế là nam nhân thành thạo khoác áo mang giày, đỡ nàng vào gian phòng nhỏ sau bình phong để giải quyết nhu cầu.
Cho dù thân phận của nàng là Đế Cơ cao quý, có hàng trăm hàng ngàn người hầu nhưng suy cho cùng, người ngoài vẫn không thể chia sẻ những phiền phức sau khi mang thai của nàng.
Kỳ Viêm chưa bao giờ tỏ vẻ không kiên nhẫn, Kỷ Sơ Đào lại cảm thấy phiền muộn, nản chí nói: “Sau này chúng ta ngủ riêng đi, để các cung tỳ và ma ma chăm sóc ta đi tiểu đêm là được.”
Kỳ Viêm vừa ngả lưng xuống giường thì thoáng chốc mở mắt, nhìn nàng khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Cảm nhận được sự quan tâm lo lắng trong giọng nói của hắn, những cảm xúc khó có thể kiểm soát trong thời gian mang thai của nàng đều biến thành đau lòng, giải thích: “Lúc nào cũng quấy nhiễu chàng, thế thì không ổn.”
Ban ngày hắn phải vào triều, xử lý công việc trong quân đội, thỉnh thoảng xã giao với đồng liêu, rèn luyện võ nghệ, không có một khắc rảnh rỗi. Vất vả lắm ban đêm mới được nghỉ ngơi một lát, còn phải hầu hạ mình thường xuyên đi tiểu đêm, thậm chí chuyện cỏn con như bôi mỡ hoa hồng lên bụng mình, hắn cũng phải đích thân bôi thì mới yên tâm.
Nghe lời nói của nàng, Kỳ Viêm vươn tay vuốt phẳng nếp nhăn trên ấn đường của nàng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa tràn ngập sức mạnh khiến người ta tin phục: “Không thấy nàng, mới khiến ta bị phân tâm.”
“Nàng chưa bao giờ là phiền phức, khanh khanh.” Hắn nói.
Vành mắt của Kỷ Sơ Đào cay xè, nở nụ cười, thỏa mãn chui vào lòng Kỳ Viêm, ngẩng đầu nhận nụ hôn an ủi của hắn.
Buổi sáng thức giấc, lúc thay quần áo, Kỷ Sơ Đào nhìn bụng bầu của mình trong gương, không khỏi buông tiếng thở dài: “Xấu quá.”
Có cung thị, ma ma và Thái y thay phiên nhau hầu hạ, mặc dù nàng không bị lên đồi mồi hay béo phì như các thai phụ bình thường, làn da vẫn mịn màng nõn nà như trước, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh nhưng bụng bầu nhô lên nặng nề, khiến cánh tay là cổ mảnh khảnh trông vô cùng quái dị.
“Rất đẹp.” Kỳ Viêm đặt nàng ngồi lên giường nhỏ, vén vạt áo quỳ một chân, giúp nàng mang giày thêu bằng tơ ngó sen.
Nàng mang thai không tiện khom lưng, lúc chỉ có hai người ở bên nhau, những chuyện nhỏ nhặt kiểu này đều là Kỳ Viêm hầu hạ nàng. Lúc mang giày cho nàng, vẻ mặt của hắn vừa nghiêm túc vừa tràn đầy vui sướng của một người lần đầu được làm cha, thế nên Kỷ Sơ Đào cảm thấy dù mình vất vả cỡ nào cũng đáng giá.
Đầu tháng bảy, hai ngày trước khi sắp lâm bồn, Kỷ Sơ Đào vẫn ăn diện chỉn chu tỉ mỉ, ngay cả sợi tóc cũng dịu dàng nhã nhặn, ngoại trừ bụng bầu nhô lên dưới làn váy chức hà y, tất cả mọi thứ còn lại vẫn xinh đẹp cao quý như ngày xưa.
Nàng nói với Kỳ Viêm: “Sau này ta sinh nở, chàng không được vào phòng sinh đâu đấy.”
Nàng đã học được không ít điều cần chú ý trong lúc sinh nở từ chỗ ma ma. Nàng nghĩ rằng lúc sinh con mình sẽ vô cùng nhếch nhác, không được để Kỳ Viêm thấy cảnh đó.
Hắn sẽ đau lòng chết mất.
Thấy Kỳ Viêm không trả lời, nàng đặt một tay lên bụng bầu đã sắp đến ngày sinh nở, một tay nhẹ nhàng nắm bàn tay Kỳ Viêm, cười nói: “Chàng hứa với ta đi.”
Kỳ Viêm cũng nắm tay nàng, cố gắng nở nụ cười mà không thành công cho lắm, dùng hết sự dịu dàng suốt cuộc đời, trả lời: “Ừ.”
Ngày sinh nở là giữa đêm khuya, Kỳ Viêm và Kỷ Nguyên hầu như gọi toàn bộ y quan của Thái Y viện đến Hầu phủ chờ đợi mệnh lệnh.
Lúc sinh nở, các ma ma liên tục lau mồ hôi đi ra đi vào phòng sinh, bẩm báo tình hình với các Thái y đang chờ sẵn trong phòng bên cạnh để Thái y kịp thời điều chỉnh phương thức đỡ đẻ…
Mặc dù sinh đứa con đầu lòng hơi vất vả một chút nhưng may mà không gặp nguy hiểm gì.
Trời sáng, ma ma bế một đứa trẻ mặt nhăn như đít khỉ, miệng khóc nỉ non đặt bên gối Kỷ Sơ Đào, quỳ lạy cao giọng chúc mừng: “Chúc mừng điện hạ! Là một Tiểu Thế tử khỏe mạnh!”
Toàn bộ cung thị và Thái y đứng chờ ngoài sân nghe tin vui này thì cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to ba lần: “Chúc mừng điện hạ sinh được lân nhi!”
Gần như cùng lúc đó, Kỳ Viêm sải bước vào phòng, nắm bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Kỷ Sơ Đào, nói: “Khanh khanh…”
Giọng nói của hắn khàn khàn, đôi mắt phủ kín tơ máu, ngay cả râu cũng mọc lún phún, chạm vào chỉ thấy đau tay.
“Bổn cung không sao.” Kỷ Sơ Đào mỉm cười, sau đó mệt mỏi nói: “Người sinh hài tử là bổn cung, sao trông chàng còn tiều tụy hơn ta vậy?”
Kỳ Viêm không trả lời, chỉ cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi không còn giọt máu của Kỷ Sơ Đào, sau đó đặt trán mình lên trán nàng, khàn giọng nói: “Ngủ một lát đi, khanh khanh.”
Kỷ Sơ Đào gật đầu, thậm chí không buồn xem nhi tử của mình thêm một lần, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Mấy ngày sau, Kỷ Sơ Đào mới biết vì sao hôm đó Kỳ Viêm lại tiều tụy đến thế.
“Điện hạ đau suốt đêm, Phò mã cũng thức trắng đêm, mấy lần muốn xông vào phòng sinh để xem điện hạ nhưng nhớ lại lời nói của điện hạ, không cho phép ngài ấy vào phòng sinh, thế nên ngài ấy chỉ có thể nhịn xuống.”
Phất Linh bình tĩnh kể lại cảnh tượng mình đã thấy trong lúc Kỷ Sơ Đào sinh nở: “Sau này nô tỳ tìm thấy Phò mã trong phòng thờ, ngài ấy đang thắp hương cho bức tranh của Kỳ lão phu nhân, thậm chí không phát hiện nô tỳ đến gần dâng trà cho ngài ấy, chỉ nghe ngài ấy nói…”
“Chàng ấy nói gì?” Kỷ Sơ Đào chẳng buồn uống canh, tò mò hỏi.
Hôm ấy, Kỳ Tướng quân xưa nay không tin đất trời, không tin quỷ thần lần đầu tiên khấu đầu cầu xin trước bức họa của người mẹ đã khuất: “Đứa con bất hiếu cầu xin linh hồn của mẫu thân trên trời, hãy phù hộ cho mẹ con khanh khanh được bình an!”
Nếu không phải sốt ruột đến mức mất lý trí thì Kỳ Viêm kiêu ngạo không ai bì nổi sao chịu cúi cái đầu cao ngạo của mình, gửi gắm hy vọng vào thần linh hư vô mờ ảo?
Hắn kiệt ngạo bất tuân, lại đưa toàn bộ nhược điểm vào tay nàng.
Nghe câu chuyện mà Phất Linh kể lại, trái tim Kỷ Sơ Đào tràn đầy chua xót, vừa ấm áp vừa đau lòng.
Ma ma bế Tiểu Thế tử vừa ngủ say về phòng. Kỷ Sơ Đào vẫy tay gọi nam nhân vừa bước vào cửa, dịu dàng nói: “Kỳ Viêm, bế hài tử của chàng đi.”
Kỳ Viêm vươn tay ra theo phản xạ, ma ma cẩn thận đặt đứa bé còn nằm trong tã lót vào lòng hắn.
Kỳ Viêm bế hài tử với tư thế cứng đờ như cục đá, trông quái dị đến mức không thể quái dị hơn được nữa.
Kỷ Sơ Đào không nhịn được phì cười thành tiếng.
Bị thê tử giễu cợt, Kỳ Viêm nhướn mày, đưa nhi tử cho ma ma rồi tiến về phía trước, ôm vòng eo của Kỷ Sơ Đào, thì thầm: “Ôm khanh khanh thoải mái hơn nhiều.”
…
Năm năm sau.
Kỳ Viêm mặc nhung phục bước vào cổng, vừa đi qua sân giữa thì thấy một nam hài tử sải bước chạy tới, cất tiếng kêu bằng giọng nói non nớt: “Cha!”
Mặc dù tiểu hài nhi vẫn còn nhỏ tuổi nhưng vô cùng hoạt bát, khuôn mặt tuấn tú ngây thơ, đường nét ngang tàng giống Kỳ Viêm như tạc tượng.
Kỳ Viêm nhíu mày nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ nhắn bẩn thỉu của nhi tử, ghét bỏ xách cổ áo nó lên, hỏi: “Kỳ Cảnh Lan, mẫu thân của con đâu?”
“Đang trêu đùa với tiểu muội trong phòng khách.” Bị cha mình xách cổ áo như xách một chú gà con, Kỳ Cảnh Lan quơ tay quơ chân giữa không trung một lát rồi hoàn toàn thành thật, không dám nhúc nhích.
“Hầu gia, Thế tử.”
Các cung thị đã thay đổi xưng hô, lần lượt hành lễ chào hai cha con.
Vẻ mặt Kỳ Viêm lạnh lùng, xách nhi tử sải bước vào phòng.
Đế Cơ dịu dàng xinh đẹp đang cầm trống bỏi trêu đùa một bé gái xinh xắn như tiên đồng nằm trong nôi cười khanh khách. Ánh nắng đầu mùa thu xuyên qua song cửa chiếu lên người nàng, chức hà y diễm lệ tinh xảo, khi nàng ngoảnh đầu nhìn lại, ngay cả từng sợi tóc cũng lộng lẫy tỏa sáng.
Quãng đời sau này hãy còn dài, tháng năm trôi qua không ưu sầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...