Kỷ Sơ Đào suốt đêm không ngủ ngon giấc, trong mơ lúc thì nghe Kỷ Chiêu hồi bé cười híp mắt gọi nàng: “Tam Hoàng tỷ, đến đây chơi đá cầu đi!”
Lúc thì là Kỷ Chiêu mười sáu tuổi tóc tai bù xù, đôi mắt đỏ ngầu giận dữ nói: “Kẻ muốn làm đại sự thì tầm mắt phải cao, lòng dạ phải tàn nhẫn… Trẫm chỉ tuân theo đạo làm Đế vương mà phụ hoàng chỉ dạy thôi, trẫm có gì sai chứ!”
“Tam Hoàng tỷ, dù trẫm ác độc cay nghiệt cỡ nào thì trẫm vẫn chưa từng thực sự hại tỷ, sao tỷ lại nhẫn tâm như vậy?”
“Tam Hoàng tỷ, cứu trẫm!”
“…”
Kỷ Sơ Đào bất chợt bừng tỉnh. Lúc này trời vừa hửng sáng, mấy chiếc đèn lụa trên bàn tỏa ánh sáng nhạt nhẽo, chiếu sáng gương mặt anh tuấn của nam nhân nằm bên gối nàng.
Không biết Kỳ Viêm mới tỉnh dậy hay là chưa ngủ, ánh mắt sâu thẳm tỉnh táo, thuận thế nghiêng người, vươn tay ôm Kỷ Sơ Đào đang thở hổn không ngừng vào lòng, hôn lên trán nàng: “Đừng sợ, có ta đây.”
Kỷ Sơ Đào còn nhớ giờ này năm ngoái, họ gặp chuyện trong lễ Thân Tằm, lúc ở trong hang động, Kỳ Viêm cũng từng hạ thấp dáng vẻ an ủi nàng, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ đừng sợ, có thần ở đây.”
Kỷ Sơ Đào mơ hồ “ưm” một tiếng, dụi đầu vào lòng Kỳ Viêm, giọng nói lúc ngái ngủ có vẻ mềm mại ngoan ngoãn hơn hẳn: “Kỳ Viêm, chàng vẫn ở đây canh chừng không rời đi à?”
Kỳ Viêm vươn tay vuốt ve ấn đường của nàng, không yên tâm nói: “Nàng mơ thấy ác mộng, cứ cau mày mãi.”
Cảm nhận được ngón tay mạnh mẽ ấm áp vuốt ve ấn đường, Kỷ Sơ Đào chớp mắt, nói: “Ta mơ thấy Hoàng đế.”
Kỳ Viêm im lặng. Lát sau, giọng nói vừa trầm thấp vừa tràn đầy sức thuyết phục vang lên từ đỉnh đầu: “Ta đã từng giao phong chính diện với Bắc Yến, binh lực của đối phương nhiều gấp đôi của ta, đành phải bất đắc dĩ phái một tiểu đội hai ngàn người ra ngoài dụ địch, còn mình thì dẫn binh đi vòng vèo đánh lén chủ thành của Bắc Yến. Nhưng ngày ấy gặp đại tuyết giữa đường, công thành thì nhất định sẽ kéo dài thời gian, chỉ còn cách từ bỏ tập kích chủ thành, quay về chi viện thì mới cứu được hai ngàn tinh binh kia…”
Quyết định tiếp tục tập kích chủ thành hay là trở về cứu viện phe mình, đây thật sự là một sự lựa chọn khó khăn.
Kỷ Sơ Đào nghe say sưa, cũng bắt đầu lo lắng: “Rồi sao nữa?”
“Ta quyết định tiếp tục tập kích chủ thành, Bắc Yến đại bại nhưng hai ngàn tướng sĩ kia cũng đều chết trên chiến trường.”
Giọng Kỳ Viêm trầm xuống, nói cho Kỷ Sơ Đào: “Trước sau khó có thể vẹn toàn, chỉ cần lựa chọn điều có lợi nhất cho đại cục, không thẹn với lương tâm là được.”
Kỷ Sơ Đào biết, Kỳ Viêm đang mượn ví dụ thực tế của mình để an ủi nàng, đừng áy náy vì từ bỏ Kỷ Chiêu.
Dù sao thì Kỷ Chiêu vừa nói có tình cảm sâu nặng với nàng, vừa gác lưỡi dao lên cổ nàng.
“Không phải ta sợ chuyện đó.” Kỷ Sơ Đào khẽ nói: “Ta hơi lo cho đại tỷ. Tỷ ấy bị phụ hoàng tự tay hạ loại độc như vậy, gặp phải phản bội như vậy, ta sợ tỷ ấy sẽ lôi kéo Hoàng đế ngọc nát đá tan…”
“Yên tâm, nếu nàng ta thật sự có tâm tư như vậy thì tất nhiên sẽ có người ngăn cản.” Giọng Kỳ Viêm rất bình tĩnh. So với mạng sống của Kỷ Nguyên, hắn càng quan tâm tới người trong lòng mình.
Hắn ôm nàng chặt hơn, thân thể hai người kề sát bên nhau, khẽ nói: “Ngủ thêm một lát đi.”
Tiết trời tháng ba, mặc dù mưa to mấy ngày liền nhưng nhiệt độ không khí hơi tăng lên một chút, nằm gần sát nhau như vậy thì hơi nóng.
Kỷ Sơ Đào khẽ cựa quậy thân thể, một lát sau, nàng nói lí nhí: “Bổn cung không ngủ được.”
Kỳ Viêm không lên tiếng, bàn tay cứng cáp từ vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng mò lên trên, vuốt ve cổ của nàng, nhẹ nhàng bóp chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng.
Rèm lụa mông lung, Kỷ Sơ Đào ngước mắt lên thì đụng vào một đôi mắt tựa như sóng ngầm mãnh liệt.
Trái tim Kỷ Sơ Đào chợt đập thật mạnh, đã nhận thấy có dấu hiệu nguy hiểm.
“Điện hạ cứ suy nghĩ miên man suốt ngày, khi nào mới thấy người trước mắt?” Giọng Kỳ Viêm rõ ràng tràn đầy bất mãn.
Đã có một đoạn thời gian hắn chưa chạm vào nàng, đang là lúc kìm nén rất vất vả, lúc này giọng nói khàn khàn: “Đã không ngủ được thì không ngại làm chút chuyện thú vị.”
Nụ hôn nóng bỏng nói đến là đến, không lưu tình chút nào.
Cái gọi là “chuyện thú vị”, Kỷ Sơ Đào đã từng may mắn lĩnh giáo hai lần. Mặc dù Kỳ Viêm đã cố gắng kìm nén nhân nhượng nàng nhưng mỗi lần vẫn giày vò nàng quá mức, kiểu gì cũng phải nằm nghỉ ngơi một ngày mới đỡ hơn…
Cho dù trước kia Kỷ Sơ Đào chưa từng có kinh nghiệm thì vẫn biết rõ hắn càng ấy hơn nam nhân bình thường.
Kỳ Viêm nhanh chóng động tình, nụ hôn rõ ràng trở nên hung ác hơn hẳn, đổi một tư thế chống tay trên giường, bàn tay cũng bắt đầu không thành thật. Kỷ Sơ Đào không chịu nổi, không khỏi sợ hãi, vội vàng chống tay lên ngực hắn né tránh, thở hổn hển nói: “Ngủ thôi ngủ thôi, bổn cung ngủ ngay đây!”
“Chờ lát nữa ngủ tiếp, hửm?” Khô nóng đã bị khơi mào, hiển nhiên Kỳ Viêm không có ý định buông tha cho nàng nhanh như vậy.
“Không cần.” Đôi môi Kỷ Sơ Đào hồng hào, nhíu mày lẩm bẩm: “Chàng nói là ‘chờ lát nữa’, chắc chắn sẽ phải chờ mấy canh giờ mới xong.”
Tiếng phàn nàn lí nhí, song vẫn lọt vào tai Kỳ Viêm.
Hắn cười khàn khàn, thành thật nói: “Ta bận tâm điện hạ vừa nếm mùi vị nên đã kiềm chế lắm rồi.”
Kỷ Sơ Đào hoàn toàn không còn cách nào khác, cũng bất chấp trên người khó chịu, vội vàng tránh xa thân thể nóng như lò lửa của hắn, xoay người xấu hổ nói: “Ai muốn thảo luận chuyện này với chàng? Vẫn chưa thành thân đâu, cứ làm chuyện này mãi thì không ổn.”
Tiếng tấm chăn bị xốc vang lên, thân thể cường tráng của nam nhân nhanh chóng kề sát thân thể của nàng, tiếp tục ôm nàng dỗ dành: “Đã được tứ hôn rồi.”
“Tứ hôn cũng không được, phải thành hôn mới tính!”
Kỷ Sơ Đào thầm nghĩ, nàng không muốn bụng bự xuất giá đâu, vậy thì xấu xí lắm!
“Khanh khanh…” Động tác sột soạt, giọng nói khàn khàn.
“Không được là không được!” Kỷ Sơ Đào hiếm khi kiên cường một lần, mềm giọng nghiêm túc nói: “Chàng còn tiếp tục nữa thì ta sẽ không cho chàng lên giường đâu!”
“Hừm…” Nam nhân phát ra tiếng rên rỉ tràn ngập bất mãn từ xoang mũi.
Sống lưng Kỷ Sơ Đào cứng đờ, chỉ sợ Kỳ Viêm sẽ liều mạng đè lên người mình. Nàng hoàn toàn không thể chống cự sự bá đạo của Kỳ Viêm…
Nhưng chờ thật lâu, Kỳ Viêm vẫn không ép buộc nàng mà chỉ cưng chiều ôm vòng eo của nàng, vùi chóp mũi vào hõm vai của nàng hít thở thật sâu.
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
…
Kỳ Viêm dự đoán không sai, cho dù Kỷ Nguyên muốn tự gieo mình xuống vực thẳm thì cũng sẽ có người ra tay ngăn cản.
Mấy ngày qua, Kỷ Nguyên không vào triều, thiếu niên thiên tử cũng vắng mặt suốt một thời gian dài, bách quan nhất thời bàn tán xôn xao.
Trong Trường Tín cung, Kỷ Nguyên hoàn toàn không kinh ngạc khi thấy Chử Hành xuất hiện ở đây.
Nho thần có phong thái lỗi lạc như tiên chắp hai ống tay áo, nhìn Kỷ Nguyên ngồi trên chủ vị, ánh mắt đan xen nhiều loại cảm xúc, hỏi: “Nước không thể một ngày không có vua, vị trí trên long ỷ, điện hạ định lập người khác…”
Dừng lại một lát, hắn ta buông mi hỏi: “… Hay là tự đăng cơ?”
Người thông minh phiền phức như thế đấy. Ánh mắt Kỷ Nguyên thay đổi, lạnh nhạt nói: “Chử ái khanh, chỉ dựa vào câu nói này của khanh, bổn cung có thể giết khanh.”
Chử Hành vẫn không hề sợ hãi. Dường như lúc nào hắn ta cũng bình tĩnh ung dung, trên đời này không có chuyện gì có thể làm dao động tâm trí của hắn ta. Nhưng nếu Kỷ Nguyên nhìn kỹ thì sẽ thấy yết hầu của hắn ta khẽ nhích lên nhích xuống, dường như đang cố gắng kìm nén cảm xúc sôi trào dưới tấm mặt nạ bình tĩnh ấy.
Hồi lâu sau, hắn ta hỏi: “Điện hạ thế nào rồi?”
Kỷ Nguyên cười khẽ. Tả tướng Chử đại nhân công chính vô tư, thế mà lại không hỏi “bệ hạ thế nào rồi”, ngược lại lại hỏi “điện hạ thế nào rồi”… Cứ như thể giữa hai người có giao tình sâu đậm cỡ nào, châm chọc biết bao!
Kỷ Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, cố ý hỏi ngược lại: “Nếu như bổn cung muốn tự đăng cơ thì sao?”
Chử Hành ngước mắt, cau mày nói: “Thần nhất định sẽ lấy cái chết can gián, khuyên điện hạ suy nghĩ lại.”
Kỷ Nguyên không giận mà bật cười: “Ngươi đánh giá cao trọng lượng của mình quá đấy, Chử Hành. Ngươi cho rằng cái chết của ngươi có thể can gián được ta sao?”
Chử Hành nói: “Thiên tử còn nhỏ, không phạm phải sai lầm lớn, điện hạ cố tình làm vậy chẳng khác nào nhóm lửa tự thiêu sống mình.”
Đến lúc đó văn nhân sẽ chĩa mũi dùi về phía nàng ấy, khép tội nàng ấy “gây họa cung đình, soán ngôi đoạt vị”, vô số cuộc khởi nghĩa sẽ nổi dậy chống lại nàng ấy, cho dù nàng ấy có bản lĩnh cỡ nào cũng khó có thể chống lại người trong thiên hạ đồng loạt tấn công.
Huống chi vị trí trên Kim Loan điện kia, cũng không phải là nơi quy túc tốt đẹp gì cho cam.
“Không phạm sai lầm lớn ư?” Kỷ Nguyên tao nhã buông tấu chương, bình tĩnh ép hỏi: “Nhưng Chử Hành, nếu ngươi bị Thiên tử do chính tay ngươi bồi dưỡng lớn lên hạ độc cho ngươi, khiến ngươi không thể sinh con đẻ cái, không thể chết già, lúc nào cũng muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, thế thì ngươi còn dám nói câu ‘không phạm phải sai lầm lớn’ vô thưởng vô phạt ấy không?”
Nghe thấy hai chữ “hạ độc”, đôi mắt lạnh nhạt của Chử Hành chợt xuất hiện gợn sóng. Hắn ta gần như ngước mắt lên nhìn nàng ấy, vẻ kinh ngạc lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt tuấn tú sáng trong, hỏi: “Độc gì?”
Kỷ Nguyên cười nhạo, ánh mắt hờ hững.
“Độc gì?” Chử Hành cố chấp hỏi lại lần nữa.
Nhận thấy hô hấp của hắn ta hơi mất bình tĩnh, vẻ kinh ngạc hiện lên rồi biến mất trong mắt Kỷ Nguyên, chẳng mấy chốc lại khôi phục vẻ lạnh lùng bình tĩnh như ban đầu.
“Ngươi có biết bổn cung ghét nhất điều gì ở ngươi không? Đó là dáng vẻ khoe khoang chính nghĩa, ra vẻ đạo mạo này của ngươi.”
Nàng ấy đứng dậy, cười nói: “Chúng sinh máu lạnh, đao không chém lên người mình thì tất nhiên ngươi sẽ không thấy đau. Bởi vì bổn cung là nữ nhân nên xứng đáng bị lợi dụng, bị lừa gạt, kết quả còn phải bị phụ thân và đệ đệ của mình tính kế đến chết sao? Chín năm qua bổn cung giữ cho triều đình yên ổn, dẹp loạn Bắc Yến, mở mang bờ cõi… Từng công tích này, chuyện này không phải dựa vào sự tính toán tỉ mỉ của bổn cung? Nhưng kết quả là, trong thiên hạ này có ai ghi nhớ!”
“Thần ghi nhớ!” Chử Hành lập tức nói.
Kỷ Nguyên kinh ngạc, thấy đôi mắt Chử Hành hiện lên tơ máu, lặp lại lần nữa: “Thần vẫn ghi nhớ.”
Có lẽ đây là lần duy nhất hắn ta bối rối trong suốt ba mươi năm cuộc đời.
Kỷ Nguyên không muốn truy đuổi đến cùng, cũng không có hứng thú muốn biết ánh mắt ướt át của hắn ta do đâu mà ra.
Nàng ấy bỗng cảm thấy nhàm chán đến cực hạn, xoay người nhắm mắt nói: “Ngươi yên tâm, bổn cung không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế.”
Không biết thân thể của nàng còn có thể cầm cự được bao lâu, cần vị trí cô gia quả nhân ấy làm gì?
“Chẳng phải ông ta đã hao hết tâm tư tính toán giúp nhi tử của ông ta hay sao? Bổn cung vẫn sẽ phò tá Đại Ân trở thành quốc gia thịnh vượng nhất thiên hạ, chẳng qua…”
Hít sâu một hơi, đôi mắt phượng của Kỷ Nguyên mở ra, cười lạnh gằn từng câu từng chữ: “Người bước lên ngai vàng, không phải là nhi tử của ông ta.”
Gió thảm mưa sầu rơi suốt đêm, từ đường Thái miếu tối tăm như ngôi mộ, không có một đốm lửa.
Sấm đánh chớp giật, đùng đùng đoàng khiến mặt đất như rung chuyển. Mỗi khi có sét đánh xuống, ánh sáng trắng bệch của tia sét sẽ chiếu sáng từng dãy bài vị Đế vương được sắp xếp sừng sững trong Thái miếu, tĩnh mịch âm u như những ngôi mộ, rèm lụa trắng phất phơ lúc lên lúc xuống cũng đáng sợ như hồn ma.
Kỷ Chiêu đã bị giam cầm ở đây ba ngày ba đêm, không có thức ăn không có nước uống, suốt ngày bầu bạn với linh vị của người chết.
Ban đầu y còn sẽ ra sức đập cửa kêu cứu, sau này đói đến mức không còn sức lực, chỉ có thể tóc tai bù xù co ro cuộn mình sau cây cột của đại điện như một con chó chết, run rẩy theo tiếng sấm chớp giáng xuống.
Kỷ Chiêu nhìn về phía đồ cúng trên bàn thờ đại điện vô số lần, nuốt nước miếng trong cổ họng khô khốc. Đó là đồ cúng mà Kỷ Nguyên sai người cố ý đặt ở đó, kế tiếp là ngừng cung cấp đồ ăn thức uống cho y, bắt y phải lựa chọn.
Một là chết đói, hai là ăn đồ cúng.
Kỷ Chiêu biết rõ ý đồ của trưởng tỷ: Ăn đồ cúng trong Thái miếu, là tội đại bất hiếu.
Nhưng khi con người đã đói đến cực hạn thì sẽ nổi điên.
Chung quanh không có âm thanh, không có hy vọng, khắp nơi chỉ thấy bóng ma lởn vởn, cho đến khi ý chí dần dần bị hủy hoại đến mức không còn tồn tại.
Trong sự đói khát và rét lạnh đến cùng cực, Kỷ Chiêu bỗng bò dậy, xê dịch về phía bàn thờ từng tấc một như con sâu róm, run rẩy cầm thịt mỡ béo và điểm tâm nhét vào miệng, mãi đến khi hai bên má căng phồng, không thể nhét được bất cứ thứ gì khác.
“Khụ khụ… Ha ha… Ha ha ha ha ha ha ha!” Y vừa ho vừa nôn, vừa khóc vừa cười.
Sấm chớp đánh xuống, chiếu lên gương mặt trắng bệch của y, đôi mắt đỏ ngầu như ác quỷ, hiển nhiên đã hoàn toàn nổi điên.
Không lâu, sau, tin tức Thiên tử bị bệnh nổi điên, ăn vụng đồ cúng trong Thái miếu nhanh chóng lan truyền khắp triều dã, quần thần khiếp sợ.
Một kẻ điên thì không thể nào tiếp tục thống trị đất nước, chưa bàn đến tội lớn là bất hiếu bất kính với tổ tiên!
Trong tháng đó, dưới sự đề cử của Chử Hành, các quần thần đã tiếp nhận sự thật đành phải bất đắc dĩ lập con cháu Hoàng thất là An Khê Quận Vương làm Hoàng đế, dự tính nửa tháng sau sẽ tổ chức đại điển đăng cơ và đại điển phong phi, nạp Minh Châu Quận chúa làm phi tần.
Còn Kỷ Chiêu bị phế truất thành Lư Lăng Vương, chọn ngày di cư đến đất phong.
…
Phủ đệ của Thừa Bình Trưởng Công chúa.
Kỷ Thù tựa lưng trên giường, đưa mắt nhìn lướt qua ngực của Kỷ Sơ Đào, bỗng nở nụ cười quyến rũ, nói một câu đầy ẩn ý: “Hình như to hơn rất nhiều.”
“Hả?” Đề tài thay đổi quá đột ngột, Kỷ Sơ Đào nhất thời không hiểu được ý của Kỷ Thù.
Kỷ Thù nở nụ cười càn rỡ hơn: “Công lao của Kỳ Viêm phải không?”
Kỷ Sơ Đào nhìn theo tầm mắt của nàng ấy nhìn xuống bộ ngực đầy đặn của mình, bất chợt hiểu rõ, không khỏi đỏ mặt giận dỗi: “Nhị tỷ!”
“Thẹn thùng cái gì? Xoa bóp nhiều mới có lợi.” Vẻ mặt Kỷ Thù như đã quá quen thuộc với chuyện này, sau đó ngồi thẳng lưng, kéo đề tài về chuyện chính: “Ta từng nghe nói đến Ngọc Cốt Thiên Liên Hương nhưng không biết thuốc giải là gì. Nếu có thể tìm được phương thuốc phối độc dược này rồi hốt thuốc đúng bệnh thì chắc hẳn sẽ không khó… Muội yên tâm, chuyện của A Nguyên, không cần muội nói ta cũng sẽ chú ý.”
Kỷ Sơ Đào gật đầu.
Mặc dù Kỷ Nguyên đã ổn định triều đình bằng thủ đoạn nhanh nhẹn sắc bén nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn quan tâm tới thân thể của nàng ấy, sai người tìm kiếm thuốc giải của Ngọc Cốt Thiên Liên Hương khắp nơi, thậm chí còn dùng tới các nho sinh tiến sĩ lúc trước từng kết giao trong Quỳnh Lâm yến.
Loại độc này đến từ vùng đất ngoài biên cương, cho dù đọc hết sách cổ thì vẫn không thu hoạch được gì.
May mà mạng lưới quan hệ của Kỷ Thù rất rộng, cuối cùng Kỷ Sơ Đào cũng hơi yên lòng.
Vừa nghĩ đến đây, Kỷ Thù đứng đắn chưa được nửa tách trà lại bắt đầu chuyển sang đề tài không đứng đắn.
Nhìn muội muội càng ngày càng mềm mại, Kỷ Thù quan tâm hỏi: “Muội ân ái với hắn, có nhớ tránh thai không?”
“Phụt!” Kỷ Sơ Đào bị sặc nước trà, mặt đỏ tai hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...