Bổn Cô Nương Ế Thì Sao Hả Con Quạ Hội Trưởng ?

Lang đại ca thấy có đứa thiếu não đòi mình đưa "hàng", xung phong liều mình dâng hiến trước thì vô cùng xúc động mà trao thanh Kim Đao lại cho cô rồi bay vèo xuống chỗ Hàn Phong, miệng nở nụ cười "cố gắng lên, anh sẽ cầu chúc cho cô trên thiên đàng". Hờ, coi bộ lần này là tự ình giết mình rồi! , cô thở dài, tay càng siết chạt chuôi đao mà chầm chậm tiến về phía trước
Càng lúc, tiếng đàn trong veo càng hiện rõ! Đi sâu vào trong, cảnh vật cũng càng âm u hơn, bỗng 1 tiếng nói êm diệu nhưng k kém phần lạnh lẽo vang lên
-Các người là ai? Thù hay bạn?
"Móa, éo có người mà có tiếng! Ôi dội ôi chắc tui chớt!!!" cả đội chuẩn bị cho việc hậu sự vì sợ quá rớt tim chết của mình. Chỉ có hắn và cô bình tĩnh mà nhìn xung quanh. Chất giọng trầm ổn của cô vang lên, từng âm tiết vùa giễu cợt vừa thách thức nhưng cũng k hề ấm áp
-Nếu đã là bạn thì k phải thù, nếu đã là thù thì k tránh đc! Nếu người cứ ẩn ẩn hiện hiện, có lẽ ta sẽ chặt hế cây xung quanh xem người ở đâu, chàng trai ạ!- trên miệng cô là 1 đường cong khiêu khích, ánh mắt xanh lam quét qua xung quanh
-Người đã nói vậy thì hãy tìm ra ta đi!- giọng nói lại 1 lần vang lên
Vút, vút! 2 tiếng mũi tên xé giớ lao về phía Lang đại ca và Tư Tư nhưng cô và hắn đã dùng kiếm chặn lại đc, còn làm bật mũi tên gió về ngược vào 1 thân cây gần đó. Cô nhìn hắn, ánh mắt hướng lên cái ngọn cây xanh um chót vót. Hiểu đc ý đồ, hắn cũng lẻn ra sau các thân cây, chuẩn bị chờ lệnh. Vút, thâm 1 mũi tên lao về phía cô, lần này, cô 1 đá xoáy nó phản ngược lại nơi bắn ra ban đầu, chỉ chờ có thế, hắn dùng trường kiếm chém mạnh tạo ra lực gió bẻ gãy 1 cành cây
-Haha, bắt đc ngươi rồi- Hàn Phong cười lạnh khi thấy 1 thân ảnh ngã xuống
Bây giờ trước mặt mọi người lại là 1 thanh niên anh tuấn nhã dật khác! Cậu ta có mái tóc dài màu xám tro lấp lánh như bạc, 1 đôi mắt đỏ sẫm xinh đẹp và có 1 cây đàn hạc trên tay, mặc lên mình bộ quần áo màu xanh lam và đen làm nỏi bật mái tóc và màu da xinh đẹp! Mai Khôi lên tiêng, giọng nói đầy uy nghiêm, hoàn toàn k có vẻ gì là xiêu lòng trước anh chàng đẹp trai, cô k muốn vì mình mà mọi người gặp nguy hiểm
-Người kia, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây, k có ý gì cả! Hà cớ chi anh tấn công bọn tôi?

-Khu rừng này đã mấy trăm năm k có người qua lại, hôm nay đột nhiên các người xâm phạm! Chẳng phải rất đáng ngờ sao?- ánh mắt của anh ta sáng lên torng bóng tối, chát giọng băng lãnh vặn lại
-Anh có chứng cứ sao? Bọn tôi đã đụng chạm gì đến anh hả Băng long?- hắn khinh bỉ hừ mũi, nhìn chàng trai đó
-Sao các người?...
-Long tộc là 1 trong những tộc lớn mạnh nhất nằm trên địa phận các nước châu Á, và cả châu Âu nhưng họ đã ẩn cư suốt mấy trăm năm nay rồi, hà cớ gì lại có 1 thành viên Long tộc Trung Hoa ở nơi rừng sâu hoang vắng này?- Tư Tư cắn ngón trỏ, nghiêng đầu nhìn chàng trai long tộc
-Hahah, thú vị đấy! 1 chàng trai long tộc lại có mặt ở chốn rừng sâu hoang vắng này, tôi thấy cậu mới là người có ý đồ đó, cậu trai trẻ ạ!- Lang đại ca mỉm cười như thường lệ nhìn chàng trai tuấn mỹ trước mặt
-Ta đc giao cho chức trách canh giữ khu rừng này đã mấy mươi năm, đương nhiên bổn thần phải ở đây- Tư Đồ Thuấn lên tiếng
-Hừ, thế bọn ta có xâm phạm gì đến long tộc các người? Đúng là mắc dịch! Mi có tin là ta sẽ đập mi nhừ tử, sau đó lăng trì dùng Kim Đao từ từ xẻo từng miếng thịt rồng của mi, rồi lại moi tim rồng ra, nước cho giòn rụm rồi tống ngược vào thực quản mi! Cuối cùng, ta sẽ lấy máu hòa cùng nôi tạng nhão nhoét mà i tắm lần cuối, ok?- cô khinh bỉ cười lạnh, ánh mắt muốn giết người hiện lên rõ ràng
-Nè nè, dẫu sao hắn ta cũng là Long tộc, là yêu quái như chúng ta! Đừng nóng, Thiên Thiên- hắn xoa mái đầu của cô đến rồi bù, mỉm cười thâm tình nói
-Hừ, tôi giết 1 người nào đó trong Long tộc thì có lẽ Tư Đồ Thiên Quy sẽ k chấp nhất đâu nhỉ?
-Ai nói thế hả? Ông nội ta sẽ truy cùng giết tận cô, và cả dòng họ của cô nữa! Nên đừng có mà làm càng- Thuấn khinh bỉ nói, ánh mắt lạnh lùng
-Vậy sao? Đc thôi, để xem nhá- Mai Khôi cười lạnh rồi cho Thuấn 1 cú đấm
-Sao cô đánh ta? Cô có tin là ta cắn nát cô k hả?- Thuấn điên lên, gầm gừ
Mắt anh ta long lên, cả thân hình bắt đầu thay đổi. Thân anh to lên, vảy rồng bắt đầu mọc, những cái vuốt dài và sắc nhọn hơn! Chẳng bao lâu, trước mặt cả bọn là 1 con rồng bằng xương bằng thịt vs lớp vảy óng ánh bàng bạc, phần chân và ngực phủ 1 màu khói, cặp sừng vàng uy nghi cùng đôi mắt sáng quắc có thể làm người ta chết vì sợ cũng nên!. Mai Khôi cười lạnh, cô bắt đầu giải phong ấn
-Phong ấn của băng tuyết lạnh lẽo, giải!
Ngay lập tức, Mai Khôi nhảy cao lên ngang vs con rồng, trên tay là thanh chủy thủ đã biến thành 1 tảng băng càng làm tăng thêm sự sắc nhọn của nó! 2 bên giao tranh kịch liệt, Lang đại ca lo lắng hỏi
-Có nên ngăn họ lại k Kỳ Thiên?

-K sao, Mai Khôi sẽ thắng thôi!- hắn mỉm cười ung dung... đấm bóp cho cô
Đ1ung như lời cô nói, Mai Khôi đã chiến thắng bằng...cách nào đó -_-. Sau khi oánh cho anh chàng đẹp trai ấy 1 trận long trời lở đất, Mai Khôi, Lang đại ca và Tư Tư đc cô và hắn giao cho nhiệm vụ chăm sóc tên nhóc đang trong tuổi "nổi loạn" kia, còn mình sẽ thân chinh đến tư gia của Long tộc!
.
.
-Nè, Hàn Phong! Anh có chắc là qua khỏi đường liên kết kia sẽ tới k? Tôi là tôi mệt lắm rồi đấy!- cô ôm cứng ngắc cổ Hàn Phong, mặt mày bắt đầu tái xanh vì bay quá nhiều và lâu
-Đừng lo, tôi có hỏi Mai khôi rồi! Chắc chắn qua đường biên ngăn cách kết giới ở đây là sẽ tới!- hắn an ủi xoa đầu cô, mỉm cười nhẹ nhàng làm cô nàng đỏ mặt quay đi
Chụt, hắn kéo gương mặt phiếm hồng quay lại mà hôn 1 cái thật sâu! Như thường lệ, tóc cô dài ra và ngực cũng to lên :3. Và cái áo của 1 tên đàn ông sẽ k thể chịu đựng đc những đường cong bốc lửa ẩy nên bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cô nói
-Nè nè, cậu có mang theo đồ cho tôi k ấy hả? Tôi là tôi ép chịu mặc vầy đâu à- cô nhéo nhéo má hắn
-Có, có mà!- hắn cưởi cười -Tới rồi kìa!
Trước mặt 2 bạn chỏe là 1 dinh thự to đến mức hư cấu theo kiểu Trung hoa cổ đại cùng hàng nghìn người ra vào, duyệt binh, nấu nướng... Đặt cô xuống 1 mỏm đá, hắn đưa 1 bịch màu hường của Mai Khôi trước khi đi đã quăng cho, nói
-Em ra bên kia thay đồ đi! Tôi sẽ đứng đây

Cô cẩn thận đề phòng nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo rồi mới cầm đồ xách vào khu rừng bên cạnh! Khi mở bịch đồ ra, cô thở dài rồi lại thay vào...
K để hắn chờ lâu, cô trở ra, trên người là 1 bộ váy của thời kỳ Victoria mà cô từng sống màu trắng và đen nổi bật, tuy là trang phục thời kỳ trước nhưng Mai Khôi đã khéo léo sửa lại vài chỗ nên nhìn cũng k khác gì áo bình thường! Ống tay ngắn diềm ren đen này, váy xòe nhẹ nhàng này, trên đầu là dải băng trăng trí bằng ren và voan mỏng, cuối cùng là 1 chiếc quạt màu khói kết ren nổi và 1 đôi giày búp bê
-Woa, Mai Khôi chu đáo thật! Thì ra bộ quần áo của người thừa kế là thế này- hắn gật gù nhìn
-Anh cũng thay đồ đí- cô ngượng đỏ mặt vì có ánh mắt nhìn mình chằm chằm mãi
Hắn cười tươi rói rồi cầm đồ vào trong, trước khi đi oánh thêm 1 câu
-Có thể nhìn lén nếu muốn!
-Đây k phải biến thái giống ai kia! Cảm ơn...
Hắn đi ra vs 1 sự đẹp trai k hề nhẹ! Hắn mặc bộ kimono màu trắng và xanh lam, trên đầu đội 1 cái mũ của những quan Nhất phẩm thời Edo, chân đi guốc gỗ và mang tất trắng! Gương mặt cương nghị, đôi mắt lạnh lùng và khí chất vương giả của hắn làm cô ngất ngây, dù gì thì gì, tên nhóc này quả là đẹp trai ah
~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận