Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách, Cận Thiếu Triết đang tắm ở bên trong.

Bỗng dưng, Ôn Thuấn “a” một tiếng, màn hình máy tính thoáng chốc tắt phụt, cô khởi động lại một lần nữa cũng không thấy có phản ứng gì. Máy tính của cô bộ nhớ không lớn, lại down về rất nhiều phim ảnh các thứ, có lẽ là quá tải mà hỏng rồi, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng đã bị virut phá hoại cũng nên.

Cô vừa rồi còn đang theo dõi dở bộ phim cổ trang, đang đến đoạn cao trào, trong lòng còn đang ngứa ngáy muốn biết kết cục của gian phi kia, suy nghĩ vừa động, đã quay đầu hướng phía phòng tắm mà hô to: “Thiếu Triết, máy tính em hỏng rồi, cho em mượn của anh nha.”

Cũng không đợi anh đáp lời, cô đã vui vẻ chạy đến thư phòng lấy chiếc máy tính xách tay của anh. Máy tính của anh dùng cho công việc thì bên trong có rất nhiều tư liệu, bản vẽ quan trọng, cô tuyệt đối không dám động vào, chỉ lấy chiếc laptop ngày thường anh ở nhà hay dùng để lên mạng. Phát hiện thấy trang anh mở lúc trước vẫn còn lưu lại, cũng giảm bớt thời gian tìm kiến nếu muốn mở lại. Cô di chuột vốn định thu nhỏ cửa sổ anh đang mở để tìm phim mình đang xem, không biết vô tình thế nào lại nhìn thấy hòm thư điện tử anh mở ra có một trang có tên của mình.


Từng lá từng lá thư điều viết “To: Ôn Thuấn”, hơn nữa trạng thái vẫn là bản nháp chưa gửi đi.

Cô nhịn không được mà lần lượt mở ra xem, dần dần bị hấp dẫn, ngay cả Cận Thiếu Triết đã tắm xong đi đến bên cạnh mình cô cũng không phát hiện. Anh đưa tay “cạch” một cái gấp máy tính lại, ôm Ôn Thuấn đặt lên đùi mình, vùi mặt vào cổ cô: “Vợ yêu, em lén lút xâm phạm riêng tư của anh, nên trừng phạt thế nào đây?”

“…….vì sao anh lại không liên lạc với em?” Ôn Thuấn gian nan thốt lên, lúc này mới phát hiện giọng nói mình đã khàn khàn.


Hai năm dày vò kia, anh vẫn luôn cách một khoảng thời gian lại viết cho cô một lá thư, nói cho cô biết hết thảy mọi chuyện xảy ra với anh, chỉ là chưa bao giờ gửi đi mà thôi, cô cũng chẳng hề biết được.

Cận Thiếu Triết ôm chặt thắt lưng cô, ôn nhu nói: “Không phải em vẫn luôn hi vọng anh trở nên thật nổi bật hay sao? Anh sợ nếu nghe thấy giọng nói của em, nhìn thấy thư hồi âm của em lại nhịn không được mà trở về, cho nên không dám gửi đi…..”

Ôn Thuấn khẽ cắn môi, cổ họng nghẹn ngào: “Rốt cuộc anh còn làm bao nhiêu chuyện mà em không biết nữa? Có phải muốn người ta áy náy đến chết, cảm động đến chết mới chịu bỏ qua phải không?”

Năm đó anh đi du học không bao lâu, cô thất hồn lạc phách đến nông trường chọn hoa, chú Quý hỏi cô tại sao gần đây không nhìn thấy anh, sau khi biết anh đã xuất ngoại, về sau chú Quý mới nói cho cô biết, thì ra anh đã lén lút thuê một khoảnh đất nhỏ, trồng toàn bộ đều là huân y thảo, còn nói là chờ sau khi anh tốt nghiệp sẽ cho cô một bất ngờ, chỉ đáng tiếc là kế hoạch này lại bị cô hồ đồ phá hỏng.

Cận Thiếu Triết mỉm cười cọ cọ mặt cô, thấp giọng nỉ non bên tai: “Đứa ngốc, anh chỉ muốn cho em hạnh phúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui