Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

(Tên khác:Kiến cò, Nam uy linh tiên

Tên khoa học:Rhinacanthus communis Nees., họ Ô rô (Acanthaceae).

Mô tả:Cây nhỏ mọc thành bụi, cao 1-2m, có rễ chùm. Thân non có lông mịn. Lá mọc đối, có cuống, phiến hình trứng thuôn dài, mặt trên nhẵn, mặt dưới hơi có lông mịn. Hoa nhỏ, mọc thành xim nhiều hoa ở nách lá hoặc đầu cành hay ngọn thân. Hoa màu trắng nom như con hạc đang bay. Quả nang dài, có lông. Cây ra hoa tháng 8.

Phân bố:Cây mọc hoang, được trồng ở nhiều nơi. Trồng bằng gốc.

Thu hái:Rễ cũng được thu hái quanh năm, dùng tươi hay phơi khô.

Công dụng:

- Chữa huyết áp cao, trị phong thấp, nhức gân, tê bại. Ngày uống 10-15g dưới dạng thuốc sắc, dùng riêng hoặc phối hợp với các vị thuốc khác. Rễ có thể rửa sạch, bóc lấy vỏ phơi khô ngâm trong rượu, dấm để uống.

- Trị hắc lào (ngâm rễ với dầu hoả, xoa lên vết hắc lào).

Cận Thiếu Triết xin phép nghỉ ở trường, luôn luôn túc trực ở bệnh viện cùng Ôn Thuấn cho đến tận khi cô xuất viện. Ôn Thuấn ba bữa đều có người hầu hạ, không phải làm gì, được chăm sóc cẩn thận, đến mức ngay cả Hạ Tư Hiền và Cao Nhã Huệ đều ghen tị, thấy vận khí của cô thật tốt.


Ôn Thuấn đang cầm bát canh gà trong tay, vẻ mặt đau khổ nói với Cận Thiếu Triết: "Thiếu Triết, nếu tôi còn tẩm bổ nữa, sẽ thành heo mất...... cậu học hành vất vả, chi bằng cậu uống đi?" Gần đây ngày nào cô cũng tích cực bồi bổ, cả người thấy toàn thịt, mỡ đã dày lên theo cấp số nhân rồi.

Cận Thiếu Triết ngày thường vốn rất nghe lời Ôn Thuấn, chỉ là nếu sự tình liên quan đến thân thể như cậu nói, thì tuyệt đối không có chỗ thương lượng. Cậu bày ra vẻ mặt như quân vương không tha cho kẻ dám phản bác: "Trước mắt, chị chỉ có hai lựa chọn."

Cậu tươi cười quỉ dị, bí bí mật mật khiến Ôn Thuấn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi dò hỏi: "Cái gì, lựa chọn cái gì?" Tại sao cô lại cảm thấy bản thân như con mồi mắc bẫy chứ, không thể nào giãy dụa nha.....

"Thứ nhất, là ngay bây giờ uống hết bát canh này." Cận Thiếu Triết liếc liếc cô một chút, lại tiếp tục công việc trong tay.

Ôn Thuấn lại hỏi tiếp: "Vậy thứ hai là gì?"

"Thứ hai?" Cận Thiếu Triết nhướn mày, không có ngẩng đầu, chỉ chậm rãi nói: "Thứ hai là, tối nay tôi lại nấu tiếp, chị uống hết bát này, buổi tối lại tiếp tục. Sao, chị chọn thứ nhất hay thứ hai?"

"Không có lựa chọn thứ ba sao?" Ôn Thuấn cố gắng nài nỉ tiếp.

Cận Thiếu Triết lạnh lùng hỏi lại: "Gì cơ? Chị nói cái gì?"


"Tôi uống, tôi uống, đã được chưa? Hừ, mình bị bắt nạt!" Ôn Thuấn lè lưỡi, bưng canh gà lên tiếp tục uống hết, tiếp tục sự nghiệp trở thành heo cái của cô.

Cận Thiếu Triết không khỏi bật cười, cô ấy thật đúng là đem lòng tốt của cậu biến thành lòng lang dạ thú, rõ ràng là vì muốn cô khỏe mới tẩm bổ, tại sao lại cảm thấy cô ấy hơn mình hai ba tuổi, nhưng mình mới là người già dặn hơn thế này? Cậu nhìn thiết kế trong tay đã coi như hoàn thành, lại đưa cho cô xem, hỏi thử: "Chị xem xem thiết kế như thế này đã được chưa? Còn có chỗ nào không thích, tôi sẽ sửa lại."

Bởi vì Ôn Thuấn phẫu thuật xong, để chờ miệng vết thương lành hẳn, Cận Thiếu Triết đề nghị cô nhân thời gian này, tiến hành kế hoạch trang trí, sửa chữa lại cửa hàng mà cô đã ấp ủ lâu rồi. Ôn Thuấn cảm thấy Cận Thiếu Triết nói rất có lí, có thể nhất cử lưỡng tiện, cho nên thời gian này, hai người rảnh rỗi là lại thương lượng chuyện này, có điều Cận Thiếu Triết cũng chỉ để cô cho ý kiến, chứ không để cô nhúng tay vào, chỉ hi vọng cô có thể tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe, mau chóng hồi phục.

Ôn Thuấn cầm bản vẽ xem đã lâu, thỉnh thoảng lại kêu một tiếng tán thưởng, cuối cùng cũng kéo tay Cận Thiếu Triết ồn ào: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, trời ạ, tại sao cậu biết trong đầu tôi nghĩ thế chứ? Tôi rất thích, không cần sửa lại, chỗ này cũng rất được."

Cận Thiếu Triết buồn cười nhìn cô: "Cao hứng đến như vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, đây là kiệt tác của kiến trúc sư lớn trong tương lai nha, hơn nữa quan trọng là miễn phí, độc nhất vô nhị, lại hợp ý tôi như thế, làm sao có thể không cao hứng được?" Ôn Thuấn mừng rỡ như đứa nhỏ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bản vẽ, toàn bộ thiết kế kia, như đem tâm tư của cô vẽ ra hết.

Lúc này, di động của Cận Thiếu Triết bỗng vang lên, ánh mắt cậu liếc nhìn màn hình, cũng không định nghe, nhưng điện thoại vẫn cứ reo vang không ngừng, cứ như muốn đợi cho cậu nhận điện thoại thì thôi.

Thấy cậu có vẻ không chút để ý đến, Ôn Thuấn đành phải bất đắc dĩ cầm điện thoại đưa đến trước mặt ý muốn cậu nhận điện. Lăng Tuấn này cô có biết, chuyện ngày hôm đó cô cũng rất biết cả rồi, chỉ là không nghĩ đến Cận Thiếu Triết lại phản ứng dữ dội đến thế, còn nói muốn rời khỏi tổ thiết kế kia, cuộc thi lần này có thể là cơ hội tốt để tích lũy kinh nghiệm và gây dựng danh tiếng nha, cô không nghĩ tới cậu ấy lại vì mình mà buông tha.


Cận Thiếu Triết có thể cự tuyệt bất cứ một ai, nhưng lại không thể cự tuyệt Ôn Thuấn, đành phải giật lấy điện thoại, thanh âm lạnh như băng trả lời: "Alo? Học trưởng, có việc gì sao?"

Lăng Tuấn ở đầu dây bên kia nghe thấy cậu thản nhiên hỏi, chỉ là có việc gì sao thôi ư? Đươngnhiên là chuyện lớn rồi, gần đây anh đã sắp phát điên lên. Từ sau khi Cận Thiếu Triết xin nghỉ, tiến độ của tổ thiết kế đúng là nhảy vọt...... trở lại ban đầu. Anh muốn thúc giục cậu ấy đến, nhưng lại không có mặt mũi nào để lên tiếng, tuy nhiên chuyện này dù sao cũng phải giải quyết.

Chờ sau khi Ôn Thuấn xuất viện, anh lại đề nghị Cận Thiếu Triết làm nốt thiết kế, ai ngờ Cận Thiếu Triết nói thẳng là sẽ rời khỏi cuộc thi, toàn bộ mọi người trong tổ đều choáng váng, cuộc thi này đối với một sinh viên học kiến trúc là cỡ hội khó có được, anh không muốn buông tay, nhưng mà trọng yếu là, không có Cận Thiếu Triết, thiết kế này coi như xong.

Lăng Tuấn lo lắng nói: "Thiếu Triết, hôm nay cậu không có giờ phải không? Bọn tôi đều ở chỗ thầy giáo này, cậu có thể đến đây một chuyến hay không? Thầy giáo đến chỗ chúng ta chỉ dẫn một chút." Bất đắc dĩ, anh đành ra đòn sát thủ, nhắc đến thầy giáo, Cận Thiếu Triết này luôn luôn kính trọng thầy cô, khả năng là có thể dùng được chiêu này.

"Không phải tôi đã nói, thiết kế này không còn quan hệ gì với tôi nữa sao? Các anh có thể xóa bỏ tên tôi đi mà, nếu không hài lòng với phần thiết kế của tôi, thì cũng có thể bỏ đi." Cận Thiếu Triết thản nhiên nói, dường như đối với chuyện này đã không còn muốn quan tâm. Cậu học năm thứ ba, việc học tập bắt đầu bận rộn, ngày nào cũng có bài chuyên ngành, cậu lại cho rằng bản thân mình đã không quan tâm nên mới làm cho Ôn Thuấn xảy ra chuyện như vậy, cho nên hiện tại, ngoại trừ đi học, bất cứ hoạt động gì khác cậu cũng không tham gia.

Người trong điện thoại còn nói gì đó, nhưng Cận Thiếu Triết đều "tứ lạng bạt nghìn cân" gạt đi. Chờ cậu cúp điện thoại, Ôn Thuấn không tán thành mà lắc đầu, nói với cậu: "Cậu bảo là không rảnh rỗi sao còn ngồi ở đây làm cái gì chứ? Đi đi đi, nên làm cái gì thì mau làm đi!"

"Đó chỉ là lấy cớ thôi." Cận Thiếu Triết bất đắc dĩ nhìn cô.

"Tôi biết cậu vì chuyện kia mà tức giận, nhưng bây giờ người ta đã gấp gáp đến phát điên lên rồi, ngày thường đối với cậu cũng không tồi, nhất là thầy giáo của cậu, tôi nghe nói ông ấy vẫn luôn tranh thủ các loại học bổng cho cậu, cậu tuyệt tình không thèm quan tâm như thế có đúng hay không?" Ôn Thuấn yên lặng nhìn cậu, thanh âm ôn nhu, Cận Thiếu Triết đối với cô rất tốt, cô đều biết cả, cho nên cô cũng hi vọng mọi chuyện của cậu đều tốt đẹp.

Dưới trình độ năn nỉ vô địch của Ôn Thuấn, Cận Thiếu Triết rốt cục cũng gọi điện lại cho Lăng Tuấn hỏi bọn họ đang ở chỗ nào, sau đó vội vàng đến đó. Chiều tối, cậu gọi điện về nói không thể cùng cô ăn cơm được, thiết kế bây giờ tiến độ chậm so với đối thủ quá nhiều, cần phải đẩy nhanh tốc độ, vì thế Ôn Thuấn đành ở một mình. Mà rốt cục cô cũng nhớ tới mình đã quên mất chuyện gì, thì ra cô còn chưa có đáp tạ ân nhân cứu mạng của mình_ Phạm Vân Đình.


Cô do dự một hồi, cuối cùng cũng gọi điện cho Phạm Vân Đình, chờ mấy hồi chuông, đối phương cũng nhận điện.

"Ôn tiểu thư? Khó được dịp cô gọi đến nha, có phải không thoải mái hay không?" Phạm Vân Đình thấy cô trầm mặc, trêu ghẹo cô một chút.

Ôn Thuấn bên này khốn quẫn đỏ mặt, mơ mơ hồ hồ nhớ rõ khi đó mình đã cầm lấy cánh tay người ta kêu đau, thực là mất mặt. Qua một hồi lâu cô mới nói: "Không, không phải, tôi muốn hỏi là tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm, cám ơn anh lần trước đã giúp đỡ."

"Ha ha, giai nhân đã hẹn gặp, không rảnh cũng phải đi thôi, đúng không?"

Phạm Vân Đình thoải mái tự nhiên như thế, ngược lại làm cho Ôn Thuấn có chút mất tự nhiên, có điều bữa cơm này nhất định phải mời, dù sao anh ta cũng đã giúp mình nhiều lần.

Ôn Thuấn nghĩ ngợi một chút: "Vậy anh muốn ăn ở chỗ nào?"

"Khách tùy chủ thôi, không bằng chúng ta gặp mặt rồi quyết định sau đi? Khi nào tôi tan tầm sẽ đến đón cô."

"Tôi có thể tự mình đi........"

"Ôn tiểu thư, xin cho tôi thể hiện chút phong độ được không?"

"Vâng, vậy được rồi, lát nữa gặp lại."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui