Khâu Lê cho rằng vừa rồi cô nói như vậy, đã rất có ý tứ, rốt cuộc là cô muốn ngồi cùng với Cố Diễm, cô cảm thấy, Dung Thâm lại không si không ngốc, chắc chắn sẽ đem chỗ ngồi nhường lại cho hai người bọn họ, rồi sẽ ngồi vào chỗ ngồi kia của Cố Diễm.
Nếu anh ta không hiểu được ý vô, cô liền nói rõ ràng một chút.
"Dung Thâm."
Dung Thâm ngẩng đầu, nhìn cô, thanh âm ôn hòa: "Làm sao vậy?"
Khâu Lê: "Có thể để Cố Diễm đến bên này ngồi được hay không? Anh cùng anh ấy..." Đổi chỗ một chút.
Mấy chữ ngoài sau còn chưa nói ra, đã bị Dung Thâm đánh gãy, anh ta nói: "Cố Diễm muốn ngồi chỗ bên cạnh tôi phải không? Được, không thành vấn đề, cô bảo cậu ta đến đây đi, tôi ngồi với ai cũng đều không sao cả."
Sau đó anh ta lại bổ sung một câu: "Một mình cô ngồi chỗ dựa cửa sổ kia khá tốt, cô ngồi bên này, tôi vẫn luôn gõ bàn phím, còn ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi."
Khâu Lê: "..."
Khóc không ra nước mắt.
Dung Thâm quả thực là nhân vật đổi khái niệm cấp tổ sư.
Cố Diễm đã đi tới, anh đã sớm đoán được kết quả là cái gì.
Vỗ vỗ Thu Thu bả vai: "Em đi qua kia ngồi đi."
Sau đó anh lập tức đi đến vị trí bên trong ngồi xuống.
Khâu Lê rối rắm nhìn hai người bọn họ, mà Dung Thâm sắc mặt vẫn như thường đang nhìn vào màn hình máy tính, còn nhỏ giọng nói tiếng Anh với ống nghe.
Cố Diễm lấy notebook, mở ra.
Cô thở dài, xoay người đi đến chỗ ngồi kia của Cố Diễm.
Cao tốc đã bắt đầu chạy, Khâu Lê nhàm chán, nhưng cũng không có tâm tư để xem di động.
Lâu lâu cô sẽ nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ.
Lưng ghế quá cao, cô cũng không nhìn rõ cái gì.
Trong lòng lại nôn nóng.
Không biết hiện tại hai người bọn họ là cái trạng thái gì.
Bọn họ không đối phó nhau chính là có chút kỳ lạ.
Lại đợi mười mấy phút.
Từ ba lô Khâu Lê lấy ra hai bình nước, ra vẻ dường như không có việc gì đi qua đưa cho bọn họ.
Hai người bọn họ đều đang xử lý công việc, quá mức nhập tâm, không ai phát hiện cô đang đứng đó, mãi cho đến lúc cô đưa nước tới trước mặt bọn họ, hai người mới ngẩng đầu.
Dung Thâm nhận lấy bình nước: "Cảm ơn."
Sau đó vặn ra uống mấy ngụm, lại tiếp tục xem máy tính.
Cố Diễm không nhận lấy.
Cô nhìn Cố Diễm, phát hiện tầm mắt Cố Diễm không phải dừng ở trên người cô, cũng không phải ở máy tính, mà là dừng ở phía sau cô.
Cô theo tầm mắt anh xoay người, cũng không phát hiện có cái gì dị thường.
Sau đó, cô hỏi Cố Diễm: "Làm sao vậy?"
Cố Diễm lắc đầu: "Không có gì." Sau đó lấy bình nước trong tay của cô.
Vừa rồi có một cô gái ngồi ở phía trước bọn họ giống như là đang dùng di động chụp mấy tấm hình ở phía bên này.
Anh hỏi Thu Thu: "Một mình bị nhàm chán sao?"
Khâu Lê không nói thật: "Cũng được, em đang xem phim điện ảnh."
Cố Diễm đem di động của mình đưa cho cô: "Di động có rất nhiều trò chơi nhỏ, em thích cái nào thì cứ chơi."
Lại nói thêm: "Đều là một ít trò chơi nhỏ, anh tự mình nghiên cứu phát minh."
Khâu Lê hưng phấn lấy di động qua, xoay người đi vài bước, lại quay trở lại tới, nhỏ giọng nói với Cố Diễm: "Anh đem điện thoại mở khóa nha, bằng không em chơi game như thế nào."
Cô để điện thoại ở trước mặt anh lắc lắc, ý bảo anh mở khóa.
Cố Diễm: "Không phải mở khóa vân tay, mở mật mã là được."
Khâu Lê cầm lấy điện thoại, mở màn hình, "Mật mã là bao nhiêu?"
Cố Diễm đang gõ bàn phím, đầu cũng không nâng: "Mã quản lý khóa vân tay chung cư của em."
Đầu quả tim Khâu Lê khẽ run.
Tay cầmnchuột của Dung Thâm cũng dừng lại, rồi sau đó tiếp tục thao tác.
Nếu không phải đang ở trên cao tốc, Dung Thâm lại ở chỗ này, cô nhất định sẽ bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Diễm, cho anh một cái hôn.
Khâu Lê lại không tiếp tục quấy rầy anh, cầm di động trở lại chỗ ngồi của mình.
Màn hình di động đã tối đi.
Cô lại lần nữa mở lên, bắt đầu nhập mật mã.
Sau khi nhập mã khóa quản lý vào, mở khóa thành công.
Như thế nào cô cũng chưa nghĩ đến, mật mã di động của anh sẽ là mã khóa quản lý vân tay của cô.
Càng nghĩ, trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Chua xót.
Nhưng lại cảm giác kỳ thật chính mình vẫn luôn ngâm mình ở trong mật đường.
Lúc trước khi vừa mới mua chung cư, cô chỉ sử dụng khóa vân tay bằng ngón trỏ tay trái, kết quả có một ngày cô bị đứt tay, sau khi băng bó, không thể đưa vào vân tay.
Cô cũng quên lúc trước cô cài mã quản lý là bao nhiêu, cửa mở không ra, cũng không thể sử dụng vân tay, cô ở ngoài cửa không vào nhà được, liền gọi điện thoại cho Cố Diễm.
Ngày đó Cố Diễm tan tầm, liền đi tìm xưởng khôi phục khóa vân tay, vì an toàn, cô không dùng mật mã ngân hàng hoặc là mật mã chi trả để cài đặt mã quản lý, một lần nữa dùng dãy số khác.
Cô sợ đến lúc đó cô sẽ quên, liền hỏi Cố Diễm có thể nhớ giúp cô một chút.
Lúc ấy, trong tiềm thức của cô lại tín nhiệm anh như thế, bởi vì nói cho anh mã khóa, chẳng khác nào là cho anh chìa khóa mở cửa.
Cố Diễm gật gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Điều cô không nghĩ tới chính là, lúc ấy cô chỉ là thuận miệng nói ra, cũng không trong cậy anh có thể thật sự nhớ lỹ, nhưng cuối cùng lại trở thành mật mã di động của anh.
Nhiều năm như vậy, mỗi ngày anh đều mở khóa nhiều lần, như thế nào đều sẽ không quên.
Anh dùng sinh nhật cô làm mật mã, cái đó đều không bằng anh dùng cái mã quản lý này làm mật mã, càng làm cho cô cảm động.
Bởi vì sinh nhật chỉ là một ngày đặc biệt.
Nhưng cái mã quản lý này là chì khóa mở cửa nhà, cô không cần lo lắng về nhà không được.
Sau này cô thường xuyên sẽ nghĩ, có lẽ nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn ở phía sau cô, chỉ cần cô xoay người, anh có thể trở thành chỗ dựa của cô.
Cô muốn, anh nhất định sẽ đáp lại.
Cô không nghĩ tới, anh cũng thay cô nghĩ.
Chỉ là năm đó, cô không có cái dũng khí để xoay người.
Sau khi Khâu Lê bình tĩnh trở lại, bắt đầu mở trò chơi chơi.
Trong đó có một trò chơi tên là "quay về quá khứ tìm chính mình", bởi vì thấy tên quá đặc biệt, cô liền nhấn vào.
Không nghĩ tới vai chính lại là cô.
Hình ảnh của hình động nhỏ khắc sâu vào tâm trí của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt giảo hoạt lại tà ác.
Cô nhấn vào bắt đầu, hình động nhỏ bắt đầu chuyển động.
Chạy chiếc xe đạp nhỏ, trong miệng còn ngận kẹo que, đến trạm kiểm soát thứ nhất, phải nói khẩu lệnh mới được đi vào.
Kết quả khẩu lệnh là: Cố Diễm, em thích anh, thích anh mười mấy năm.
Khâu Lê bị chọc cười.
Sau đó cô liền trực tiếp rời khỏi, không chơi nữa.
Ở phía sau trạm kiểm soát cô cũng không biết là cái gì.
Buổi tối lúc 10 giờ ba người đã đến Thanh Đảo.
Sau khi ra khỏi trạm, Dung Thâm vẫn đi phía trước bọn họ, anh ta đang gọi điện thoại.
Sau khi kết thúc điện thoại, anh ta dừng chân xoay người: "Tôi đi đến công ty con bên này của Phương Vinh, có một số việc cần xử lý, ngày mai có thể xử lý xong, ngày kia chúng ta tiếp tục đi khảo sát."
Khâu Lê gật đầu nói được: "Vừa lúc ngày mai tôi cũng có việc, tôi đến sân bay đón chị của tôi."
Dung Thâm: "Tây Văn đã trở lại?"
Khâu Lê: "Đúng vậy, ngày mai sẽ đến."
Dung Thâm: "Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Di động anh ta lại vang lên, nhưng lại không bắt máy.
Nhìn sang Khâu Lê nói: "Xe đón tôi đã đến rồi, hai người có muốn tôi đưa đến khách sạn hay không?"
Khâu Lê xua xua tay, dọc đường đi hai người bọn họ* ngồi cùng nhau phỏng chừng đã là dày vò lẫn nhau, đại khái ai cũng đều không muốn sẽ cùng đối phương ở chung thêm một phút đồng hồ nào nữa.
*Cố Diễm và Dung Thâm
Sau khi Dung Thâm rời đi, Cố Diễm mới nói, "Lúc trước em đặt khách sạn nào?"
Khâu Lê: "Một khách sạn gần phố tài chính bên kia."
Hỏi Cố Diễm: "Đúng rồi, anh đến đây là muốn tới bên kia nói sự tình? Trụ tài chính phố bên kia có thuận tiện hay không?"
Cố Diễm nắm tay cô đi ra ngoài, "Có thể, anh đều thuận tiện."
Anh nghiêng mặt nhìn cô: "Đêm nay đi cầu tàu bên kia một chút?"
Khâu Lê hưng phấn, "Được."
Nói đến cầu tàu, cô liền thao thao bất tuyệt: "Lần trước lúc anh dẫn em đến đây, cầu tàu vẫn còn thu phí, nghe nói hiện tại đã được miễn phí, cũng không biết cầu tàu có thay đổi cái gì hay không."
Cô lắc lắc cánh tay anh: "Anh có còn nhớ anh đã từng mang em tới không?"
Bởi vì anh đã từng đưa cô đến đây, nên cô đối với thành phố này bằng những tình cảm khác nhau.
Cho nên lúc trước khi lựa chọn khảo sát thành phố Sơn Đông, cô liền chọn nơi này đầu tiên.
Cố Diễm cười cười: "Vốn dĩ nên sớm quên, nhưng em quá lười, anh vẫn luôn nhớ rõ."
Năm ấy cô học lớp 6, lập tức phải thi chuyển cấp.
Bởi vì thành tích kém, mỗi lần gọi điện thoại phụ đạo cho cô, lúc nào cô cũng thất thần, cùng anh nói đông nói tây, cũng không nói đến việc học tập.
Xem như để cổ vũ cô, anh liền nói, chỉ cần cô thi chuyển cấp thành tích mỗi môn đều trên 90 điểm, anh liền mang cô đi ra ngoài du lịch, địa điểm tùy cô chọn.
Cô thề son sắt nói không thành vấn đề.
Sau đó, mỗi môn của cô đều được 90 điểm.
Khi đó anh vẫn còn học đại học chưa có tốt nghiệp, nghiên cứu đầu tư cũng nhiều, nhưng vẫn dành ra hai tuần để trở về.
Cùng với Mộ Thời Cảnh hai người mang cô đi chơi một tuần.
Trạm thứ nhất chính là Thanh Đảo.
Buổi tối cô muốn đi dạo phố, đường đi bộ đại khái cô chỉ đi được một phần ba, đường còn lại đều do anh cõng cô đi.
Mộ Thời Cảnh muốn cõng cô, cô không cho.
Tuy rằng năm ấy cô mới mười một hai tuổi, cũng không nặng, nhưng cõng cô từ đầu đường đi bộ bên này đến đầu bên kia, lại quay trở lại tới, cả cánh tay anh đều mỏi.
Lúc ấy anh tự cho là đem cô coi làm em gái, anh cảm thấy anh giống với Mộ Thời Cảnh, cưng chiều cùng dung túng cô cũng là điều nên làm.
Cũng là thói quen.
Hiện tại anh lại nghĩ, Mộ Thời Cảnh vô luận như thế nào dung túng cho cô, đó là bởi vì cậu ấy là anh trai của cô, nhưng anh với cô không có nửa phần huyết thống, từ đâu ra làm vậy?
Chính là cháu gái ngoại của anh, cũng lớn như Thu Thu, anh cũng không có kiên nhẫn như thế.
Đại khái là tình cảm của con người cực kỳ vi diệu.
Bất tri bất giác, có một người cũng đã ở trong đáy lòng anh mọc rễ nẩy mầm.
Mãi cho đến nhiều năm sau, lúc cành lá tươi tốt, anh mới bừng tỉnh đại ngộ.
Sau khi bọn họ ra khỏi trạm, bắt xe đi về khách sạn để cất hành lý.
Đến khách sạn, Cố Diễm liền nhận được điện thoại ở Bắc Kinh, cô thấy được tên người gọi đến, là Miêu Thanh.
Cô biết người phụ nữ này.
Tổng giám đốc chấp hành công ty trò chơi tập đoàn Trung Doãn.
Khâu Lê không nghe anh nói cái gì, mượn cớ đi vệ sinh.
Cố Diễm nhìn thời gian, đều đã 11 giờ một phút, Miêu Thanh đại khái vẫn còn ở công ty.
Chuyển được điện thoại, hỏi Miêu Thanh: "Chuyện gì?"
Miêu Thanh: "Không quấy rầy cậu đi?"
Cố Diễm: "Cậu nói xem?"
Miêu Thanh "a" một tiếng, "Kia cũng xứng đáng."
Kỳ thật sau khi gọi đi, cô mới ý thức được thời gian đã khuya.
Nhưng lại nghĩ đến bạn gái cậu ta cũng không có ở nhà, cũng không tính là quấy rầy.
Cố Diễm: "... Nói đi, chuyện gì?"
Miêu Thanh: "Chuyện trò chơi bồi tiền kia của cậu, buổi tối sẽ bắt đầu thống nhất một lần nữa, Dương Soái còn muốn mời người phát ngôn cho trò chơi này." Cô nói, lời nói liền bắt đầu bốc hỏa: "Các người có phải cố ý đi ngược lại với tớ hay không? Bởi vì lúc trước tớ không đồng ý, các người liền tự ý quyết định?"
Cố Diễm bất đắc dĩ nói, "Tớ cùng cậu ta là loại người ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?"
Miêu Thanh: "Vậy các cậu có ý tứ gì? Một cái trò chơi miễn phí, trong chốc lát muốn thành lập quỹ hội, trong chốc lát lại muốn mời người phát ngôn, các cậu có phải thấy tớ nhàn nên khó chịu?"
Cố Diễm ấn ấn ấn đường, "Một sự kiện có đáng giá hay không trả giá bằng tinh lực, chúng ta không thể chỉ lấy tiền vì cân nhắc tiêu chuẩn."
Miêu Thanh cười, có ý trào phúng rõ ràng: "Nếu tớ không chui vào lỗ đồng tiền, cậu cảm thấy trò chơi của Trung Doãn sẽ có thành tích như ngày hôm nay? Có thể chiếm được 45% thị trường người chơi?"
Cố Diễm cũng không muốn cùng Miêu Thanh cãi nhau: "Mời hay không mời người phát ngôn tự cậu quyết định, về sau chuyện trò chơi bên kia, cậu chỉ cần hướng hội đồng quản trị phụ trách là được."
Anh cũng không có nhiều tinh lực như vậy để nhọc lòng.
Dừng vài giây, Miêu Thanh đột nhiên nói: "Không phải các cậu cảm thấy tiền nhiều xài không hết sao, tớ đây sẽ thế các cậu xài, tớ quyết định, người phát ngôn tớ sẽ mời người quý nhất."
Cố Diễm đối với giới giải trí minh tinh không phải quá hiểu biết, cũng không biết phí đại ngôn người nào cao nhất.
Thuận miệng hỏi một câu: "Chuẩn bị mời ai? Hình tượng tớ muốn chính diện một chút."
Miêu Thanh: "Chuẩn bị mời người phát ngôn di động R129, cậu cảm thấy hình tượng có đủ chính diện hay không?"
Kỳ thật cô tính toán mời người phát ngôn di động R129, cũng là có mục đích khác, làm cho ngoài giới sẽ tự động hiểu được, Trung Doãn bọn họ cùng Phương Vinh có cùng một minh tinh làm đại ngôn, quan hệ hợp tác đã bắt đầu ấm lại.
Miêu Thanh ở bên kia vội, liền trực tiếp treo điện thoại.
Cố Diễm cầm di động vỗ nhẹ lòng bàn tay, người phát ngôn di dộng R129 chính là vợ của Tưởng Bách Xuyên, nếu vợ của cậu ta đồng ý đến đại ngôn trò chơi này, Tưởng Bách Xuyên khẳng định sẽ duy trì trò chơi.
Nếu Tưởng Bách Xuyên mang theo bác Tưởng đến tham gia trò chơi tranh bá vào sang năm, việc này đối "Phụ tử liên minh" mà nói, là một cái bắt đầu tốt đẹp.
Cất di động, Cố Diễm lại tiếp tục uống cà phê, cà phê uống xong rồi, Khâu Lê còn chưa ra ngoài.
Anh đi đến cửa phòng vệ sinh, gõ gõ cửa: "Thu Thu?"
Khâu Lê: "Ai, có chuyện gì?"
Cô đang dặm lại lớp trang điểm.
Cố Diễm: "Còn chưa xong sao? Em ở bên trong nửa giờ rồi."
Khâu Lê: "Chờ em vài phút."
Bắt đầu tô son môi.
Cố Diễm: "Có phải em đang xem điện ảnh hay không?"
Khâu Lê: "Không phải, chân em đã tê rần, không đi được."
Dừng lại, cô nói: "Nếu anh sợ trễ giờ, anh vào đem em ôm ra ngoài đi."
Cô nhanh chóng thu dọn đồ trang điểm, đóng nắp bồn cầu, trực tiếp ngồi lên, làm bộ đã tê rần, không thể đi được.
Cố Diễm đứng ở ngoài cửa, bật cười, cố ý nói: "Em đừng có gấp, qua vài phút chân sẽ không tê nữa, anh không gấp."
Khâu Lê: "..."
Vài phút đi qua, Cố Diễm cũng không có đi vào.
Cô: "..."
Chỉ có thể tự mình đi ra ngoài.
Cố Diễm đang dựa vào sô pha xem di động, ngước mắt: "Xong rồi?"
Sau đó đứng lên, "Đi thôi, trễ một chút chúng ta qua bên kia, người cũng ít."
Khâu Lê liếc mắt nhìn anh một cái.
Cố Diễm cười, duỗi tay đem cô kéo vào trong lồng ngực, nhìn môi đỏ mê người của cô, cúi đầu hôn lên.
Hôn quá kịch liệt, hai người đều khống chế không được.
Cố Diễm ôm cô đặt lên sô pha, muốn cô một lần.
Sau khi kết thúc, cô thở hổn hển đem mặt chôn ở trong cổ anh, "Cái này sẽ nghiện sao?"
Cố Diễm hôn hôn lỗ tai cô, giọng nói khàn khàn: "Ừ, nghiện cũng không có việc gì, mỗi lần anh đều sẽ thỏa mãn em."
Khâu Lê: "..."
Hai người tắm xong rồi mới đi xuống lầu.
Tới dưới lầu khách sạn, Cố Diễm nói đi qua, Khâu Lê gật đầu, vừa lúc ăn một chút ở quán ven đường.
Nửa đêm phỏng chừng cầu tàu cũng không có vài người, vừa lúc gió biển thôi, có thể nhìn cảnh đêm.
Hai người đan chặt mười ngón tay đi chầm chậm tới.
Bỗng nhiên, Khâu Lê dẫm lên dây giày của chân kia, bị vướng một chút, rất may cô được Cố Diễm giữ chặt: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Khâu Lê cúi đầu nhìn giày, dây giày thể thao đã bị bung ra.
Cô nhếch chân kia lên, "Giày này là anh mua."
Cố Diễm nhìn cô, mà ánh mắt giảo hoạt kia của cô cũng vẫn luôn chăm chú nhìn anh.
Rất giống với lúc còn nhỏ.
Cố Diễm đều biết trong lòng cô tính toán nói việc này, vì để thỏa mãn cô, anh phối hợp với cô.
Anh ra vẻ không biết cô muốn làm cái gì, gật gật đầu: "Ừ."
Khâu Lê: "Dây giày nó bị bung ra, anh cũng mặc kệ quản nó?"
Lời ngầm, giày là anh mua, dây giày bung, làm người mua, anh cần phải phụ trách.
Cố Diễm cười như không cười: "Giày này đã lớn lên, anh đã sớm buông tay cho nó tự lập tự cường."
Khâu Lê: "..."
Cố Diễm nhìn bộ dáng này của cô, bật cười, buông tay cô ra, ngồi xổm xuống, đem dây giày của cô buộc chặt lại.
Editor: Sắp ngược rồi nha, các cô có thích ngược không?:))
.
.
.
Nếu không thì hãy cho t xin 1 follow nhá =))))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...