Bởi Vì, Nơi Này Có Em

-Ừ, đúng rồi! Sao con ngạc nhiên vậy?
-Nhưng con có người yêu rồi!-Vẫn là giọng nói của hai đứa trẻ ấy và từ hai ngôi biệt thự ấy.
-Có rồi? Kệ đi! Người này sẽ khiến con hài lòng, và con sẽ vui mừng khi gặp người đó đấy!
-Không đâu mẹ!!-Nó nhăn mặt.
-Không đi cũng phải đi. Sáng mai 8h đi cùng với bố mẹ!-Nói rồi bố mẹ nó đi thẳng lên phòng, không để nó ú ớ thêm câu nào.
Tại nhà anh.
-Bố mẹ à, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đính hôn? Với cả con cũng có người yêu rồi. Con chẳng biết cô gái kia là ai nhưng con biết chắc là cô ta cũng không thích con. Hôn nhân ép buộc sẽ không có hạnh phúc. Mà con còn trẻ nữa!....bla.....bla....-Anh giải thích một loạt lí do ra cho bố mẹ anh nghe.
-Stop! Con phải đi. Sáng mai 8h đi cùng bố mẹ.-Nói rồi nhị vị phụ huynh này cũng lên phòng nốt. Anh lết thân lên phòng.
Thật ra anh chỉ xuống hỏi xem trước giờ có quen biết ai tên Dương không. Vậy mà lúc đầu bố mẹ anh còn ngạc nhiên xong rồi tủm tỉm cười với nhau làm anh khó hiểu vô cùng. Sau một loạt biểu cảm thì lại bắt anh đính hôn. Thật khó hiểu mà!
Lên phòng, anh lôi ngay điện thoại ra nhắn tin cho nó.

-"Mai anh bị bắt đi gặp mặt để chuẩn bị tiệc đính hôn vợ à!"
Vừa ấn nút gửi thì vừa hay tin nhắn của nó gửi đến.
-"Mai em bị bắt đi gặp mặt để chuẩn bị đính hôn anh à!"-Tình thế cấp bách, đổi danh từ nhân xưng lúc nào không hay.
Cả hai đứa mặt ngơ ngơ nhìn vào điện thoại.
-"Anh/Em cũng bị bắt đính hôn sao?"-Hai tin nhắn gửi cùng một lúc.
Đọc xong thì cả hai đứa thở dài. Bất ngờ, nó chủ động nhắn trước.
-"Dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng buông tay nhé!"
Anh sock với cái tin nhắn đấy của nó.Nhưng rồi anh cũng nhắn lại.
-"Nhất định sẽ không buông!"
Câu khẳng định của anh làm nó yên lòng hơn.
-"À, từ trước đến giờ có câu này em muốn nói với anh. Là..... Thật ra........"
-"?"
-"Thật ra là em ...... rất yêu anh!"
Nhắn xong câu đó thì nó thấy lòng mình nhẹ đi phần nào. Nó nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nói ra. Nó không muốn phải hối hận vì không nói điều này sớm hơn.
Về phía anh, anh phải nói là..............ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Nhưng anh cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cuối cùng nó cũng thừa nhận rằng nó yêu anh rồi!
-"Ừ, anh cũng rất yêu em! Muộn rồi, ngủ ngoan nhé, vợ yêu!"-Đây là câu an ủi duy nhất của anh có thể an ủi nó lúc này. Còn về chuyện ngày mai, cứ đến đâu thì đến. Anh chỉ cần biết một điều rằng: Nó mãi là cô vợ bé bỏng trong lòng anh! Cô vợ mà anh sẽ yêu suốt đời! Có thể là kiếp sau, kiếp sau nữa, anh vẫn mãi yêu nó.
-"Anh cũng ngủ sớm đi nhé! Ngủ ngon!"

Nó tắt máy rồi cuộn tròn trong chăn. Những lời nói của anh giúp nó bình tĩnh được phần nào. Không có anh chắc nó thức cả đêm để suy nghĩ cách trốn quá! Nó nhanh chóng đi vào giấc ngủ một mạch đến sáng.
Anh, cả đêm lướt điện thoại đọc đi đọc lại cái câu nó nói yêu anh. Cứ một lần đọc là một lần mỉm cười. Biết nó yêu anh rồi, dù có việc gì thì anh cũng sẽ cố gắng vượt qua!
Sáng hôm sau. Đúng 8h sáng, hai chiếc xe màu đen sang trọng rời khỏi hai ngôi biệt thự nguy nga tráng lệ. Sự trùng hợp đột ngột xảy ra khi..... cả hai chiếc xe cùng đỗ trước cửa một nhà hàng sang trọng. Hai chiếc xe, sáu con người mang đậm chất quý tộc bước xuống.
-Anh/Em?-Đầu tiên là hai đứa trẻ. Tiếp sau là...
-Loan(mẹ anh)/Linh(mẹ nó)?-Nói xong hai bà mẹ xông ra ôm lấy nhau, hỏi han rối rít làm hai đứa trẻ đứng nhìn một cách khó hiểu. Cuối cùng thì đến....
-Ông Hùng(bố anh)/Ông Hoàng(bố nó)?-Nói xong, hai ông bố không xấn xổ như hai bà mẹ, chỉ chạy đến đập vai đập tay nhau thôi! Anh với nó đứng hình tập 2.
-Bây giờ con lớn rồi nhỉ? Trông ra dáng thiếu nữ rồi đấy!-Bà Loan chạy đến hỏi han nó.
Nó thì ngơ ngơ, bới móc trong đầu xem người phụ nữ này là ai thì bỗng nhớ ra.
-A, bác Loan, bác Hùng! Hai bác có khỏe không ạ? Anh Lâm đâu rồi ạ?
Nó bất chợt nhận ra điều gì đó trong lời nói, vội quay sang nhìn anh. Không lẽ.....
-Đúng rồi! Là nó đấy! Nhưng có vẻ nó vẫn chưa nhớ ra con thì phải!-Bà Loan nói, giọng hơi trầm đi.
Bỗng nó chạy tới ôm chầm lấy anh. Anh ngơ, nhưng rồi cũng ôm lại nó. Nước mắt nó tuôn trào. Hóa ra là anh. Thảo nào nhìn anh quen thế. Nó thật vô dụng khi quên mất anh. Vậy thì nó chẳng khác gì anh. Y như một người mất trí nhớ.

-Cảm ơn anh và... xin lỗi anh.-Cảm ơn là vì đã cứu nó khi trước và xin lỗi vì đã quên mất anh.
-Không có gì! Mà em cảm ơn chuyện gì và xin lỗi chuyện gì vậy?-Anh gỡ nó ra, lau nước mắt chốn. Nó thôi khóc, giọng tinh nghịch nhưng vẫn còn nghèn nghẹn .
-Rồi anh sẽ biết! Tự tìm hiểu đi!
Đằng sau màn sướt mướt của hai đứa con là màn nói chuyện của tứ vị phụ huynh. Bọn nó quay sang thì thấy mặt của phụ huynh trầm hơn lúc nãy, lạnh hơn lúc nãy.
Thật ra lúc nãy là họ hỏi nhau tại sao lại đến đây. Kể cho nhau nghe xong thì họ cảm thấy tiếc. Có thể gặp nhau sớm hơn có phải tốt không! Nhưng bây giờ hủy hẹn thì lại mất mắt với nhà "bọn họ"(ý là nhà đã hẹn nhau đính hôn ớ). Thôi đành vậy rồi thì lát gặp mặt rồi nói chuyện vậy. Chắc gì con nhà họ đã thích con nhà mình. Mà con nhà mình thì chắc chắn là không thích con nhà họ rồi! Thôi thì được đến đâu hay đến đấy vậy!
Tất cả bọn họ bước vào nhà hàng nhưng mỗi gia đình một bàn. Đợi hai gia đình khác đến.
Đầu tiên anh và nó tưởng là đính hôn với nhau nên vui vui. Ai dè lại mỗi nhà một bàn thế này! Không khí trở nên căng thẳng lạ thường!
-Hết chương 27-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui