-Thế anh cũng cảm thấy vậy à?
-Ừ! Anh cảm thấy em rất quen! Hình như là rất quan trọng đối với anh từ rất lâu rồi thì phải!
-Tôi cũng cảm thấy vậy! Để tôi thử hỏi bố mẹ tôi vậy! Anh cũng thử hỏi bố mẹ anh đi nhé!
-Rõ, vợ!
-Ai là vợ anh chứ!-Nó đánh yêu anh một cái vào người anh rồi quay mặt đi. Vợ chồng gì chứ!!!
-Đau anh đó!-Anh giả vờ giận dỗi.
Nó quay sang anh, cảm thấy tội lỗi. Đúng là lúc nãy nó có hơi mạnh tay thật.
-Xin lỗi! Anh đau lắm à?-Nó xoa xoa vào chỗ nó vừa đánh.
-Bắt đền nhé!-Anh nói với giọng... biến thái vô cùng. Anh dừng xe lại ở vệ đường.
Nó nhìn anh rồi nhìn mình. Như hiểu ra chuyện gì đó, nó vội dơ hai tay ra đằng trước hình dấu X rồi nói.
-Anh không phải dở trò gì đâu đấy nhé! Oxin!!
-Anh có làm gì em đâu! Chỉ muốn......-Chỉ chỉ vào má mình.
Thấy nó đơ đơ một lúc, anh nghĩ kế hoạch của mình chắc chắn thành công. Nào ngờ......
-Bốp.- Một quyển sách an tọa ngay trên cái má anh vừa chỉ.
-Sao em lại đánh anh?
-Ơ, không phải anh bảo tôi đánh hay sao? Rõ ràng anh chỉ vào má ý là đánh vào má sao?-Nó hỏi, giọng ngây thơ méo chịu nổi.
-Được, đã vậy thì..........."CHỤT"-Một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua môi nó.
-Anh.... anh làm cái quái gì vậy?
-Em không làm thì anh làm hộ! Em phải biết ơn anh chứ!-Anh nói rồi lái xe đi tiếp, mặc nó cứ ngồi lải nhải nào là "ÔI second kiss của tôi" hay là "Anh đúng là đồ khốn mà"........ Đủ loại câu nói của nó mà chẳng ai trả lời. Còn anh..... vừa lái xe vừa cười tủm tỉm, đối với bọn con gái thì sẽ là một soái ca, hoàng tử ấm áp. Còn với nó thì.... hệt một thằng vừa trốn trại!
Đến trường, bao giờ cũng vậy. Cứ xe anh đến là một lũ chạy ra đứng hai bên cửa như đi đón tổng thống không bằng vậy! Vẫn là mấy lời nói mang tính chất tức giận, đậm chất ghen tị của bọn con gái dành cho nó, lời ca thán thì dành cho anh. Còn về lũ con trai, hầu hết là xì xầm to nhỏ về đồ anh mặc hay cái xe mà anh đi. Nói chung là ồn không chịu được. Và nó vẫn vậy, vẫn không quan tâm và lết lên phòng học. Nhưng có gì đó khác khác ở đây. Hôm nay tay nó không yên vị trong túi váy nữa mà lại... "an tọa" trong tay anh. Cái chân cũng không hướng lên lớp nữa mà là hướng xuống canteen.
-Hở, đi đâu đây?
-Đi ăn! Sáng giờ chưa ăn gì đúng không?
Nó chưa kịp trả lời thì anh nói tiếp.
-Anh cũng chưa ăn gì, đi ăn thôi! Em không ăn thì cũng phải để anh ăn chứ!
Nó không trả lời cũng chẳng thèm kháng cự. Tùy anh thôi! Vụ đi bộ sáng giờ làm người nó ê ẩm không chịu nổi. Thế mà anh vẫn như không. Công nhận khỏe thật.
Ăn trong bao nhiêu ánh mắt của lũ con gái, cuối cùng cũng xong. Anh lại kéo nó lên lớp. Đến nơi rồi mà vẫn chưa chịu buông.
-Này oxin, buông tay ra để tôi còn học chứ! Bộ muốn còng tay tôi luôn sao?-Nó nói thầm. Bây giờ vào lớp rồi mà!
-Em nói dối mà không chớp mắt. Thường ngày em có học hành gì đâu! Toàn lăn ra ngủ thôi! Anh cầm tay em như này em vẫn ngủ được mà! Hay là muốn ôm đi ngủ luôn hả?-Vừa nói dứt câu, đầu anh lại "vinh dự" nhận được một bạt tai của nó.
-Ăn nói vớ vẩn.
Anh ôm đầu, lườm yêu nó.
Cả buổi hôm ấy, anh cứ cầm tay nó làm nó rất khó chịu. Mãi về nhà anh mới buông nó ra.
-Bye!
-Bye bye!
Nó chạy vào nhà, phi thẳng lên phòng thay đồ mà không thèm nhìn rằng trong phòng khách đang có 2 vị đại nhân ngồi chễm chệ trên đó.
Thay đồ xong, định xuống nhà tìm chị đầu bếp hỏi xem có gì ăn không, đảo mắt mới thấy 2 vị đại nhân. Ban đầu nó khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhảy xổ ra sofa sà vào lòng 2 vị đại nhân đó.
-Papa, mama, hai người về từ bao giờ mà không nói cho con biết vậy?
-Về từ lúc cô nương đi học về đó! Chạy vù lên phòng mà không thèm để ý đến hai ông bà già này nè!-Bố nó xoa đầu nó, trêu.
-Gớm, cô nương lớn rồi là quên mặt hai ông bà này luôn!-Mẹ nó hùa theo bố nó.
-Đâu có đâu! Tại con vội quá!-Nó cười hề hề.
-À, bố mẹ về đây có việc gì vậy ạ?
-Ơ thế về đây thăm con gái yêu không được à? Chẳng lẽ có việc gì mới được về sao?-Bố nó lại bắt đầu trêu nó.
-Con đâu có ý đó!-Mặt nó nhăn nhúm vào như khỉ.
Như nghĩ ra được gì đó, nó hỏi.
-À, bố mẹ à, từ trước đến giờ con có quen ai tên là Gia Lâm không mẹ?
Cả hai ông bà sửng sốt. Cái đứa trẻ mà lúc nào cũng dính tới anh, lúc nào cũng bám theo anh, lúc nào cũng anh Lâm này anh Lâm nọ, lúc nào cũng khẳng định chắc chắn sau này sẽ làm vợ anh. Vậy mà đã lại quên anh rồi sao? Ông bà Nguyễn đồng suy nghĩ, nhưng không sao, quên rồi sẽ phải nhớ thôi! Hai người nhìn nhau rồi cười. Không ngờ họ tâm đầu ý hợp đến vậy.
-Rồi con sẽ biết thôi! À mà có chuyện này chúng ta muốn bàn với con. Lần này chúng ta về là có việc vô cùng quan trọng. Việc này nhất định con phải nghe lời đó!
-Việc gì mà nghiêm trọng dữ vậy ạ?
-Chúng ta về là để tổ chức tiệc đính hôn cho con.
-Đính hôn?-Hai từ, một câu hỏi, phát ra từ hai biệt thự, hai đứa trẻ.
-Hết chương 26-
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...