Sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc Cố Diễm tỉnh lại anh cảm thấy trán của mình có một đồ vật đè lên, hơi có chút lạnh người.
Anh giơ tay, cầm lấy để trước mặt, nhìn thấy là một khối gừng anh rất sững sờ.
Là giả.
Trên mặt còn có khắc một vài chữ: Thu Thu yêu Cố Diễm.
Ngón tay cái của anh vuốt ve khối gừng đi qua đi lại.
Anh quay đầu, thấy Khâu Lê vẫn còn đang nhắm mắt ngủ, không biết là ngủ thật hay là giả vờ ngủ, anh cũng không có đánh thức cô, vươn mình đối mặt với cô, khoát tay lên hông cô.
Ôm cô tiếp tục ngủ.
Trong tay anh còn cầm quà sinh nhật mà cô đưa, đây là quà sinh nhật rất khác biệt lại quý giá nhất mà anh từng nhận được.
Một khối gừng, chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Anh không khỏi mà nở nụ cười.
Đến gần môi cô, hôn lên một cái.
Khâu Lê từ từ mở mắt ra: "Ồ? Anh chính là hoàng tử trong truyền thuyết sao? Hôn người ngủ say ngàn năm như em tỉnh dậy rồi."
Cố Diễm cười: "Người đẹp ngủ trong rừng không xinh đẹp bằng em."
Khâu Lê không để ý đến hình tượng người đẹp ngủ trong rừng nữa mà giương nanh múa vuốt với anh.
Anh siết chặt cô vào trong ngực, "Cảm ơn em."
Khâu Lê yên tĩnh lại, "Thích không?"
Cố Diễm gật đầu.
Khâu Lê lấy tay anh ra, xuống giường mặc quần áo.
Cố Diễm: "Hôm nay là chủ nhật, ngủ thêm một chút nữa đi."
Khâu Lê: "Không được, phải làm mì cho anh ăn nữa.
Đúng rồi, mẹ của em bảo tối nay chúng ta về nhà ăn cơm, nói là tổ chức sinh nhật cho anh."
Hỏi anh: "Buổi trưa về nhà anh không?"
Cố Diễm: "Được."
Khâu Lê: "Cặn bã cũng ở đó, vừa lúc các anh có thể uống rượu."
"Gần đây sao ngày nào Mộ Thời Cảnh cũng ở bên kia vậy?" Cố Diễm hỏi, cũng vén chăn lên rời giường.
Khâu Lê trách anh: "Còn không phải là do trò chơi của công ty các anh làm hại sao, cặn bã đăng ký tài khoản chơi cùng với ba em, hai người chơi nghiện rồi, xem nó như là sự nghiệp của mình, không có việc gì liền nghiên cứu đối sách, đánh bại đối thủ, sang năm tham gia giải thi đấu phụ tử liên minh.
Cố Diễm: "Đây cũng là chuyện tốt, tình cha con không chỉ cha con ruột mới có.
Công ơn sinh dục và công ơn sinh dưỡng đều vĩ đại như thế."
Khâu Lê cười cười, "Thật mong chờ cuộc thi đấu vào tháng sáu năm sau."
Tháng ngày ngọt ngào bình thản lại bận rộn đều trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt đông đi xuân tới.
Xuân về hoa nở, vạn vật sinh sôi.
Một trận lại một trận mưa xuân, đưa xuân đi, nghênh đón hạ.
Thị trường nông thôn của Khâu Lê đã được khai phá toàn diện, đã mở hơn 1000 cửa hàng thể nghiệm ở các thị trấn làng quê trên toàn bộ cả nước.
Cách mục tiêu của cô vẫn còn xa, nhưng tất cả đều đã từ từ đi vào quỹ đạo.
Tựa như Dung Thâm đã nói, đây là đánh lâu dài, không phải nội trong ba bốn năm là có thể toàn thắng.
Cũng may, cuối cùng cô cũng thấy được hi vọng.
Lại là tháng sáu của một năm.
Ngày ấy là ngày của cha, Khâu Lê cũng đến hiện trường cuộc thi.
Cơ hồ trên khán đài không còn chỗ ngồi, cô ngồi ở khán đài khu VIP, Cố Diễm thì lại ngồi ở chỗ lãnh đạo, Tra Nhị và Đường Đường cũng mang theo con trai đến, nhưng chỗ ngồi của bọn họ cách chỗ cô một khoảng cách nhỏ.
Cô phất tay chào hỏi với bọn họ một cái.
Trước khi thi đấu, Miêu Thanh tổng giám đốc chấp hành công ty trò chơi của Trung Doãn đọc diễn văn, cho người chơi tham gia thi đấu hăng hái hơn.
Sau đó Miêu Thanh nói cái gì Khâu Lê cũng không chú ý nghe, toàn bộ sự chú ý đều bị chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái của Miêu Thanh hấp dẫn.
Khâu Lê nhìn Dương Soái bên kia một cái, cuối cùng anh cũng cầu hôn thành công.
Nghe nói con đường cầu hôn của anh cực kỳ khúc khuỷu, bởi vì không biết cách lãng mạn nên bị Miêu Thanh từ chối, tiếp theo không chừng là đi tìm anh mà quấy rầy.
Sau khi phát VCR của năm mươi gia đình dự thi, đơn giản là nói về trò chơi 'phụ tử liên minh' mang đến sự thay đổi trong sinh hoạt trong chín tháng này như thế nào.
Mỗi cái thay đổi đều rất nhỏ.
Có khi sau khi trò chơi này kết thúc, cũng còn có thể tiếp tục tán gẫu trước đây như thế nào lại chơi trò chơi này.
Còn có chơi trong trò chơi không thoả mãn, bởi vì chơi trong một giờ quá ngắn, bọn họ sẽ mang bóng rổ đến sân bóng để tiếp tục chơi.
Một số người, lúc trời trở lạnh, sẽ nhớ đến gọi điện thoại về nhà hỏi sức khoẻ của ba mình như thế nào một chút.
Chính ông ấy cũng cười, mỗi lần gọi điện thoại một hai phút, có lúc cũng chưa đến một phút, hỏi xong lại không biết phải nói cái gì.
Sau đó người chủ trì nói:
Vậy là đủ rồi.
Mặc dù chỉ có mấy chục giây, nhưng lại có nhiều tâm ý.
Vốn đàn ông cũng không quen nói nhiều.
Khâu Lê không nghĩ đến dương soái và Miêu Thanh còn có thể mời được hai khách mời bí ẩn đến, cả hiện trường vô cùng hoan hô, mà lúc khúc nhạc dạo của phụ tử vang lên, trong nháy mắt hiện trường đã yên tĩnh.
Nghe được những người ba hát: 【 Ba sợ có một ngày mình già đi mà trở thành gánh nặng của con.】
Những người con trai hát:【 Con sẽ ở cạnh ba, chăm sóc cho ba, giống như lúc trước ba dắt con đi từng bước đầu tiên trên con đường đời.】
Hai câu này vừa hát xong, mắt của nhiều người ở hiện trường đã đỏ hoe.
Khâu Lê cũng lau một ít nước mắt, tuy rằng cô không nhớ ra được ba cô đã dắt cô đi như thế nào, nhưng nhất định ba cô sẽ dìu lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dạy cho cô.
Cũng chỉ trong chớp mắt.
Cô lập gia đình, ba đã già rồi.
Chỗ ngồi thi đấu, ba Tưởng dùng khuỷu tay chọt chọt Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên quay đầu: "Sao vậy ạ?"
Ba Tưởng hạ giọng: "Bây giờ con có thể thương lượng với Dương Soái và Cố Diễm một chút được không, cho hai người chúng ta được đứng thứ nhất."
Tưởng Bách Xuyên: "..."
Ba Tưởng nhanh chóng giải thích: "Phần thưởng thì ba không muốn, đứng thứ hai cũng đã có giải rồi, cho nên xem như chúng ta lấy được vị trí thứ nhất cũng sẽ không công bằng cho người chơi khác."
Tưởng Bách Xuyên không hiểu: "Vậy ba còn muốn đứng thứ nhất làm gì? Lại không có chia bằng khen cho ba!"
Ba Tưởng: "..."
Ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nói: "Mẹ con đã nói rồi, nếu ba đứng thứ nhất thì sẽ có kinh hỉ cho ba."
Tưởng Bách Xuyên: "..."
Nhìn ba mình, mấp máy môi nhưng vẫn không có nói gì.
Một lát sau anh nói: "Ba, trước kia trong lòng con ba có hình tượng là một ngọn núi cao nguy nga hùng vĩ, sau này lại thành sườn núi, nhưng ba có biết bây giờ ba có hình tượng gì trong lòng con không?"
Ba Tưởng: "Hình tượng gì?"
Tưởng Bách Xuyên: "Bồn địa."
Ba Tưởng: "..."
Thật đau lòng.
Tưởng Bách Xuyên: "Cho nên ba đừng tiếp tục đi đến chỗ lõm nữa."
Sau đó kết quả thi đấu chính là Tưởng Bách Xuyên và ba Tưởng, Mộ Thời Cảnh và Khâu Trọng Khải đều đạt được giải, đi du lịch Bắc Kinh.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy giải thưởng này cũng không có ý nghĩa gì, sau đó lại phát hiện, mấy năm nay tuy rằng sống ở Bắc Kinh, nhưng cho đến bây giờ không có cùng người nhà đi du lịch hết nơi này.
Đi chơi vui vẻ, có lẽ là đi cùng với người nhà, không nhất định phải đi lên núi cao, mà ở công viên nhỏ bên cạnh cũng rất đẹp.
Cuối tháng bảy.
Một ngày cực kỳ nóng bức.
Mấy ngày nóng nhất năm.
Hẹn thời gian xong với Tô Dương, Cố Diễm và Thu Thu đi sớm đến Thượng Hải.
Bây giờ người ở ngõ hẻm này bọn họ cũng không quá quen thuộc, trước đây có ấn tượng, nhưng mười mấy năm trôi qua cũng đều đã xa lạ.
Ông nội đã sớm không ở nơi này nữa, mấy tháng trước Cố Diễm cũng đã dọn dẹp nhà cũ xong, tận lực dựa theo trước đây mà trang trí lại hết một lần.
Cửa gỗ kia, bàn học kia, còn có hoa hồng phía dưới cửa sổ vẫn còn ở đó.
Khâu Lê ngồi trước bàn sách, hình ảnh hơn hai mươi năm trước như là một bộ phim trắng đen cũ, mặc dù không có màu sắc nhưng là hồi ức quý giá nhất trên đời.
Lúc ấy Cố Diễm ngồi ở đây làm bài tập, cô leo lên ghế nhỏ, lộ ra nửa cái đầu gọi anh là 'anh trai'.
Mỗi lần anh cũng không kiên nhẫn,
Nhưng cô vẫn không biết mệt.
Đó là thời gian vui vẻ nhất của tuổi thơ.
Đột nhiên cô nhớ đến cái gì.
Mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra một thanh cung, vừa lúc này Cố Diễm đi vào đưa dưa hấu cho cô: "Rửa tay đi."
Cô để hai tay ra sau lưng: "Đoán xem em đang cầm gì trên tay?"
Cố Diễm cười: "Thư tình cho anh?"
Cô không đi rửa tay, anh lấy dưa hấu đút cho cô ăn.
Khâu Lê ăn một miếng dưa hấu, lắc đầu: "Đoán lại xem.'
Cố Diễm đoán mấy lần cũng không đúng.
"Không nghĩ ra được."
"Cốc cốc cốc~" Khâu Lê lấy cung ra, lắc lắc trước mặt anh, "Anh còn nhớ nó không?"
Cố Diễm sửng sốt một chút, thật không nghĩ đến nhiều năm như vậy cô vẫn còn giữ nó.
Thu Thu nói: "Em chỉ nhớ những thứ liên quan đến anh."
Từ khi cô có ký ức, chỉ nhớ rõ anh, chuyện của mình cũng đã quên đến không còn một mống nào.
Mà Cố Diễm cũng giống vậy.
Không có nhiều ấn tượng với tuổi thơ của mình, nhưng liên quan đến cô, giống như là 1+1=2, không cần phải cố sức để nhớ, nhưng trước giờ vẫn chưa quên.
Giống với người mất trí nhớ có thể quên mình là ai, nhưng anh biết 1+1= mấy.
Ăn xong dưa hấu, Cố Diễm lấy khăn lông lau miệng cho cô, lại lau tay cho cô.
Cất khăn lông, anh kéo rèm cửa lên, nháy mắt gian phòng tối lại.
Khâu Lê không vừa lòng kháng nghị nói: "Anh kéo rèm cửa làm gì vậy? Em còn muốn ngắm hoa hồng nhỏ."
"Ngủ trưa."
Anh ôm cô đến bên giường.
Hai tay cô để trên vai anh, đắc ý nói: "Lúc em bốn tuổi đã mang anh ngủ với em ở trên cái giường lớn này."
Cố Diễm cọ vào má cô, "Vậy bây giờ là anh ngủ với em."
Khâu Lê: "..."
Anh chỉ ôm cô trong ngực, cái khác cũng không làm.
Cái ngủ trưa này rất an ổn, rất giống khi còn bé.
Ngày hôm sau.
Nhiếp ảnh gia Tô Dương cùng ê-kíp của mình đến ngõ hẻm.
Cố Diễm nói trước ý tưởng quay chụp với Tô Dương, Tô Dương cười nói: "Vậy tôi cần phải đùa bỡn với anh và Thu Thu, sẽ không lưu tình chút nào đâu nha."
Cố Diễm: "Đừng có quá phận là được."
Tô Dương nhíu mày: "Không quá phận, làm sao có thể tìm lại được cảm giác lúc còn bé được?!"
Cảnh chụp thứ nhất, là chụp khoảnh khắc bọn họ gặp được nhau.
Tô Dương để chuyên gia trang điểm hoá trang cho Thu Thu nghịch ngợm nhưng lại có chút giảo hoạt, tái hiện lại hình ảnh thời thơ ấu.
Khâu Lê nhìn xong, có chút dở khóc dở cười , bụm mặt không muốn ra ngoài gặp người khác.
Cố Diễm: "..."
Chất vấn Tô Dương: "Cô đến đây không phải để báo thù chứ?"
Tô Dương khoe khoang: "Đúng vậy, ai bảo các người luôn uy hiếp chồng của tôi."
Sau đó nghiêm túc nói: "Mấy bức ảnh này đợi sau này hai người già rồi xem lại sẽ cực kỳ có ý nghĩa, tin tôi đi."
Hoá trang xong, quần áo cũng đã đổi.
Bọn họ đi đến đầu ngõ.
Cũng đã là buổi chiều, hơn ba giờ, anh mặt trời đang chiếu xuống.
Khâu Lê cầm lấy vạt áo của anh, nghiêng đầu nhìn anh.
Vừa lúc Cố Diễm cúi đầu, ánh mắt của hai người đối diện vào nhau.
Hình ảnh này quen thuộc như thế, giống như vừa mới trở về hai mươi ba năm trước.
Cô chơi trốn tìm bị lạc đường, nên gặp được anh.
Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Bởi vì không tìm được đường về, cô khóc cực kỳ thương tâm.
Anh ngoắc tay bảo là sẽ dẫn cô về nhà.
Cô chạy chậm đến bên cạnh anh, gạt nước mắt, túm lấy áo anh, ăn kem của anh, cùng anh chầm chậm đi trên con đường về nhà kia.
Cô mềm mềm mại mại gọi: "Anh trai, em tên là Thu Thu."
Lần đó gặp nhau, một cái liếc mắt, từ đây đến vạn năm.
Toàn văn hoàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...