Có một số việc khi không đụng vào thì sẽ cảm thấy không có khả năng, nhưng một khi chạm vào, liền sẽ nhớ mãi không quên, giống như Chu Gia Càng hiện tại.
Trước kia anh và Lộ Dao ở chung trong một cái văn phòng, chỉ cảm thấy cô là học trò của mình, cần phải dạy dỗ cho tốt, cho Lụa Thừa Duệ và Chử Nhứ một cái công đạo.
Cho dù là lúc Lộ Dao thổ lộ, anh cũng cảm thấy đây là việc không thể tưởng tượng được, cho nên anh mới kiên định từ chối.
Vì thế, hiện tại anh thật sự hối hận, cái gì gọi là tự làm tự chịu? Anh bây giờ là tự làm tự chịu.
Sau khi Trịnh Dật ra ngoài, Lộ Dao phản ứng lại, ném ra một câu: “Giám đốc, em còn có việc, xin phép đi trước.”
Sau đó, cô liền…… Chạy.
Để lại Chu Gia Càng còn đang cân nhắc nên dùng từ ngữ như thế nào, vẻ mặt âm trầm.
-
Giờ cơm trưa, Lộ Dao nói với Trình Hinh chuyện này, Trình Hinh có điểm quái dị nhìn cô: “Em nói xem có phải anh ta đột nhiên hối hận hay không? Cảm thấy em là cô gái tốt, sau đó lại muốn theo đuổi trở về?”
Lộ Dao im lặng chốc lát, thật ra…… Cô cũng có chút trộm nghĩ như vậy, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, cũng không dám suy đoán nữa.
Hơn nữa anh cũng chỉ kêu cô cùng nhau ăn cơm, trước kia có đôi khi anh cũng mang cô đi ra ngoài ăn, đến những nơi tương đối đặc sắc.
Đây chỉ là một phương thức dạy học của anh, mỗi lần trở về đều sẽ kiểm tra, bây giờ cô không ở dưới mí mắt của anh, có thể nói, anh đối với cô đã không tồn tại cái gọi là ý thức trách nhiệm.
Cô không muốn đoán cái gọi là khả năng như vậy sẽ chỉ làm chính mình càng thêm không thể thoát ra được, thật vất vả mới nghĩ thông suốt một ít.
Kỳ thật cô chỉ là không dám, không hy vọng thì sẽ không thất vọng, cho nên cô không đi hy vọng, bởi vì sợ thất vọng.
Trình Hinh cho rằng Lộ Dao im lặng là đồng ý, đá đá cẳng chân Lộ Dao dưới bàn, đây là thói quen nhỏ của cô: “Không phải là em đồng ý đi với anh ta đấy chứ? Em sẽ không có cốt khí như vậy đi?”
Lộ Dao liếc cô một cái: “Không có, anh ấy không nói gì thêm, chỉ kêu em đem tài liệu qua, em đưa xong liền đi.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi, cảm giác hình như là muốn nói gì đó, nhưng chắc chắn không phải như chị nghĩ đâu.”
Trình Hinh không cho là đúng: “Vậy là em không biết rồi, có kiểu đàn ông chính là mất đi mới biết quý trọng.”
Lộ Dao bĩu môi: “Cũng chưa từng ở bên nhau, mất chỗ nào.”
“Ý của chị là khả năng giám đốc đột nhiên phát hiện ra mình thích em, cái này cũng không phải không có khả năng.
Giám đốc là kiểu đàn ông ngây thơ, chỉ số EQ tương đối thấp, nói không chừng là đã sớm thích em, chỉ là không biết mà thôi.
Em đột nhiên nói không thích hắn nữa, thế là giám đốc phát giác ra thật ra người mình thích là em, tuy rằng loại chuyện này tương đối cẩu huyết, nhưng vẫn có khả năng tồn tại.”
“Nhưng, nhưng mà lúc anh ấy đi xem mắt, còn cười vui vẻ như vậy…..
Chị không phải không biết.” Lộ Dao có điểm bị thuyết phục.
Trình Hinh suy xét trong chốc lát, lại duỗi chân đá đá Lộ Dao: “Nếu hắn thật sự theo đuổi ngược lại, em sẽ thế nào?”
Lộ Dao im im, kỳ thật, cô cảm thấy không có bao nhiêu khả năng, nhìn vẻ mặt chờ mong của Trình Hinh, nghĩ nghĩ vẫn là thành thật nói: “Thật ra em cũng không biết.”
Trước nay cô không nghĩ tới anh sẽ theo đuổi cô, lúc quấn lấy anh trước kia, cũng chỉ là chờ mong anh có thể đáp lại cô là tốt rồi.
Sau đó hai người ở bên nhau, có một tình yêu tế thủy trường lưu.
“Vậy em còn thích hắn không?”
Lộ Dao trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu, rốt cuộc lần đầu tiên thích một người, ngoài miệng nói sẽ không thích nữa, nhưng chuyện tình cảm nào ai khống chế được.
Nếu nói không thích, là có thể không thích, vậy không phải là thật sự động tâm.
Cô nói với chi gia càng sẽ không thích anh nữa, thật ra là đang nói muốn quên anh, quên lần đầu tiên em rung động trước một người, bởi vì anh sẽ không thích em, cho nên em muốn quên anh đi.
Cuốc sống của Lộ Dao tương đối thuộc kiểu trưởng thành sớm, mồ côi cha từ bé, đối với một cô gái nhỏ ngây thơ đơn thuần, có rất nhiều thứ phải thích ứng.
Cô thực sự mong đợi những câu chuyện cổ tích.
Chu Gia Càng là một câu chuyện cổ tích đối với cô, nhưng.
Cô yêu thích câu chuyện này và muốn sống trong lâu đài.
Cuối cùng đột nhiên thức tỉnh, thật ra, mọi thứ cũng chỉ là chuyện cổ tích, cô chỉ có thể tưởng tượng, lại không vào bên trong làm nữ chính được.
Trình Hinh nhìn dáng vẻ im lặng không nói của cô, liền biết đáp án, nghĩ nghĩ vẫn là nhắc nhở: “Nếu hắn thật sự quay đầu theo đuổi em, em đừng nhếch đuôi lên, phe phẩy cái đuôi đi qua chờ người ta sờ đầu, sau đó liền ở bên người ta.
Quá hạ giá! Em ít nhất phải cao quý lãnh diễm một đoạn thời gian, làm hắn cũng nếm thử tư vị khổ truy một người.”
Lộ Dao cười cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, nhưng là cũng không có để ở trong lòng, anh sao có thể khổ truy một người.
-
Chu Gia Càng ngồi trong văn phòng, nhìn bàn làm việc trống không của Lộ Dao, vẫn luôn suy xét làm sao đem cô về lại bên người.
Gọi cô về? Không được, như vậy sẽ khiến cô việc của cô gặp bất lợi, huống hồ công ty cũng không có loại tình huống này.
Trừ phi là làm trợ lý của anh, nhưng lý trí mách bảo, Lộ Dao cũng không thích hợp, chưa nói đến tư lịch của cô không đủ, chỉ là lượng công việc rất lớn, hơn nữa thường xuyên phải đi công tác.
Nhưng nếu không phải như vậy, anh và cô ở công ty sẽ không gặp nhau suốt cả tuần.
Tan tầm, nhớ tới việc Lộ Dao trốn tránh mình, đột nhiên thấy phiền muộn, phỏng chừng đã không thích anh nữa, trước kia đều nghĩ cách quấn lấy anh, bây giờ thấy anh thì giống như chuột thấy mèo vậy, nắm lấy cơ hội liền chạy.
Nhưng Kỷ Ngôn Sâm cũng đã nói, Lộ Dao thích anh thời gian cũng không lâu, không có khả năng nói không thích liền không thích, chỉ cần anh…… Ừm, da mặt dày một chút, theo đuổi, là có thể…..
Ôm được mỹ nhân về, Chu Gia Càng kéo kéo khóe miệng, tà khí quấn quanh người.
Sống 28 năm, hiện tại Chu Gia Càng thế mà giống như thiếu niên tình đậu sơ khai, lúc nhớ tới Lộ Dao, thế nhưng có một loại xúc động, rất muốn nhìn thấy cô.
Nhưng, nhiều hơn nữa là ham muốn chinh phục của đàn ông, đối với Lộ Dao, anh nhất định phải ôm được cô về nhà.
-
Từ khi chuyển đến tổ thiết kế nội thất, Lộ Dao có thêm một điều phiền não nữa, chính là Trình Tử Xuân.
Lộ Dao rời khỏi Chu Gia Càng, chuyện này, người vui mừng nhất chính là Trình Tử Xuân, còn phải nói sao! Hai người bọn họ không có khả năng, nghe Trịnh Dật nói, là Lộ Dao chủ động đưa ra chủ ý đến tổ thiết kế trước thời hạn.
Trình Tử Xuân cảm thấy cơ hội của mình đã đến, nếu Lộ Dao tự mình rời đi, vậy khẳng định là cô bị tổn thương từ Chu Gia Càng, phụ nữ tổn thương là thời điểm yếu ớt nhất, xuất kích lúc này, chắc chắn là thời cơ tốt nhất.
Hơn nữa, sau khi tham gia hôn lễ của Lụa Thừa Duệ, anh đã biết quan hệ của Lộ Dao và Chử Nhứ, nguyên nhân Chu Gia Càng nhận Lộ Dao làm đồ đệ, chắc là bởi vì vậy.
Nhưng cuối năm mọi người đều vội, huống hồ Trình Tử Xuân còn là tổ trưởng, bận rộn là điều tất nhiên, nhưng chỉ cần có chút thời gian rảnh, anh sẽ hẹn Lộ Dao đi ăn cơm chiều.
Lộ Dao nhìn di động vừa mới nhận được tin nhắn: [Lộ Dao, đêm nay có thể nể mặt đi ăn một bữa cơm cùng anh không? Đây là lần thứ năm mời em, mong em trả lời – Trình Tử Xuân.]
Cô lướt đến tin nhắn hôm qua của Chu Gia Càng: [Đêm nay cùng anh đi ăn cơm.]
So sánh với Trình Tử Xuân, Chu Gia Càng trực tiếp hơn nhiều, ngữ khí cũng chắc chắn.
Lộ Dao thừa nhận càng thích anh như vậy, cho nên, cô trả lời Trình Tử Xuân cũng là khách khí từ chối.
Không có vì cái gì, chỉ là cảm thấy hiện tại bản thân còn thích Chu Gia Càng, đối với Trình Tử Xuân, cô chỉ có thể từ chối, trước khi quên được một người, sao có thể tiếp nhận một người khác.
-
Vào đông, màn đêm buông xuống rất nhanh, lúc Lộ Dao ra khỏi office building, đèn neon rực rỡ, bóng đêm loang lổ, lại có vài phần yên tĩnh.
Thấy bóng dáng cao lớn đang đứng bên chiếc ô tô màu đen, Lộ Dao do dự một chút, vẫn là đi qua.
“Lộ Dao, anh chờ em lâu rồi.” Trình Tử Xuân mỉm cười nhìn Lộ Dao, tóc bị gió thổi đến có chút lộn xộn, nhưng vẫn anh tuấn như cũ.
Lộ Dao nhìn đầu tóc hỗn độn của anh, đôt nhiên nhớ tới tóc đen ngắn của Chu Gia Càng, nếu anh đứng trong gió lạnh, tóc nhất định sẽ không loạn, cả người vẫn sẽ chỉnh tề sạch sẽ.
Cô cúi đầu đi qua, có chút thẹn thùng: “Tổ trưởng Trình, em đã nói với anh rồi, em không thể đi ăn cùng anh, em còn phải về chăm Hoa Hoa, nếu không nó sẽ đói.”
Trình Tử Xuân vẫn cười cười: “Lộ Dao, anh biết đây là em lấy cớ từ chối anh, nhưng không sao, anh sẽ cho em thời gian, nhưng mà em có thể đừng luôn từ chối anh được không? Có lẽ anh so với anh ta sẽ thích hợp với em hơn, hơn nữa anh thích em.”
Đây là lần đầu tiên Trình Tử Xuân nói rõ ràng, Lộ Dao có điểm không biết làm sao, cúi đầu đứng trước mặt anh, tuy rằng mặc áo lạnh dày cộm, nhưng cả người vẫn nhỏ xinh khả ái, khuôn mặt nhỏ bị gió thổi đến ửng đỏ, hơn nữa biểu tình lúng túng, càng có vẻ nhu nhược đáng thương.
“Nhưng mà…..
Em không thích anh….” Im lặng hồi lâu, Lộ Dao vẫn nói ra những lời này, cô biết loại lời nói này rất đả thương người khác, bởi vì đã từng có người nói với cô như vậy, nhưng cô lại không tiếp thu.
“Không sao, chỉ cần anh vẫn luôn bên cạnh em, thời gian dài, em chắc chắn sẽ từ từ thích ânh.”
Câu nói rất quen thuộc, tựa như trước kia cô nói với Chu Gia Càng, cô đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
Trình Tử Xuân nhìn Lộ Dao im lặng hồi lâu, vẫn cười nói: “Được rồi! Anh đưa em về.”
“Không cần, em đón xe buýt là được rồi.” Cô từ chối.
“Được rồi! Anh đưa em đến trạm xe buýt, được chứ? Nếu em cảm thấy khó xử, thì cứ coi như anh tiện đường đi.” Trình Tử Xuân hơi hơi bất đắc dĩ.
Lộ Dao sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Gia Càng mới vừa chạy xe ra đến giao lộ, liền nhìn thấy Trình Tử Xuân và Lộ Dao đang sóng vai nhau, tuy khoảng cách của hai người khá xa, nhưng Chu Gia Càng vẫn nhăn mày lại, nội tâm dâng lên cổ phiền muộn, còn có một cổ chua xót nói không nên lời.
Lúc anh thấy Trình Tử Xuân kéo Lộ Dao đến bên người, cổ chua xót kia hoàn toàn lan tràn……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...