Lộ Dao nhất thời xúc động mồm nhanh hơn não, nói xong cả hai đều ngây ngẩn, Chu Gia Càng thậm chí thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, dưới tình thế cấp bách dẫm phanh gấp.
Thân thể hai người theo quán tính ngã về phía trước, lại bị kéo trở về, Lộ Dao phản ứng lại, mới phát giác lời nói của mình mắc cỡ bao nhiêu, khuôn mặt trắng nõn dần đỏ thấu.
“Lộ Dao, em có biết mình đang nói gì hay không?” Chu Gia Càng nói không cảm động là giả, nhưng cảm động thì cảm động, hiện thực vẫn là hiện thực.
Rút đi xúc động, Lộ Dao chỉ cảm thấy lúng túng không thôi, nhưng sự thật thường được nói ra một cách vô tình.
Cô chậm rãi quay đầu nhìn Chu Gia Càng, nghiêm túc nói: “Em đương nhiên biết, thích một người không phải là muốn gả cho người đó sao? Em thích anh, nên muốn gả cho anh, tình yêu còn không phải là như vậy sao?”
Lúc này sắc trời đã dần ngã màu, dù cho thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, thanh âm của cô lại rất rõ ràng, Chu Gia Càng lần đầu tiên cảm giác được tâm tư đóng băng đã nhiều năm của mình, bởi vì lời nói của cô mà khẽ rung động.
“Lộ Dao, em cũng không hiểu anh.” Chu Gia Càng nói xong những lời này, đèn xanh vừa sáng, anh khởi động xe: “Anh đưa em về.”
Ý từ chối rất rõ ràng, chút dũng khí còn sót lại trong đáy lòng Lộ Dao lại lần nữa bị mài đi.
Cô an tĩnh cúi đầu, ngón tay siết chặt, không rên một tiếng.
Hiện tại là giờ cao điểm, tắc đường nghiêm trọng nhất, xe đi đi dừng dừng, im lặng hồi lâu, Lộ Dao thấp thấp nói: “Cho em xuống xe đi! Em muốn tự về, không cần, không cần phải chậm trễ anh đi hẹn hò…..”
“Không sao.”
“Anh, đi xem mắt thật sao?”
“Ừm.”
“À…….”
Lộ Dao gắt gao cắn môi dưới, mới có thể nhịn xuống xúc động muốn khóc, nội tâm chua xót không thôi.
Lúc đi học, bởi vì biến cố trong nhà, cô không biết cái gì gọi là tình đậu sơ khai, không biết cảm giác thích một người con trai là như thế nào.
Bây giờ cô đã hiểu, lần đầu tiên thích một người, lần đầu tiên hiểu rõ, thì ra, thích người không thích mình, khó chịu như vậy.
Chu Gia Càng đưa Lộ Dao đến dưới lầu, Lộ Dao nhìn xe anh rời đi, có cảm giác bất lực không nói nên lời, cô không biết hiện tại còn có thể làm cái gì, để cho anh…..
Thích cô.
Cõ lẽ cái gì cũng không cần, thích chính là thích, không thích chính là không thích……
Đây là cuộc xem mắt đầu tiên Phùng Hân sắp xếp cho Chu Gia Càng, anh đến muộn những một giờ, tới phòng VIP, đột nhiên có điểm do dự, chậm chạp không đẩy cửa tiến vào.
Lúc Phùng Hân mở cửa, thấy con trai mình đực như tượng, đứng ở cửa không nhúc nhích, bà đánh đánh lưng anh, trách cứ: “Thằng nhóc này, sao trễ vậy mới đến, Lục tiểu thư đã chờ rất lâu rồi, nhanh, nhanh vào đi.”
Phùng Hân vốn không tính đến, nhưng nhớ tới dáng vẻ lạnh như băng của con trai nhà mình, sợ dọa chạy con gái nhà người ta, chỉ đành phải đến tiếp người ta.
Chhu gia càng nhìn thấy Lục tiểu thư đối diện mặc một chiếc áo len thấp ngực, lộ ra rãnh ngực thật sâu, đột nhiên cảm thấy nhất định là mẹ anh chỉnh mình, có loại xúc động muốn tông cửa xông ra ngoài.
Toàn bộ quá trình xem mắt Chu Gia Càng lạnh như băng, buổi xem mắt đâu tiên kết thúc không thoải mái cho lắm, Phùng Hân ngồi trên xe, hận không thể rèn sắt thành thép nói: “Con trai, con chơi mẹ à? Con không phải đồng ý đi xem mắt sao? Mẹ thấy sao con không chút tình nguyện nào vậy?”
Chu Gia Càng giơ tay xoa xoa giữa mày, mặt không biểu tình nói: “Mẹ, con thấy mẹ chơi con đi? Con khi nào nói qua con thích…… kiểu hình này?”
“Chẳng lẽ con không thích kiểu này? Lần trước mẹ cho con xem kiểu thanh thuần đáng yêu con không hứng thú, mẹ còn tưởng con thích kiểu mấy em gái bốc lửa này đấy!”
“Tùy mẹ sắp xếp, dù sao không phải kiểu như hôm nay là được.” Chu Gia Càng đột nhiên cảm thấy đầu óc mình bị cửa kẹp, nếu không thì làm sao đáp ứng loại chuyện xem mắt này của Phùng Hân.
Phùng Hân hiển nhiên nhẹ nhàng thở ra: “Không nói sớm! Mẹ cũng không thích con dâu kiểu này đâu.”
-
Lộ Dao bởi vì chuyện Chu Gia Càng đi xem mắt mà sa sút mấy ngày, không hề giống như trước như vậy, tìm đủ mọi cớ quấn lấy anh.
Chu Gia Càng còn tưởng việc này cứ thế mà trôi qua, nhưng đoạn thời gian kế tiếp, Lộ Dao như cắn thuốc kích thích, sống lại.
Mỗi ngày tan tầm liền ăn vạ anh, mắt trông mong theo anh lên xe, Chu Gia Càng mỗi ngày đưa cô về nhà.
Nhưng nếu là Chu Gia Càng đi xem mắt, cô sẽ ăn vạ không chịu xuống xe.
“Lộ Dao, em, em muốn theo anh đi xem mắt?” Mấy ngày gần đây, Phùng Hân thường xuyên sắp xếp cho Chu Gia Càng xem mắt, mỗi lần đều là tiền trảm hậu tấu, Chu Gia Càng không thể không đi.
Chỉ là mỗi lần Lộ Dao đều ăn vạ, một hai phải đi cùng anh.
Lộ Dao vững vàng ngồi ở trên ghế phụ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Chu Gia Càng, nói: “Đúng! Cho đến khi anh nhìn trúng đối tượng mới thôi, nếu không em vẫn luôn dính lấy anh.”
Chu Gia Càng bất đắc dĩ, Lộ Dao tuy rằng mỗi lần đều sẽ đi theo anh, nhưng chưa cùng anh vào nhà hàng, mà chờ anh ở dưới lầu, không đi vào quấy rầy anh.
Nhưng bây giờ đã vào tháng 12, thời tiết dần chuyển lạng, một cô gái choàng khăn quàng, đôi tay áp lên mặt, liên tục thở ra hơi nóng, run run rẩy rẩy đứng ở ven đường chờ.
Cho dù Chu Gia Càng tức giận cô như thế nào, cũng không đành lòng, mỗi lần đều là vội vàng nhanh chóng kết thúc, sau đó đưa cô đi ăn cơm.
Hôm nay cũng vậy, Lộ Dao kiên trì đứng dưới lầu chờ anh, nhìn Chu Gia Càng muốn nói lại thôi, Lộ Dao nhợt nhạt nở nụ cười, vẫy vẫy tay với anh: “Sư phụ, đi nhanh về nhanh.”
Chu Gia Càng có điểm bất đắc dĩ, nhưng vẫn một mình đi lên nhà hàng Âu tầng 3.
Lộ Dao lấy điện thoại nhìn thời gian, bình thường chu gia nhiều nhất 15 phút sẽ đi xuống, cô bắt đầu đếm ngược.
Tâm tình không tệ lắm, có lẽ là vì mỗi lần anh đều bận tâm vì cô đi!
Từng phút từng phút trôi qua, đã qua 15 phút, Lộ Dao bắt đầu bối rối, liên tục nhìn cửa thang máy, lại qua năm phút, Lộ Dao nhận được tin nhắn.
[Đến quán cà phê tầng 1 chờ anh, chắc còn khoảng một tiếng nữa mới kết thúc.]
Vì sao còn một tiếng nữa? Chẳng lẽ là…… Nhìn trúng sao?
Lộ Dao trả lời “Vâng” xong, do dự một chút, đi đến cửa thang máy.
Cô chưa từng gặp qua đối tượng xem mắt của anh, bởi vì mỗi lần anh đều kết thúc rất nhanh, cô cũng không để bụng.
nhưng lần này…… Cô đột nhiên muốn nhìn cô gái như thế nào, sẽ khiến anh ở lâu đến một giờ.
Lộ Dao đi ra thang máy, bắt đầu lo lắng cho tình hình của mình, sở dĩ cô không kiêng nể gì mà bám lấy anh, là bởi vì anh một mình, cô chắc chắn anh không có người trong lòng, cô cũng chưa từng thấy bên cạnh anh có bất cứ cô gái nào.
Mà cô lại cả ngày ở cùng anh.
Lộ Dao đứng ở cửa thang máy do dự thật lâu, cuối cùng dịch bước chân chậm rãi đến nhà hàng Âu.
Chu Gia Càng ngồi ở vị trí cửa sổ phía bắc, Lộ Dao đứng ở cửa, đã sớm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sau đó nhìn cô gái đối diện anh.
Một cô gái thật xinh đẹp, tóc xoăn dài đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, khí chất dịu dàng……
Anh đều xem mắt với những cô gái xinh đẹp như vậy sao? Lộ Dao nhìn ngây ngốc, cảm thấy hai người thập phần xứng đôi, trên mặt đều mang ý cười, trò chuyện rất hòa hợp…..
Trước nay cô chưa từng thấy anh cười nhiều như vậy, Lộ Dao lại nhìn cô gái kia, có lẽ…… Anh thích kiểu phụ nữ như vậy, trách không được anh nói không thích cô…..
Thì ra anh thích kiểu người thành thục dịu dàng……….
Lộ Dao đứng sững sờ, phục vụ bên cạnh thấp giọng dò hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi có hẹn trước sao? Hay là chị muốn tìm người?”
Lộ Dao không trả lời, thẫn thờ đi ra ngoài, ra khỏi thang máy, phát hiện không trung lất phất mưa phùn, cô nhận được tin nhắn.
[Trời mưa, bây giờ em đang ở đâu? Có ở quán cà phê hay không?]
Hiếm khi anh nhớ rõ ràng cô đang đợi anh, Lộ Dao nâng tay lau nước mắt, chậm rãi đi đến ven đường gọi xe.
Chu Gia Càng nhìn điện thoại hồi lâu không trả lời, nói với Tần Tiểu Lạc: “Anh xuống lầu một chút.”
Tần Tiểu Lạc gật gật đầu, cũng không truy vấn anh xuống lầu làm gì.
Chu Gia Càng đi ra khỏi nhà hàng, liền bắt đầu gọi cho Lộ Dao, gọi hai lần, bên kia đều không nghe máy.
Anh không yên tâm, xuống lầu tìm cô, quét mắt bốn phía, không nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ quen thuộc, quay lại quán cà phê, cũng không tìm được cô.
Chu Gia Càng nội tâm ẩn ẩn bất an, lại gọi cho cô, tiếng chuông vang lên thật lâu, rốt cuộc cũng nghe máy, điện thoại vừa kết nối, anh nôn nóng hỏi: “Em ở đâu?”
Lộ Dao dừng một chút, thanh âm có điểm khàn khàn: “Em thấy trời mưa, nên bắt xe về nhà, sắp đến nơi rồi, anh…….
Tiếp tục hẹn hò đi! Bye bye!”
Nói xong, Lộ Dao dập máy.
Chu Gia Càng cầm điện thoại đứng trong chốc lát, ngay sau đó xoay người trở lại trên lầu, nói với Tần Tiểu Lạc: “Anh còn có chút việc, anh đưa em về trước!”
Tần Tiểu Lạc ưu nhã đứng lên, mỉm cười với Chu Gia Càng: “Không cần, em lái xe đến đây, anh vội thì đi trước đi! Chúng ta lần sau lại hẹn.”
“Ừm, được, vậy em tự nhiên, anh thanh toán rồi.”
…….
Chu Gia Càng không yên tâm, thanh âm trong điện thoại của cô không thích hợp, anh vô thức lái xe đến dưới lầu nhà cô, nhìn căn hộ sáng đèn kia, nghĩ nghĩ, gọi điện thoại qua.
Lộ Dao đang ôm Hoa Hoa ngồi trên sofa, Hoa Hoa vừa mới ăn no, nằm ì trong ngực cô, không nhúc nhích, nhìn chuông báo điện thoại có chút ngoài ý muốn, do dự một chút vẫn nhận.
“Alo, em bây giờ về đến nhà phải không?”
“……..Vâng.”
“Vậy là tốt rồi, em nghỉ ngơi đi.”
“……Vâng.”
Ngày hôm sau, Lộ Dao đến công ty rất sớm, nhìn văn phòng quen thuộc, đột nhiên lại khổ sở, cô chịu đựng nước mắt bắt đầu sửa sang lại đồ vật của mình.
Chu Gia Càng đến văn phòng, thấy thùng giấy bên cửa, Lộ Dao an an tĩnh tĩnh ngồi đó, nhưng bàn làm việc lại trống không.
“Làm sao vậy?” Anh hỏi, ngữ khí khó nén kinh ngạc.
Lộ Dao đang ngẩn người, nghe được âm thanh liền đứng bật dậy, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng vẫn cười nhợt nhạt: “Sư phụ, không phải anh điều em đến tổ thiết kế nội thất sao? Em muốn hôm nay chuyển đi, như vậy sẽ thích ứng sớm hơn chút.”
Có lẽ là quá ngoài dự đoán, Lộ Dao trước nay đều nghĩ mọi cách ở bên cạnh anh, bây giờ lại vội vã rời đi.
Chu Gia Càng không thích ứng kịp, anh thậm chí trố mắt một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: “Không phải nói tháng sau mới chuyển sao?”
Lộ Dao dời mắt khỏi mặt anh, tươi cười trên mặt đã không thể duy trì nổi nữa, nhàn nhạt thấp giọng nói: “Sư phụ, bây giờ cho em đi đi, em….
Không muốn ở đây nữa……”
Hồi lâu, Chu Gia Càng mới mở miệng: “Ừm, vậy anh giúp em dọn đồ qua.”
“Còn có……” Lộ Dao ngẩng đầu nhìn anh: “Em về sau…… Không thích anh, cũng sẽ không quấn lấy anh nữa, em chúc anh hạnh phúc………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...